Đọc truyện Hồn Ma Sành Điệu – Chương 22
Chuyện này kỳ quặc thật.Tôi thật sự không biết chắc chuyện gì đang diễn ra.
Bố con tôi hẹn nhau tại quán Lingtons trên đường Oxford, vì nó ở giữa và cả hai đều biết. Cũng bởi vì mỗi khi chúng tôi hẹn gặp, bố luôn đề nghị đến Lingtons. Bố lúc nào cũng chung thủy với chú Bill, ngoài ra bố còn có Thẻ Vip Vàng Lingtons cho phép uống cà phê và ăn miễn phí ở bất cứ cửa hàng nào vào bất kỳ lúc nào. (Tôi thì không. Tôi chỉ có thẻ Bạn bè và Gia đình, giảm năm mươi phần trăm. Không phải là tôi đang kêu ca đâu.)
Khi tới trước mặt tiền tòa nhà màu nâu sô cô la quen thuộc, tôi thấy sờ sợ. Có lẽ bố thông báo một tin thật tồi tệ nào đó. Như là mẹ bệnh. Hoặc chính bố bệnh.
Mà ngay cả nếu không phải bố có tin xấu thì tôi cũng sẽ phải nói gì về chuyện làm ăn đổ vỡ giữa tôi và Natalie đây? Bố sẽ phản ứng thế nào khi ông biết đứa con gái không đáng tin của mình đã đổ cả đống tiền vào một công ty chỉ để bỏ đi khỏi đó? Chỉ mới nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy mặt ông sẽ nhăn nhúm vì thất vọng – thêm lần nữa – là khiến tôi phải nhăn mặt rồi. Ông sẽ chết mất. Tôi không thể nói với ông được. Chưa thể. Chưa, cho đến khi tôi có kế hoạch hành động.
Tôi đẩy cửa ra và hít vào hương vị cà phê quen thuộc, mùi quế và bánh sừng bò nướng. Những chiếc ghế bọc nhung màu nâu lỗng lẫy và những chiếc bàn bằng gỗ sáng bóng giống hệt như ở mọi cửa hàng Lingtons khác trên khắp thế giới. Chú Bill đang cười rạng rỡ trên tấm áp phích đồ sộ sau quầy thu ngân. Cốc cà phê, ấm pha cà phê và máy nghiền cà phê nhãn hiệu Lingtons được xếp trên một cái giá trưng bày tất cả đều có màu trắng và nâu sô cô la của thương hiệu Lingtosn. (Hình như không ai khác được sử dụng sắc nâu sô cô la này. Nó thuộc quyền sở hữu của chú Bill.)
“Lara!” Bố vẫy tay từ đầu hàng. “Vừa đúng lúc! Con muốn uống gì?”
Ôi. Trông ông khá phấn chấn. Có lẽ ông không bệnh.
“Chào bố.”Tôi ôm ông một cái. “Con uống Lingtoncino caramen và một bánh kẹp cá ngừ.”
Người ta không thể gọi cappuchino ở cà phê Lingtons. Nó phải là Lingtoncino.
Bố gọi cà phê và đồ ăn, rồi đưa chiếc thẻ VIP Vàng ra.
“Đây là gì thế?” anh chàng đứng sau quầy thu ngân nói, trông có vẻ ngờ vực. “Tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ.”
“Thử quét đi.” bố lịch sự nói.
“Chà.” Mắt anh chàng mở to ra khi có gì đó bíp trên màn hình thu ngân. Anh ta ngước nhìn bố, hơi khiếp sợ.“Nó sẽ là… miễn phí.”
“Bố luôn cảm thấy hơi có lỗi một chút khi sử dụng cái thẻ này,” bố thú nhận, khi chúng tôi nhận cà phê của mình và đi về phía bàn. “Bố đang làm vơi đi nguồn thu nhập chính đáng của Bill tội nghiệp.”
Bill tội nghiệp ư? Tôi thấy tim mình hơi thắt lại. Bố tốt thật đấy.Bố nghĩ tới mọi người trừ bản thân.
“Con nghĩ có lẽ chú ấy có thể trả được.” Tôi liếc nhìn mặt chú Bill in trên cốc cà phê của mình một cách châm biếm.
“Có lẽ.” Bố mỉm cười và liếc nhìn chiếc quần jean của tôi. “Con ăn mặc xuềnh xoàng quá. Lara! Đây có phải kiểu ăn mặc mới thoải mái ở văn phòng con không?”
