Đọc truyện Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh – Chương 35
Đan Tâm ba chân bốn cẳng chạy lên phòng làm việc, lúc này không giải thích thì còn đến lúc nào.
“Em cần nói chuyện với anh.”
“Thư kí Trần tôi nghĩ giờ này cô phải ở nhà chuẩn bị đám cưới chứ nhỉ.”
“Sẽ không có đám cưới nào hết. Cho em 30 phút.”
“Ba giây cũng không.”
Đối với người bị ghen tuông làm cho mờ mắt như Lâm Thiên Vũ năn nỉ không phải là thượng sách.
“Bây giờ anh có hai lựa chọn, nghe em giải thích hoặc em sẽ nói cho cả thế giới biết Lâm Thiên Vũ nhị thiếu của Lâm gia, phó tổng của tập đoàn DL từng là một hồn ma.”
Đan Tâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiên V, ý chí kiên cường bất khuất.Lâm Thiên Vũ thả cây bút xuống, dựa lưng vào ghế giọng nói lạnh lành.
“Thư kí Trần cô đang uy hiếp tôi?”
“Không sai, em chỉ muốn giả thích.”
“Giải thích?”Lâm Thiên Vũ cười rộ lên, ánh mắt lộ rõ đau lòng cùng giận giữ.
“Cô có thể giải thích gì khi cho tôi hi vọng rồi nhẫn tâm đạp đổ. Buổi sáng cô nói yêu tôi nhưng chưa tới ba mươi phút sau lại đi nhận lời cầu hôn của Châu Tuấn Kiệt.”
“Giữa em và anh Tuấn Kiệt không giông như anh nghĩ.”
Đến nước này mà cô còn muốn lừa hắn.
“Không giống như tôi nghĩ? Tôi nên nghe theo lời cô nói hay tin vào những gì mà mình thấy.”
“Tin lời em nói.”
“Thật xin lỗi tôi không thể tin được, cô ra ngoài đi.”
Đan Tâm đè nén ý nghĩ muốn đánh cho Lâm Thiên Vũ tỉnh ra, anh thường ngày rất biết lắng nghe lời người khác nói nhưng vào lúc cần thiết lại thành ra như vậy.
“Thiên Vũ anh đừng thử thách lòng kiên nhẫn của em nếu anh không nghe em giải thích em sẽ nói ra thật đấy.”
“Nói ra một chuyện hoang đường như thế ai sẽ tin cô.”
“Có hoang đường hay không anh là người rõ nhất. Anh đừng quên sau khi tỉnh dậy anh liền gọi cho Thạch Thảo hỏi tình hình của em, Dương Thừa Văn học tiếng Việt nên cũng biết anh gọi cho ai. Nếu bây giờ Thạch Thảo nói cho ba mẹ anh biết năm đó anh gọi điện tìm em cộng thêm những lời em nói anh nghĩ ba mẹ anh sẽ tin đó là chuyện hoang đường hay là sự thật. Sáng nay em vừa ra sân bay đón Thạch Thảo.”
Hay lắm, một đường lùi cũng không cho hắn.
“Có chuyện gì thì nói ở đây đi.”
“Không được, nhỡ ai nghe thấy thì cả em và anh đều không tốt.”
“Vậy thì không cần giải thích nữa.”
Máu nóng của Đan Tâm dồn hết lên não, tức chết cô mà.Lâm Thiên Vũ mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay cũng không phải lỗi của mình em. Làm anh hiểu lầm là do em nhưng từ khi gặp lại em anh có bao giờ hỏi giữa em và anh Tuấn Kiệt có quan hệ gì không. Em không biết anh hiểu lầm thì làm sao có thể giải thích.”Lâm Thiên Vũ im lặng hắn không phải không muốn nghe cô giải thích, hắn chỉ sợ những lời cô nói đều là dối trá, ngụy biện sau này khi phát hiện sẽ càng đau khổ hơn. Nhưng nếu hắn đang hiểu lầm cô thì phải làm sao đây, hắn yêu cô nên không thể chấp nhận được chuyện cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Cho cô cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội.
