Đọc truyện Hôn Nhân Bí Mật – Chương 35
Từ lần gặp và bị Mộc Hạ nhìn thấu Vũ Nghệ Ân hoàn toàn thay đổi.
Thật ra bản chất của Vũ Nghệ Ân không xấu mà do cô ta bọ nỗi ám ảnh lúc nhỏ làm cho sợ hãi, cho nên Vũ Nghệ Ân mới dùng lớp ngụy trang luôn tỏ ra mình đáng thương để có được sự đồng cảm của người khác.
Từ trướ đến nay cô chưa bao giờ có ý nghĩ độc ác với ai, nhờ Mộc Hạ thức tỉnh mà Vũ Nghệ Ân mới thoát đi vỏ bộc kia mà là chính mình.
Vũ Nghệ Ân bắt đầu học cách im lặng quan sát, Từ Diễn bị ép ra nước ngoài học, cô cũng âm thầm xin ba mẹ Từ đi du học cùng anh, cô bắt đầu im lặng quan sát anh, theo sau anh, hai năm ở nước ngoài cô chứng kiến anh điên cuồng học hành, điên cuồng làm nghiên cứu sinh, anh cũng hạn chế giao du cùng bạn bè đa phần đều ở trường, nghỉ lễ anh về nhà riêng của mình, Vũ Nghệ Ân lúc đó biết anh đã yêu Mộc Hạ bao nhiêu mới khiến bản thân mình thay đổi như vậy.
Tống Tịnh Hiểu từ lúc bị đưa đến một khu phố chuyên những kẻ ăn chơi biến thái, đua xe đánh cược bằng mạng người, cô ta cũng nằm trong cuộc đánh cược của họ nhưng họ không để cô ta chết dễ dàng như vậy mà là hành hạ thể xác lẫn tinh thần dù cho cô ta có cầu xin như thế nào họ vẫn coi cô ta như một món đồ chơi.
Hứa Chí Quân anh tàn nhẫn hơn Hàn Thiên Ngạo, Tống Tịnh Hiểu cô ta thật sự đã sợ hãi.
Kim xuyên phòng bao riêng của Hứa Chí Quân, Tống Niên đang cùng anh nói chuyện.
“ Nễ mặt ta mà tha cho nó con đường sống được không?” Tống Niên già nua đã hạ mình lên tiếng với Hứa Chí Quân.
“ Cụ Tống, ông có biết người mà cô ta đụng đến là ai không?” Hứa Chí Quân lạnh nhạt lên tiếng, khói thuốc bay lượn trên không trung rồi tan dần, khiến khí chất của anh càng thêm âm trầm lạnh lẽo.
“ Trước đó ta đã cho người điều tra, nhưng vì thân phận đối phương có chút đặc biệt nên ta chưa thể tra ra trong thời gian ngắn được.” Tống Niên trả lời là thật sự, ông đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả.
“ Người của Hàn Thiên Ngạo, ông tra được sao?” Hứa Chí Quân dập tắt điếu thuốc nhàn nhạt hỏi Tống Niên.
“ Là, là người của tiểu Ngạo sao? Cháu tại sao lại liên can trong vụ này, nếu đã là người của tiểu Ngạo thì Tịnh Hiểu phải ở trong tay nó.” Tống Niên khó hiểu, theo ông biết trước giờ Hàn Thiên Ngạo và Hứa Chí Quân không qua lại, thậm chí cuộc họp tường niên của bang hai người còn không nói với nhau lời nào, vậy tại sao Hứa Chí Quân đem người giữ lại.
“ Vì Mộc Hạ, tôi không phải vì Hàn Thiên Ngạo, nếu ông muốn tôi tha cho cô ta thì bảo Hàn Thiên Ngạo đến kim cương gặp tôi.” Hứa Chí Quân lạnh nhạt lên tiếng sau đó đầu cũng không quay lại cất bước rời đi.
Bán đảo hào môn, vì Mộc Hạ mang thai nên phụ huynh hai bên cứ cách hai ba ngày lại đến dặn dò đôi vợ chồng trẻ, Hàn Tư Nguyệt vui vẻ mỗi tối lại đến nhìn Mộc Hạ một chút rồi sẽ về nhà chính, cô bé còn ngay thơ kiếm cớ khi bị Hàn Thiên Ngạo nhắc nhở.
“ Chị Mộc Băng muốn thấy cháu của mình nha!” Hàn Tư Nguyệt kiếm cớ nói, chốt yếu là lấy tình thương của Mộc Hạ, cô sẽ để cô bé đến, chỉ cần chị dâu nhỏ mở miệng Hàn Thiên Ngạo sẽ không phản đối, thật chất là cô bé cũng trong ngóng em bé trong bụng của Mộc Hạ nhanh chui ra để cô bé cùng nó chơi đùa.
