Hôn Nhân Ấm Áp Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 25: Tự Cầu Nhiều Phúc


Đọc truyện Hôn Nhân Ấm Áp Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời – Chương 25: Tự Cầu Nhiều Phúc


Tăng Thái Thụy hiện tại cảm thấy rất sợ, nếu như vì chuyện này mà gây hại đến Nguyệt Hùng, để ông ta mà biết được thì mẹ con bà ấy sẽ bị bỏ mặc mất.
Khó khăn lắm bà ta mới có thể mang con gái bước vào hào môn, không thể vì chuyện này mà mất tất cả được, bà ta không cam tâm.


“Cậu đừng nói như vậy, lúc nãy quả thật là tôi quá nóng! Cậu cũng biết đó, hiện tại chồng tôi vẫn còn ở trong trại giam, người làm vợ như tôi không thể nào ngồi yên được!” Tăng Thái Thụy lại một lần nữa khép nép cầu xin, bà ta đã nhẹ giọng hết sức.


Vương Nhất Trì và Vương Kiên không quá quan tâm đến lời bà ấy nói, hai người lạnh lùng nhìn bọn họ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.


Biết không thể nài nỉ Vương Kiên, bà ấy quay sang Nguyệt Tố Song xin lỗi.
“Tố Song, là dì không tốt, mong con tha lỗi cho dì! Dì thật sự cũng chỉ vì lo cho ba con, nên mới nhất thời làm ra chuyện nông nổi như vậy!”

“Giờ bà mới biết sai thì có ích gì? Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của bà đâu!” Nguyệt Tố Song kiên định đáp, cô không muốn nghe mẹ con họ giải thích.


Nhìn thấy mẹ mình khép nép với Nguyệt Tố Song như vậy, nhưng cô không hề cho bà ta chút mặt mũi nào, Nguyệt Nhã Hoa trong lòng vô cùng căm giận.
Cô ta không ngờ Tiểu Nghiêm vậy mà lại là con trai của Vương Kiên, bây giờ thì cô ta đã nhớ ra rồi, đứa trẻ mà Vương Nhất Trì dẫn theo ngày hôm ấy, chính là Tiểu Nghiêm.


Nguyệt Nhã Hoa rất giận bản thân mình, giá như cô ta nhận ra sớm hơn, thì mọi chuyện đã không đi đến bước này.
Chưa kể đến anh còn gọi Nguyệt Tố Song là người phụ nữ của mình, điều này làm cô ta tức muốn chết đi được.
Một người cao cao tại thượng như anh, sao có thể thích Nguyệt Tố Song được? Đánh chết cô ta cũng không tin.


[Nguyệt Tố Song, sẽ có một ngày tao trả lại hết nỗi nhục nhã ngày hôm nay cho mày!] Nhưng hiện tại cô ta phải nhịn xuống, có như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân và Nguyệt gia.
Nguyệt Nhã Hoa bắt đầu vào vai diễn, cô ta nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, hoá thân thành bạch liên hoa khóc lóc còn tỏ ra đáng thương.


“Chủ tịch Vương, tôi và mẹ không cố ý đâu! Là do mẹ tôi quá lo lắng, cho nên mới hành động xốc nổi, cầu xin anh tha thứ! Chúng tôi dù sao cũng là người nhà của chị Tố Song, làm sao mà nỡ hại chị ấy được!”


“Bây giờ ba của tôi không biết sống như thế nào trong trại giam, chúng tôi chỉ là giận quá nên mất khôn thôi! Mục đích của tôi cũng là muốn chị ấy niệm tình cha con, mà giúp ba tôi ra ngoài, xem như là để báo đáp công ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua!” Cô ta nức nở nói.


Nhìn dáng vẻ bi thương của cô ta, người khác cứ ngỡ cô ta là bị Nguyệt Tố Song ức hiếp, ác độc hại nhà cô ta không chừng.
Quả thật diễn rất xuất sắc, xứng đáng có được giải ảnh hậu.


“Niệm tình cha con? Vậy tại sao lúc ông ta uy hiếp tôi, ông ta không nghĩ đến tình cảm cha con? Các người cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi, đừng tỏ ra mình là người rất đáng thương nữa!” Nguyệt Tố Song nhìn hai mẹ con họ lại cảm thấy rất nực cười.


Vương Kiên cũng cực kỳ dị ứng với thể loại như thế này, anh mất kiên nhẫn với hai mẹ con cô ta, rồi lại cầm điện thoại liên lạc với Huỳnh Lập Ân.


