Đọc truyện Hồn Ma Sành Điệu – Chương 11
Mọi chuyện đang ngày càng khởi sắc! Tôi cảm nhận điều đó từ tận xương tủy. Thậm chí cả cuộc hẹn lần thứ hai với Ed cũng là một chuyện đáng lạc quan. Phải nắm bắt lấy cơ hội của mình, như chú Bill đã nói. Và đó chính là chuyện lần này. Tới dự bữa tối của Business People sẽ là một cơ hội lớn lao để tôi được gặp cơ man những nhân vật nhà nghề đẳng cấp cao, chìa danh thiếp của tôi ra và gây ấn tượng với mọi người. Natalie luôn nói cô ấy phải “đi đây đi đó” và làm người ta biết đến tên tuổi mình. Ờ, giờ thì tôi cũng sẽ “đi đây đi đó”.
“Kate!” tôi gọi khi bước vào văn phòng sáng hôm sau. “Tôi cần toàn bộ số danh thiếp của tôi, và tôi cần mua một hộp đựng danh thiếp nhỏ, và tôi cần tất cả những ấn bản đã phát hành của tạp chí Business People…” Tôi đột ngột dừng lại vì ngạc nhiên. Một tay cô đang nắm chặt điện thoại còn tay kia quay tròn rối rít trong không khí. “Có chuyện gì vậy?”
“Cảnh sát gọi!” Cô vội bịt một bàn tay vào ống nghe, “Họ đang ở trên điện thoại. Họ muốn tới gặp cô.”
“Ồ, thế à.”
Cứ như có một mẩu nước đá trôi tuột vào trong bụng tôi thật ghê tởm vậy. Cảnh sát. Tôi đang hy vọng là có thể cảnh sát đã quên tất cả mọi chuyện về tôi.
Tôi liếc quanh xem Sadie có quanh quẩn đâu đây không, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả. Lúc ăn sáng cô nói chuyện về một cửa hiệu vintage nào đó ở Chelsea, nên có lẽ giờ cô đã tới đó.
“Tôi nối máy cho họ nhé?” Kate đang cực kỳ nôn nóng.
“Được, sao lại không?” Tôi cố nói sao cho nghe tự tin và không lo lắng, cứ như ngày nào mà tôi chẳng giải quyết những vấn đề liên quan đến cảnh sát vậy. Giống như Jane Tennison [1] hay ai đó. “Xin chào, tôi Lara Lington nghe đây.”
[1] Nữ thám tử trong bộ phim truyền hình Anh rất nổi tiếng Prime Suspect.
“Lara, tôi thanh tra Davies đây.” Vừa nghe thấy giọng cô ta là tôi chợt nhớ lại cảnh mình ngồi trong căn phòng đó, kể với cô ta rằng tôi là vận động viên đi bộ nhanh đang tập luyện cho Olympic trong khi cô ta ghi lại, mặt hoàn toàn bình thản. Lúc ấy tôi đã nghĩ gì vậy?
“Chào! Cô thế nào?”
“Tôi khỏe, cảm ơn cô Lara.” Cô ta nhã nhặn nhưng nhanh nhẹn. “Tôi đang ở khu vực đó và thắc mắc là liệu tôi có thể tạt qua nói chuyện với cô một chút không. Giờ cô rảnh chứ?”
Ôi Chúa ơi. Nói chuyện ư? Tôi không muốn nói chuyện.
“Vâng, tôi rảnh mà.” Giọng tôi vót lên thành tiếng the thé vì sững sờ. “Tôi chờ cô tới! Lát nữa gặp lại cô nhé!”
Tôi đặt ống nghe xuống, mặt nóng bừng. Tại sao cô ta lại cứ bám mãi vụ này thế? Chẳng phải cảnh sát vẫn luôn chạy theo những vụ phạt xe ô tô và lờ tịt những vụ án giết người sao? Tại sao họ không thể lờ vụ giết người này đi?
Tôi ngước nhìn lên thì thấy Kate đang nhìn tôi chằm chằm, mắt cô trông như cái đĩa vậy. “Cảnh sát muốn gì? Chúng ta sẽ gặp rắc rối à?”
