Đọc truyện Hôn Nhân Ấm Áp Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời – Chương 58: Bảo Bối Nhỏ Bị Bệnh
Không chỉ có như thế, Tiểu Nghiêm còn thường xuyên phá hoại những buổi hẹn của Nguyệt Tố Song và Thiết Tử Huy.
Mỗi khi anh ta có ý định mời cô đi ăn, cậu nhóc sẽ giống như cái đuôi nhỏ bám lấy cô, có làm thế nào cũng không dứt ra được.
Khi thì cậu bé lấy lý do mệt, khi thì lại nói không muốn ăn thức ăn bên ngoài…
Nguyệt Tố Song phần vì thương cậu bé, phần vì cô cũng không muốn quá thân thiết với anh ta, cho nên cô cũng từ chối khéo.
“Ahhhh, cái thằng nhóc đáng ghét này! Thật muốn đánh nó vài cái cho hả dạ, con nít đúng là khó ưa mà!” Một vài ngày thì Thiết Tử Huy còn kiên nhẫn, không muốn chấp nhặt với trẻ con.
Nhưng ngày nào cũng như vậy thì anh ta cảm thấy rất bực bội, chỉ muốn đóng gói cậu bé gửi về cho cha nó thôi.
Thiết Tử Huy còn đang phải cực khổ theo đuổi Nguyệt Tố Song, nhưng cứ bị cậu nhóc làm phiền mãi như vậy, có là người nhẫn nại đến đâu cũng không chịu được.
Điều anh ta mong muốn lúc này, chính là cậu nhóc đừng làm phiền mình và Nguyệt Tố Song nữa.
…
Ngày hôm đó, khi Thiết Tử Huy đưa Nguyệt Tố Song từ công ty về nhà, anh đã nhìn thấy Tiểu Nghiêm đang ngồi bên ngoài chờ cô.
Lúc này một ý nghĩ xấu xa chợt loé lên, thay vì đưa cô về, anh lại làm một hành động tàn nhẫn khác.
Mà Nguyệt Tố Song đang mải chăm chú nhìn tài liệu trên tay, cho nên cô không hề biết Tiểu Nghiêm đang ngồi ở ngoài đợi mình.
Thiết Tử Huy trông thấy điện thoại của cô đang để gần mình, anh ta lén cầm nó lên và tắt máy đi.
Sau đó liền nhanh chóng quay đầu xe lại, trước khi Nguyệt Tố Song kịp ngẩng đầu nhìn lên.
“Thiết tổng, anh sao lại quay đầu xe vậy? Phía trước là nhà tôi rồi mà!” Cô thấy vậy thắc mắc hỏi.
“Tài liệu ở công ty tôi quên lưu lại rồi, cho nên muốn quay về xử lý chút! Nếu em không ngại thì đi cùng tôi, cũng có vài vấn đề tôi muốn hỏi em!” Anh ta lấy đại một lý do nói với cô.
“Vậy sao?” Nguyệt Tố Song gật đầu, cô không chút nghi ngờ mà đồng ý, sau đó lại ngồi xem dự án mà không có ý kiến gì.
Tiểu Nghiêm cứ như thế mà đứng ở bên ngoài hiên chờ cô, lúc này bầu trời đã đổ mưa.
Cơn mưa bắt đầu lớn dần và nặng hạt, gió to và sấm chớp làm cho cậu bé thấy sợ.
Chờ mãi không thấy Nguyệt Tố Song về, cậu nhóc lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng gọi mãi vẫn không thể liên lạc được, vì điện thoại của cô đã bị Thiết Tử Huy tắt nguồn.
Cậu nhóc ngây thơ cứ như thế mà đứng đó, cậu không có ý định về nhà.
“Mẹ xinh đẹp, con thấy lạnh quá!” Cậu nhóc run giọng nói khẽ.
Khi Nguyệt Tố Song quay về đã là hơn ba tiếng sau đó, lúc cô bước vào trong nhà đã thấy Tiểu Nghiêm ngồi co ro trước cửa.
Cả người cậu bé bị mưa tạt ướt sũng, cơ thể run lên cầm cập, làm cho cô kinh hãi.
“Bảo bối nhỏ, con làm sao vậy? Có nghe mẹ nói hay không? Sao lại để như thế này cơ chứ?” Cô bật khóc kêu lên, cô nhanh chóng ôm cậu bé vào trong nhà, lấy nước ấm lau mình cho cậu.
Nhưng tình hình của Tiểu Nghiêm càng lúc lại càng trở nên tồi tệ hơn, cơ thể con vẫn không ngừng run rẩy đến lợi hại, hô hấp lúc này cũng trở nên khó khăn.
