Đọc truyện Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh – Chương 25
Không biết Lâm Thiên Vũ về phòng ngủ từ lúc nào chỉ biết khi cô tỉnh dậy đã là thế này. Cô nằm cuộn tròn trong chăn bông ấm áp, đầu gối lên tay Lâm Thiên Vũ, cả người bị anh ôm chặt. Gương mặt đẹp trai không đỡ nổi của anh gần trong gang tấc, hơi thở lành lạnh phả lên mặt cô, ngưa ngứa. Đan Tâm chớp mắt liên hoàn, cầm lấy tay đang đặt trên eo mình nhẹ nhàng để sang một bên tính chuồn êm. Nào ngờ cô chưa ngồi dậy đã bị Lâm Thiên Vũ kéo lại ôm vào lòng, đặt lên má cô một nụ hôn tươi cười rạng rỡ.
“Chào buổi sáng, em yêu.”
Em….. em yêu. Đan Tâm hóa đá toàn tập, não bộ và cơ thể bị mắc kẹt trong trạng thái chết lâm sàng. Mới sáng sớm đã bị người ta oanh tạc.
“Thường ngày em dậy trễ mà sao hôm nay dậy sớm thế. Ngủ tiếp đi chỉ mới bốn giờ sáng.”
Hai mươi năm nay đay là lần đầu tiên hắn ngủ cùng người khác, cô là người đầu tiên và nếu được sẽ là người duy nhất.
“Em muốn dậy, không ngủ nữa đâu.”
Làm sao cô có thể ngủ trong tình trạng bị ôm chặt thế này chứ.
“Anh muốn ngủ, anh làm tủ lạnh cho em thì em cũng phải làm gối ôm cho anh chứ.”
“Trời không nóng em không cần tủ lạnh.”
“Nhưng anh cần gối ôm, không nói nữa ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ tiếp cho anh.”
Không đợi cô phản bác Lâm Thiên Vũ đã nhắm mắt lại ngủ tiếp, đã ôm còn lấy chân gác lên người cô.
Đan Tâm tâm bất can tình bất nguyện tiếp tục ngủ, chìm vào giấc nồng lúc nào không hay.
Ngủ một mạch đến hơn bảy giờ sáng, lúc dậy đã thấy anh ngồi trên ghế ôm máy tính xem gì đó. Nếu ai vào phòng cô lúc này thấy chiếc máy tính lơ lửng trong không trung không biết sẽ phản ứng thế nào nhưng chắc không đơn giản chỉ là sợ hãi đâu.
Nghe thấy tiếng động Lâm Thiên Vũ nhìn sang.
“Tỉnh rồi à.”
“Ừm…. sao không gọi em dậy?”
“Hiếm có ngày nghỉ thoải mái như hôm nay anh muốn để em ngủ thêm một chút.”
Tết nghỉ gần mười ngày thoải mái quá còn gì. Để xem nào hôm nay nên đi đâu. A đúng rồi.
“Thiên Vũ đi shopping cùng em không?”
Đôi lúc thấy những cặp đôi cùng dắt tay nhau đi mua sắm cô rất hâm mộ nha. Lúc đó nếu các đấng tối cao cho cô mọt điều ước cô sẽ không cần suy nghĩ mà ước cho anh được làm người.
“Anh đi cũng không giúp được gì hay là em gọi Thạch Thảo không thì đi cùng mẹ hay Đan Linh cũng được.”
Đan Tâm lắc đầu như trống bỏi.
“Em không thích, anh chọn đồ em mua, đi đi mà Thiên Vũ.”
Hai mắt Đan Tâm long lanh lóng lánh sắp vắt ra nước.
“Được rồi, anh đi.”
Đối với việc Đan Tâm làm nũng hắn vô phương chống cự.
“Hay quá.”
“Nhỏ tiếng thôi, mọi người nghe thấy đấy. Trước khi đi em nên vào phòng vệ sinh “chỉnh sửa” lại nhan sắc của em đi.”
Đan Tâm le lưỡi chạy nhảy xuống giường chạy vào phòng vệ sinh. Cô biết bộ dáng lúc mới ngủ dậy của mình rất xấu xí.
