Đọc truyện Hôn Nhân Cao Cấp Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy – Chương 112: Mục Duyên Đình Không Có Nguyên Tắc
Hứa Niệm An dùng kinh nghiệm bản thân cuối cùng đưa ra kết luận, bất kể người đàn ông này ở trước mặt người ngoài cao lãnh cấm dục như thế nào, chỉ cần lên giường, anh ta sẽ cởi lớp da người trở thành một con sói đói.
Cô oán hận nhìn chằm chằm Mục Duyên Đình, đồng thời đưa tay ra xoa bóp phần eo suýt bị anh bẻ gãy.
Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều, cô đã bị bắt nghỉ làm hai tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, kẻ chủ mưu vẫn cứ thong thả cởi bỏ bộ quần áo mặc ở nhà thay vào đó là một cái áo sơ mi được cắt may tỉ mỉ bằng thủ công màu trắng.
Đôi bàn tay khớp xương xinh đẹp rõ ràng, đang cài từng cúc từng cúc áo sơ mi của mình.
Nhận được ánh mắt của Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình nhướng mày cười, “Không phục?”
Hứa Niệm An âm thầm nghiến răng, hiện tại cô không dám mắng anh, cô chắc chắn, chỉ cần cô dám nói một tiếng “không”, người đàn ông này sẽ ngay lập tức lột bỏ lớp da này trên người và vồ lấy cô một lần nữa.
Hứa Niệm An cảnh cáo anh, “Cứ thế này thì anh sẽ mất em.”
Mục Duyên Đình không để ý, nhếch khóe miệng bước tới, cúi người để cô đứng giữa lồng ngực anh và giường lớn, mặt không đỏ tim không nhảy nói, “Không sợ, anh có thể ngủ phục em.”
Hứa Niệm An quay đi, người đàn ông này làm sao có thể bình tĩnh nói ra hai chữ này.
Mục Duyên Đình nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô, đứng thẳng người, đi tới trước tủ, lấy ra một bộ quần áo màu đen, mặc vào.
Hứa Niệm An lúc này mới nhớ tới, nơi này tuy có quần áo của Mục Duyên Đình, nhưng lại không có quần áo của cô.
Bộ đồ cô mặt đến, chiếc áo khoác có thể dùng lại được, nhưng quần áo bên trong gần như đã bị xé nát bởi Mục Duyên Đình, cô ấy không thể ra khỏi phòng, phải không?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được hỏi, “Anh chốc lát phải đi đến công ty?”
Mục Duyên Đình nhìn cô cười, “Sao, em không muốn anh đi?”
Mới là lạ!
Hứa Niệm An, “Em cũng về công ty.”
Cô liếc nhìn nội y bị Mục Duyên Đình xé nát vứt trên sàn.
“Nếu không anh đưa em tới tiệm nội y gần đây trước, em trước đi mua một bộ nội y?”
Mục Duyên Đình cười, “Anh đã phân phó cho Cao Dương mua rồi.”
Hứa Niệm An ánh mắt hơi ngẩn ra một chút.
Công bằng mà nói, người đàn ông này thực sự rất chu đáo.
Ít nhất, điều này đúng với cô ấy.
Ngay khi lời nói của Mục Duyên Đình rơi xuống, có tiếng gõ cửa.
Mục Duyên Đình cài khuy xong liền bước ra ngoài.
Ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Hứa Niệm An mơ hồ nghe thấy giọng nói của Cao Dương từ phòng khách, “Thưa tiên sinh, đây là thứ ngài muốn.”
Mục Duyên Đình nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cao Dương lại nói, “Vậy thì, tôi sẽ ra ngoài đợi.”
Lần này Hứa Niệm An không nghe thấy giọng của Mục Duyên Đình, hai giây sau, chi nghe thấy tiếng đóng cửa, hẳn là Cao Dương để đồ vật lại rồi đi ra ngoài.
Nơi này nằm ở trung tâm khu thương mại CBA của đế đô, mua đồ quả thực rất thuận tiện, cộng với hiệu suất của Cao Dương, đồ rất nhanh được mua về, Hứa Niệm An cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này, thân hình cao lớn của Mục Duyên Đình lười biếng dựa vào khung cửa phòng ngủ, nhẹ giọng nói, “Qua đây ăn chút gì đi.”
Hứa Niệm An lại sửng sốt, “Làm sao anh biết buổi trưa em còn chưa ăn?”
Mục Duyên Đình không nói gì, chỉ yên lặng quan sát một lúc, sau đó nhàn nhạt rơi xuống bốn chữ, “Bình dấm chua nhỏ.”
Hứa Niệm An trong tiềm thức muốn phủ nhận, “Em không…”
Mục Duyên Đình nhìn cô thích thú, ánh mắt như muốn nói cô phủ nhận cũng vô ích.
Hứa Niệm An nhận thấy biểu hiện trong mắt anh, từ “có” kia còn không có nói ra, cô tại sao lại muốn phủ nhận, những lời đó đều đã nói ra, bây giờ cô sẽ phủ nhận, lại giấu đầu lòi đuôi.