“Bảo bối nhỏ, con đừng làm mẹ sợ mà!” Nguyệt Tố Song hốc mắt đỏ ngầu nói, cô cố gắng gọi nhưng cậu nhóc không hề nghe thấy.
“Thiết tổng, phiền anh làm ơn giúp tôi đưa thằng bé đến bệnh viện!” Sợ cậu bé xảy ra chuyện, Nguyệt Tố Song liền nhờ vả Thiết Tử Huy.
“Được rồi, mau lên xe!” Anh ta gật đầu đồng ý.
Ngồi trên xe, Thiết Tử Huy nhìn Tiểu Nghiêm nằm thoi thóp trong lòng Nguyệt Tố Song, anh ta cảm thấy mình có chút tàn nhẫn.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã có suy nghĩ khác, anh cho rằng cậu bé như thế này sẽ an ổn được vài ngày, như vậy sẽ không còn ai làm phiền đến anh và cô nữa.
Vào đến bệnh viện, cậu bé nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, Nguyệt Tố Song lúc này lo lắng đứng ngồi không yên.
“Đừng lo lắng, bác sĩ sẽ chăm sóc cho cậu bé!” Thiết Tử Huy đứng bên cạnh an ủi cô.
“Tiểu Nghiêm là vì tôi nên mới như thế, nếu thằng bé có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho mình được!” Cô nghẹn giọng đáp.
Điều mà anh ta có lẽ không ngờ đến, chính là Tiểu Nghiêm không phải chỉ bị cảm lạnh thông thường, mà còn nặng hơn nữa chính là bị viêm phổi.
Cũng chính vì vậy mà Nguyệt Tố Song đã túc trực ở bên cậu bé không rời, chẳng có thời gian mà nghĩ đến anh ta.
Thiết Tử Huy không ngờ rằng nước đi này của mình sai rồi.
Vương Kiên và Vương Nhất Trì sau khi hay tin cũng gấp rút chạy vào bệnh viện, nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh làm cho hai anh em cảm thấy đau lòng.
“Thật sự xin lỗi, nếu như tôi về sớm hơn một chút, thì bảo bối nhỏ sẽ không bị như thế này!” Nguyệt Tố Song cảm thấy đó là lỗi của mình cô thấp giọng lên tiếng.
“Không trách em được, là do anh không trông chừng thằng bé cẩn thận!” Vương Kiên lắc đầu nói, anh không có trách cô mà tự trách bản thân mình nhiều hơn.
Suy cho cùng anh vì muốn cứu vãn quan hệ của mình và Nguyệt Tố Song, mà bất chấp tất cả mang Tiểu Nghiêm ra làm cầu nối.
Tất cả đều do anh không tốt, là anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Hai ngày sau đó, Vương Kiên và Vương Nhất Trì thay phiên nhau phụ cô chăm sóc bảo bối nhỏ.
Thấy cô đã hai ngày không ngủ, anh liền khuyên cô đi nghỉ ngơi.
“Song Song, ngủ một chút đi! Em đã thức hai đêm rồi, nếu như còn như vậy sức khỏe sẽ không tốt!”
“Không được, tôi muốn ở đây canh chừng Tiểu Nghiêm, thằng bé tỉnh lại không nhìn thấy tôi sẽ rất buồn!” Cô nhất quyết không chịu, cứ ngồi ở bên giường bệnh không rời.
Vương Kiên cũng đành bất lực, vì để tiện trông chừng con trai, anh bảo Vương Nhất Trì mang công việc đến bệnh viện cho mình xử lý.
Căn phòng bệnh phút chốc như trở thành ngôi nhà nhỏ của ba người họ, ngập tràn tình yêu và ấm áp.
Đến ngày thứ ba, Tiểu Nghiêm mới từ từ tỉnh lại, cậu nhóc nhìn thấy Nguyệt Tố Song và Vương Kiên ở bên cạnh, trong lòng rất mừng.
“Mẹ…mẹ xinh đẹp!” Cậu nhóc thều thào gọi tên cô.
“Bảo bối nhỏ, con tỉnh rồi sao? Mẹ ở đây, đừng sợ!” Cô đến gần ôm lấy cậu bé vào lòng nói.
“Mẹ, thật mừng vì mẹ về rồi!” Tiểu Nghiêm sà vào lòng cô nũng nịu, cậu nhóc rất vui vì có mẹ ở bên.
“Bảo bối nhỏ, lần sau đừng như vậy nữa, nhìn thấy mưa con phải biết tìm chỗ trú chứ? Con làm mọi người lo lắng lắm có biết không?” Nguyệt Tố Song lại cẩn thận dạy dỗ cậu nhóc.