Hai mươi phút sau Đan Tâm bước xuống lầu với một hình ảnh khác hẳn ngày thường. Không quần bò, áo phông thay vào đó là mọt chiếc váy trắng suôn dài không quá đầu gối, sợi dây cùng màu buộc ngang eo làm điểm nhấn, chân cũng mang đôi giày cao gót màu trắng. Toàn bộ đồ trên người cô là món quà sinh nhật của Đan Linh.
“Woa…. đẹp quá, chị ăn mặc đẹp như vật tính đi đâu, khai mau.”
Không khí nhuốm mùi uy hiếp.
“Shopping.”
“Em đi cùng được không?”
“Không nên a, em cũng biết rồi đó chị đi shopping thường hay chạy lung tung, em mà đi cùng không lạc mất chị thì cũng vào viện vì đau chân mất.”
Đăng Quân đi từ phòng bếp ra trên tay cầm li nước mát, lí do này mà cũng mang ra lừa người.
“Lí tro lí trấu, sao không nói thẳng là đi hẹn hò với Lâm Thiên Vũ sợ Đan Linh làm bóng đèn cho luôn.”
Ừ, chi đây ra ngoài hẹn hò cùng Thiên Vũ đấy thì sao nào.
“Làm gì có, tối hôm qua Tâm Tâm gọi điện cho Thiên Vũ bảo anh ấy về nhà rồi.”
“Lâm Thiên Vũ về nhà vậy mà Tâm Tâm không ra sân bay tiễn anh ta à?”
“Tại sao phải tiễn, Tâm Tâm ghét nhất là tiễn người ta đi rồi ở nhà xé lịch trông mong người ta về. Anh Quân đợi chờ không bao giờ là hạnh phúc.”
Với lại Thiên Vũ có đi đâu việc gì cô phải bỏ công ra sân bay dạo một vòng rồi về. Cô nói vậy là để chuẩn bị lí do phòng khi mẹ nói Tết này đưa Thiên Vũ về nhà, lúc đó cô biết kiếm đâu ra một Lâm Thiên Vũ bằng xương bằng thịt để trình diện mẫu hậu đây.
“Thế nhé, đi đây.”
Đan Tâm vừa bước ra khỏi cổng Đăng Quân cũng lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
“Linh, em muốn đi shopping không?”
“Muốn, anh đưa em đi hả.”
“Ừ, Tâm Tâm đi đâu chúng ta đi đó.”
Đan Linh cười mờ ám hiểu ý anh trai.
“Anh không tin lời chị vừa nói.”
“Tin Tâm Tâm anh là thằng ngốc.”
“Vậy thì đi thôi, anh lên không mất dấu.”
Hai người vừa chuẩn bị đi thì Kim Ngọc xuất hiện ở chân cầu thang.
“Hai người định đi đâu hả?”
“Ừ.”
“Tôi đi cúng có được không?”
Đăng Quân không thèm để ý tới Kim Ngọc kéo tay Đan Linh đi ra ngoài.
“Em dài dòng với cô ta làm gì, muốn đi thì tự thân vận động. Cô ta không phải không có chân.”
Dù đã quen với kiểu đối xử của Đăng Quân nhưng Kim Ngọc vẫn tức đến giậm chân. Cục tức chặn ngang họng làm thế nào cũng không thoải mái được.
Trung tâm thương mại Dream world.
Lâm Thiên Vũ ngồi trên ghế hai tay khoanh trước ngực nhìn Đan Tâm từ đầu xuống chân.
Chiếc váy đen tuyền cúp ngực bó sát ở phần eo tôn lên đường cong cơ thể hoàn mĩ khiến cho người ta phải mộng mơ, chân váy hơi xòe ngắn ngang gối để lộ đôi chân thon dài, trắng noãn không tì vết. Tóc búi lên đỉnh đầu, vài lọn tóc xõa xuống phủ ngang vai, trông vừa mềm mại vừa quyến rũ.
Nếu lúc sáng chiếc váy trắng làm nổi bật vẻ đẹp tinh khôi, trong sáng của một thiếu nữ mười tám thì bây giờ chiếc váy đen này lại tôn lên sự quyến rũ, kiều mị của một người phụ nữ.
