Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 20


Đọc truyện Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh – Chương 20

Bốn ngày thi căng thẳng, áp lực cuối cùng cũng lùi vào dĩ vãng nhưng đó chỉ dành riêng cho những ai không liên quan đến vụ cá cược giữa Đan Tâm và Dương Huy. Còn hai nhân vật chính, Lâm Thiên Vũ và hai nhân chứng vẫn đang hồi hộp chờ đợi kết quả. Ai sẽ thắng tất cả phụ thuộc vào bảng tổng kết trên tay cô Hà Mi.

chưa bao giờ Đan Tâm thấy yêu cô giáo chủ nhiệm như lúc này. Cuối cùng ai sẽ là nô lệ của ai, nếu cô thắng sẽ yêu cầu Dương Huy làm điều gì… thật đáng mong đợi mà.

Cô Hà Mi ngồi trên ghế giáo viên trong tay là bản tổng kết điểm nhìn lướt cả lớp một lượt ánh mắt dừng lại trên người Đan Tâm, một kết quả thật bất ngờ cho cả bản thân cô và cả những giáo viên bộ môn đã và đang dạy Đan Tâm.

Dương Huy nhìn Đan Tân đày thách thức, cô gái nhỏ em nhất định không thắng được tôi. Cứ chờ đợi yêu cầu mà tôi dành riêng cho em đi.

Còn Đan Tâm lúc này đang làm gì???

Hoa lệ mà nói là đang đọc sách còn thẳng ra chính là là chúi mũi vào quyển Độc quyền chiếm hữu, tâm hồn đã theo Mục Huyền và Hoa Dao bay đi xa tít tận chín tầng mây vô tâm vô tư đến lạ. Lúc đầu còn một chút hào hứng về kết quả còn bây giờ…. Hai….

“Về nhà hãy đọc em không muốn biết kết quả à?”

Đan Tâm lướt mắt trên từng trang sách trả lời Lâm Thiên Vũ.

“Muốn biết chứ đó là cố gắng mấy ngày qua em thức khuya dậy sớm học bài mà.”

Cô Hà Mi chưa đọc điểm thành phần chỉ đọc điểm tổng kết, cô ở vị trí gần cuối nhảy vọt lên vị trí ở giữa khiến cả lớp xôn xao bàn tán. Dương Huy vẫn con người phong độ, ngạo nghễ đứng đầu. Dù sao cá cược chỉ tính điểm thi của tám môn không tính điểm tổng kết cơ hội cô thắng vẫn còn rất cao.

Từ đầu giờ Thạch Thảo đã nôn nóng đứng ngồi không yên. Đan Tâm tăng hạng cao như vậy có cơ hội thắng rồi.

“Cô ơi, em hỏi cô điều này có được không?”

Cô Hà Mi quay sang nhìn Thạch Thảo điểm cô đã đọc hết rồi còn điều gì cần hỏi.

“Em nói đi.”

“Điểm thi tám môn Toán, Lý, Hóa, Văn, Sinh, Sử, Địa, Anh văn ai cao nhất ạ.”

Cô Hà Mi tinh ý ngửi ra mùi mờ ám, căn cứ vào két quả lần này có cái gì đó là lạ.

“Ngày mai sẽ có bảng điểm chi tiết cho các em, cố gắng đợi đi.”

“Thôi mà cô em đợi lâu lắm rồi, cô cho em biết đi nếu không em sẽ điên mất.”

Đan Tâm mà thắng cô cũng được hưởng sái nha. Quay phắt xuống giật cuốn ngôn tình vứt qua một bên.


“Bà mà thắng tớ cũng được mở mày mở mặt.”

Đan Tâm không nghĩ thế cô không biết là mở mày mở mặt hay bạt tai vào mặt nữa. Con gái lớp này xem Dương Huy như đại thần, bất cứ một ai làm tổn hại đến đại thần đều bị tẩy chay chứ đừng nói là cô vượt mặt Dương Huy.

Cô bạn Quỳnh Anh ngồi cạnh Dương Huy liếc xéo Thạch Thảo, hỏi thật ngu ngốc người cao điểm nhất còn ai ngoài đại thần ngồi cạnh cô.

“Vô nghĩa đơn nhiên là Dương Huy đầu bà không có não hả?”

Thạch Thảo không chịu yếu thế, trả đũa.

“Đầu bà mới không có não, ai biết được càn khôn có chuyển dời hay không. Điểm tổng kết của Dương Huy cao nhất không có nghĩa điểm thi cũng vậy.”

“Hừ, bà dám cá không?”

(Lại cá ơ mà không có Bạc Cận Ngôn ở đây, tiếc thật)

“Cá thì………..”

Thạch Thảo còn chưa nói xong Hùng Đã với tay kéo xuống ghế ngồi, cậu cũng đinh ninh lần này Đan Tâm thắng.