Mộc Hạ mang thai đến tháng thứ tư thì thấy phần bụng hơi nhô ra của mình, Hàn Thiên Ngạo đưa cô đi khám thai định kỳ, đứa nhỏ rất khỏe, cô còn nhờ bác sĩ có thể cho cô ghi âm tiếng nhịp tim của đứa nhỏ, bác sĩ dĩ nhiên đồng ý, Mộc Hạ liền mang máy ghi âm của Mộc Băng ra thu lại nhịp tim của đứa nhỏ.
Từ khi phát hiện máy ghi âm trong phòng làm việc của Hàn Thiên Ngạo Mộc Hạ giữ lại đến bây giờ, cô đều đặt nó vào trong túi xách mang đi bên mình.
Hàn Thiên Ngạo tính mang Mộc Hạ đến công ty thì nhận được cuộc gọi của ông cụ Âu Dương, anh không an tâm để Mộc Hạ cách mình liền mang cô đến trạch viện của ông cụ, sẵn tiện cho cháu dâu gặp ông cụ.
Trạch viện.
“ Đây là ông ngoại anh!” Hàn Thiên Ngạo hướng ông cụ nói.
“ Ông ngoại!” Mộc Hạ mỉm cười hướng ông cụ lễ phép chào.
“ Là Hạ Hạ sao? Ngồi đi, đừng để mệt.” Ông cụ vui vẻ hướng Mộc Hạ nói, còn đưa mắt nhìn về phía bụng của Mộc Hạ ánh mắt trong ngóng như muốn từ bụng Mộc Hạ mang đứa nhỏ ra ngoài.
“ Đây là hình siêu âm chắt của ông, ông không cần nhìn.” Hàn Thiên Ngạo lạnh nhạt lên tiếng, đỡ Mộc Hạ ngồi xuống ghế, sau đó lấy hình siêu âm đứa nhỏ đưa cho ông cụ, ông cụ mặt dù bị cháu trai vạch trần tâm tư nhưng cũng không lên tiếng la mắng như mọi khi, chỉ trừng mắt cảnh cáo anh sau đó vui vẻ cầm hình siêu âm lên ngắm, miệng cười đến không khép lại được.
“ Ông gọi cháu về có chuyện gì?” Hàn Thiên Ngạo không nhìn ông cụ mở miệng hỏi, anh đưa tay đón lấy khay đồ ăn trong tay người giúp việc, chỉ nhận phần trái cây còn ly sữa nóng anh nói người làm vào đổi thành ly nước ép.
Mộc Hạ nhìn anh mỉm cười há miệng cắn một trái nho anh đưa tới, cô không thích uống sữa anh liền không ép cô uống dù là đang mang thai, mặc dù cô nghe nói uống sữa sẽ tốt cho thai nhi, nhưng là cô nghe mùi sữa liền khó chịu, Hàn Thiên Ngạo phải cùng chuyên gia dinh dưỡng nghiên cứu thay sữa bằng loại nước uống khác tốt cho thai nhi hoặc canh bổ dưỡng thay thế, miễn là không phải sữa những thứ khác cô sẽ ngoan ngoãn đáp ứng.
“ Lão Tống đến tìm ông, là chuyện của Hứa Chí Quân giữ cháu gái ông ấy.” Ông cụ nhìn qua Mộ Hạ đang cúi đầu ăn trái cây lại đưa mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo, thấy anh cũng không có muốn che giấu cho nên ông cũng thẳng thắng mở miệng nói.
“ Hứa Chí Quân bảo ông ấy đến tìm cháu?” Hàn Thiên Ngạo mở miệng lạnh nhạt lên tiếng.
“ Phải!” Ông cụ gật đầu, tiện thể đem tấm hình siêu âm chắt nhét vào túi áo.
“ Lần trước anh ta cứu vợ con cháu, cháu còn chưa cám ơn anh ta, vậy thì sẵn dịp cháu cũng nên gặp anh ta.” Hàn Thiên Ngạo đưa ly nước ép qua cho Mộc Hạ bạc môi mấp máp nói.
“ Vậy còn chuyện của Tống Tịnh Hiểu, cháu tính thế nào?”
“ Hứa Chí Quân dạy dỗ cô ta cũng là nễ mặt ông cụ Tống giữ lại mạng cho cô ta rồi, cháu sẽ nói anh ta thả cô ta, nhưng điều kiện là ông cụ Tống không được để cô ta xuất hiện ở thành phố H.” Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nói, Mộc Hạ ngồi bên cạnh nghe nhưng cô không hề lên tiếng, cũng không muốn quan tâm, chuyện lần trước Hàn Thiên Ngạo có nói Hứa Chí Quân cứu cô, cô nghĩ nếu có dịp gặp lại anh cô sẽ nói cám ơn anh ta, nhưng Hàn Thiên Ngạo nói để anh giải quyết nên cô cũng chẳng màn để bụng.