“Vâng, lần sau con sẽ không để mẹ lo lắng nữa! Mẹ, mẹ có thể ở đây đến khi con khỏi bệnh không? Con chỉ muốn được daddy và mẹ chăm sóc, ngoài ra thì không cần ai nữa!” Cậu nhóc đưa đôi mắt đáng thương hỏi cô, còn cố tỏ ra mình rất mệt mỏi.
“Được, mẹ sẽ ở lại chăm sóc con!” Nguyệt Tố Song bị dáng vẻ của cậu làm cho mềm lòng, cô mỉm cười đồng ý.
Nhưng có vẻ ba ngày thức trắng đã làm cô kiệt sức, sau khi cho Tiểu Nghiêm uống thuốc, cô cũng đổ gục bên giường bệnh.
Vương Kiên nhìn cô thở dài, anh gấp máy tính để sang một bên, rồi đứng lên đi đến chỗ hai người.
Anh cẩn thận đắp chăn cho Tiểu Nghiêm, rồi nhẹ nhàng bế Nguyệt Tố Song nằm lên ghế sofa.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô làm cho anh đau lòng, anh không biết tại sao một người bé nhỏ như cô lại có thể kiên cường như vậy.
“Ngủ ngon!” Anh đến gần khẽ lên tiếng, rồi lại nhẹ hôn lên trán cô một cái.
“Daddy, người đang làm gì mẹ xinh đẹp vậy?” Nhưng lần này anh lại bị con trai bắt gặp, cậu nhóc liếc nhìn anh lên tiếng.
“Suỵt, để cho mẹ của con ngủ chút đi!” Anh vội ra hiệu cho cậu nhóc nhỏ tiếng, rồi mới đứng lên giải thích.
“Daddy chỉ là đang muốn bồi đắp tình cảm với mẹ xinh đẹp của con thôi, như vậy thì chúng ta mới mau chóng về chung một nhà, mà con cũng không cần phải vất vả đi tìm mẹ nữa!”
“Là thế à?” Tiểu Nghiêm gật gù tin tưởng, cậu nhóc thấy cha nói rất có lý.
Mấy ngày tiếp theo, Nguyệt Tố Song luôn ở bệnh viện với cậu bé, mà Vương Kiên lúc này cũng tranh thủ lấy lòng cô.
Chỉ có Vương Nhất Trì là đáng thương, hắn ở công ty làm việc quần quật đến sứt đầu mẻ trán, tất cả cũng chỉ vì để anh trai có thời gian đi tán gái mà thôi.
“Anh hai đáng ghét, lần này mà còn không cho em nghỉ phép để xả stress, em sẽ kiện anh lên tòa vì tội bóc lột sức lao động!” Hắn ta khóc không ra nước mắt nói.
…
Sau đó Nguyệt Tố Song canh lúc Tiểu Nghiêm đang ngủ trưa, cô lén đi về nhà lấy chút đồ, cũng như gặp Thiết Tử Huy để lấy tài liệu của dự án.
Mấy ngày nay anh ta cũng không được gặp cô, bởi vì cô bận chăm sóc cho bảo bối nhỏ.
“Thật là, mấy ngày hôm nay muốn gặp em còn khó hơn lên trời! Tài liệu em cần đây, tôi phải vất vả mới xử lý xong đó!” Anh ta trên mặt chỉ có buồn phiền nói.
“Cảm ơn anh, làm phiền anh nhiều quá rồi!” Nguyệt Tố Song gật đầu cảm ơn.
“Không có gì, nếu như muốn cảm ơn thì cuối tuần này em mời tôi ăn cơm đi, tôi sẽ rất sẵn lòng!” Lúc này sắc mặt Thiết Tử Huy thay đổi, anh ta gợi ý cho cô một cách để cảm ơn.
“Vâng, vậy khi nào có thời gian tôi sẽ mời anh!” Nguyệt Tố Song biết mình bị gài vô thế bí, cô chỉ có thể đồng ý.
Không phải cô tiếc rẻ một bữa ăn, nhưng ở cùng với Thiết Tử Huy cô có chút không thoải mái, nếu không phải vì công việc, cô chỉ muốn tránh xa anh ta ra một chút.
Sau khi đưa tài liệu cho cô xong thì anh ta cũng vội quay về công ty, vì còn có việc bận phải xử lý.
Nguyệt Tố Song lúc này mới tranh thủ vào nhà lấy đồ cần thiết, lúc cô trở ra, thì vô tình gặp được người hàng xóm bên cạnh.
“Cô Nguyệt, cô về nhà rồi sao? Mấy hôm nay không thấy cô ở nhà, tôi cứ tưởng cô đi công tác rồi!” Người hàng xóm vui vẻ hỏi thăm cô.
.