“Hai vị đại tỉ cô vẫn còn ở trong lớp làm ơn giữ gìn trật tự. Mà cô ơi ai cao nhất vậy ạ, nếu không cho hai bạn biết em sợ xảy ra án mạng.”

Cả lớp cười ồ lên. Quỳnh Anh chua ngoa, đanh đá. Thạch Thảo nhìn như dịu dàng khi nổi khùng lên còn kinh khủng hơn cả Diệp Tuyệt sư thái. Hai người mà cãi vã dẫn đến đánh nhau biết đâu án mạng xảy ra thật.

Đã đến nước này đương sự cũng không thể im lặng nữa.

“Cách ngày thi hai ngày em và Đan Tâm có một vụ cá cược nho nhỏ, điểm bình quân tám môn thi ai cao hơn người đó sẽ được yêu cầu người thua làm một việc, cô có thể cho em biết ai cao hơn không?”

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, cá cược…… sao không ai biết vậy? Dần dần những tiếng xì xào bàn tán phá vỡ không gian yên tĩnh.

“Đan Tâm ngốc hay sao mà dám cá cược với Dương Huy. Làm như nó học giỏi lắm ấy mấy môn kia hơn một nửa là nó đội sổ rồi.”

Đó là lời bình luận đầy mùi khinh thường của Minh Thư, cô bạn này từ trước đến nay đều không thích Đan Tâm. Rõ ràng cô mới là người được chọn làm hoa khôi của trường tại sao Dương Huy không thích cô mà lại thích Đan Tâm. Cô cũng biết rõ thật ra mình không đẹp bằng Đan Tâm nhưng chí ít cô cũng học giỏi hơn nó vậy. Bực bội bắn ánh mắt hình lưỡi dao về phía Đan Tâm, nghĩ sao cô cũng không cam lòng.

Còn nhiều lời bàn qua tán lại nữa, có người nói cô ngốc, cô có vấn đề cũng có người nghĩ giống Thạch Thảo. Đó là quyền tự do ngôn luận của người ta cô chẳng cần để ý.


“Xem ra gần như cả lớp cho rằng à không chắc chắn là tôi thắng cậu.”

“Kết quả còn chưa đọc làm sao biết được là thắng hay thua, cậu đừng tự tin thái quá sẽ ngã đau đấy.”

Có thể sẽ ngã đau nhưng không phải vào lúc này, ngay cả vấn đè học tập cũng không thể thắng được cô thì làm sao có đủ tự tin theo đuổi cô.

Lâm Thiên Vũ bất thình lình nói chuyện với Đan Tâm, không khí náo nhiệt thật đấy.

“Nếu em thắng sẽ có quà.”

Có quà, mắt Đan Tâm sáng lên đầy hưng phấn. Hay quá nếu cô thắng không chỉ được yêu cầu Dương Huy làm một việc mà còn có quà của hồn ma đẹp trai. Đan Tâm không để ý mình đang ở trong lớp xích ghế lại ngồi gần ghế của Lâm Thiên Vũ, kéo tay áo hắn.

“Có thật không? Là quà gì?”

“Thật, còn quà gì chờ em thắng hẳn nói.”

“Được, em nhất định sẽ thắng cho anh xem.”

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ soi rọi lên nụ cười ấm áp của hắn, thứ mà hắn tặng cô là món quà chẳng có chút giá trị nào nhưng đó là tâm sức hắn bỏ ra trong mấy ngày cô đi thi, lần đầu tiên làm những thứ đó có cảm giác rất lạ, bồn chồn, lo lắng không biết Đan Tâm có thích hay không, nếu cô không thích hắn phải làm như thế nào… Không giá trị về vật chất nhưng giá trị về tinh thần, là món quà đầu tiên mà hắn tự tay làm lấy. Trước đây có tặng quà cho Nghi Anh hắn cũng chưa từng bỏ ra thời gian, tâm sức để làm những thứ như thế này.

Lâm Thiên Vũ không hề biết rằng món quà đó sẽ thay hắn ở cạnh Đan Tâm suốt năm năm hai người xa cách.

“Có chuyện gì mà bà vui vậy?”

“Thiên Vũ nói nếu tớ thắng sẽ tặng quà cho tớ.”

Thiên Vũ…. vui vẻ thế này có gian tình.

“Bà………..”

số của Thạch Thảo thật khổ lời đã muốn ra khỏi cuốn họng vẫn phải nuốt trở lại.

Cô Hà Mi đập tay lên bàn trấn áp lại lớp học đang huyên náo như cái chợ.


“Các em im lặng. Đan Tâm sao em lại cá cược với Dương Huy.”

“Chỉ là thêm động lực học thôi cô, em và Dương Huy ai cao điểm hơn ạ?”

Cô Hà Mi tra lại kết quả, sắc mặt biến đổi khôn lường làm người ta không biết được là ai sẽ thắng.

Cả lớp yên lặng một lát rồi cũng trở thành cái chợ, nháo nhào lên không biết là ai phát biểu.