Cô đứng dậy và bước xuống sàn bằng đôi chân trần, luôn có cảm giác chân hơi run.
Vừa đi, trong lòng cô vừa phỉ báng: Người đàn ông này là cầm thú.
Mục Duyên Đình nhìn chằm chằm vào đùi của Hứa Niệm An với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Hứa Niệm An chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Mục Duyên Đình, trông giống như một chiếc váy, nhưng bên trong lại trống rỗng, mặc dù chiều dài chỉ đủ để che đi phần đùi của Hứa Niệm An, nhưng ngay khi cô ấy bước đi, phần da thịt phía dưới áo lại như ẩn như hiện.
Nhìn lại chiếc quần lót bị rách của Hứa Niệm An, mắt Mục Duyên Đình trở nên sâu hơn.
Hứa Niệm An đang nhìn anh chằm chằm và cúi đầu chạy vào phòng khách.
Khi đi qua cửa phòng ngủ, cô đã bị Mục Duyên Đình bắt lại, cúi đầu bực tức ở bên tai cô, “Em chạy cái gì?”
Hứa Niệm An thật sự rất sợ anh, cô muốn trở lại công ty sớm hơn, “Em đói rồi.”
Có thể trở lại công ty sau khi ăn.
Mục Duyên Đình dựa vào khung cửa, nhìn xuống cô, liếm liếm vành môi, hành động khiêu gợi nhưng rất soái.
Anh nói, “Anh cũng chưa ăn no.”
Đương nhiên, Hứa Niệm An biết không no là có ý gì, nhưng cô giả vờ không hiểu, cười nói, “Trợ lý Đặc biệt Cao hẳn là mua hai phần? Chúng ta cùng ăn đi.”
Mục Duyên Đình lông mày không bộ dạng khó chịu, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Hứa Niệm An, ngầm có tình ý, anh lười biếng phun ra một chữ “Giả bộ.”
Hứa Niệm An sắp bị ức hiếp đến khóc.
Cô mong chờ nhìn anh, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay anh lắc lắc, “Duyên Đình, chiều nay em thực sự có việc ở công ty.
Hơn nữa anh cũng bận không phải sao?”
Mục Duyên Đình, “Anh không bận…”
Hứa Niệm An: Đây chắc chắn là cố ý.
Nụ cười trên mặt Hứa Niệm An vẫn không thay đổi, nhưng cô nói ra cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng em bận.”
Nếu anh không buông tha cho cô, cô cũng không ngại mềm không được liền mạnh bạo.
Mục Duyên Đình thật ra tâm tình đã tốt, nhàn nhạt phun ra bốn chữ, “Để dành, buổi tối.”
Hứa Niệm An, “…..”
Anh cúi người bế Hứa Niệm An đi bộ về phía phòng ăn, trên bàn có một cái túi.
Đầu tiên Mục Duyên Đình cẩn thận đặt Hứa Niệm An xuống ghế, sau đó lấy đồ trong túi ra và đặt chúng lên bàn ăn.
Hứa Niệm An lúc này thực sự rất đói, buổi trưa không ăn gì, còn bị Mục Duyên Đình lặn lộn ở đây hai tiếng đồng hồ, không đói mới là lạ.
Cho nên khi mùi cơm xộc vào mũi, cô bất giác đưa tay lên xoa bụng, càng cảm thấy đói.
Mục Duyên Đình bị dáng vẻ nhỏ nhắn của cô làm cho thích thú, đưa đũa cho cô, nói nhỏ, “Ăn đi.”
Hứa Niệm An cầm lấy đũa, chưa kịp suy nghĩ đã gắp một viên tôm cho vào miệng, bên ngoài giòn, bên trong chín mềm.
Đây thực sự là món ăn được làm bởi một đầu bếp năm sao.
Cô ăn liên tiếp mấy viên tôm, lúc này mới nhận ra Mục Duyên Đình chỉ đang nhìn cô mà không động đậy đũa, cố nuốt nước miếng vào miệng hỏi, “Sao anh không ăn?”
Mục Duyên Đình ngả người ra sau, “Anh đã ăn vào buổi trưa.”
Mặc dù không ăn quá nhiều nhưng anh có một thói quen tự hạn chế biến thái, một trong số đó là anh sẽ không bao giờ ăn gì ngoại trừ ba bữa một ngày.
Hứa Niệm An nói, “Ai nói ăn rồi còn không thể ăn tiếp?”
Cô lấy trong hộp ra một đôi đũa, đưa cho anh, “Trợ lý đặc biệt Cao đã mua nhiều đồ ăn như vậy, làm sao em có thể tự mình ăn hết được? Ăn rồi cũng ăn thêm một chút đi.”
Mục Duyên Đình cầm lấy chiếc đũa, khẽ thở dài, trước mặt người phụ nữ nhỏ bé này, mọi nguyên tắc của anh đều dễ dàng bị phá vỡ.