Hôn Nhân Ấm Áp Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 11: Húc Thị Là Tìm Đường Chết


Đọc truyện Hôn Nhân Ấm Áp Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời – Chương 11: Húc Thị Là Tìm Đường Chết


Sau khi biết Vương Nhất Trì không phải người xấu, Nguyệt Tố Song mới cởi mở hơn một chút, cô nói cho hắn biết lý do mình đến đây.”Tôi là đến tìm Vương Nghiêm, tôi có một món đồ muốn đưa cho cậu bé!”

“Tiểu bảo bối bây giờ không có ở đây rồi, thằng bé đang ở nhà cùng ông bà nội! Hay là cô vào trong gặp anh trai tôi đi, anh ấy có thể giúp cô mang đồ về cho Tiểu Nghiêm!” Vương Nhất Trì trả lời cô, còn không quên đề nghị cô vào gặp Vương Kiên.


Nguyệt Tố Song có hơi lưỡng lự, cô dè dặt hỏi hắn.”Tôi vào được sao? Như thế hình như có chút không tiện, dù sao tôi cũng là người ngoài!”

“Người ngoài gì chứ? Trước sau gì cô cũng là bà chủ ở đây thôi mà, để tôi dẫn cô vào!” Vương Nhất Trì không cho cô cơ hội từ chối, hắn đưa tay đẩy cô đi vào trong.


“Khoan…khoan đã!” Nguyệt Tố Song bất đắc dĩ phải đi theo hắn, vào trong toà nhà rồi, cô mới cảm thấy choáng ngợp vì độ to lớn và hiện đại của nó.


Sự xuất hiện của Nguyệt Tố Song làm cho nhân viên công ty há hốc mồm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người phụ nữ lạ được Vương Nhất Trì dẫn đến phòng làm việc của chủ tịch.
Đối với bọn họ đây là chuyện gì đó rất kinh thiên động địa, làm cho người ta không khỏi bất ngờ.


Sự hiếu kỳ của họ làm cho Nguyệt Tố Song rất ngại, cô chỉ biết cúi đầu theo sau Vương Nhất Trì, để tránh đi ánh mắt dò xét của bọn họ.


“Anh trai yêu dấu, em mang chị dâu đến cho anh rồi đây!” Vương Nhất Trì gõ mạnh vào cửa kêu lên.


“Anh nói cái gì vậy? Tôi đâu phải chị dâu của anh, đừng có nói bậy chứ!” Cô giật mình lớn tiếng nói.


Vừa lúc này Vương Kiên mở cửa ra, nhìn thấy Nguyệt Tố Song đang đứng trước mặt, anh thoáng chút kinh ngạc.


“Cô Nguyệt, sao cô lại đến đây? Vào trong trước đi!” Anh lên tiếng hỏi, còn mời cô vào.


Ở đây Vương Nhất Trì khẽ cười thầm, hắn không nghĩ anh trai cuồng công việc của mình có ngày lại bỏ bê công việc để tiếp khách.

Nguyệt Tố Song lại không ngừng tò mò quan sát phòng làm việc của anh, quả nhiên là còn sang trọng hơn bên ngoài kia rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên cô thấy được một phòng làm việc xa xỉ thế này, đồ vật trang trí đều là những thứ đắt tiền.


“Cô Nguyệt, mau ngồi đi! Cô muốn uống gì, để tôi bảo thư ký mang vào cho cô?” Vương Kiên lên tiếng nói.


“Không cần đâu, tôi nói xong sẽ đi ngay đó mà!” Nhưng Nguyệt Tố Song lắc đầu từ chối, cô rất ngại khi ở những nơi sang trọng như thế này.


Cô mở túi ra lục tìm thứ gì đó, rồi đưa nó cho Vương Kiên, đây là quà mà cô chọn cho Tiểu Nghiêm, bên trong là một sợi dây chuyền cung hoàng đạo rất đẹp mắt.


“Chủ tịch Vương, phiền anh giúp tôi mang cái này cho Tiểu Nghiêm, đây là quà sinh nhật tôi tặng cậu bé! Còn có giúp tôi gửi lời xin lỗi với bảo bối nhỏ, bởi vì tôi không thể tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho cậu bé rồi, tôi mong cậu bé đừng buồn!” Cô ngại ngùng nhờ anh.


Vương Kiên đăm chiêu nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay cô, anh quan tâm hỏi thăm cô.


