Đọc truyện Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh – Chương 23
Sóng biển vỗ rì rào mang theo hơi muối phả vào mặt mặn chát, hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời đỏ rực ở đường chân trời nhuộm cho mặt nước mênh mông thêm phần huyền bí, tĩnh lặng.
Đan Tâm và Thạch Thảo ngồi trên cát nhặt vỏ sò xếp thành nhũng hình thù quái dị, vừa làm vừa buôn chuyện bà tám. Hùng và Dương Huy bị hai cô biến thành ôsin chạy lui chạy tới đi mua đồ ăn vặt, Lâm Thiên Vũ thoải mái ngồi trên bãi đá ngắm hoàng hôn đôi lúc liếc nhìn xem thử Đan Tâm đang làm gì. Một buổi chiều cuối năm thật yên bình, 26 Tết sắc xuân đã lan tràn khắp nơi.
Cái gọi là ông trời thích trêu ngươi một chút cũng không sai, không khí yên bình vậy mà lại có một giọng nói chanh chua phá vỡ.
“Chậc….chậc, đúng là oan gia ngõ hẹp không ngờ đi đến đây mà vẫn gặp được chị.”
Bàn tay đang nhặt vỏ sò của Đan Tâm cứng ngắc, tại sao cô nhóc này lại ở đầy? không sai, chính là oan gia ngõ hẹp, điều gì đến cuối cùng cũng không thể né tránh nữa. Bí mật mà cô giấu suốt ba năm nay có thể không còn là bí mật.
Thạch Thảo ngẩn đầu nhìn lướt từ đôi giày cao gót dọc theo đôi chân thon dài đẹp không tì vết lên chiếc váy ngắn phất phơ trong gió, càng nhìn lên càng trầm trồ khen ngợi, thân hình này thật đáng để cô ghen tị. Chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, nhấp nhô gợi cảm. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, tỉ mĩ. Trời ơi, mỹ nữ.
Lâm Thiên Vũ thôi ngắm trời ngắm đất đi đến cạnh Đan Tâm, từ người cô gái không biết chui từ đâu lên này hắn ngửi thấy được mùi không ổn. Hùng và Dương Huy vừa đi mua nước về cũng đứng nhìn cô gái xinh đẹp.
Đan Tâm ngỡ ngàng một lúc rồi cũng tiếp tục nhặt vỏ sò chờ xem cô nhóc này định làm gì.
“Đan Tâm chị lơ tôi?”
Mỹ nữ tức giận đến phun lửa, dám lơ cô.
Đan Tâm ngẩn đầu nhìn lên, đứng dậy phủi mông. Thạch Thảo cũng đứng dậy theo, kéo tay Đan Tâm.
“Bà quen mỹ nữ này?”
“Ừ, tình địch của tớ đấy.”
“Tình địch”, hai từ này oanh tạc toàn bộ dây thần kinh thông tin của Thạch Thảo, không lẽ Lâm Thiên Vũ có tình mới.
Đan Tâm không để ý tới gương mặt đầy vẻ khói hiểu của Thạch Thảo tặng cho mỹ nữ nụ cười tươi rói, phun ra một câu làm người ta tức muốn ói máu.
“Kim Ngọc, lâu quá không gặp, nhờ đôi dày cao gót mười lăm phân cô cao lên không ít nhỉ.”
Kim Ngọc đen mặt, tức tối nhìn Đan Tâm như muốn ăn tươi nuốt sống. cố găn đè nén nặn ra nụ cười vờ như chưa nghe thấy gì.
“Suýt nữa tôi không nhận ra chị.”
Cô cũng chẳng lấy làm lạ, những người quen biết Đan Tâm trước đây thấy như vậy là chuyện bình thường.
“Tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi ra đây đón Tết cùng gia đình….. Quân.”
Ba chữ gia đình Quân như bom nguyên tử dội thẳng vào đầu Đan Tâm, ra đây đón Tết sao không nói với cô tiếng nào.
Mặt Đan Tâm hơi tái, bàn tay nắm chặt. Lâm Thiên Vũ đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
“Em sao vậy, không khỏe chỗ nào?”