“Ồ, không,” tôi nói nhanh. “Không có gì phải lo lắng cả. Chỉ là về vụ sát hại bà dì của tôi thôi,”
“Sát hại?” Kate đưa tay lên bịt miệng.
Tôi quên tiệt là cái từ “sát hại” nghe sẽ thế nào khi người ta cứ thản nhiên đặt nó vào trong một câu nói.
“Ờ… đúng vậy. Thôi, bỏ qua đi! Cuối tuần này cô có bận gì không?”
Mẹo đánh lạc hướng của tôi không có tác dụng. Vẻ mặt choáng váng của Kate vẫn không suy chuyển, trái lại nó càng trở nên choáng váng hơn.
“Cô chưa từng kể với tôi là bà dì của cô bị giết! Có phải bà dì mà cô đi dự lễ tang hôm vừa rồi không?”
“Hừmm.” Tôi gật đầu.
“Thảo nào cô buồn bã đến thế! Ôi, Lara, chuyện đó thật khủng khiếp. Bà cụ bị sát hại thế nào?”
Ồi Chúa ơi. Tôi thật sự không muốn đi vào chi tiết. Nhưng tôi không chắc có cách nào khác để thoát khỏi chuyện này.
“Thuốc độc,” cuối cùng tôi lúng búng nói.
“Ai thực hiện?”
“Ờ.” Tôi hắng giọng. “Họ không biết.”
“Họ không biết ư?” Kate nói nghe có vẻ hết sức giận dữ. “À, họ đang truy kiếm? Có phải là họ đã phát hiện ra dấu vân tay không? Chúa ơi, cảnh sát thật là vô dụng! Họ dành hết thời gian để đi phạt người ta đỗ xe rồi khi có ai đó thật sự bị giết thì họ thậm chí cũng chả buồn quan tâm…”
“Tôi nghĩ là họ đang làm hết sức có thể,” tôi vội nói. “Có lẽ họ sẽ cung cấp cho tôi một bản báo cáo mới cập nhật. Thật ra là có thể họ tìm thấy thủ phạm.”
Thậm chí ngay trong lúc nói câu đó trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ khủng khiếp nhất. Nhỡ chuyện đó đúng thì sao?
Nhỡ thanh tra Davies sắp tới đây để nói với tôi rằng họ đã tìm ra cái gã có cái sẹo và chòm râu dê thì sao? Lúc đó tôi sẽ làm gì?
Đột nhiên tôi hình dung ra một người đàn ông có râu, dữ tợn với đôi mắt điên dại và một cái sẹo, bị khóa trong còng số tám, nện ầm ầm vào cửa và hét lên, “Các người nhầm rồi! Tôi chưa từng biết bà cụ đó!” trong khi một sĩ quan cảnh sát trẻ nhìn qua cái cửa sổ hai chiều, khoanh tay mãn nguyện nói, “Hắn ta sẽ khai sớm thôi.”
Tôi cảm thấy trống rỗng vì tội lỗi mất một lúc. Tôi đã khơi ra chuyện gì đây?
Chuông reo, và Kate nhảy ra trả lời.
“Tôi đi pha trà nhé?” cô nói khi ấn vào cái máy. “Tôi nên đi hay ở lại? Cô có muốn sự ủng hộ về tinh thần không?”
“Không, cô đi đi.” Cố giữ bình tĩnh, tôi đẩy ghế ra, huých khuỷu tay vào đống bưu phẩm và vơ vội chúng lên. “Tôi sẽ ổn mà.”
Chuyện này sẽ ổn thôi, tôi nhiệt thành tự bảo mình. Không có gì to tát cả.
Nhưng tôi không thể. Vừa mới nhìn thấy thanh tra Davies đi qua cửa, với đôi giày có miếng da phủ gót và cái quần âu gọn bền với phong thái uy quyền là tôi có thể cảm thấy sự bình tĩnh của mình tan rã thành nỗi hoảng sợ trẻ con.
“Các cô đã tìm ra hung thủ chưa?” tôi thốt ra vẻ hồi hộp. “Các cô đã bắt giam kẻ nào chưa?”