“Tại sao vậy? Không phải cô đang làm rất tốt à? Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Ừm, không có gì cả, chỉ là tôi không thể làm nữa!” Nguyệt Tố Song cũng không muốn nói ra nguyên nhân, bởi với cô bọn họ chưa đủ thân thiết để nói về vấn đề này.


Vương Kiên nhìn cô ấp úng không trả lời, anh hình như cũng hiểu được chút gì đó.
“Nếu là quà sinh nhật thì cô hãy tự mình tặng đi, như vậy thằng bé cũng sẽ vui hơn!” Anh từ chối không giúp cô chuyển quà, anh muốn cô tự tay tặng cho Vương Nghiêm.


Nguyệt Tố Song lúc đầu còn sợ anh sẽ trách cô vì không làm đến nơi đến chốn, nhưng thật may là anh không nói gì cả.
Cô nhẹ mỉm cười, bỏ chiếc hộp trở vào túi.
“Anh nói cũng đúng, vậy lần sau tôi sẽ tự mang quà đến cho Tiểu Nghiêm! Không làm phiền anh nữa, tôi về trước đây!” Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.

“Anh hai, anh thật là… Sao có thể để chị dâu đi như vậy chứ? Em thật thất vọng về anh!” Vương Nhất Trì thấy Nguyệt Tố Song sớm như vậy đã đi ra, hắn bực bội đi vào trách Vương Kiên.


“Nếu cậu rảnh như vậy thì tôi có việc cho cậu làm đây! Mau đi điều tra cho tôi, Nguyệt Tố Song sao lại rút khỏi dự án này!” Sẵn có hắn ở đây, anh ra lệnh cho hắn đi điều tra.


“Em rất sẵn lòng, nếu là chuyện của chị dâu thì em sẽ nhiệt tình giúp đỡ, cho em ba mươi phút! Em đi trước đây, tạm biệt anh!” Vương Nhất Trì bình thường nhắc đến công việc sẽ gào mồm lên phản đối, nhưng bây giờ hắn lại vui vẻ đồng ý.


Vương Kiên thật sự chỉ muốn mắng cho hắn một trận.
“Thật chẳng biết bao giờ mới lớn, suốt ngày cứ như một thằng nhóc nghịch ngợm!” Anh thở dài nói.


Vương Nhất Trì quả nhiên làm việc rất hiệu quả, ba mươi phút sau hắn đã quay về, mà thông tin cần kiếm cũng đã tra ra.


“Anh hai, chị dâu là bị cái công ty khốn kiếp kia sa thải rồi!” Hắn ngồi vật trên ghế sofa thở dốc nói.


“Sa thải sao? Chuyện là thế nào!” Vương Kiên chau mày hỏi hắn.


“Nghe người trong công ty nói là cô ấy xích mích với một người tên Nguyệt Nhã Hoa, sau đó vì cô ấy không chịu xin lỗi, cho nên mới bị lão già họ Lý kia đuổi việc.
Em cũng điều tra người phụ nữ kia rồi, cô ta là em cùng cha khác mẹ với chị dâu!” Vương Nhất Trì ngồi bật dậy trả lời.


“Anh trai, còn một tin tức động trời nữa, chồng của cô ta là Húc Tinh, đã từng là hôn phu của chị dâu đó! Mà hơn hết vì hắn ta không thể ép chị dâu xin lỗi, cho nên mới làm sức ép với lão già họ Lý!” Đến đây sắc mặt của hắn vờ như nghiêm trọng nói.


Vương Kiên nghe xong có chút xao động.

“Vị hôn phu sao?” Anh đưa tay chống cằm, mặt đăm chiêu trầm giọng nói khẽ.


“Húc Thị cũng đã thu mua công ty đó, em nghi mục đích của hắn chính là Vương Thị, bởi vì hiện tại hai bên đang hợp tác.
Hắn là đang muốn dùng danh tiếng của chúng ta để nâng địa vị Húc Thị lên, anh muốn xử lý hắn thế nào?” Vương Nhất Trì mọi khi tính tình như một đứa trẻ, nhưng thật ra hắn cũng rất là thông minh.


“Hừm, muốn lợi dụng chúng ta? Húc Thị là tìm đường chết rồi! Nhất Trì, việc này anh giao cho cậu xử lý, làm cho tốt vào, để cho bọn chúng không thể nào ngóc đầu lên được!” Vương Kiên hừ lạnh một tiếng nói, vốn dĩ những kẻ như Húc Tinh không cần anh phải tự động thủ.


“Ok, em sẽ không để anh thất vọng đâu!” Vương Nhất Trì gương mặt lúc này nở nụ cười nham hiểm, hắn thật sự có hứng thú với loại người này.


