Bạn đang đọc Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường – Chương 27: Chỉ Có Hai Chúng Ta Thôi
Ký túc xá phòng 304.
Quan Văn Cường ôm điện thoại di động đánh Vương Giả, đang đánh giữa trận, bầu không khí đang giằng co, Hứa Bùi gọi cậu ấy một tiếng: “Cường ca, cậu qua đây.”
(*Vương Giả (Vương Giả Vinh Diệu): Một tựa game giống như Liên Quân Mobile.)
Giọng điệu rất nghiêm trọng.
Quan Văn Cường vội vàng để điện thoại di động xuống, nhấc mông khỏi ghế ngồi: “Sao thế Bùi ca? Xưởng máy Ninh Hợp xảy ra chuyện gì à? Hay do hôm qua dựng mô phỏng không được ổn?”
Cậu vừa hỏi vừa sốt ruột mà chạy đến hai ba bước, sau đó lại nhìn chăm chú vào Hứa Bùi.
Hứa Bùi đang đứng đối diện với chiếc gương, trên mặt không chút nào hoang mang chỉnh trang quần áo.
Một lát sau, anh mở miệng: “Cổ áo phía sau của tôi đã ổn chưa, nhìn giúp tôi một chút.”
Quan Văn Cường giúp Hứa Bùi chỉnh lại phía sau cổ áo: “Ổn rồi.”
Hứa Bùi: “Sau lưng cũng không sao chứ?”
Quan Văn Cường: “…”
Cậu nghĩ lại mới thấy sai sai, “Bùi ca, cậu gọi tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?”
“Còn nữa.”
“Chuyện gì?” Quan Văn Cường vểnh tai lên nghe.
Hứa Bùi xoay người lại hỏi cậu: “Cậu thấy chiếc áo trên người tôi như thế nào?”
Quan Văn Cường không thể nào hiểu nổi, cậu đưa mắt nhìn Hứa Bùi từ trên xuống dưới: “Cũng không tồi, nhưng mà đêm khuya rồi, cậu thay đồ làm gì thế?”
“Lão Tôn có chuyện muốn tìm tôi.”
“Trễ như vậy rồi còn tìm cậu làm gì?”
“Chúng ta sắp tốt nghiệp, bây giờ nhà trường đang trong thời kỳ cạnh tranh, lão Tôn cũng sầu bạc cả râu rồi, có vẻ như ông ấy muốn tôi giúp đỡ em trai năm hai dẫn dắt một đoàn đội.”
Hứa Bùi dùng vài câu nói dẫn qua chuyện này, Quan Văn Cường nghe được hai chữ ‘tốt nghiệp’ chợt có chút thương xót, sau đó lại nghe Hứa Bùi hỏi: “Đẹp không?”
“?”
“Áo sơ mi.” Hứa Bùi nhắc nhở cậu.
Quan Văn Cường không ngờ Hứa Bùi vẫn còn để ý quần áo của mình, cậu lờ mờ đáp lời: “Cái gì mà đẹp với chả không đẹp chứ, áo sơ mi thường ngày của cậu không phải đều như này sao?”
Hứa Bùi chầm chậm đưa tay lên, anh chỉnh lại ống tay áo: “Không hề giống.”
“Không giống chỗ nào?” Quan Văn Cường hỏi xong bỗng nhiên lại chú ý đến nhãn hiệu sau lưng Hứa Bùi, vui vẻ, “Oa, cái này đúng thật là không giống với những cái khác, 9 tệ 9 một cái đó nha.”
Hứa Bùi không để ý đến lời trêu chọc của cậu, anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn: “Cậu thì biết cái gì.”
Lúc anh nói chuyện, chân mày khẽ nhướng lên.
Quan Văn Cường cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hôm nay hình như Bùi ca có gì đó hơi tao bao.
(*Tao bao (骚包): chỉ một người cư xử phù phiếm hay khoe mẽ, khoe đồ hiệu.)
Bùi ca tao bao hạ mắt, ngón tay cái lướt lướt trên màn hình: “Cường ca, nhìn điện thoại di động chút đi.”
Một tiếng ‘ding’ vang lên.
Quan Văn Cường cầm điện thoại lên, ngơ ngác nhìn tin nhắn vừa gửi đến.