“Cô muốn đi đâu.”
“Tùy anh chọn.”Lâm Thiên Vũ lấy áo khoác đi ra ngoài, Đan Tâm theo sau hai người duy trì một khoản cách nhất định để không làm người trong công ty nghi ngờ. Khống muốn ai nghe thấy về nhà hắn là an toàn nhất.
“Cô có thể nói được rồi.”
“Trước khi em làm thư kí cho anh, anh đã gặp em từ trước đúng không?”
“Trong hậu viện trường đại học lúc đó Châu Tuấn Kiệt gọi cô là bảo bối còn tự nhận là bạn trai của cô.”
Thảo nào anh hiểu lầm cũng không thể trách anh, người đáng trách là Châu Tuấn Kiệt hay nói bậy bạ, chỉ là giả vờ mà lúc nào cũng nói vậy.
“Anh Quân gọi em là gì anh có nhớ không?”
“Tâm Tâm bảo bối, cô hỏi vậy là có ý gì?”
Đan Tâm muốn ngất ý rõ ràng như vậy mà anh còn hỏi lại, trí thông minh của anh đi đâu hết rồi hả.
“Anh không thể vẫn dũng trí thông minh của mình để suy nghĩ sao?”
“Tôi lười suy nghĩ.”
Có ai nói cho cô biết tại sao hồn ma của cô lại thành ra như vậy không, anh ghen không dễ thương chút nào.
“Anh Tuấn Kiệt không phải là bạn trai cũng chẳng phải chồng chưa cưới anh ấy là con của dì em, cháu của mẹ em và là anh họ của em.”Trông Lâm Thiên Vũ bây giờ hơi ngờ nghệch cộng thêm một chút … ngốc ngốc.
“Em đùa?”
“Trông mặt em giống đang đùa anh không?”
Tiêu hóa xong lời Đan Tâm nói Lâm Thiên Vũ đột nhiên nổi giận.
“Em… em làm sao có thể đem cùng một vở kịch đi diễn hai lần. Lúc trước là Đăng Quân bây giờ là Châu Tuấn Kiệt.”
Đan Tâm ỉu xìu không làm như vậy thì làm sao cơn ác mộng của cô có thể kết thúc.
“Anh nghĩ em thích thế sao, còn không phải tại anh.”
“Sao lại tại anh?”
“Hồi năm hai có một học huynh khóa trên theo đuổi em, em đi đâu anh ta theo đó em đã nói không thích nhưng anh ta vẫn đi theo em. Lên lớp học anh ta cũng đi theo ngồi cạnh còn mua chuộc luôn cả mấy đứa bạn cùng phòng ở kí túc xá. Em nhìn thấy anh ta như thấy quỷ, lúc ngủ còn mơ thấy cả ác mộng khi đó anh Tuấn Kiệt vừa mới chia tay với Linh Chi nhưng chị ta không chịu nên nhờ em giả làm bạn gái để chị ta không còn vọng tưởng.Mà học huynh đó không chịu buông tha cho em ngày càng bám riết thiếu điều muốn ở cùng phòng trong kí túc xá nữa thôi, nói là em còn chưa có bạn trai thì anh ta vẫn chưa bỏ cuộc. Lúc đó em biết anh còn sống nhưng không biết anh ở đâu dù nói em có bạn trai thì anh ta có tin không nên em mới đồng ý giả làm bạn gái của anh Tuấn Kiệt.”
Không nhắc thì thôi hể nhắc lại là da gà nổi lên đầy người.
“Tên học huynh đó là gì?”
“Đổng Kì.”
Cái tên này nghe quen quen.
“Là trợ lí phòng phát triển hai hôm trước vừa lên xin chữ kí của anh.”
À, hắn biết cậu ta, một năm trước chính hắn đã góp ý với ông anh trai yêu quý tuyển cậu ta vào DL làm việc. Hắn sẽ để mắt đến cậu ta.
“Dù có thế em giả làm bạn gái là được rồi sao còn diễn luôn màng cầu hôn chướng mắt đó.”