Cô không giống những cô gái 18 tuổi khác sông dựa vào gia đình, cha mẹ. Đan Tâm từ năm lớp chín đến nay đều tự làm việc kiếm sống, có lần hắn thấy cô gửi mail qua lại với quản lí bar Dark night bàn chuyện mở thêm chi nhánh. Hắn nghe cô kể mỗi lần đến hè vào Hồ Chí Minh đều chôn vùi trong đống công việc quản lí bar, một ngày ngủ chưa tới hai tiếng, đôi lúc phải đứng ra giải quyết mấy vụ lộn xôn do mấy băng nhóm tụ tập gây chuyện ở bar. Kinh doanh quán bar không hề dễ chút nào, nói thật Đan Tâm rất có bản lĩnh. Rõ ràng cô là đại tiểu thư của YJ đáng ra phải có cuộc sống như một nàng công chúa vậy mà phải bươn chải kiếm sống, một ngày lo ba bữa, cơm, áo, gạo, tiền còn cả chi phí học tập. Sau này ai lấy được cô là phúc phận mấy đời của kẻ đó.
Đan Tâm tiến từng bước tới gần Lâm Thiên Vũ, không biết anh đang nghĩ gì mà lại lạc vào thiên đường khác rồi.
Cô nhân viên bán hàng hâm mộ nhìn Đan Tâm, cô bé này có dáng người đẹp thật đấy. Chiếc vấy đen đệp nhất trong cửa hàng đã tìm được chủ rồi, cả những người đi ngang qua cũng đứng lại nhìn. Vào những ngày lễ tết các cặp đoi cùng đi mua sắm rất nhiều thế mả cô bé này chỉ đi có một mình, với ngoại hình xinh đẹp của cô bé này mà không có một ai theo đuổi hay sao? Hai… mà công việc của mình là bán hàng chứ không phải là xem khách hành đã có người yêu hay chưa.
“Cô mặc chiếc váy này rất đẹp.”
Tiếng nói của cô nhân viên làm Lâm Thiên Vũ rơi từ thiên đường trở về nhân gian, lại suy nghĩ vớ vẫn nữa rồi.
“Thật sao? Để tôi hỏi bạn trai tôi thử xem.”
Cô nhân viên nhìn quanh, bạn trai? Làm gì có ai.
Đan Tâm chỉ tay lên tai nghe trên tai, lấy diện thoại chụp một kiểu ảnh tùy ý.
“Chụp ảnh gửi đi, dù anh ấy có ở đâu cũng có thể cho tôi ý kiến.”
“Thiên Vũ, em mặc chiếc váy này thế nào?”
“Tuyệt, đẹp lắm.”
Quay sang cô nhân viên.
“Tôi lấy chiếc váy này.”
Lâm Thiên Vũ nhìn ra ngoài cửa hàng. dù là nam hay nữ đi ngang qua đều đứng lại nhìn Đan Tâm ít nhất ba lần, đưa ta lên day trán. Đan Tâm em thật là…………..
“Đại tiểu thư của tôi, em có thể thay chiếc váy này ra được chưa.”
“Sao thế anh vừa nói em mặc rất đẹp mà.”
Em ngốc thật hay ngốc giả đấy.
Thấy gương mặt xám xịt của Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm phần nào đoán ra được vấn đề. Trời đất họ chỉ nhìn chứ có bắt cóc em đâu, anh ghen hay thật đấy. Đan Tâm nhị cười bờ vai trần rung lên, cô càng nén cười mặt Lâm Thiên Vũ càng đen.
“Được rồi, em thay ngay.”
Cô bán hàng đứng bên cạnh tò mò hỏi Đan Tâm.
“Bạn trai cô nói thế nào?”
“Anh ấy nói tôi mặc rất đẹp chỉ là bắt tôi thay ra ngay, anh ấy ghen mất rồi.”
Đan Tâm thay xong đồ đưa cho cô bán hàng gói lại.
“Anh ghen lúc nào?”
“Anh có dám nói với em là không hay không?”
Lâm Thiên Vũ im lặng, không thừ nhận cũng không mặc nhận.
“Em chỉ mới thử đồ anh đã thế này nhỡ em mặc nó ra ngoài thì anh tính sao?”
Tính sao ư, hắn sẽ đi cùng cô ra ngoài hoặc là trói cô lại nhốt ở nhà. Nếu muốn ra ngoài, tốt thôi thay đồ khác hắn sẽ để cô tự do.
“Em tốt nhất là đừng mặc nó ra ngoài.”
Lâm Thiên Vũ bước ra khỏi cửa hàng, hắn ghen à, có không? Chắc là có một chút.