Đan Tâm lắc đầu tỏ ý không sao, anh không cần lo. Ra đây đón Tết đồng nghĩa với việc cô phải sống chung nhà với người cô không muốn nhìn thấy mặt.
“Chị có vẻ không được vui. À…. làm sao mà vui được khi tôi cùng Quân vui vẻ bên nhau, ba năm nay có lẽ Quân đã quên mất chị là ai rồi.”
Thạch Thảo bừng tỉnh đại ngộ thì ra đây là cô gái theo đuổi Đăng Quân. Cô gái này chanh chua như vậy là vẫn nghĩ Đan Tâm là bạn gái Đăng Quân. Tình địch chính là ý này đây mà.
Kim Ngọc nhìn thoáng qua ánh mắt dừng lại trên người Dương Huy, đẹp trai thật có thể đem so sánh với Đăng Quân.
“Đây là bạn chị sao? Xin chào tôi là Đỗ Kim Ngọc.”
Để giữ phép lịch sự ba người cùng giới thiệu tên mình.
“Thạch Thảo.”
“Hùng”
“Dương Huy.”
Nhớ tới một chuyện vô cùng trọng đại, Đan Tâm hỏi Kim Ngọc.
“Cô không phải ở chung nhà với anh Quân đó chứ?”
“Đúng.”
Một người đã đủ tại sao còn thêm cả cô nhóc này.
“Sao? chị ghen à. Cũng đúng thôi, cả gia đình năm người chúng tôi cùng nhau đón Tết vui vẻ biết chừng nào. Còn chị chỉ có một mình. Biết làm sao được chị là trẻ mồ côi mà, tôi cũng thấy thương thay cho chị.”
Kim Ngọc nhìn Đan Tâm đầy thách thức, đây là cái giá phải trả cho việc chị dám giành Đăng Quân với tôi, để xem chị như thế nào mất mặt trước bạn bè.
Kim Ngọc không hổ danh là cô tiểu thư kiêu kì, chanh chua, đanh đá, lời nói thoát ra từ miệng không khác nào lưỡi dao cứa sâu vào nỗi đau của Đan Tâm, từng nhát từng nhát một máu chảy đầm đìa. Cả ánh mắt cợt nhả kia cũng làm Đan Tâm thấy bản thân mình thật buồn cười. Rõ ràng cô có cả ba lẫn mẹ, có gia đinh nhưng vẫn là trẻ mồ côi. Đúng là buồn cười, cười ra nước mắt. Nhưng cô không được phép rơi giọt nước mắt nào, mấy năm nay cô thế nào đối diện với những lời cười nhạo này thì hôm nay cứ thế mà làm. Muốn đem cô ra làm trò cười cho người khác sao không dễ dàng như thế đâu.
“Kim Ngọc giọng cô chua lắm đấy. Cô nói tôi ghen tị với cô mà sao tôi vẫn thấy người ghen tị mới chính là cô. Cô chanh chua như vậy thảo nào anh Quân chỉ nhìn cô với nửa con mắt. Hai………. nếu như không phải vì ba cô cùng hợp tác làm ăn với ba anh Quân có lẽ đến liếc nhìn cô một cái cũng không có đâu. Cô lẽo đẽo bám theo anh Quân như vậy ai mới là người đáng thương.”
Máu nóng của Kim Ngọc bốc lên tới não, gương mặt méo mó đáng sợ. Cười người, người cười đó là quy luật. Từ nhỏ cô đã đi theo Đăng Quân cho tới hôm nay chỉ có thể là cái bóng mờ nhạt bên cạnh cậu. Cô ghen tị với Đan Tâm, một đứa con gái không cha không mẹ, hư hỏng, ăn chơi lại được Đăng Quân quan tâm, yêu thương. Dù là ai bỏ ra nhiều thời gian như vậy với một người cũng không cam lòng.
Những người còn lại hít vào một hơi, cuộc chiến bùng nổ. Đan Tâm lúc này gia góc đầy mình một con nhím xù lông.