Cậu gãi đầu, có chút không hiểu liền hỏi: “Bùi ca, còn chưa đến lúc phát lương mà, anh chuyển một số tiền lớn như vậy cho tôi làm gì?”
Hứa Bùi trầm ngâm nghiêng người: “Đây là phần bổ sung, là phần thưởng.”
Quan Văn Cường hơi bối rối: “Phần… phần thưởng?”
Gần đây biểu hiện làm việc của mình quá tốt hay sao?
“Đúng.” Hứa Bùi nhấn mạnh, “Tôi chỉ thưởng cho mỗi mình cậu thôi đấy.”
Quan Văn Cường kinh ngạc, cậu không thể tin nổi mà hỏi ngược lại Hứa Bùi: “Vậy là những người khác không có, chỉ mình tôi có thôi ư?”
Hứa Bùi nhìn Quan Văn Cường mang theo trìu mến nhàn nhạt: “Chỉ mình cậu có thôi.”
Quan Văn Cường: “!!!”
Quan Văn Cường nhìn số tiền trong điện thoại, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, “Bùi ca!”
Hứa Bùi khoác túi lên vai, chuyển bị đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Quan Văn Cường để đóng cửa anh đột nhiên vỗ vỗ vai cậu, “Tém tém lại đi, đều là chuyện nên làm hết mà, trong khoảng thời gian này cậu cực khổ rồi.”
Nói xong, chào một tiếng, rời đi.
Chỉ còn lại mỗi Quan Văn Cường một mình một phòng, trong ký túc xá cứ thế cảm động một mình.
Vào giao diện của Vương Giả, Điền Tư Điềm kéo cậu mở phòng đen*.
(*开黑: Một số người chơi rất thân và quen biết nhau, lập nhóm với nhau, mở phòng chờ những người chơi rải rác khác, phòng này gọi là phòng đen.)
Quan Văn Cường nhịn đau một chút rồi đành từ chối, sau đó cậu thoát game, nghĩa vô phản cố* mà dấn thân vào công việc.
(*Nghĩa vô phản cố: vì chính nghĩa, không được chùn bước.)
Cậu không ngờ Bùi ca lại thích mình đến như vậy.
Nhất định không thể để Bùi ca thất vọng!
Vừa mới dấn thân vào công việc được một lát, điện thoại di động lại đổ một hồi chuông, trên mặt là vẻ khó chịu khi bị quấy rầy, cậu không tình nguyện mở Wechat lên, vừa nhìn mắt cậu đã trợn tròn.
Tiểu Lục Tử: [Tin mới, trong phòng làm việc của Bùi ca có giấu một em gái khóa dưới xinh đẹp! Tại ca có thể làm chứng!]
Tất cả mọi người đều ‘vãi’ một tiếng.
Quan Văn Cường cũng không còn lòng dạ để mà làm việc nữa, mắt cậu trợn tròn lên, tay run run trả lời tin nhắn: [Vãi chưởng thật! Tình huống gì đây! Đừng có thừa nước đục thả câu, khai mau!]
Tiểu Lục Tử: [Tập hợp, tới nhanh.
Các cậu sẽ hiểu.]
–
Ký túc xá không hề có ánh đèn, tối đen như mực, có một tia sáng màu xanh lam nhỏ nhỏ lóe lên từ bàn của Điền Tư Điềm, xung quanh là mấy chị em của ban Tin tức.
Nhan Thư đi từ cửa vào, tiện tay bật đèn lên, Tiểu Ưu thấy thế liền nhìn sang: “Ai da, Nhan Nhan, mau tắt đèn đi.”
Cạch một tiếng, Nhan Thư tắt đèn: “Đang nhìn gì đấy, đến cả đèn cũng không cho bật luôn?”
Điền Tư Điềm vùi người trên chiếc ghế nhỏ, nhướng mày lên: “Đồ xịn.”
Nhan Thư vừa nghe đã cảm thấy hứng thú, tiến gần lại.
Trên màn hình máy tính đang chiếu một bộ phim, cô xem được một hồi, cau có mặt mày: “Chất lượng phim cũng quá cảm động rồi.”
Mấy cô gái nhìn không chớp mắt: “Có là được, chất lượng có thể bỏ qua!”