Khỉ thật.Thậm chí tôi còn không hề nghĩ xem mình đang mặc gì.
“Thật ra… con vừa tới một buổi hội thảo.” tôi vội vã ứng biến. “Người ta yêu cầu phải mặc quần áo bình thường. Một màn đóng vai, đại loại thế.”
“Tuyệt!” bố nói, vẻ khích lệ đến mức má tôi phừng phừng lên vì cảm giác có lỗi. Ông mở gói đường ra đổ vào tách cà phê của mình rồi khuấy.
“Lara. Bố muốn hỏi con một câu.”
“Vâng ạ.” Tôi sốt sắng gật đầu.
“Chuyện làm ăn của con thế nào? Thật sự ấy?”
Ôi Chúa ơi. Một câu hoàn toàn nằm ngoài hàng tỷ câu mà lẽ ra ông có thể hỏi.
“Ờ… bố biết đấy. Nó… nó ổn.” Giọng tôi vọt lên thêm hai quãng. “Mọi chuyện tốt cả! Bọn con có một số khách hàng sộp và vừa mới hoàn thành một số công việc với Macrosant, và giờ Natalie đã về…”
“Về?” bố nhắc lại quan tâm.“Cô ta đã đi đâu à?”
Vấn đề của chuyện nói dối bố mẹ là phải theo dõi xem mình đã nói dối những gì.
“Cô ấy tếch đi ít bữa sáng ấy mà.” Tôi cười gượng. “Không có gì to tát cả.”
“Nhưng con có cảm thấy là mình đã quyết định đúng đắn không?” Bố trông như thể chuyện này thật sự hệ trọng đối với ông. “Con thích công việc đó chứ?”
“Vâng,” tôi nói khổ sở. “Con thích.”
“Con cảm thấy công ty có tương lai tốt chứ?”
“Vâng. Rất tốt.” Tôi nhìn chằm chằm vào cái bàn. Vấn đề của chuyện nói dối bố mẹ mình là, đôi khi người ta thật sự ước gì mình đã không nói dối. Đôi khi người ta muốn khóc òa lên và rền rĩ. “Bố ơi, mọi chuyện hỏng hết rồồồồi! Con phải làm gì đâââây?”
“Vậy… bố muốn nói với con chuyện gì?” tôi nói, để chấm dứt chủ đề đó.
“Không có gì quan trọng.” Bố nhìn tôi âu yếm. “Con đã trả lời câu hỏi của bố rồi. Chuyện làm ăn của con tiến triển tốt. Con hài lòng với nó. Đó là tất cả những gì bố cần nghe.”
“Ý bố là sao?” Tôi nhìn bố chằm chằm, không hiểu.
Bố lắc đầu, mỉm cười.“Có một cơ hội mà bố muốn nói với con.Nhưng bố không muốn phá hỏng công việc kinh doanh mới của con.Bố không gây cản trở công việc. Con đang làm việc con yêu thích và làm tốt công việc đó. Con không cần một lời mời làm việc.”
Lời mời làm việc?
Tim tôi đột nhiên đập nhanh. Nhưng tôi không được để lộ sự phấn khích của mình.
“Mà sao bố không nói với con chuyện đó?” tôi cố nói nghe sao cho tự nhiên.“Chỉ là phòng khi cơ nhỡ thôi.”
“Con yêu.” Bố bật cười. “Con không cần phải lịch sự.”
“Con không cần lịch sự,” tôi nói nhanh. “Con muốn biết.”
“Bố sẽ không xúc phạm con đâu. Con yêu, bố rất tự hào về những gì con đã đạt được,” bố nói trìu mến. “Chuyện đó có nghĩa là con sẽ phải từ bỏ tất cả công việc đó. Nó không đáng.”
“Có thể sẽ đáng! Cứ nói cho con nghe xem!” Chết tiệt. Tôi nghe có vẻ tuyệt vọng quá. Tôi nhanh chóng chỉnh lại về quan tâm bình thường. “Ý con là, tại sao không nói với con chuyện đó? Nó có hại gì đâu.”
“Ờ. Có lẽ con nói đúng.” Bố nhấp một ngụm cà phê, rồi nhìn thẳng tôi. “Chú Bill gọi cho bố hôm qua. Khá là ngạc nhiên.”
“Chú Bill ư?” tôi nói, sửng sốt.
“Chú ấy bảo là mới đây con đã tới gặp chú ấy tại nhà chú?”