“Chưa,” thanh tra Davies nói, nhìn tôi kỳ lạ. “Chúng tôi chưa bắt giam ai cả.”
“Ơn Chúa.” Tôi ngồi phịch xuống thở phào, rồi nhận thấy điều đó có thể nghe sẽ thế nào, “Ý tôi là… tại sao không? Các cô làm gì cả ngày vậy?”
“Tôi sẽ để hai người chuyện riêng với nhau,” Kate nói, vừa đi ra vừa mấp máy môi “Vô dụng!” sau lưng thanh tra Davies.
“Mời ngồi.” Tôi chỉ cái ghế và rút vào sau bàn làm việc của mình, cố gắng lấy lại tác phong chuyên nghiệp. “Vậy, mọi chuyên diễn tiến thế nào?”
“Lara.” Thanh tra Davies nhìn tôi một lúc lâu, nghiêm khắc. “Chúng tôi đã tiến hành một số điều tra sơ bộ, và chúng tôi không tìm thấy chứng cứ nào cho thấy bà dì của cô bị sát hại. Theo báo cáo của bác sĩ, bà cụ đã chết vì nguyên nhân tự nhiên. Về cơ bản là do tuổi già.”
“Tuổi già ư?” tôi biểu thị vẻ mặt sững sờ. “Ờ, chuyện đó thật phi lý.”
“Trừ phi chúng tôi có thể tìm được bất cứ bằng chứng nào cho thấy điều gì khác, còn không thì vụ án sẽ được khép lại. Cô có bằng chứng nào khác không?”
“Ừm…” tôi ngừng lại như thể đang xem xét câu hỏi đó từ mọi góc độ một cách thận trọng. “Không phải là cái mà cô gọi là bằng chứng. Không hẳn như thế.”
“Thế còn về tin nhắn cô để lại qua điện thoại?” Cô ta lôi ra một mảnh giấy. “Các nhân viên điều dưỡng không làm chuyện đó.”
“À, chuyện đó. Đúng vậy.” Tôi gật đầu vài lần hòng kéo dài thời gian. “Tôi đã nhận ra là tôi đã có một chi tiết rất nhỏ bị sai trong bản tường trình. Tôi chỉ muốn nói rõ thôi.”
“Còn ‘người đàn ông có râu’ thì sao? Một người đàn ông thậm chí còn không xuất hiện trong bản tường trình đầu tiên của cô?”
Sự châm chọc trong giọng cô ta không nhầm lẫn đi đâu được.
“Đương nhiên rồi.” Tôi ho hắng. “Ờ, tôi chợt nhớ ra chuyện đó. Tôi đã nhớ ra là nhìn thấy anh ta ở quán rượu vào lúc đó và nghĩ rằng anh ta trông khả nghi…” Giọng tôi nhỏ dần, mặt nóng bừng. Thanh tra Davies đang nhìn tôi như một cô giáo vừa bắt được cô học trò quay cóp trong giờ thi Địa lý.
“Lara, tôi không chắc là cô có nhận thức được chuyện này không,” cô ta nói bằng một giọng đều đều, điềm tĩnh. “Nhưng làm mất thời gian của cảnh sát là một tội có thể dẫn tới án tù đấy. Nêu cô dựng lên một lời buộc tội ác ý…”
“Tôi không ác ý!” tôi nói trong nỗi hoảng sợ. “Tôi chỉ…”
“Sao, chính xác là gì?”
Mắt cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi không chớp. Cô ta sẽ không để cho tôi thoát đâu. Đột nhiên tôi thật sự sợ hãi.
“Nghe này, tôi xin lỗi,” tôi nói trong nỗi hoảng sợ tột độ. “Tôi không hề có ý làm mất thì giờ của cô. Chỉ là bản năng của tôi đã mách bảo tôi rất mãnh liệt rằng bà dì của tôi đã bị sát hại. Nhưng có lẽ… bình tĩnh lại mà nghĩ về chuyện đó thì… tôi đã nhầm. Có lẽ bà cụ đã chết vì tuổi già. Làm ơn đừng truy tố tôi,” tôi hối hả nói thêm.