“Em bị lừa mà. khi em biết anh Tuấn Kiệt đinh làm gì thì đã đứng trước chỗ chọn nhẫn cưới rồi. Em lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi.”
“Đan Tâm, anh…”
Hắn muốn xin lỗi cô, là do hắn không chịu hỏi cho rõ ràng đã vội kết luận.
“Anh không cần cảm thấy có lỗi, một phần của hiểu lầm cũng là do em. Anh chỉ cần hứa sau này phải tin tưởng em.Bởi vì ngoài anh ra em đã không thể yêu ai được nữa rồi, dù người đó có tốt hơn anh cả trăm vạn lần cũng không thể thay đổi được tình cảm của em.”
“Anh sẽ tin tưởng em, tuyệt đôi.”
Đan Tâm lấy điện thoại ra đọc tinh nhắn.
“Tin nhắn của ai?”
“Của anh Tuấn Kiệt, nói em về nhà có chuyện gấp.”
Đúng là âm hồn bất tán dù có là anh họ của Đan Tâm hắn cũng không thích, nhất là ánh mắt của anh ta khi nhìn Đan Tâm.
“Anh đưa em về.”
“Anh còn đến công ty nữa mà cũng không tiện đường.”
“Đưa em về rồi đến công ty sau, hôm nay cho em nghỉ phép.”
Dừng xe trước cửa nhà chờ Đan Tâm vào nhà mới về công ti. Lâm Thiên Vũ đeo tai nghe gọi điện thoại cho ai đó.
“Điều tra Châu Tuấn Kiệt muộn nhất tối nay lí lịch của anh ta phải ở trên bàn làm việc của tôi.”
Hắn tin Đan Tâm nhưng không tin Châu Tuấn Kiệt, ánh mắt anh ta nhìn Đan Tâm không giống anh mắt của anh họ nhìn em họ hắn cũng là đàn ông hắn biết ánh mắt đó có nghĩa gì.
Trời xẩm tối Lâm Thiên Vũ lái xe đến nhà Đan Tâm, đọc xong lí lịch của Châu Tuấn Kiệt hắn thấy không yên tâm.
Đan Tâm chạy ra mở cửa, tươi cười.
“Anh vừa mới ở công ty về?”
“Ừ, Châu Tuấn Kiệt đi đâu rồi?”
“Chi nhánh ở Đài Loan xảy ra chút chuyện anh Tuấn Kiệt đã đi giải quyết rồi.”
Thế cũng tốt hắn không cần phải gặp anh ta.
“Thu dọn đồ đạc đi anh đưa em về nhà.”
Đan Tâm đơ ra hai mươi giây mới có phản ứng.
“Em ở đây cũng được mà.”
“Anh không thích em ở nhà của Châu Tuấn Kiệt.”
“Anh lại sao vậy đó là anh họ của em.”
“Anh ta không có quan hệ huyết thống với em, lúc ông ngoại em nhận nuôi mẹ anh ta cũng không có ghi tên vào hộ khẩu. Nói cách khác em và anh ta không có chút quan hệ nào.”
Đan Tâm trợn tròn mắt, thật lợi hại.
“Anh điều tra nhanh nhỉ.”
“Cho nên em hãy ngoan ngoãn thu dọn đồ theo anh về đi, để em ở đây anh không yên tâm ai biết được anh ta có ý đồ gì với em hay không. Anh tốt nhất nên bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Anh Tuấn Kiệt thì có ý đồ gì với em chứ.”
Chỉ có em ngây thơ nên không nhận ra thôi, ánh mắt anh ta tràn ngập tính chiếm hữu cứ như em chính là người phụ nữ của anh ta vậy. Còn để em ở lại đay là sai lầm lớn nhất trong đời anh.
“Bây giờ không có không đảm bảo sau này cũng không.”
Lâm Thiên Vũ ngồi yên trên ghế chờ đợi quyết định của Đan Tâm, dù có ra sao thì hôm nay hắn cũng phải đưa cô về.