“Cậu giúp tôi chuẩn bị một chút đi, tôi muốn đưa Nguyệt Tố Song đến bệnh viện giám định thương tích!” Mục đích của anh là đưa Nguyệt Tố Song đến bệnh viện kiểm tra, nếu như thương tích của cô thật sự nghiêm trọng, anh sẽ để cho hai mẹ con họ vào bầu bạn với Nguyệt Hùng ở trong trại giam.


“Có chuyện gì sao? Làm thế nào lại bị thương vậy? Nguy hiểm lắm không, cần tôi giúp sơ cứu chứ?” Huỳnh Lập Ân nghe xong có chút lo lắng hỏi.


“Lát nữa đến bệnh viện cậu sẽ biết ngay thôi!” Nói xong anh liền nhanh chóng tắt máy.


“Cái tên khốn này lúc nào cũng vậy, thích thì gọi, không thích lại tắt máy ngay!” Huỳnh Lập Ân nhìn điện thoại thở mạnh nói.


Vương Nhất Trì nghe xong cũng biết Vương Kiên là đang muốn làm gì, hắn bây giờ thật muốn nói cho Nguyệt Nhã Hoa và Tăng Thái Thụy biết.
“Tự cầu nhiều phúc!”

Tiểu Nghiêm lúc này trông thấy bên cạnh có daddy và chú út, cậu nhóc đã không còn thấy sợ hãi nữa, mà dùng đôi mắt tức giận trừng hai mẹ con Nguyệt Nhã Hoa.
Sau đó cậu lại đưa đôi mắt đáng thương nhìn Vương Kiên, thêm mắm dặm muối kể lể.

“Daddy, bọn họ sỉ nhục con rất nhiều, họ nói con là tiểu tạp chủng đáng kinh tởm, là một đứa con hoang không cha không mẹ, không nên xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng con là con trai của người, là cháu đích tôn của Vương gia, làm sao có thể là con hoang?”

“Bọn họ còn ra tay đánh con nữa, nếu không có chị xinh đẹp che chở, con chắc là bị họ đánh chết rồi! Bảo bảo rất tức giận! Daddy, người nếu không thể xử lý bọn họ, con đành phải đi tìm ông bà nội giúp đỡ!” Vừa nói, cậu nhóc vừa ôm lấy Nguyệt Tố Song không rời, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều.


Cậu bé biết hiện tại cô đang rất đau, nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, không thể nào giúp cô giảm đau được, chỉ có thể giúp cô trả thù đám người độc ác kia.


Vương Kiên liếc nhìn con trai nhíu mày lại, đứa trẻ này cũng thật là bá đạo đi mà, này chẳng khác anh một chút nào cả.
Bây giờ còn dám mang ông bà nội ra để chống lưng, xem ra đã sắp trưởng thành rồi.


Chỉ cần ba mẹ của anh mà biết chuyện, thì đừng nói là Nguyệt Hùng hay Tăng Thái Thụy, ngay cả dòng họ Nguyệt cũng có thể đi đời nhà ma.
Người ta vẫn thường có câu, đừng nhìn người khác qua vẻ bề ngoài, ông bà này thật sự không đơn giản chút nào.
Bọn họ dẫu sao cũng từng là chủ mẫu Vương gia, quyền lực không phải hạng tầm thường đâu.


Nếu như hai người biết được cháu đích tôn bị người khác hành hạ như vậy, ông bà khẳng định sẽ cho hai mẹ con nhà này chết không toàn thây.
Tiểu Nghiêm là cháu trai bảo bối của họ, làm sao họ để con cháu bị ức hiếp được.


Nhưng nghe những lời con trai nói làm anh càng thêm đau lòng, con trai anh trước giờ được cưng chiều, đến anh còn không nỡ đánh.
Người phụ nữ anh thích, anh còn muốn sủng lên tận trời, vậy mà bây giờ lại bị hai mẹ con này đánh ra nông nỗi này đây.


Nguyệt Tố Song lúc này cảm thấy chóng mặt, cơm tối cũng chưa kịp ăn, lại bị đánh nhiều như vậy, cơ thể cô là không thể nào chịu nổi nữa rồi.

Vương Kiên nhận thấy sắc mặt trắng bệch của cô, anh biết cô sắp không đứng vững được nữa, liền bước nhanh đến đỡ lấy cô.