“Cô nhanh đi cô..”

“Ai cao điểm hơn vậy cô..”

“Cô ơi… cô……….”

Hùng bực mình đến nỗi hét lên.

“Im lặng.”

“Kết quả…………”

Cô Hà Mi kéo dài không chịu nói, đôi lúc cô chủ nhiệm này rất thích câu giờ làm vỡ tim người ta.

“Kết quả sao cô?”

“Thạch Thảo cô thấy em còn nôn nóng hơn cả hai bạn.”

Thạch Thảo cười hì hì, không nôn nóng sao được cô chỉ muốn biết kết quả nhanh nhanh để xem Lâm Thiên Vũ tặng quà gì cho Đan Tâm thôi.

“Kết quả chỉ chênh lệch 0,25 điểm ở môn Văn.”

Như sét đáng ngang tai, Dương Huy nhìn Đan Tâm như muốn biết hắn có nghe nhầm hay không. Chỉ có môn Văn hoặc là hắn cao hơn hoặc là hắn thấp hơn Đan Tâm 0,25 điểm. Các môn khác đều bằng nhau không nhầm đấy chứ.

Đan tâm cười thầm trong bụng, môn Văn dù cậu có học tiếng Việt từ nhỏ nhưng làm sao có thể thắng được người Việt chính gốc như tôi đây. Ô.. la.. la quà của hồn ma đẹp trai ta tới đây. Đan Tâm kích động đến mức nắm chắt tay Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ giả ngơ tùy ý cô nắm lấy tay hắn một lúc sau mới lật tay lại bao trùm tay cô trong tay hắn. Đan Tâm giật mình chớp mắt ngây thơ nhìn hồn ma đẹp trai, chỉ cười không thu tay lại.

Đến nước này thì cả lớp phải nhìn Đan Tâm bằng con mắt khác, chênh lệch 0.25 điểm với đại thần vượt quá xa tưởng tượng của họ. Trong lòng càng nôn nao, chờ mong kết quả.

Hùng viết giấy ném qua bàn bên cạnh cho Dương Huy, nội dung điểm đúng huyệt dạo của người nào đó.

“Anh bạn hãy tận hưởng cảm giác tự đào mồ chôn bản thân đi, Đan Tâm lần này chắc thắng rồi.”

Dương Huy viết vài chữ vào tờ giấy ném trả cho Hùng, hắn cũng ngửi thấy mùi xác thối dưới nấm mồ rồi.


“Chắc gì, chưa biết kết quả mà.”

Hùng đọc xong cười cười không viết giấy trả lời trực tiếp hỏi cô.

“Câu giờ bị trọng tài phạt đọc kết quả nhanh đi cô.”

Cô Hà Mi hắng giọng mấy lần, câu giờ cái gì cô chỉ muốn có không khí thêm chút nữa thôi, đã lâu không thấy lớp hào hứng như vậy. Sau kì thi căng thẳng những tiết học thế này là cách xả stress tốt nhất.

“Kết quả là Dương Huy điểm Văn 8 còn Đan Tâm…….. 8.25”

A, thắng rồi Đan Tâm vui tới mức muốn ôm chầm lấy Lâm Thiên Vũ nhưng cô đã kịp khựng lại đang ở trong lớp không được làm bừa.

“Giỏi lắm đánh bại Dương Huy rất ngoạn mục.”

“Vậy quà của em đâu?”

Cô mong chờ nhất chính là cái này.

“Vui vậy sao, em đâu phải lần đầu tiên được tặng quà.”

“Đó là người khác tặng. quà anh tặng sẽ có tư vị khác.”

Đan Tâm mong chờ như vậy không uổng công hắn làm món quà đó.

“Về nhà anh sẽ đưa, chỉ sợ em không thích,”

“Em sẽ thích.”

Là quà của anh dù là thứ gì cô cũng sẽ thích.

Sau khi cô Hà Mi công bố kết quả là tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học hôm nay.

Dương Huy đi xuống chỗ Đan Tâm. Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận, dám chơi dám chịu.

“Cậu muốn tôi làm việc gì?”

Đan Tâm đeo ba lô trên vai, vấn đề này cô dã tự nghĩ cũng đã nhờ cả Lâm Thiên Vũ nghĩ giùm nhưng vẫn chưa tìm ra được việc gì nhờ Dương Huy làm.

“Vẫn chưa nghĩ ra, thế này nhé yêu cầu này có hiệu lức vô thời hạn lúc nào tôi nghĩ ra sẽ cho cậu biết phải làm gì. Yên tâm đi tôi sẽ không bỏ qua cơ hội “bóc lột” cậu đâu.”

Đan Tâm chạy ù ra khỏi lớp, tà áo dài phất phơ dưới ánh nắng nhàn nhạc. Đối với hình ảnh xinh đẹp này tai sao Dương Huy thấy nó phiêu diêu, xa vời đến thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.