“Chúng tôi sẽ không buộc tội cô lần này.” Thanh tra Davies nhướng mày. “Nhưng hãy xem đó như là lời cảnh cáo.”
“Vâng,” tôi nuốt nước bọt. “Cảm ơn cô.”
“Vụ án này sẽ được khép lại. Tôi muốn cô ký vào tờ đơn này, xác nhận rằng chúng ta đã có cuộc nói chuyện hôm nay…”
Cô ta đưa ra một mảnh giấy có một đoạn in sẵn về cơ bản nói rằng “Tôi, người ký tên dưới đây, đã bị mắng một trận và đã hiểu ra và tôi sẽ không làm phiền cảnh sát nữa.” Nói toạc ra là như vậy.
“OK.” Tôi gật đầu nhún nhường và ký cái xoẹt. “Vậy giờ thì chuyện xử lý với cái… cái…” tôi gần như không thể bắt mình nói ra điều đó. “Chuyện gì sẽ xảy ra với bà dì tôi?”
“Cái xác sẽ được trao trả lại cho người họ hàng thân cận nhất có trách nhiệm theo đúng thủ tục,” thanh tra Davies nói có bài có bản. “Đoán chừng họ sẽ thu xếp một lễ tang khác sớm nhất có thể.”
“Sớm nhất là bao giờ?”
“Công việc giấy tờ có thể sẽ mất chút thì giờ.” Cô ta kéo khóa chiếc túi xách. “Nhưng sẽ không quá hai tuần đâu.”
Hai tuần? Tôi cảm thấy choáng váng vì kinh hoàng. Nhỡ tới lúc đó tôi chưa thể tìm thấy chuỗi hạt thì sao? Hai tuần chẳng thấm tháp vào đâu. Tôi cần thêm thời gian. Sadie cần thêm thời gian.
“Chuyện đó cô thể… hoãn lại được không?” Tôi cố nói sao có vẻ không chủ tâm.
“Lara.” Thanh tra Davies nhìn tôi một hồi lâu, rồi thở dài. “Tôi chắc là cô đã rất yêu quý bà dì của mình. Bà tôi mất năm ngoái, tôi hiểu chuyện đó thế nào. Nhưng trì hoãn đám tang của bà cụ và làm mất thời gian của mọi người không phải là câu trả lời.” Cô ta ngừng lại, rồi nhẹ nhàng nói thêm. “Cô phải chấp nhận chuyện đó thôi. Bà cụ đã ra đi rồi.”
“Bà ấy chưa ra đi!” Tôi buột mồm nói ra trước khi kịp ngăn mình lại. “Ý tôi là… bà cần thêm thời gian.”
“Bà cụ đã 105 rồi.” Thanh tra Davies mỉm cười tử tế. “Tôi nghĩ bà cụ đã có đủ thời gian rồi, phải không?”
“Nhưng bà ấy…” tôi thở phì ra trong nỗi thất vọng. Tôi chẳng thể nói gì được. “Ờ… cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô.”
***
Sau khi thanh tra Davies đi khỏi, tôi ngồi nhìn chằm chằm vào máy tính với ánh mắt trống rỗng cho đến khi tôi nghe thấy tiếng Sadie phía sau tôi.
“Tại sao cảnh sát lại tới đây?”
Tôi giật mình quay ra thì thấy cô đang ngồi trên nóc tủ hồ sơ, mặc bộ váy màu kem trễ eo và đội cái mũ màu kem đồng bộ cắm những chiếc lông chim màu xanh và màu đen uốn cong xuống chạm tới má cô. “Tôi vừa đi shopping! Tôi vừa tìm thấy cho cô một bộ cánh xinh đẹp tuyệt trần. Cô phải mua đấy.” Cô chỉnh lại cái cổ áo lông thú, rồi nháy mắt với tôi. “Tại sao cảnh sát lại tới đây?”
“Cô có nghe thấy chúng tôi nói chuyện không?” tôi làm như vô tình hỏi.