“Em có cần phải đi không?”
“Đơn nhiên cần, nhanh đi thu dọn đi hay là để anh giúp em.”
“Anh cứ ngồi đó đi em tự làm được.”
Anh Tuấn Kiệt mà về nhà không thấy cô nhất định sẽ nổi bão cho coi.
Ba mươi phút sau Đan Tâm đi xuống lầu với một chiếc vali nho nhỏ, Lâm Thiên Vũ nhíu mày.
“Em chỉ có chừng đó đồ?”
“Tạm thời thế này đã nếu sau này bị anh bắt nạt em sẽ về đây.”
“Anh làm sao có thể bắt nạt em.”
Lâm Thiên Vũ lấy chùm chìa khóa bỏ vào tay Đan Tâm.
“Gì đây?”
“Em nhìn mà không biết hả? Những lúc anh có xã giao về trễ em có chìa khóa mới vào nhà được chứ. Từ nay trở về sau em chính là nữ chủ nhân ở đó.”
Làm sao có thể ngờ được hồn ma ngày nào chính là nhị thiếu của Lâm gia sau này còn có khả năng thừa kế củ DL. Cô không thích anh thừa kế DL như thế sẽ rất bận không có thời gian ở cạnh cô nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ cô chỉ muốn yên bình ở cạnh anh như lúc còn ở Việt Nam thôi.
Nhưng đời không như là mơ, tưởng chừng sóng gió qua đi sau này sẽ hạnh phúc nhưng đó chỉ là bắt đầu, động đất qua đi sóng thần sẽ đến.
“Xin lỗi.”
Đan Tâm giật nảy mình có người vào phòng cũng không biết, rời mắt khỏi máy tính ngẩn đầu lên. Ồ mĩ nữ còn là người quen, chính là cô gái bị cô đụng ngã hôm ra sân bay đón Thạch Thảo.
Mĩ nữ cũng ngỡ ngàng vài giây chắc đã nhận ra cô.
“Hai chúng ta thật có duyên không ngờ cô chính là thư kí trụ quá mười hai ngày của Thiên Vũ.”
Thiên Vũ, Đan Tâm nhíu mày trực giác báo cho cô biết cô không thích người này. Đan Tâm nhoẻn miệng cười phô bày ra nụ cười chuyên nghiệp của một thư kí nên có.
“Chị đến đây để tìm phó tổng?”
“Đúng vậy, hình như Thiên Vũ không có trong phòng.”
“Phó tổng đang họp, có lẽ hai tiếng nữa mới có thể gặp chị. Nếu chị không bận có thể ngồi chờ.”
Đan Tân định ra ngoài lấy trà cho mĩ nữ.
“Không cần đâu hai tiếng có lẽ không đợi được.”
“Chị có thể để lại tên và cách liên lạc được không? Tôi sẽ nói để phó tổng liên lạc với chị.”
Mĩ nữ lấy danh thiếp ở trong túi xách ra đưa cho Đan Tâm.
Đan Tâm đọc xong kinh ngạc chiêm ngưỡng lại toàn bộ dung nhan từ đầu đến chân của mĩ nữ. Thật không thể tin được lời nói đùa năm nào đã trở thành sự thật đay chính là bạn gái tiền nhiệm trong truyền thuyết của bạn trai cô. Tình cũ không rũ cũng đến, nữa chữ cũng không sai.
“Có vấn đề gì sao?”
Nghi Anh hơi khó chịu với ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của Đan Tâm.
“A, không có.”
“Nhờ cô nói lại với Thiên Vũ là tôi đến tìm anh ấy.”
“Tôi nhất định sẽ nói.”
Nghi Anh đi khoảng bốn lăm phút thì Lâm Thiên Vũ họp xong, Đan Tâm lấy tấm danh thiếp mở của phòng làm việc đi vào dặt tấn danh thiếp trước mặt Lâm Thiên Vũ.
“Phó tổng, chủ nhân của danh thiếp này tìm anh.”