“À.” Tôi hắng giọng. “Vâng, con đã ghé qua nói chuyện. Con định kể cho bố…”
Chưa.
“Ờ, chú ấy ấn tượng lắm. Giờ chú ấy mô tả về con thế nào nhỉ?”
Bố mỉm một nụ cười nhăn nhúm thường thấy mỗi khi ông thích thú.“Ồ, đúng rồi, ‘gan lì’.Dù sao kết quả là… cái này.”
Ông rút từ trong túi áo ra một cái phong bì và đẩy qua mặt bàn. Ngờ hoặc, tôi mở nó ra. Đó là một lá thư trên trang giấy có đề Lingtons ở đầu trang. Nó mời tôi đảm nhận một công việc toàn thời gian ở phòng nhân sự của Lingtons. Nó đề nghị với tôi mức lương sáu con số.
Tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Tôi ngước lên, thấy mặt bố đỏ bừng. Dù vẫn tỏ ra điềm đạm, song rõ ràng là bố thật sự hớn hở.
“Chú Bill đã đọc trên điện thoại trước khi gửi đi. Đáng vui mừng đấy chứ?”
“Con không hiểu.” Tôi xoa trán, cảm thấy bối rối. “Tại sao chú ấy lại gửi lá thư này cho bố?Tại sao không gửi thẳng cho con?”
“Chú Bill nghĩ rằng thế sẽ hay hơn.”
“Ồ. Ra vậy.”
“Cười lên nào, con yêu!” Bố cười. “Dù con có nhận lời hay không thì đó cũng là một lời khen ngợi lớn đấy chứ!”
“Vâng,” tôi lại nói.Nhưng tôi không thể mỉm cười.Có điều gì đó bất thường.
“Nó là tặng vật tuyệt vời cho con,” bố nói. “Ý bố là chú Bill không nợ chúng ta gì cả. Chú ấy đã làm việc này hoàn toàn xuất phát từ việc đánh giá cao tài năng của con và do thiện chí của chú ấy.”
OK, đó chính là chỗ bất thường. Bố đã chỉ ra đích xác. Tôi không tin có chuyện chú Bill đánh giá cao tài năng của tôi. Cũng chẳng tin là chú ấy có thiện chí.
Tôi lại đưa mắt xuống lá thư, tới số tiền sáu chữ số in giấy trắng mực đen. Những nỗi nghi ngờ cứ bò lan khắp người tôi như những con nhện.
Chú ấy đang cố mua chuộc tôi.
OK, có lẽ thế thì suy diễn quá. Nhưng chú ấy đang cố lôi kéo tôi. Tôi đã trở thành cái gai với chú Bill, kể từ lúc tôi đề cập đến chuỗi hạt của Sadie. Tôi đã nhìn thấy điều đó trong mắt chú ngay lúc ấy: sự choáng váng. Sự cảnh giác.
Và giờ, bỗng dưng có một lời mời làm việc.
“Nhưng bố không muốn chuyện này làm con dao động,” bố nói. “Bố và mẹ đều rất tự hào về con. Lara ạ, và nếu con muốn tiếp tục công việc làm ăn của con, bố mẹ sẽ ủng hộ con trăm phầm trăm. Lựa chọn thế nào hoàn toàn là ở con. Không có thúc ép gì là phải chọn cái này hay cái khác.”
Bố đang nói những chuyện đúng đắn. Nhưng tôi có thể thấy hy vọng lấp lánh trong mắt bố, mặc dù ông cố gắng che giấu. Ông muốn tôi có một công việc ổn định ở một công ty đa quốc gia khổng lồ. Và không phải là công ty đa quốc gia khổng lồ nào cũng được mà là công ty đa quốc gia khổng lồ của gia đình.
Và chú Bill biết thế. Còn lý do nào khác khiến chú gửi lá thư này qua bố? Chú ấy đang cố gắng điều khiển cả hai bố con tôi.
“Bố nghĩ chú Bill cảm thấy tệ vì đã từ chối con ở đám tang,” bố nói tiếp.“Chú rất ấn tượng với sự kiên trì của con. Và bố cũng thế! Bố không hề biết là con đã có kế hoạch tới hỏi chú ấy lần nữa!”
“Nhưng con thậm chí không hề nhắc nhắc đến chuyện công việc! Con tới để hỏi chú ấy về…” Tôi ngừng lại một cách tuyệt vọng. Tôi không thể đề cập đến chuỗi hạt. Tôi không thể đề cập đến Sadie. Tất cả chuyện đó đều không thể.