Động đến Nguyệt Tố Song bây giờ chắc là chuyện ngu ngốc nhất mà Húc Tinh và Nguyệt Nhã Hoa từng làm.
Vương Nhất Trì mà đã đồng ý ra tay, thì sớm muộn Húc Thị cũng sụp đổ.


Một bên khác, Nguyệt Tố Song bây giờ phải lao vào tìm việc mới, nếu không cô sẽ không đủ tiền để lo viện phí của mẹ.
Vì để tiết kiệm, cô bây giờ chỉ ăn mì gói qua ngày, đến một bữa ăn ra hồn cũng không có.


Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, Nguyệt Nhã Hoa nếu tha cho cô thì thật sự là không có.
Cô ta đã cố tình bôi xấu lý lịch của Nguyệt Tố Song, khiến cho những công ty khác không nhận cô vào làm việc.


“Cô Nguyệt, xin lỗi chúng tôi không thể nhận cô được!” Vị quản lý nhìn cô lắc đầu nói, thẳng thừng mà từ chối.


“Vâng, cảm ơn ngài!” Nguyệt Tố Song mím môi gượng cười đáp, cô thẫn thờ cầm lấy túi xách đi ra ngoài.


“Đây là công ty thứ năm rồi, nhưng vẫn không có kết quả gì, Nguyệt Tố Song mình làm gì nên tội chứ?” Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế đá công viên, gương mặt không giấu được sự thất vọng nói.


Cầm hồ sơ xin việc trên tay mà não nề, tính ra thì cũng sắp đến ngày đóng tiền viện phí rồi, nếu cứ thế này thì cô sẽ gặp rắc rối mất.


“Không sao cả, không được bỏ cuộc! Cố lên, mày làm được mà!” Cô uống một ngụm nước, cố gắng cổ vũ bản thân mình.


Lúc này ở Nguyệt Gia, Nguyệt Nhã Hoa trong lòng vô cùng vui vẻ, cô ta vừa nhâm nhi ly trà hoa trong tay, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại mà mỉm cười.


“Nguyệt Tố Song, muốn đấu với tôi chị còn chưa đủ trình đâu! Một người vừa hèn mọn vừa dơ bẩn như chị, sẽ không một ai chấp nhận chị vào làm việc cho họ!” Cô ta khinh khỉnh nói, rồi giơ tay vuốt ve con mèo nhỏ bên cạnh.


“Có chuyện gì mà con lại vui như vậy? Nói mẹ nghe xem nào?” Tăng Thái Thụy, mẹ của Nguyệt Nhã Hoa từ phòng bếp đi ra hỏi.


“Không có gì cả? Chỉ là con đang chơi đùa với Nguyệt Tố Song một chút mà thôi, chị ta bây giờ đến việc làm cũng không kiếm được, thật là sảng khoái!” Cô ta mỉm cười nhìn bà ấy đáp.


“Có làm gì thì cũng kín đáo một chút, lọt đến tai của ba con sẽ không hay đâu!” Bà ấy ghim một miếng táo cho vào miệng, ưu nhã như một quý phu nhân thực thụ nói.


“Mẹ cứ yên tâm đi, ba sẽ không trách con đâu, chưa biết chừng còn khen ngợi con nữa! Nguyệt Tố Song bây giờ chẳng khác nào chiếc giày rách, ba sẽ không thèm để ý đến chị ta!” Nguyệt Nhã Hoa tự đắc trả lời, những gì cô ta nói thật sự rất đúng.


“Nó làm sao mà bằng con được chứ? Bây giờ con đã là vợ của Húc Tinh, là phu nhân của Húc Thị, nó có nằm mơ cũng không được! Mẹ con nó chỉ là loại phế vật, đáng để cho chúng ta giẫm đạp dưới chân mà thôi!” Tăng Thái Thụy cũng hợp xướng với con gái mà vùi dập người khác.


“Con chưa có ý định dừng lại đâu, những việc này chỉ là khởi đầu mà thôi, con sẽ khiến chị ta rơi vào địa ngục.
Có như vậy con mới thấy hài lòng, Nguyệt Tố Song và mẹ cô ta không xứng đáng được sống tốt!”

Nguyệt Nhã Hoa cầm lấy cái nĩa đâm thật mạnh vào miếng táo trong đĩa, đôi mắt cô ta tràn ngập thâm độc nói.
Đối với cô ta, Nguyệt Tố Song chính là kẻ thù cần tiêu diệt.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.