“Nhất Trì, mau đuổi hai mẹ con này đi cho tôi! Nguyệt gia cứ để đó, xong chuyện tôi sẽ đích thân xử lý bọn họ thật tốt!” Anh tra lệnh cho Vương Nhất Trì đuổi người đi.


“Các người đã nghe rõ chưa? Anh hai tôi không muốn nhìn thấy hai người ở đây nữa, mau cút đi!” Hắn hí hửng đi đến trước mặt của mẹ con Tăng Thái Thụy giễu cợt.


“Chúng tôi…” Nguyệt Nhã Hoa lại không cam tâm, cô ta muốn nói cái gì đó, nhưng chưa gì đã bị Vương Nhất Trì cắt ngang.


“Đi!” Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ gằn giọng gầm lên.


Nguyệt Nhã Hoa sợ hãi tột độ, cô ta vội vàng kéo Tăng Thái Thụy đi nhanh, trước khi chọc cho anh em nhà họ Vương giận dữ.


Bọn họ đi rồi, ở đây Tiểu Nghiêm mới ôm lấy Nguyệt Tố Song hỏi han, cậu cảm nhận được cô đang không ổn.
“Chị xinh đẹp, chị đau lắm đúng không? Em xin lỗi, là em không bảo vệ được chị, vì em nên chị mới bị đánh!” Cậu nhóc cúi đầu, hai tay đan vào nhau thấp giọng nói.


“Bảo bối nhỏ, chị không sao mà! Em nhìn đi, không phải ch…” Nguyệt Tố Song gượng cười đáp lời cậu bé, nhưng cô chưa kịp nói hết lời, cả cơ thể đã không trụ nổi mà ngã xuống.


“Chị xinh đẹp, chị làm sao vậy?” Nhìn thấy cô nằm bất động, Tiểu Nghiêm bộ dáng hoảng sợ kêu lên.


“Nguyệt Tố Song, cô có nghe tôi nói gì không? Nguyệt Tố Song!” Vương Kiên ôm lấy cô hỏi, bấy giờ anh mới cảm nhận được bàn tay cô đang rất lạnh.


“Daddy, chị xinh đẹp sẽ không chết chứ? Con không muốn đâu, người mau đi cứu chị ấy đi!” Tiểu Nghiêm hoảng loạn nói, cậu nhóc nắm lấy tay anh cầu xin.


“Cô ấy sẽ không sao đâu, bây giờ daddy sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!” Vương Kiên lên tiếng trấn an con trai, sau đó anh bế Nguyệt Tố Song đến bệnh viện.

Mặc dù bên ngoài nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên.
Cả quãng đường đến bệnh viện, anh nắm bàn tay của cô không buông.
Điều anh mong lúc này, chính là hi vọng cô bình an.



Ở bệnh viện, Huỳnh Lập Ân đã chuẩn bị xong cả, hắn còn cẩn thận đứng ngoài cổng chờ Vương Kiên và Nguyệt Tố Song đến.


“Không biết tình hình của họ thế nào rồi, thật là không làm người ta bớt lo được mà!” Hắn đi tới đi lui, miệng không ngừng lẩm bẩm.


Ít phút sau đã nhìn thấy xe của Vương Kiên đến nơi, Huỳnh Lập Ân liền chạy đến giúp đỡ.
“Cô ấy bị làm sao vậy? Bị đánh à? Cả người đầy thương tích kia kìa, người của cậu cũng có thể bị đánh sao?” Vừa nói tay hắn lại kiểm tra cho Nguyệt Tố Song.


“Ừm, giúp tôi chữa trị tốt cho cô ấy!” Đối với việc này Vương Kiên chỉ ừ nhẹ đáp, đúng là anh không bảo vệ tốt cho Nguyệt Tố Song, nên mới để cô xảy ra chuyện.


“Biết rồi, người của cậu tôi sẽ chăm sóc tốt! Dù sao thì cô ấy cũng là người duy nhất khiến cậu có thể “Cương” mà!” Huỳnh Lập Ân giờ phút này cũng không quên trêu chọc Vương Kiên, đây là để hắn trả đũa mỗi lần bị anh ngó lơ.


Vương Kiên phút chốc cả người tỏa ra hàn khí, như nhắc nhở người sống đừng nên đến gần anh.
“Cậu muốn chết lắm có phải không? Huỳnh Lập Ân, cậu chờ đó cho tôi!” Anh trầm thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng nặng nề.


Nguyệt Tố Song được đưa vào phòng cấp cứu chữa trị, bên ngoài cả Vương Kiên và con trai đều ở lại trông chừng cô.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.