Đọc truyện Hôn Nhân Bí Mật – Chương 45
Anh không nói câu “anh yêu em “ thì có nghĩ là anh không yêu,
Chẳng qua cách anh thể hiện “yêu em “ là bằng một cách thức khác….
Malaysia, Bang Kedah.
Đảo Kangkawi là một quần đảo gồm 99 hòn đảo, bao gồm chỉ 5 hòn đảo lộ ra khi thủy triều xuống, cách đất liền 30km.
Khi Hàn Thiên Ngạo lên phòng chỉ còn nghe được tiếng máy móc thiết bị hỗ trợ, Mộc Hạ đã sớm rơi vào hôn mê, các bác sĩ y tá đang phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra.
Hàn Thiên Ngạo cố gắng khiến bản thân mình thật bình tĩnh, anh bước vào cũng là lúc bác sĩ ôm đứa nhỏ ra, bác sĩ vỗ nhẹ vào mông đứa nhỏ, tiếng khóc của đứa nhỏ vang dội khắp phòng, các y bác sĩ đều thở phào nhẹ nhỡm.
“Xin hỏi vị này là…” Một nữ y tá thắc mắc khi thấy Hàn Thiên Ngạo và Ngải Thần đứn ngoài cửa, trên tay nữ y tá chính là đang ôm lấy đứa nhỏ bọc trong khăn.
“Tôi là chồng cô ấy, là ba của đứa nhỏ trên tay cô.” Hàn Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang khóc trên tay y tá, anh trầm giọng lên tiếng.
Y tá như hoàn tỉnh, “A, chúc mừng ngài, là một tiểu công chúa xinh đẹp.”
Nữ y tá chúc mừng anh, sau đó ôm đứa nhỏ đặt vào lòng anh, y tá nói, “Mẹ bé vì còn hôn mê, ba ôm bé nhé, chút nữa tôi sẽ giúp bé tắm rửa bằng nước ấm.”
“Cám ơn.” Hàn Thiên Ngạo xúc động, ôm bảo bối nhỏ trên tay, miệng trả lời theo phản xạ.
Ngải Thần cũng xúc động không kém Hàn Thiên Ngạo, anh vỗ vai bạn nói, “Chúc mừng cậu có con gái, tôi có con gái nuôi nhỉ.”
Hàn Thiên Ngạo không nói, anh ôm bảo bối đi từng bước cẩn thận đến chỗ Mộc Hạ, cô vẫn còn ngắm thuốc mê chưa tỉnh.
“Xin lỗi, để em chịu khổ rồi.” Anh hôn lên trán Mộc Hạ, nhỏ giọng nói.
Vì sức khỏe của Mộc Hạ cho nên Hàn Thiên Ngạo điều động phi cơ riêng, lúc chuẩn bị rời đi Hứa Chí Quân lên tiếng nhìn Mộc Hạ, “Hàn Thiên Ngạo, vì sao tôi luôn bại dưới anh?”
Hàn Thiên Ngạo trên tay còn ôm Mộc Hạ, bảo bối được Ngải Thần ôm cẩn thận trên tay anh, bảo bối ngủ rất ngoan ngoãn.
Hàn Thiên Ngạo nhìn Hứa Chí Quân, “Chuyện hôm nay chúng ta tính sau, cẩn thận với Sâm Lan Hoàn.”
Hàn Thiên Ngạo ôm Mộc Hạ rời đi, Hứa Chí Quân nở nụ cười thê lương, đến cuối cùng anh vẫn không có được Mộc Hạ.
Bán đảo hào môn.
Mộc Hạ đã tỉnh một lúc trên máy bay, nhưng vẫn chưa tỉnh táo, Hàn Thiên Ngạo cho người mời bác sĩ đến bán đảo hào môn, hiện giờ đối với Hàn Thiên Ngạo, Mộc Hạ và con gái quan trọng hơn.
Hôm sau, các bậc phụ huynh có mặt đông đủ tại nhà Hàn Thiên Ngạo để nhìn bảo bối nhỏ, ai cũng thích thú tranh nhau ôm bảo bối, ông cụ Âu Dương sau khi thăm tiểu bảo bối liền cùng Hàn Thiên Ngạo ở trong thư phòng nói chuyện.