“Nói thật ra thì…” bố hạ thấp giọng, ngả người qua chiếc bàn nhỏ. “Bố nghĩ Bill đang có vấn đề với Diamante. Chú ấy hối tiếc là đã nuôi dưỡng con bé lớn lên… phung phí như thế. Bố và chú ấy đã nói chuyện chân tình và con biết chú ấy đã nói gì không?” Bố thích thú ra mặt. “Chú ấy bảo chú xem con như một người trẻ tuổi năng động đáng cho Diamante phải noi gương.”
Chú ấy không thực bụng nghĩ thế đâu! Tôi muốn hét to lên. Bố không biết chuyện gì đang diễn ra! Chú muốn tôi thôi không truy lùng chuỗi hạt nữa.
Tôi vùi đầu vào hai bàn tay chán chường. Đúng là chuyện ngược đời. Chỉ nghe thôi đã biết là không thể nào xảy ra. Và giờ chuỗi hạt đã biến mất và Sadie cũng biến mất và tôi không biết phải nghĩ… hay làm gì…
“Lara!” bố kêu lên. “Con yêu! Con ổn chứ?”
“Con… ổn mà.” Tôi ngẩng đầu lên. “Xin lỗi bố. Chỉ là hơi bị… choáng.”
“Là lỗi của bố,” bố nói, nụ cười tắt dần. “Bố đã làm con sốc. Lẽ ra bố không nên đề cập chuyện đó với con, công việc làm ăn của con đang tốt đẹp thế…”
Ôi Chúa ơi. Tôi không thể để cái trò đố chữ này tiếp diễn lâu hơn nữa.
“Bố.” Tôi cắt ngang lời ông. “Chuyện làm ăn không hề tốt đẹp.”
“Gì cơ?”
“Nó không hề tốt đẹp chút nào. Con đã nói dối. Con không muốn nói với bố.” Tôi đang kẹp túi đường giữa mấy ngón tay, không nhìn nổi vào mắt bố. “Nhưng sự thật… nó là một thảm họa. Natalie đã bỏ con trong lúc khó khăn và bọn con đã cãi nhau một trận dữ dội và con đã rời bỏ cô ấy. Và… và con lại chia tay với Josh. Vĩnh viễn.” Tôi nuốt nghẹn, buộc lòng phải nói ra. “Cuối cùng con nhận ra mình đã hiểu lầm những chuyện giữa con và anh ấy ra sao. Anh ấy không hề yêu con. Con chỉ thật lòng muốn anh ấy yêu con.”
“Bố hiểu.” Bố nói nghe hơi sốc. “Lạy Chúa.” Im lặng trong khi bố lĩnh hội tất cả những chuyện đó. “Ờ… có lẽ đề nghị này đã tới đúng lúc,” cuối cùng bố nói.
“Có lẽ,” tôi lúng búng, vẫn nhìn chằm chằm xuống bàn.
“Có chuyện gì thế?” bố nói dịu dàng. “Con yêu, tại sao con lại cưỡng lại đề nghị đó? Con đã muốn làm việc cho chú Bill cơ mà?”
“Con biết. Nhưng chuyện… phức tạp lắm.”
“Lara, bố có thể khuyên con một chút không?” Bố chờ cho tới lúc tôi ngước nhìn lên.“Đừng khắc nghiệt với mình quá.Thoải mái đi. Có thể không phức tạp như con nghĩ đâu.”
Tôi nhìn bố, nhìn vào khuôn mặt thật thà, vào đôi mắt chân thật của bố. Nếu tôi nói với ông sự thật thì ông sẽ chẳng tin chút nào. Bố sẽ nghĩ là tôi bị mắc chứng hoang tưởng hoặc dùng ma túy. Hoặc cả hai.
“Chú Bill có đả động đến chuỗi hạt nào không?” tôi không nén được lên tiếng hỏi.
“Một chuỗi hạt?” Trông bố có vẻ không hiểu gì. “Không. Chuỗi hạt nào?”
“Con… không có gì.” Tôi thở dài. Tôi nhấp một ngụm Lingtoncinno và ngước lên thì thấy bố đang nhìn tôi. Ông mỉm cười, nhưng tôi có thể thấy là ông đang lo lắng.