Đan Tâm lấy túi đựng chiếc váy, tính tiền rồi đuổi theo Lâm Thiên Vũ, đi cũng không chờ cô.
Đăng Quân và Đan Linh từ một gian khác của cửa hàng bước ra.
“Anh không tin lời chị giờ đã tin chưa, làm gì có ai đi cùng.”
Biểu hiện lúc sáng của Tâm Tâm bảo bối rất đáng ngờ, giống như là đi hẹn hò hắn nào biết cô chị yêu quý của hắn chỉ đi có một mình. Mà nhìn cách đi “Một mình” của Đan Tâm có khác gì đi cùng bạn trai đâu. Lâm Thiên Vũ về Trung Quốc rồi mà vẫn tư vấn thời trang cho Tâm Tâm bảo bối.
“Về thôi, không theo nữa.”
“Về………anh đợi em”
Đan Linh cất bước chạy theo Đăng Quân, nói về là về chỉ biết làm theo ý mình. Sáng giờ cô chưa mua được gì nha.
Trời xẩm tối gió lạnh vi vu lướt qua, Đan Tâm rùng mình hắc xì liên tục.
“Trời lạnh em lại mặc đồ mỏng manh thế này leo lên sân thượng, không biết quan tâm tới sức khỏe bản thân gì cả. Đi xuống lấy áo khoác mặc vào cho anh.”
“Đi xuống lấy với em.”
Khoác tay Lâm Thiên Vũ đi xuống lầu, ngoài phòng khách ba mẹ đang bàn xem tết này nên đi đâu đầu tiên. Đăng Quân và Đan Linh đi ra ngoài chơi vẫn chưa về còn Kim Ngọc không biết là ở trên phòng hay đi đâu.
Cửa phòng cô đang mở, cô nhớ lúc lên sân thượng đã khoác cửa rồi cơ mà.
“Lúc nãy anh lên tìm em có đóng cửa trước khi đi không?”
“Có, anh đóng rồi.”
Không lẽ có người vào phòng cô. Từng bước đi đến trước cửa phòng, đúng là có người thật.
“Cô làm gì ở phòng tôi?”
Kim Ngọc giật mình quay lưng lại trên tay đang cầm chú heo hồng, cười mỉa.
“Một thứ đồ chơi rẻ tiền.”
Mặt Đan Tâm đanh lại, rẻ tiền. Cô ta không ra khỏi đay ngay cô không dám chắt mình không ban tặng cho cô ta một cái tác.
“Đỗ đại tiểu thư cô có thể bỏ nó xuống và đi ra khỏi đay được rồi.”
“Được thôi, ở đây cũng chẳng có gì thú vị cả. Một đống tiểu thuyết nhảm nhí, một con nheo nhỏ tầm thường hay là tôi ném nó vào sọt rác giúp chị nhé để đấy rất chướng mắt.”
Kim Ngọc tiện tay ném món quà đầu tiên mà Lâm Thiên Vũ tặng cho Đan Tâm vào sọt rác ngay dưới chân bàn học.(Cô tiêu rồi)
Lâm Thiên Vũ và Đan Tân tức giận đến nắm chặt hai tay nổi lên cả gân xanh, mặt lanh tanh không một chút cảm xúc.
Kim Ngọc đắc chí đi lướt qua người Đan Tâm.
Kim Ngọc đi dễ dàng như vậy cô không phải là Đan Tâm. Cầm lấy ta Kim Ngọc kéo cô ta quay phắt 180 độ, tay còn lại giáng cho Kim Ngọc một cái tác mạnh đến nỗi môi cô ta rỉ ra từng sợi tơ máu, đối với người luyện võ mười ba năm như Đan Tâm môi chỉ chảy có ít máu là còn quá nhẹ.
“A…..”
Kim Ngọc loạn choạng lùi về sau, eo va vào bàn học đau nhói ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
“Đan Tâm bình tĩnh nào.”
Lâm Thiên Vũ giữ Đan Tâm lại, cô bé này đáng bị đánh nhưng đánh loại người không biết tốt xấu này chỉ thêm bẩn tay em mà thôi.
Vợ chồng Trần Chí Viễn nghe thấy tiếng thét của Kim Ngọc vội vàng chạy lên lầu xem thử đã xảy ra chuyện gì.