Mộc Hạ được chăm sóc điều dưỡng, vì không muốn bậc trưởng bối lo lắng cho nên mọi người không nói.
Bạch Nhạn cũng đến khi biết tin Mộc Hạ an toàn, cô nhìn Mộc Hạ nói, “Mình không ngờ Sâm Lan Hoàn lại la Tứ ca.”
Mộc Hạ nhìn Bạch Nhạn chăm chú nói, “Từ đầu Sâm Lan Hoàn đã là Tứ ca, chẳng qua là anh ta trước nay chưa từng lộ diện.”
Bạch Nhạn nhìn Mộc Hạ hỏi, “Cậu biết từ khi nào?”
“Hàn Thiên Ngạo cùng Hứa Chí Quân đều không muốn nói cho mình biết, là Từ Diễn nói cho mình biết.” Mộc Hạ nhớ lần đó, trong lúc chờ Bạch Nhạn cô đã vô tình gặp Từ Diễn và vị hôn thê từ bé của anh.
Cũng từ anh ta mà Mộc Hạ biết chính năm đó người có khả năng khiến Từ Diễn ra nước ngoài chỉ có thể là Tứ ca.
Bạch Nhạn mơ hồ nói, “Vậy tại sao lúc đó cậu lại đi cùng anh ta, cậu biết rõ anh ta là Tứ ca kia mà?”
Mộc Hạ đúng là cố ý muốn đi cùng Sâm Lan Hoàn, thứ nhất là chuyện về chị Mộc Băng và Sâm Lan Hoàn luôn khiến cô mơ hồ không rõ ràng, cô cảm giác như chị Mộc Băng trả thù Sâm Lan Hoàn vậy, cho nên lúc đó cô mới đồng ý đi cùng Sâm Lan Hoàn.
Nhưng là từ miệng anh chỉ nói đúng những lời anh nói với cô trong bữa tiệc lần đó tại nhà anh.
“Hạ Hạ, là mình nói với Ngải Thần cậu đi với Sâm Lan Hoàn, mình tưởng rằng ông chủ lớn sẽ đến đón cậu nhưng là cuối cùng lại là Hứa Chí Quân đưa cậu đi, làm cậu sinh non.” Bạch Nhạn ấy náy nói, lúc cô gọi điện cho Ngải Thần có nói qua, nhưng là vì cô không chú ý đường đi, cho nên mới không chỉ rõ đường đi cho Ngải Thần.
Bạch Nhạn vì bị Sâm Lan Hoàn không cho đi, cô lại vì sợ Mộc Hạ có chuyện cho nên mới ở cùng Mộc Hạ, từng ngày trôi qua, cô không nghĩ ra được vì sao Hàn Thiên Ngạo lâu như vậy vẫn không đến đón Mộc Hạ, cô thầm mắng Hàn Thiên Ngạo vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi Mộc Hạ.
“Tiểu Nhạn, chỗ Sâm Lan Hoàn đã đặt sẵn thiết bị chống định vị, cho nên dù là cậu có gọi cho Ngải Thần, anh ấy cũng không tìm được.” Mộc Hạ biết Bạch Nhạn suy nghĩ gì cho nên mới chậm rãi lên tiếng.
“Hạ Hạ, có phải mình rất ngốc không? Mình thầm yêu mến thầy ấy lâu như vậy, mặc dù mình biết, thầy ấy luôn yêu cậu.” Bạch Nhạn thở dài, ủ rủ nói.
Mộc Hạ nắm lấy tay Bạch Nhạn, mỉm cười nói, “Tiểu Nhạn, Sâm Lan Hoàn thật chất sẽ không yêu mình như trong tưởng tượng của cậu.”
Bạch Nhạn hoang mang, cô nhìn thấy được tình cảm của Sâm Lan Hoàn đối với Mộc Hạ, tại sao Mộc Hạ lại không tin, “Không đâu, thầy ấy yêu cậu, nếu không sao thầy ấy phải bỏ nhiều tâm tư như vậy trên người cậu chứ?”