“Không. Tôi đã bảo với cô là tôi vừa tới cửa hiệu còn gì.” Cô nheo mắt. “Có chuyện gì à?”
Tôi nhìn cô, tuyệt vọng. Tôi không thể nói cho cô biết sự thật. Tôi không thể nói rằng cô chỉ còn có hai tuần trước khi họ sẽ… trước khi…
“Không có gì! Chỉ là một chuyến thăm viếng thông thường thôi. Họ muốn thẩm định lại một vài chi tiết. Tôi thích cái mũ của cô,” tôi nói thêm, đánh lạc hướng. “Đi tìm cho tôi một cái mũ như thế đi.”
“Cô không thể đội cái mũ như thế này được,” Sadie nói vẻ tự mãn. “Cô không có gò má.”
“Ờ, thế thì cái mũ nào hợp với tôi.”
Sadie mở to mắt vì kinh ngạc. “Cô hứa là sẽ mua bất cứ thứ gì tôi chọn sao? Và sẽ đội nó!”
“Đúng vậy! Đương nhiên rồi! Đi đi! Đến cửa hàng đi!”
Ngay khi cô vừa biến mất tôi bèn giật mạnh ngăn kéo bàn của mình. Tôi phải tìm chuỗi hạt của Sadie. Ngay bây giờ. Tôi không thể phí phạm thêm chút thời gian nào nữa. Tôi lôi danh sách tên ra và xé mặt sau.
“Kate,” tôi nói khi cô trở lại văn phòng. “Có việc mới đây. Chúng ta sẽ cố gắng tìm một chuỗi hạt. Một chuỗi hạt dài bằng thủy tinh có cái mặt hình con chuồn chuồn. Có ai đó trong số những người này đã mua nó tại buổi bán đồ cũ tại Viện Dưỡng lão Fairside. Cô có thể gọi ngần này số không?”
Có một thoáng dao động trong mắt Kate, rồi cô cầm lấy tờ danh sách và gật đầu không hỏi một câu nào, giống như một trung úy quân đội trung thành. “Đương nhiên!”
Tôi di ngón tay dọc theo những cái tên được viết ra nguệch ngoạc và quay số tiếp theo. Sau vài hồi chuông một người phụ nữ nghe máy.
“Alô?”
“Xin chào! Tôi tên là Lara Lington, bà không biết tôi…”
***
Hai tiếng sau, cuối cùng tôi cũng gác máy và ngước lên nhìn Kate mệt mỏỉ. “Có tìm ra được gì không?”
“Không.” Cô thở dài. “Xin lỗi. Thế còn cô?”
“Chẳng có gì cả.”
Tôi ngồi thụp xuống ghế và xoa má. Chất adrenaline trong tôi đã bốc hơi từ một tiếng trước rồi. Khi tôi gọi tới gần cuối danh sách, nó chuyển sang một kiểu trạng thái hồ như nỗi thất vọng nặng nề. Chúng tôi đã loại trừ từng số điện thoại. Tôi chẳng còn biết quay sang đâu nữa. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ?
“Tôi chạy đi kiếm ít bánh kẹp nhé?” Kate ngập ngừng hỏi.
“À. Ừ.” Tôi cố nặn ra một nụ cười. “Cho tôi gà và lê tàu nhé. Cám ơn cô nhiều lắm.”
“Không có chi!” Cô cắn môi vẻ lo lắng. “Tôi hy vọng là cô sẽ tìm ra nó.”
Khi Kate đi rồi, tôi chúi đầu về phía trước và xoa cái gáy đau ê ẩm. Tôi sẽ phải quay lai viện dưỡng lão để hỏi thêm mấy chuyện. Phải có nhiều cách khám phá hơn nữa chứ. Phải có một lời giải đáp. Chuyện này thật khó hiểu. Chuỗi hạt đã ở đó, trên cổ Sadie, vậy mà giờ biến mắt…
Chợt một ý nghĩ vụt lóe lên trong óc tôi. Người khách đến thăm bà, Charles Reece. Tôi chưa lần theo ông ta. Rất có thể tôi sẽ tìm ra được manh mối. Móc điện thoại ra, tôi tìm thấy số của viện dưỡng lão và uể oải bấm số.