Lâm Thiên Vũ liếc sơ qua nhìn thấy cái tên Mộc Nghi Anh hơi sững người, nghe Thiếu Phong nói trong ngày đính hôn Hạ Chính Hiên đã đưa theo một cô người mẫu nóng bỏng đến phá tan buổi lễ còn hủy bỏ cả hôn ước. Ở Mĩ không còn mặt mũi nào nên về đây sao.
“Phó tổng có cần tôi chuẩn bị một buổi tối hẹn hò lãng mạn sau bao nhiêu năm tháng xa cách để hai người ôn lại kỉ niệm ngày xưa không?”
Lâm Thiên Vũ rừng mình, giọng Đan Tâm không lạt cũng chẳng mặn rất bình thường, đứng dậy nhấn Đan Tâm ngồi vào ghế của mình.
“Em ghen?”
“Không có. Nghi Anh đến tìm anh thì cũng coi như là khách, giúp anh hẹn gặp khách là trách nhiệm của thư kí.”
Muốn cô ghen với Nghi Anh e hơi khó, nhiều năm về trước cô đã biết anh và Nghi Anh không còn gì nếu cô ghen có phải quá vô lí không.
“Em không thể nói là em ghen được hả?”
“Anh muốn em ghen?”
Lâm Thiên Vũ gật đầu. Biết bạn gái cũ đến tìm bạn trai mình mà cô vẫn bình chân như vại kiểu này làm hắn có chút hụt hững.
“Anh sẽ hối hận đó, em mà ghen người chịu khổ chỉ có mình anh.”
Lâm Thiên Vũ ngồi trên bàn làm việc sờ cằm suy nghĩ, hắn chưa nhìn thấy Đan Tâm ghen bao giờ nhưng cổ nhân đã nói nữ nhân bình thường đã đáng sợ nữ nhân khi ghen tức còn đáng sợ hơn. Cô vì hắn mà ghen hắn sẽ rất vui nhưng đúng người chịu khổ chỉ có mình hắn. Thôi thì bình thường vẫn hơn hắn không thích tự ngược.
“Buổi họp kết thúc sớm?”
“Ừ,có chút vấn đề.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân Đan Tâm nhảy xuống ghế trả lại chỗ ngồi cho Lâm Thiên Vũ.
“Em ra ngoài đây.”
Âu Dương Thiếu Phong đi vào lướt qua người Đan Tâm, không nghi ngờ gì.
“Tìm tớ có việc?”
“Hết giờ làm rồi cậu định ôm cái bụng trống rỗng về nhà.”
Hắn đang định về nhà cùng Đan Tâm, cô nấu ăn rất ngon. về nhà ăn vẫn hay hơn đi ăn ngoài.
“Tớ bận.”
“Bận? Hết giờ làm là cậu lại vác xác về nhà. Thiên Vũ có phải cậu đang nuôi nhân tình ở nhà không hả?”
Đan Tâm ngồi ở ngoài phụt cười lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Thiên Vũ.
Nhận được tin nhắn, Lâm Thiên Vũ mở ra xem.
“Anh đi ăn cùng họ đi, em đi tìm Thạch Thảo ăn tối.”
“Ừ, lúc nào có thời gian chúng ta cùng mời Thạch Thảo đi ăn.”
Đan Tâm thu dọn đồ qua lớp cửa kính trong suốt nhìn vào ánh cười ở trong mắt Lâm Thiên Vũ dùng khẩu ngữ nói lời tạm biệt.
Lâm Thiên Vũ gật gật đầu ý bảo Đan Tâm cứ về trước đi.
Âu Dương Thiếu Phong vẫn mãi mê nhìn vào điện thoại của Lâm Thiên Vũ suy đoán xem ai vừa nhắn tin, không để ý đến có hai kẻ đang tình chàng ý thiếp.
“Tâm trạng của cậu mấy hôm nay phi thường tốt thì phải.”
“Đừng ở đó nói nhảm, đi thôi.”
Quan hệ của hắn với Đan Tâm trở lại bình thường đương nhiên tâm trạng sẽ tốt.