Hồn Ma Che Dù

Chương 69: Giết người điên cuồng


Đọc truyện Hồn Ma Che Dù – Chương 69: Giết người điên cuồng

“Tôi đi vào, anh ở bên ngoài chờ. Không, anh ở trong xe chờ, có chuyện gì cũng đừng đi đâu, nghe được cái gì cũng đừng nhúc nhích, hiểu chưa?”

Khâu Lâm đầu gật lia lịa, đối với nhắc nhở của tôi đều tỏ vẻ đồng ý.

Tôi dùng tay áo che khuất mắt mũi miệng, tránh cho bão cát tạt vào. Sau đó chạy đến cốp xe ô tô, lấy ra một túi vôi.

Có thể tiêu diệt được Tát Sa Bà hay không, đều dựa vào túi vôi này.

Mang theo túi vôi to này vào biệt thự, đóng cửa lại.

Tôi sờ soạng mở đèn, chiếu sáng căn phòng,cửa sổ đều là đóng chặt, bão cát thổi không vào trong được. Xem ra là Ngụy Kim Kim cũng bị bão cát làm ảnh hưởng, chủ động tự đóng cửa sổ lại.

Anh ta vẫn nhớ cái chết của vợ, con, chắc chắn anh ta sẽ không đi loạn.

Tôi ở trong phòng nói một tiếng: “Ngụy Kim Kim!”

Ngoài ý muốn chính là, không ai trả lời.

Nhớ rõ trước khi tôi rời khỏi, anh ta đang ôm thi thể vợ là Trần Kha khóc không ra nước măt, như vậy có thể là anh ta vẫn đang ở trong phòng tắm ôm thi thể vợ mình khóc hay không?

Tôi đi vài bước chạy đi lên, phát hiện hiện trường không có một bóng người, ngay cả vợ anh ta cũng không thấy.


Quái, tôi rời cũng chỉ là mấy giờ mà thôi, trong một đoạn thời gian ngắn như vậy, anh ta có thể đưa vợ đi đâu được? Hay là nói, Tát Sa Bà đã tới, đưa hai người bọn họ đi?

Càng nghĩ càng cảm thấy được bất an, đây cũng không phải là chuyện tốt, có thể là ngay bây giờ Ngụy Kim Kim cũng bị giết hại.

Đợi chút, khi trước tôi có báo cảnh sát, có thể hay không là cảnh sát đến và đưa Ngụy Kim Kim đi? Chuyện này cũng có thể xảy ra. khi trước tôi phóng đến đây cũng không nhìn thấy xe cảnh sát, nói không chừng Ngụy Kim Kim đã bị cảnh sát dẫn đi.

Rất có có thể!

Tôi lại mang theo túi vôi to xuống tầng, đi ra biệt thự, tôi lấy túi vôi để vào cốp sau của xe, sau đó mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

“Thế nào?” Khâu Lâm hỏi.

Tôi nhìn xuyên qua cửa kính của xe ra phía ngoài, muốn nhìn xem có thể có dấu vết ô tô đi qua để lạnh hay không, nhưng mà bão cát thật sự quá lớn. Dù có dấu vết xe, cũng rất nhanh sẽ bị bão cát thổi đi.

Tôi hỏi Khâu Lâm: “anh có biết đồn công an nào ở gần đây nhất không?”

Khâu Lâm gật đầu nói: “Biết.”

“Tốt, hãy đưa tôi đến chỗ đó, tốc độ, mau.”

Khâu Lâm cũng không hỏi nhiều, đốt lửa, khởi động xe, phóng về phía đồn công an.

Trên đường bão cát thật sự quá nhiều, thời tiết như vật thật sự là rất khó gặp, đi trên đường căn bản là không nhìn được người đi đường, ngay những chiếc xe đi lại đều lác đác.

Đoán là tất cả mọi người đều chán ghét thời tiết như vậy, tất cả đều ở trong nhà không đi đâu được.

Khi xe đi qua một tấm thạch cầu hình vòm, tôi nhìn thạch cầu hình vòm một bên bảo vệ bị đụng nát, nhìn qua viên thạch cầu còn rất mới, hẳn là không lâu trước vừa bị đụng vào.

Lòng tôi lại xuất hiện một tia bất an, vội vàng bảo Khâu Lâm dừng xe lại. Sau đó, Khâu Lâm để xe dừng ở gần thạch cầu.

Tôi lập tức mở cửa xe ra, sau đó vội vàng chạy xuống xe, chạy về chỗ thạch cầu hình vòm bị đụng vỡ.

Tôi ngó qua, quay mặt nhìn sang, liền nhìn ở phía dưới thạch cầu hình vòm có một chiếc xe minibus, trên nóc xe còn có đèn cảnh sát.

“Là xe cảnh sát.” Tôi nháy mắt ý thức được, Tát Sa Bà vì báo thù, thật sự có thể đánh mất lý trí, cái gì cũng có thể làm ra. Cho dù là có cảnh sát ngăn cản ở trước mặt của bà ta, bà ta cũng không lưu tình chút nào mà ra tay sát hại.