“A lô, Viện Dưỡng lão Fairside xin nghe,” một giọng nữ trả lời.
“Xin chào! Tôi là Lara Lington, cháu gái của cụ Sadie Lancaster đây.”
“Ồ, vâng?”
“Tôi chỉ tự hỏi là… có ai có thể cho tôi biết thêm chút thông tin về người khách đến thăm bà trước khi bà qua đời không? Một người tên Charles Reece?”
“Xin đợi một lát.”
Trong khi đợi, tôi lôi bức phác họa chuỗi hạt ra và nghiên cứu nó như thể để tìm ra manh mối. Tôi đã xem bức vẽ này bao lần rồi, đến mức hầu như thuộc lòng mà vẽ ra từng hạt. Càng hiểu hơn về nó thì càng thấy nó đẹp hơn. Tôi không thể chịu được nếu Sadie không bao giờ lấy lại được nó.
Có lẽ tôi nên bí mật làm một chuỗi y như thế, tôi thấy mình đang nghĩ vậy. Một bản sao giống y như thật. Tôi có thể làm cho nó như đã qua sử dụng, bảo với Sadie nó là nguyên bản, có lẽ cô sẽ tin sái cổ.
“A lô?” Một giọng vui vẻ cất lên đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ. “Lara phải không? Tôi là Sharon, một trong số các điều dưỡng viên. Tôi đã ở bên cụ Sadie khi Charles Reece tới thăm, thật ra là tôi đưa sổ cho ông ta ký. Cô muốn biết gì về ông ta nào?”
Tôi chỉ muốn biết ông ta có lấy chuỗi hạt của bà ấy không?
“Ờ… chính xác là chuyến thăm viếng đó của ông ta đã diễn ra như thế nào?”
“Ông ta ngồi với bà cụ một lát, rồi đi. Chỉ thế thôi.”
“Trong phòng bà cụ à?”
“Ồ vâng,” cô ta nói ngay. “Sadie không rời khỏi phòng mình trong những tuần cuối cùng.”
“Được rồi. Vậy… liệu ông ta có thể lấy chuỗi hạt trên người bà cụ không?”
“Ờ, có thể.” Cô ta nói vẻ hoài nghi.
Có thể. Đó là khởi đầu.
“Cô cò thể cho tôi biết trông ông ta thế nào không? Ông ta bao nhiêu tuổi?”
“Ngoài năm mươi hoặc tầm đó, có thể nói như vậy. Một người đàn ông ưa nhìn.”
Chuyện này càng lúc càng hấp dẫn đây. Ông ta là gã quái nào thế? Phi công trẻ của Sadie à?”
“Nếu ông ta lại tới, hoặc gọi điện tới, cô có thể báo cho tôi biết được không?” Tôi viết nguệch ngoạc “Charles Reece – ngoài 50” ra tập giấy ghi chép. “Và cô có thể hỏi địa chỉ của ông ta được không?”
“Tôi có thể cố gắng. Không hứa trước được.”
“Cảm ơn cô.” Tôi thở dài, cảm thấy hơi nản. Làm thế nào tôi lần ra được tung tích của người đàn ông đó đây? “Và còn có điều gì khác về ông ta mà cô có thể nói cho tôi biết không?” Tôi cố hỏi thêm lần cuối. “Không có gì… đặc biệt. Không có gì khiến cô chú ý sao?”
“À.” Cô ta bật cười. “Chuyện này buồn cười lắm, chúng tôi gọi bà Lington.”
“Thế thì sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không hiểu gì.
“Ginny nói cô không có quan hệ gì với Bill Lington in hình trên các tách cà phê đúng không? Cái gã triệu phú ấy?
“Ờ… sao cô hỏi vậy?” Đột nhiên tôi cảnh giác.
“Vì trông ông ta giống y như thế! Lúc đó tôi đã bảo mấy cô ở đây như vậy. Mặc dù ông ta đã đeo kính đen và quàng khăn, người ta vẫn có thể nhận ra. Ông ta đúng là một phiên bản của Bill Lington.”