Nhan Thư không hiểu, nhưng dù sao cũng không có chuyện gì làm, cũng nhìn theo mọi người, cô vừa nhìn vừa phỉ nhổ:
“Cái kính này phế thật đấy! Cameraman là do giáo viên thể dục dạy sao?”
“Bố trí khung hình đã xảy ra chuyện gì vậy, không được chú trọng đến thế à? Đạo diễn nào chỉ đạo đây!”
“Ôi chao, nhân vật nữ chính này, kỹ năng diễn xuất cũng quá kém, mấy câu thoại tình cảm như này rõ sai luôn!”
“…”
Cô cứ thế ở bên cạnh bọn họ mà lẩm bẩm lầm bầm, Điền Tư Điềm liếc mắt nhìn: “Được rồi, không phải thể loại này thì phim nào cũng như nhau sao? Dù sao đi chăng nữa những điều này cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là Ferrari muốn có cũng đã có, còn đòi hỏi loại phương tiện nào nữa!”
Nhan Thư:”?”
Cô hơi mù mờ, “Ferrari ở đâu?”
Đang nói thì nam chính đột nhiên xuất hiện, Nhan Thư ghét bỏ mà lắc lắc đầu:
“Sao nam chính lớn lên lại xấu thế này!”
“Không đúng, sao anh ta không nói lời nào mà đã bắt đầu cởi quần áo rồi!… Ừm, dáng người cũng không tệ lắm…”
Hình ảnh người đàn ông trong phim đưa lưng về phía màn hình, hai tay kéo lấy vạt áo, cánh tay vừa nhấc lên thôi là đã thấy được sự rắn chắc của đường cong nhất thời xuất hiện ở lưng lọt vào tầm mắt khán giả.
Nhan Thư bất ngờ nên không kịp đề phòng, cô chợt nhớ đến cảnh tượng vào hai ngày trước.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu nghĩ thì cũng nghĩ đến nhưng lại là một thân hình khác.
Nhưng một giây kế tiếp, cô trợn to mắt: “Oái oái oái, sao tên này lại bắt đầu cởi vậy.
Quần?! Sao, sao lại không làm mờ cơ chứ!”
Hội chị em: “Nín họng lại.”
Nhan Thư: “…”
Cô ngoan ngoãn im lặng, đồng thời nhắm mắt.
Chỉ trong chốc lát đã nghe được âm thanh các chị em ‘Ồ wow’ đầy hưng phấn.
Nhan Thư nhịn một hồi thì lại nghe âm thanh càng thêm hưng phấn của mọi người: “Quào!”
Cái này cô không nhịn được nữa, ngón trỏ và ngón giữa hé ra một kẽ hở nho nhỏ, len lén mở mắt liếc nhìn.
Trên màn hình, tia sáng mờ mờ ảo ảo, mặt bàn hỗn độn.
Có cả đống sách giáo khoa dày lẫn mỏng đều nằm rải rác trên mặt bàn.
Tay của nam chính ôm lấy eo của nữ chính, để cô ngồi lên trên chiếc bàn rồi dần dần tiến gần đến tai của cô: “Em vẫn không biết làm sao? Xem ra lại phải bồi dưỡng thêm khóa học mới nữa rồi.”
–
“Vẫn không biết làm sao?”
Hứa Bùi ngước mắt, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính mỏng nhìn về phía cô gái đang cắn đầu bút, anh chỉ suy nghĩ trong chốc lát, “Xem ra ——”
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Nhan Thư đột nhiên ngồi bật dậy, ánh mắt bối rối khẩn trương, cây bút trong tay cô đâm loạn tứ phía, “Không, không được!”
Hứa Bùi: “?”
Anh ngả người ra ghế, áo bị kéo lên vài phân.
Hứa Bùi duỗi tay ra, chỉnh lại nếp của vạt áo.
Trong tầm mắt của Nhan Thư, anh đưa tay ra.
Ngón tay thon dài khỏe khoắn chậm rãi vuốt ve áo sơ mi, hình ảnh quyến rũ mê người, hoàn toàn trùng khớp với cảnh trong phim.
Bước tiếp theo, nam chính kia làm gì ấy nhỉ.
Hình như anh ta, xé quần áo…
Nhan Thư hoảng hốt, cô vội vàng lấy tay đặt lên ngực nơi trái tim nhỏ bé của mình đang đập thình thịch, bật thốt: “Anh muốn làm gì!”