“Tôi đáng thương chị cũng đâu hơn gì tôi. Nhưng tôi xứng đáng với Đăng Quân hơn chị. Chị không có gì, không người thân, không gia đình, không ai cần chị ngay cả cha mẹ chị cũng vứt bỏ chị. Một đứa con gái như chị không xứng đáng để bước chân vào Trần gia.”
Nói đến như vậy mà Đan Tâm cũng chỉ cười, nụ cười bất cần đời đó chua chát đến xé lòng. Trần gia, cô chưa bao giờ muốn bước chân vào đó. Ánh mắt dừng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào lưng Kim Ngọc.
“Anh Quân.”
Đan Tâm chạy đến nhào vào lòng Đăng Quân, ngoài Lâm Thiên Vũ ra Đăng Quân là người duy nhất cô có thể làm nũng.
“Kim Ngọc lại chọc em nổi giận rồi phải không?”
Đăng Quân vò rối tung mái tóc bị gió thổi loạn của Đan Tâm, ánh mắt dịu dàng còn đâu lạnh lẽo đến thấu xương như vừa nhìn bóng lưng của Kim Ngọc khi nãy.
Thạch Thảo nhìn Hùng, Hùng lại nhìn Dương Huy. Thế này bảo sao người ta không hiểu nhầm hai người là người yêu của nhau được đến họ biết rồi mà cũng cảm thấy như vậy.
“Chẳng phải tại anh sao?”
Đan Tâm đẩy Đăng Quân ra, có mặt Lâm Thiên Vũ ở đây dù là em trai hay đóng kịch cũng không nên có những hành động này. Lùi về sau từng bước quay trở lại bên cạnh Lâm Thiên Vũ nhìn anh cười cười, nếu không có người khác ở đây cô rất muốn ôm anh. Nhiều năm như vậy thì ra cô vẫn để ý đến lời nói của người khác.
“Đừng miễn cưỡng cười.”
Lâm Thiên Vũ thở dài, lời nói của Kim Ngọc hắn nghe còn thấy khó chịu nữa là cô.
Đan Tâm cầm lấy tay Lâm Thiên Vũ viết lên từng chữ.
“Không cười thì em phải làm sao, đừng lo về nhà ngủ một lúc là em quên ngay ấy mà.”
Kim Ngọc run lên, không dám nhìn vào mắt Đăng Quân, đôi mắt đó lúc nào cũng lạnh lùng, với cô chưa bao giờ dịu dàng.
“Quân cậu ra đay từ lúc nào thế, Đan Linh đâu?”
“Nếu tôi không ra đây cậu còn có thể nói những lời quá đáng như thế nào nữa với Đan Tâm, tôi đã nói cậu không được xen vào chuyện giữa tôi và Đan Tâm rồi cơ mà. Cậu xem lời nói của tôi là cái gì?”
“Vậy cậu xem tôi là cái gì, trước giờ cậu có bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng khi nhìn Đan Tâm để nhìn tôi chưa? Cậu lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, tôi có gì không xứng đáng với cậu chứ.”
Nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, bất kì ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.
“Đủ rồi đấy, muốn cãi nhau thì hai người về nhà mà cãi.”
Đăng Quân bực mình quay mặt đi chỗ khác, Đan Tâm lúc nào cũng chỉ biết cam chịu hắn chỉ muốn đòi lại công bằng cho chị mình thôi mà, thế có gì là sai.
“Đưa Kim Ngọc về nhà đi ngoài này gió lớn cảm lạnh thì không hay đâu.”
“Vậy còn….”
“Đừng lo, Tâm Tâm tìm Lâm Thiên Vũ đi chơi, ăn tối ở ngoài rồi về.”
Lâm Thiên Vũ, Đăng Quân nhíu mày tên này từ đâu chui ra chưa nghe thấy bao giờ.
Muốn hỏi nhưng Đan Tâm đa quay sang phía Thạch Thảo, tỏ ý không tiếp thêm bất kì câu hỏi nào nữa.
“Xin lỗi làm hỏng không khí của mọi người rồi.”