Tôi cứ cho là cảnh sát dương khi đủ lớn, Tát Sa Bà sẽ kiêng kị, thế nhưng từ tình cảnh này nhìn xem, bà ấy căn bản không có dáng vẻ sợ hãi.


Một người khi rơi vào trạng thái điên cuồng, sẽ trở nên không kiêng nể gì, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý. Đây chính là lí do tại sao ngày càng có nhiều vụ án mạng, chính là do lòng ham muốn tạo ra.

Nhiều khi, con người không phải là ai cũng lên kế hoạch tốt để giết người, mà là người đó nhất thời nhìn người khác có tiền, có sắc, nổi lên lòng tham, rồi tiến hành theo dõi, sát hại.

Đây cũng là lí do vì sao nhiều người biết giết người phải đền mạng, nhưng vẫn muốn giết người. Bởi vì khi người đó giết người là không có ý thức, người đó đang ở trạng thái điên cuồng, làm sao còn quan tâm được nhiều thứ nữa?

Cho nên mọi người vẫn hay nói, cái gì mà giết người phải bị trừng trị nghiêm khắc, như thế người khác sẽ vì sợ hãi mà không dám giết người. Cũng chỉ là rắm thúi mà thôi.

Kẻ giết người trước đó sẽ có cảm giác sợ hãi, lo lắng, nhưng đến khi giết người, sẽ không có cảm giác sợ hãi, bởi vì khi đó người đó không có ý thức, giống như là một cái xác không hồn.

Cho nên phương pháp tốt nhất để bảo vệ chính mình, chính là tiền tài không để lộ, con gái đi ngoài đường đừng hở quá nhiều, khiến cho nguy cơ bị bóp nát từ trong trứng. Nếu thật sự để đến khi có người để ý bạn, muốn ra tay với bạn, đã trễ rồi.

Nói nhiều như vậy, thực ra chính mà muốn nói cho mọi người, Cát Sa Bà đã sa vào trạng thái giết người điên cuồng, nếu như không ngăn cản bà ta, có khả năng sẽ xuất hiện mối nguy hiểm không thể tưởng tượng được.

Tôi xuống dưới thạch cầu hình vòm, dọc theo con sông nhỏ đi.

Nước sông thực sự rất nông, vừa mới ngập đến đùi của tôi. Tôi bất chấp nhiều như thế, trực tiếp đang mặc quần áo vào trong nước, hướng về phía xe cảnh sát đi.

Bão cát rất lớn, hơn nữa nước sông lạnh lẽo, có thể tưởng tượng tôi bây giờ đang ở trong một hoàn cảnh cực kỳ khó chịu.

Chờ đến khi tôi đi đến xe cảnh sát, phát hiện bên trong đã bị nước sông ngập vào, bên trong xe có cảnh sát, đầu nổi trên mặt nước, tất cả đều nhắm mắt lại.

Tôi nhìn thấy những người trong đó, chỉ là ngất đi thôi, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

“Này, đồng chí, tỉnh lại, tỉnh lại.” Tôi liên tiếp đánh thức ba cảnh sát, trợ giúp bọn từ bên trong xe thoát ra.

“Đồng chí, xảy ra chuyện gì nhân?” Tôi hỏi bọn họ.


Trải qua bọn họ kể lại, tôi biết được, bọn họ vốn đưa Ngụy Kim Kim đi đến đồn công an, đi đến trên đường, bão cát nổi lên, khiến xe cảnh sát bay xuống mặt sông, mà ba cảnh sát đều hôn mê bất tỉnh.

Phía sau xe còn có thi thể của Trần Kha, nhưng là lại nhìn không thấy Ngụy Kim Kim.

Rốt cuộc Ngụy Kim Kim đi nơi nào?

Tôi dọc theo bờ sông tìm tòi, nhìn được có hai hàng dấu chân. Dấu vết rất sâu, một cái lại đè lên một cái, nhìn là biết đang rất gấp rút.

Mà một dấu chân lại rất nông, khoảng cách cũng rất lớn, giống như là đang bay nhảy vậy.

Nếu tôi đoán không sai, vết chân sâu kia hẳn là của Ngụy Kim Kim, mà dấu chân nông kia chính là của Tát Sa Bà.

Tôi tranh thủ thời gian dọc theo dấu chân đuổi theo, hy vọng Ngụy Kim Kim vẫn chưa bị giết hại, tôi bầy giờ đuổi theo vẫn còn kịp.

Chạy chạy, tôi đuổi tới một rừng cây nhỏ, mà dấu chân đến đây cũng biến mất.

Tôi lo lắng hét lên: “Ngụy kim kim! Ngụy kim kim! Ngụy kim kim!”

Giọng nói của tôi quanh quẩn trong rừng cây, nhưng lại không có hồi đáp.

Đột nhiên, tôi nghe được trên đỉnh đầu có âm thanh ô ô ô, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy có hình ảnh một người ở trên cây lay động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.