Đọc truyện Hồn Ma Che Dù – Chương 43: Người giàu Lô Thư
Tôi cảm thấy một lực hút cực lớn từ phía sau, vốn là cơ thể không khống chế được tiến về phía trước, trong giây lát cũng ngừng lại được.
Tinh thần tôi khôi phục, cũng có thể khống chế lại cơ thể, thế nhưng khi cơ thể vừa hồi phục tôi nhìn về phía trước, không khỏi bị dọa ra mồ hôi lạnh.
Lúc này ở trước mặt tôi là một vách núi đen kịt, nửa chân của tôi đã dơ lên không khí, nếu đi về phía trước một bước nữa, tôi cũng sẽ rơi xuống bên trong vách núi đen kia, chết không có chỗ chôn.
Nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ.
Tôi từ nhỏ đã rất sợ độ cao, từ chỗ này nhìn xuống, đúng là run bắn cả người. Hai chân của tôi không tự chủ được mà bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tôi lui về phía sau hai bước, cảm giác đứng cũng không yên, hai chân tôi vẫn còn run, tôi dứt khoát ngồi xuống.
Đúng rồi, không biết là thứ gì kéo tôi lại từ bờ vực của cõi chết đây.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão hòa thương mặt mũi hiền lành ở phía sau tôi.
“Đại sư, là ngài đã cứu tôi?”
Lão hòa thượng hai tay chắp trước ngực, nói câu: “A di đà phật.”
“Lão nạp gặp thí chủ hai mắt đang mê ly, đi đến vách núi đen, gọi cũng không nghe, hỏi cũng không đáp, chỉ sợ là ma quỷ ở núi này làm cho u mê tâm trí, cho nên mới giữ chặt thí chủ. May mắn là thí chủ bình yên vô sự.”
Quả nhiên là đại sư này đã cứu tôi, tôi dập đầu với đại sư ba cái, có thể từ trong nay ma nữ áo xanh cứu tôi một mạng, vị đại sư này chắc chắn pháp lực rất cao thâm, không biết ông ấy có biết Chí Thiện đại sư hay không.
Tôi hỏi: “Đại sư, ngài có biết ở nơi này có miếu thờ tên Thanh âm tự hay không?”
Lão hòa thượng mặt nhăn nhó, nói: “Thí chủ tìm Thanh Âm tư có chuyện gì??”
“Đi cầu Chí Thiện đại sư giúp vãn bối một chuyện gấp.”
“Gấp cái gì?”
Vì vậy tôi đem đâu tôi ngọn ngành câu chuyện về ma nữ áo xanh nói ra, Lão hòa thượng thở dài, nói câu: “Đi theo ta.”
Quả nhiên, đại sư là biết chỗ của Thanh Âm Tự.
Đi theo trên đường cùng với đại sư, đi tới một nơi hẻo lánh vắng vẻ, nơi này có một ngôi miếu nhỏ, miếu treo một cái bảng hiệu, biển nổi lên chữ sơn kim loại to: Thanh Âm tự.
Chùa miếu này chính xác khoảng 30 m vuông, so sánh cùng với những ngôi chùa to lớn ở bên ngoài kia, đúng thật là không đáng nhắc tới, khó trách tôi tìm nửa ngày cũng không thấy đâu. Phải biết là, nơi này là tòa chùa miếu, không biết, còn tưởng đây là cái nhà vệ sinh công cộng.
Tôi đi theo đại sư đi vào bên trong chùa miếu, đại sư chuyển một cái ghế cho tôi ngồi, rót cho tôi một chén trà, sau đó ngồi ở đối diện tôi.
Tôi khó hiểu, hỏi: “Đại sư, tôi là tìm Chí Thiện đại sư, không biết ngài ấy hiện đang ở chỗ nào.”
Lão hòa thượng nở ra một nụ cười, nói tám chữ: “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt.”
Hảiiii…. quay xe:V, thì ra cái Lão hòa thượng này chính là Chí Thiện đại sư, tôi còn tự cho là thông minh, chuyện đơn giản như vậy cũng không chú ý đến, liền cúi đầu chuẩn bị quỳ xuống trước mặt đại sư.
Đại sư ngăn lại, nói: “Vừa nãy đã quỳ rồi, không cần quỳ thêm lần nữa.”
Tôi hướng đại sư Chí Thiện hỏi cách giải quyết để trị ma, thế nhưng là đại sư chỉ uống trà, không nhiều lời cùng tôi một chữ nào, giống như là không nghe được lời nói của tôi vậy. Thật sự là kì lạ, chẳng lẽ Chí Thiện đại sư cũng không biết đối phó với ma nữ áo xanh nữ như thế nào sao? Nếu như không biết mà nói, trực tiếp đuổi tôi đi là được rồi, cần gì phải lãng phí thời gian.
Tôi thấy đại sư nãy giờ không nói gì, có chút nóng, sốt ruột, đứng dậy thở dài, tùy tiện đi dạo trong ngôi chùa miếu này.
Cũng chỉ có 30m vuông, cũng không có cái gì để nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn xong.