Cánh tay đang chỉnh lại áo sơ mi của Hứa Bùi khựng lại, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Hôm nay em làm sao vậy?”
Cô gái trước mặt đổ mồ hôi trán, trông sắc mặt cũng không được bình thường cho lắm…
Hứa Bùi nhíu mày, “Có phải em phát sốt rồi không?”
Ánh mắt Nhan Thư đảo loạn, cô lấy tay phẩy phẩy vài cái: “Không, tôi chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”
Cô cười gượng vài tiếng, “Gần đây thời tiết kỳ cục thật đấy, lúc thì lạnh lúc thì nóng, đúng không?”
Hứa Bùi không nói gì, ánh mắt quét qua chiếc áo khoác của cô: “Em nóng mà cũng không cởi áo khoác ra à?”
Nhan Thư vừa nghe đến chữ ‘cởi’ này liền nghĩ đến một ít hình ảnh không dành cho trẻ con.
Một hồi là trong phim điện ảnh không nói không rằng đã đến cảnh cởi đồ, một hồi lại là hình ảnh anh chậm rãi cởi áo lần trước.
Gương mặt đẹp trai trong trẻo lạnh lùng cấm dục cùng với những cơ bắp cuồn cuộn, tương phản mãnh liệt đầy mê hoặc.
Nhan Thư có cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng, “Hả, cởi áo ra á? Không hay lắm đâu?”
Hứa Bùi: “…”
“Ý của tôi là, nóng thì uống chút nước là được rồi!” Nhan Thư vừa nói vừa đứng lên, chạy đến chỗ máy uống nước, rót một cốc lớn đầy nước, ừng ực ừng ực uống vào.
Uống xong cô còn ngại không đủ, lại uống thêm một ly nước nữa.
Hứa Bùi cứ thế đứng nhìn bình nước cạn thấy đáy, anh nhìn cô, hơi nâng mi lên, thấp giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
…
Hiện tại Nhan Thư đang rất xấu hổ.
Vô cùng xấu hổ.
Trong hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô phát hiện mình là một bà già háo sắc.
Những hình ảnh ngổn ngang trong đầu kia, khiến cô xấu hổ không chịu nổi.
Ôi trời, tên nam chính gì gì đó trong bộ phim kia cũng để lại hậu di chứng quá mạnh mẽ.
Trong đầu cô đã sinh ra những suy nghĩ đồi trụy với thầy Hứa thuần khiết không tỳ vết mất rồi.
Nhan Thư lại bắt đầu kiểm điểm sâu sắc về ý nghĩ trong đầu của chính mình, giáo dục tư tưởng một chút, cô cảm giác linh hồn của mình như được thăng hoa, ánh mắt của cô nhìn thầy Hứa cuối cùng cũng bình thường lại một chút.
Đang dần trở về quỹ đạo thì đèn điện chợt lóe.
Ngay sau đó, bốn phía đều rơi vào bóng tối.
Nhan Thư hơi mơ hồ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng nói nhàn nhạt của Hứa Bùi ở bên cạnh vang lên: “Đừng hoảng hốt, chắc là bị cúp điện.
Em đừng di chuyển, để tôi lấy điện thoại.”
Nhan Thư ngoan ngoãn ừ hai tiếng, sau đó lại nói: “Thầy Hứa, hay để tôi đi lấy cho, điện thoại của tôi để ngay chỗ cái kệ kia kìa.”
Nói rồi cô đứng lên, hai tay lần mò tìm kiếm trái phải.
Nhưng không ngờ lại đụng phải thứ không nên đụng, cô mò trúng thứ gì đó mềm mại và rất ấm áp.
Cảm giác này…
Cô còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận xem đó là thứ gì thì đột nhiên đèn sáng lên.
Cô chậm rãi dời tầm mắt xuống, đập vào mắt của cô chính là cái tay đang đặt trên lưng Hứa Bùi…
Bàn tay của Nhan Thư chợt run lên, đôi tay thô bạo của cô cứ thế trượt xuống một đường tới hông của anh.
Cô cứng đờ nhìn Hứa Bùi, sau đó chậm chạp quay đầu ra chỗ khác, mí mắt cụp xuống, ánh mắt vô cùng chuẩn xác rơi vào bàn tay bé nhỏ làm xằng làm bậy của mình.