“Con yêu, con có một cơ hội tuyệt vời ở đây.” Ông chỉ vào lá thư. “Một cơ hội để cuộc đời con trở lại đúng hướng. Có lẽ con nên chấp nhận nó. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Đừng tìm kiếm những chuyện không hề tồn tại. Chỉ đón nhận cơ hội của mình thôi.”
Bố không hiểu. Làm sao bố có thể hiểu được? Sadie không phải là một chuyện không tồn tại. Cô có tồn tại. Cô có thật. Cô là một con người, cô là bạn của tôi và cô cần tôi…
Vậy giờ cô ở đâu? một giọng buốt nhói đột ngột vang lên trong đầu tôi, như một mũi dao phập vào thớ gỗ. Nếu cô tồn tại thì cô đang ở đâu?
Tôi bắt đầu thấy choáng váng. Giọng nói đó ở đâu ra? Không thể là tôi đang hồ nghi – không thể là tôi đang nghĩ…
Tôi chợt cảm thấy sởn cả gai ốc. Đương nhiên là Saide có thật. Đương nhiên là vậy. Đừng có lố bịch. Thôi nghĩ như vậy đi.
Nhưng đột nhiên giọng Ginny lại vụt qua đầu tôi một lần nữa. Tôi nghĩ tất cả là do người ta nghĩ ra thôi, Lara ạ. Đó là điều mà người ta MUỐN tin.
Không. Không thể nào. Ý tôi là… Không.
Cảm thấy chóng mặt, tôi uống một ngụm cà phê, nhìn quanh cửa hàng, cố gắng neo mình vào thực tại. Quán Lingtons có thật. Bố có thật. Đề nghị làm việc là thật. Và Sadie có thật. Tôi biết cô có thật. Ý tôi là tôi đã nhìn thấy cô mà. Tôi đã nghe thấy tiếng cô. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Chúng tôi đã nhảy với nhau, vì Chúa.
Mà làm sao tôi có thể tưởng tượng ra cô? Làm sao tôi biết được bất cứ chuyện gì của cô? Làm sao tôi biết về chuỗi hạt? Tôi thậm chí chưa bao giờ gặp cô?
“Bố,” tôi thình lình mở mắt ra. “Chúng ta chưa từng tới thăm bà Sadie đúng không? Trừ cái lần hồi con còn ẵm ngửa.”
“Thật sự thì không hẳn là như thế.” Bố nhìn tôi cảnh giác. “Bố và mẹ đã nói về chuyện đó sau đám tang. Bố mẹ nhớ là bố mẹ đã có lần đưa con tới gặp bà hồi con sáu tuổi.”
“Sáu tuổi.” Tôi nuốt nước bọt. “Bà có… đeo chuỗi hạt không?”
“Có lẽ là có.” Bố nhún vai.
Tôi gặp bà Sadie hồi sáu tuổi. Tôi đã có thể nhìn thấy chuỗi hạt. Tôi đã có thể nhớ… mà không hề biết là mình nhớ.
Suy nghĩ của tôi ở trạng thái rơi tự do. Bên trong tôi trống rỗng và ớn lạnh. Tôi cảm thấy như thể mọi thứ đang khiến tôi suy nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thực tế mới mẻ có thể xảy ra.
Có thể là tôi đang nghĩ ra toàn bộ câu chuyện này trong đầu. Đó là cái mà tôi muốn. Tôi đã cảm thấy tội lỗi vì chúng tôi đã không hề biết tới cô đến mức tưởng tượng ra cô trong tiềm thức của mình. Ý tôi là, khi nhìn thấy cô lần đầu tiên thì tôi đã nghĩ cô là như thế rồi. Một ảo giác.
“Lara?” Bố nhìn tôi săm soi. “Con ổn chứ, con yêu?”
Tôi cố mỉm cười với ông, nhưng tôi đang quá phân tâm. Có hai giọng nói đang tranh cãi trong đầu tôi, lời qua tiếng lại. Giọng nói đầu thì gào lên, “Sadie có thật, mi biết là cô ấy có thật! Cô ấy đang ở ngoài kia! Cô ấy là bạn của mi và cô ấy bị tổn thương và mi phải đi tìm cô ấy!” Giọng nói thứ hai thì ngâm nga điềm đạm, “Cô ấy không tồn tại. Cô ấy chưa bao giờ tồn tại. Mi lãng phí thời gian thế đủ rồi. Quay trở lại với cuộc sống của mi đi thôi.”