Mộc Hạ rơi vào trầm tư, cô vẫn có cảm giác đó, cảm giác Sâm Lan Hoàn dùng tình yêu đối với cô không đúng như những gì anh ta nói với mọi người, cô nghĩ lại câu nói của Từ Diễn, “Hạ Hạ, anh là yêu em thật lòng, nhưng anh không muốn bất kì ai lợi dụng em, tổn thương em đối với anh, cho nên năm đó không phải chỉ vì do Sâm Lan Hoàn dùng thủ đoạn ép anh rời đi, phần lớn là anh vì em.
Anh thà rằng để tình yêu đó đối với em mãi mãi, nhưng không cho phép bất kì ai làm tổn thương em.”
Đến gần 9 giờ tối, Hàn Thiên Ngạo mặt lạnh trực tiếp đuổi khách, nói Mộc Hạ cần nghỉ ngơi, Hàn Tư Nguyệt lại cứ bám riết vào nôi em bé không rời, Hàn Thiên Ngạo phải dùng uy mới khiến cô bé rời đi.
Hàn Thiên Ngạo vào phòng, anh thấy Mộc Hạ suy tư, bé con vừa mới uống sữa, đôi mắt lim dim sắp ngủ, lòng anh lại thấy ấm áp, hạnh phúc.
Hàn Thiên Ngạo nhẹ nhàng ôm bảo bối nhỏ đặt lên nôi điện tử, bảo bối rất ngoan, anh rất yêu thích con bé, sau khi thấy bé ngủ anh ngồi xuống mép giường nắm tay Mộc Hạ, giọng anh ôn nhu nhẹ nhàng, “Vì sao lại đi theo Sâm Lan Hoàn, em rõ ràng biết là anh ta có tình cảm với em, cũng không cho anh cơ hội để giải thích với em.”
Mộc Hạ đưa mắt thích thú nhìn anh, giọng trêu đùa nói, “Từ khi nào Nhất ca lại có thể kiên nhẫn giải thích đây?”
Hàn Thiên Ngạo không giận, ngược lại đưa tay điểm nhẹ chiếc mũi xinh của cô nói, “Em lại vì chị gái em sao?”
Mộc Hạ lườm anh, “Nhất ca nói là giải thích kia mà?”
Hàn Thiên Ngạo cười, giọng chậm rãi lên tiếng, “Cô ta là Lưu Giai, người mất tích năm năm sau vụ nổ tàu năm đó, trước đó Hứa Chí Quân có để thuộc hạ anh ta cố tình nói cho Ngải Thần biết, cho nên anh muốn tìm hiểu sự việc năm đó.”
“Anh và Hứa Chí Quân hình như không thân với nhau khiến anh ta phải tiết lộ thông tin.” Mộc Hạ thông minh cho nên dễ đoán ra được điểm sơ hở.
Hàn Thiên Ngạo biết vợ nhỏ anh thông minh, anh không vội nói, Hàn Thiên Ngạo vén chân, vén áo ngủ tơ tằm mịn của Mộc Hạ lên, nhẹ nhàng lại cẩn trọng giúp cô vệ sinh vết mổ lúc sinh bảo bối.
Anh trầm giọng lên tiếng, “Đúng như em nghĩ, anh và anh ta không thân, Hứa Chí Quân không tiết lộ là cô ta đi cùng Sâm Lan Hoàn, cho nên anh mới bỏ qua Sâm Lan Hoàn.”
Mộc Hạ để anh giúp cô vệ sinh vết mỗ, cô nhẹ giọng lên tiếng nói, “Người đàn ông mà Hứa Chí Quân đưa đến là ai? Tâm trí em lúc đó nữa mê nữa tỉnh, lại giống như bị dẫn dắt mà xóa bỏ hình ảnh của anh.
Trong lúc em tưởng chừng sắp không chống cự nổi, em đã thấy chị Mộc Băng, em gọi và đi theo chị ấy, sau đó thì tỉnh lại, người đàn ông kia giống như không tin nhìn em chằm chằm, lúc đó anh ta không để ý nên em đã lấy được điện thoại của anh ta.”