Nhan Thư lúng túng thu tay về, mạnh mẽ biện minh cho bản thân: “Chiếc áo này không ổn, loại vải này trơn quá!”
Hứa Bùi: “…”
Anh lặng lẽ: “Em mua đấy.”
Nhan Thư: “…”
Cô suy đi nghĩ lại, có một số phim ảnh mà không thể tùy tiện xem.
Ánh đèn pin rọi chiếu trong bóng đêm mờ tối, Hứa Bùi để ý thấy chân mày đang cau có của người nào đó, anh tùy ý hỏi một câu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nhan Thư ho khan: “Đang nghĩ đến một bộ phim.”
“Phim gì?”
Sắc mặt Nhan Thư bỗng chốc lại trở nên phức tạp, cô chỉ trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Một bộ phim hành động thông thường mà thôi.”
Hứa Bùi nhặt chiếc chìa khóa đặt lên bàn, anh tiến đến gần cửa, đèn pin trên tay vẫn không quên rọi đường cho cô: “Đi thôi, ăn cơm cái đã.
Người ta vừa gửi tin nhắn, nửa giờ sau có điện.
Ăn cơm xong là vừa, lúc đó còn có thể xem phim.”
Nhan Thư vẫn chưa phản ứng kịp: “Hả? Xem gì?”
“Xem phim.” Hứa Bùi đứng ở cửa chờ cô, “Không phải nói muốn xem sao?”
–
Hai người xuống lầu để ăn chút gì đó, lúc quay về phòng làm việc thì đèn đã sáng lên, tất nhiên điện đã có lại rồi.
Cũng khôi phục lại bình thường, còn có Nhan Thư nữa.
Nhan Thư đi hóng gió một hồi, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nhớ đến chuyện tiếp theo, trong lòng còn đang rất mong đợi, lại không thể nào tin được: “Thầy Hứa, anh muốn xem phim thật sao?”
Hứa Bùi đứng bên cạnh cô, anh ừm nhẹ bằng giọng mũi.
Thang máy chợt ding một tiếng, cánh cửa kim loại được mở ra.
Hai người một trước một sau đi vào.
Nhan Thư suy nghĩ một hồi, sau đó gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại: “Nếu anh nói là phim, không phải là phim về số học gì gì đó chứ?”
Hứa Bùi nở nụ cười: “Em thấy sao?”
Nhan Thư lập tức dùng đại chiêu tâng bốc: “Tôi nghĩ người có đạo đức tốt như thầy Hứa nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”
Hứa Bùi liền cười nhạt, nhưng cũng không phản bác.
Xem ra tối nay không cần phải học toán đại số nữa rồi.
Nhan Thư sung sướng đến mức liên tục hỏi: “Phòng làm việc có máy chiếu phim sao? Anh order trà sữa chưa? Xem phim có cần ăn bỏng ngô không? Còn nữa, nếu đang xem mà có người tìm anh thì sao? Chỉ có hai chúng ta thôi à?”
Hai người xuống thang máy, dọc theo ánh đèn mờ nhạt ở hành lang, hai người đi đến cửa phòng làm việc.
Cuối cùng, anh cúi đầu xuống để lấy chìa khóa, lúc mở miệng nói, phía đuôi mắt còn ẩn hiện ý cười: “Ừ, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Hứa Bùi mở khóa.
‘Cạch’ một tiếng, cửa bị mở ra.
Hai người nhìn đèn trần được mở lên sáng chói, phòng làm việc giờ đây sáng như ban ngày mà đồng thời ngẩn người.
Nhan Thư nghi ngờ: “Tôi nhớ là lúc ra khỏi cửa đã tắt đèn rồi mà, chuyện gì xảy ra thế này?”
Hứa Bùi không nói lời nào.
Trong lòng anh đột nhiên có dự cảm xấu.
Tầm mắt anh hơi nâng lên thì trông thấy người ngồi trên bàn làm việc đang giả vờ rất bận rộn —— một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… bảy cái đầu.
Trong phòng làm việc có bảy người đàn ông, chỉnh chỉnh tề tề, không thiếu một người nào mà xuất hiện ở đây.
Nụ cười trên mặt của Hứa Bùi chợt tắt: “…”.