Tấm phản, bát tô, Tượng phật tổ, thực bình thường. Chỉ có một thứ làm cho tôi cảm thấy không thích hợp, ở trong góc của chùa miếu, có một cái bàn đất nhỏ, bên trên đặt một bộ quần áo và một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp của một cô gái. Đằng trươc ảnh chụp còn có hoa quả, cơm, và hương.
Cô gái kia là ai? Thân là người xuất gia, còn vương vấn hồng trần sao?
Nhưng mà chuyện này cũng không kì lạ, ở quê tôi cũng có một lão hòa thượng, khi mặc vào áo cà sa vào, sẽ ngồi xuống niệm kinh, sau khi cởi áo cà sa ra, sẽ cưới vợ ăn thịt, rất là tự do tự tại. Đầu năm nay, muốn làm hòa thượng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bạn có văn hóa, có bối cảnh, tối thiểu nhất cũng phỉa là cấp bậc chính quy mới có tư cách đến để phỏng vấn.
Thế nhưng Chí Thiện đại sư cũng không giống hòa thượng hay rượu thịt, nhìn qua ông ấy rất đơn giản giữu cho mình trong sạch. Người mà ông ấy thờ phụng rốt cuộc là ai?
Mang theo lòng hiếu kỳ, tôi đi tới trước ảnh chụp, cẩn thận quan sát.
Vừa nhìn qua, tôi lắp bắp kinh hãi, cô gái này không phải ai khác, chính là người trong ngày muốn giết chết tôi, ma nữ áo xanh! Cũng chính là người trong miệng của quản lí khách sạn, hoa khôi nương tử.
Tại sao lại là cô ấy?
Tôi chỉ vào ảnh chụp tiến về phía Chí Thiện đại sư hét lên, lúc này cũng bất chấp cảm tình gì.
“Đại sư, ông cùng cô gái này có quan hệ gì?”
Lão hòa thượng vẫn bình tĩnh như trước, uống một ngụm trà, hướng về phía tôi vẫy vẫy tay, nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, ta với cậu từ từ nói.”
Tôi rất không tình nguyện đến ghế đặt mông ngồi xuống.
Lão hòa thượng giảng giải: “Đó là vị hôn thê của ta, hoa khôi nương tử.”
Tôi vừa nghe xong liền choáng váng, không phải nói hoa khôi nương tử muốn gả cho một người giàu có sao, tại sao lại biến thành gả cho một lão hòa thượng? Tái hôn?
Chí Thiện đại sư biết tôi suy nghĩ gì, giải thích nói, ông ấy thực ra tên Lô Thư, bằng vào gia thế rất mạnh mà trở nên giào có.
Tại cơ duyên xảo hợp gặp được hoa khôi nương tử còn đem lòng yêu người đó.
Hai người là thật lòng yêu nhau, hơn nữa người giàu đã chi ra một khoản tiền lớn để chuộc hoa khôi nương tử, còn muốn kết hôn. Mọi thứ rõ ràng, chuyện như vậy, đối với gia thế hiển hách của Lô Thư mà nói, căm bản là không có khả năng đồng ý, nhà của ông ta không đồng ý cho ông ấy lấy một cô gái như vậy.
Rơi vào đường cùng, cuộc hôn nhân này không được giải quyết, sau đó hoa khôi nương tử bị một đàm người vũ nhục, cơ thể, tâm hồn chịu đả kịch khiến cô ấy nhảy lầu tự sát.
Mà Lô Thư cũng đau buồn và tổn thương, lựa chọn cạo đầu làm sư, pháp danh Chí Thiện. Chỉ chớp mắt, vài chục năm đã trôi qua.
Nghe xong Lão hòa thượng nói, tôi cũng hiểu được vì sao ông ấy chỉ trấn trụ lại ma nữ áo xanh, mà không có tiêu diệt, thì ra là tình nhân của ông ấy, làm sao có thể xuống tay được.
Cũng không giống như tôi, tôi cùng cô ấy cũng không có tình cảm gì, cô ấy còn muốn giết tôi, tôi không thể không nương tay.
Lão hòa thượng thở dài, nói: “Cậu muốn đối phó với cô ấy thì đi đi, ta cũng không thể giúp cậu, bởi vì ta không đủ nhẫn tâm làm việc này.”
Tôi chắp tay với Chí Thiện đại sư, nói: “Tôi cũng không làm đại sư khó xử, hẹn gặp lại.”
Nói xong tôi đẩy cửa bước đi, trên đường gọi cho Dư Bân, cùng với Trần Viên, bảo họ không cần tìm, tập chung gặp tôi.
Trời đã tôi om, tôi biết, ma nữ áo xanh chắc chắn đang ở một cái góc nào đó nhìn tôi chằm chằm, để chuẩn bị ra tay.
Chính là mọi chuyện cũng không xảy ra như thế, ma cũng không ra tay, mà tôi bị một đám cướp ra tay. Ngay khi tôi vẫn còn chứ nói xong điện thoại, một cái túi màu đen chụp từ trên đầu xuống, che hết cả đầu tôi, sau đó còn có người đến buộc chặt hai tay hai chân tôi. Nâng tôi lên, rồi bê chạy.
Lòng tôi căng thẳng, xong rồi, không biết có phải dính vào hố phân hay không…. sẽ không phải bị cắt đi bộ phận cơ thể mang đi bán chứ.