Tôi thở khó nhọc, cố gắng để đeo cho những suy nghĩ của mình thăng bằng lại; để cho các bản năng của tôi ổn định lại. Nhưng tôi không biết phải nghĩ gì. Tôi không tin mình nữa. Có lẽ tôi thật sự đang bị điên…
“Bố, bố có nghĩ là con bị điên không?” Tôi buột miệng hỏi trong nỗi tuyệt vọng. “Nghiêm túc đấy. Con có nên đi gặp ai đó không?”
Bố bật cười. “Không! Con yêu, đương nhiên là không!” Ông đặt tách cà phê xuống và ngả về phía trước. “Bố nghĩ là tình cảm của con quá mạnh và đôi khi trí tưởng tượng nữa. Con thừa hưởng điều đó từ mẹ. Và đôi khi con để chúng chế ngự mình. Nhưng con không bị điên. Dù sao thì cũng không điên hơn mẹ con.”
“Ra vậy.”Tôi nuốt nước bọt.“Ra vậy.”
Nói thật thì điều đó cũng không ai ủi gì lắm.
Những ngón tay tôi lóng ngóng cầm lá thư của chú Bill lên và đọc lại một lượt. Nếu tôi nhìn nó theo một cách hoàn toàn khác, chẳng có gì xấu xa cả. Chẳng có gì sai trái cả. Chú ấy cũng chỉ là một người đang cố gắng giúp cháu gái của mình thôi. Tôi có thể nhận công việc đó. Tôi sẽ là Lara Lington của Cà phê Lingtons. Tôi sẽ có một tương lai rực rỡ trước mắt; tiền lương, xe hơi, tiền đồ. Mọi người sẽ hạnh phúc. Mọi chuyện sẽ dễ dàng. Ký ức của tôi về Sadie sẽ tan biến. Cuộc sống của tôi sẽ bình thường.
Nó sẽ rất, rất dễ dàng.
“Lâu rồi con chưa về nhà,” bố nói ân cần. “Sao không về nghỉ cuối tuần này nhỉ? Mẹ muốn được gặp con lắm đấy.”
“Vâng,” tôi nói sau một lúc ngừng. “Con cũng muốn thế. Lâu rồi con chưa về qua nhà.”
“Nó sẽ giúp con lấy lại tinh thần.” Bố mỉm nụ cười nhăn nhúm dễ mến. “Nếu cuộc đời con có lúc nào rơi vào khó khăn và con cần phải suy nghĩ về mọi chuyện, không có chỗ nào tốt hơn nhà mình đâu con. Dù con đã lớn tới đâu.”
“ ‘Chẳng đâu bằng nhà mình.’ ” Tôi nhếch miệng cười.
“Dorothy đã nói đúng. Giờ thì ăn thôi.” Ông chỉ vào món bánh kẹp cá ngừ của tôi. Nhưng tôi chỉ nghe có nửa tai.
Nhà mình. Tiếng đó đang hút lấy tâm trí tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới nó cả.
Có thể cô đã về nhà.
Về nơi đã từng là ngôi nhà cũ của cô. Rốt cuộc, đó là nơi lưu trữ những ký ức đầu đời của cô. Đó là nơi cô đã có mối tình lớn. Cô đã không chịu trở lại suốt cuộc đời mình – nhưng nhỡ đâu cô đã mủi lòng? Nhỡ đâu ngay bây giờ cô đang ở đó?
Tôi ngớ ngẩn khuấy cốc Lingtoncinno của mình liên tục. Tôi biết hành động tỉnh táo và khôn ngoan là xóa sạch tất cả những ký ức về cô. Chấp nhận công việc của chú Bill và mua một chai sâm banh để ăn mừng với bố mẹ. Tôi biết điều đó.
Nhưng… chỉ là tôi không thể. Từ trong sâu thẳm, tôi không thể tin là cô không có thật. Tôi đã đi quá xa, tôi đã cố gắng hết sức để tìm kiếm cô. Tôi phải thử lần cuối cùng.
Nếu cô không ở đó tôi sẽ nhận công việc này và từ bỏ. Mãi mãi.
“Nào.” Bố lau miệng bằng chiếc khăn ăn màu nâu sô cô la. “Trông con vui vẻ hơn rồi, con yêu.” Bố hất đầu về phía lá thư. “Con đã quyết định là con muốn đi con đường nào chưa?”
“Rồi ạ.” Tôi gật đầu cả quyết. “Con cần phải tới ga St Pancras.”