“Không sao, bà tìm Lâm Thiên Vũ đi chơi thật hả? Cho tớ đi cùng đi.”
“Đi làm gì, bọn tớ hẹn hò bà đi theo làm bóng đèn hả, trời vẫn còn sáng tớ không cần đèn.”
Thạch Thảo đập Đan Tâm, ăn nói thế này đây.
“Hai vị đại gia, tiểu nữ giao mama cho hai vị, đưa mama về cẩn thận mama mà có mất sợi tóc nào tiểu nữ không tha cho hai ngài đâu. Nhất là ngài đấy, lớp trưởng.”
Hùng gật đầu.
“Đó là nhiệm vụ không cần nhắc, muốn đi đâu thì đi đi.”
Dương Huy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lúc này trong lòng Đan Tâm hẳn không thoải mái cứ để cô đi tìm Lâm Thiên Vũ xả bất bối.
“Ừ, đi đây.”
Đan Tâm kéo tay Lâm Thiên Vũ cùng đi, không quên lấy tai nghe không dây đeo lên tai, lấy điện thoại ra làm như đang gọi cho ai đó. Kể từ khi quen Lâm Thiên Vũ tai nghe và điện thoại là vật bất li thân của cô.
“Thiên Vũ chúng ta ra ngoài ăn tối đi, ở nhà có người lạ em không muốn về, em sợ ăn không vào.”
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, em sẽ ăn thật no, ăn đến khi nào không ăn được nữa mới về nhà.”
Bóng dáng Đan Tâm cô đơn, lặng lẽ nhưng chỉ có cô mới biết cô không vó một mình, cô còn có Thiên Vũ anh luôn ở bên cạnh quan tâm, an ủi cô. Như thế là đủ. Hai bàn tay nắm chặt cùng bước đi trên bờ biển.
Mặt trời chỉ còn là một chấm nhỏ xíu ở phía chân trời. Đêm đen buông xuống gió thổi càng mạnh.
“Chị là Thạch Thảo?”
Thạch Thảo gật gật đầu, em trai Đan Tâm đẹp không thua kém gì Dương Huy đâu.
Hùng liếc xéo bạn gái nhắc nhở cô bạn trai cô đang ở bên cạnh.
“Chị có biết Lâm Thiên Vũ kia là ai không?”
“Chỉ nghe nói chưa gặp bao giờ nhưng là bạn trai Đan Tâm.”
“Bạn trai?”
Tâm Tâm bảo bối có bạn trai từ lúc nào?
“Trơ trẽn, vừa mới lao vào lòng cậu nay lại vui vẻ bên người khác. Không biết xấu hổ.”
“Cậu im miệng, đi về nhà đi.”
Kim Ngọc vùng vằng bỏ đi, Đan Tâm không còn ở đây ở lại cũng chẳng có nghĩa lí gì.
“Anh chàng đó chưa từng xuất hiện cậu tự hỏi Đan Tâm đi. À mà này hai người đừng có như lúc nãy có được không, chúng tôi sẽ nghĩ hai người loạn luân đấy,”
“Ba người biết toi là em trai Đan Tâm?”
“Ừ, hoa hồng cậu tặng Đan Tâm rất đẹp, khiến một người điên lên vì ghen đấy.”
Thạch Thảo liếc mắt nhìn Dương Huy, nghĩ đến hôm đó không nhịn nổi cười thành tiếng.
Dương Huy vuốt mũi, ho khan.
“Tôi theo đuổi chị cậu đáng tiếc chị cậu không cho tôi cơ hội.”
“Chị tôi rất cố chấp, một khi dã nhận định ai đó không dẽ thay đổi đâu.”
Khi chỉ còn một mình, Đăng Quân lấy điện thoại ra điện cho Đan Tâm có bạn trai mà không nói một tiếng nào, đáng ra hắn phải là người biết đầu tiên chứ. Giọng cô diện thoại viên ngọt ngào thông báo cho Đăng Quân biết số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách vui lòng gọi lại sau. Đăng Quân bực mình nhét điện thoại vào túi quần. Được lắm, đi chơi với bạn trai cả điện thoại cũng tắt.