Hồn Ma Che Dù

Chương 110: Ánh mắt màu đỏ


Đọc truyện Hồn Ma Che Dù – Chương 110: Ánh mắt màu đỏ

“Đầu lưỡi, đầu lưỡi!” Tôi chỉ vào đèn lồng nói to.

Dư bân không có nhìn tay của tôi chỉ, không biết nguy hiểm đang đến gần, còn nói tôi với giọng điệu trêu chọc: “ Anh không phải nghĩ đến hôn lưỡi chứ? Cùng ai? ở đây chỉ có hai người con trai cùng với một cụ bà, anh khẩu vị cũng quá mặn đấy.”

Ngay lúc Dư Bân đang nói bóng gió, bên trong đèn lông đã sắp cuốn quanh cổ của dư bân. Đăng Sông nhanh tay lẹ mắt, đẩy ra Dư Bân, một bàn tay khác nhanh chóng rút ra con dao nhỏ, đâm một đâm vào chính giữa cái lưỡi.

Sau khi cái lưỡi bị đâm thủng, máu tươi chảy ròng ròng, vút một cái rút về bên trong đèn lồng, mà con dao nhỏ kia bị rơi trên mặt đất.

Dư bân nhìn máu còn rơi ở trên mặt đất, không khỏi nuốt nước bọt, hít một hơi nhiều oxi, nếu không có Đặng Sông, anh ta có thể đã bị liếm một cái rồi, thật là ghê tởm?

“Bên trong đèn lồng là cái gì?” Đặng Sông rất ít gằn cao giọng, đối với bà chủ hét to.

Mà bà chủ quán không ngừng dập đầu với đèn lồng, miệng nói: ” Em bé đỏ đừng trách x2, mấy người này là ở bên ngoài đến, không hiểu chuyện, lỡ đắc tội ngài, mong ngài tha thứ. Nếu ngài muốn chút giận, hay tìm bọn họ, tôi cùng bọn họ không có một chút quan hệ nào.”

Cái bà chủ này, đang nói cái gì đây, đúng là sợ chết.


Tôi lôi kéo đặng sông, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, hỏi bà ta cũng vô dụng, bà ta đã mê tín, phong kiến tẩy não rồi. Muốn biết có chuyện gì, chúng ta tự mình động thủ mà nhìn đi.”

Nói xong, tôi lấy một ái ghế để ở dưới đèn lồng, chuẩn bị đứng lên, đã bị hai người ôm chặt.

Một cái là bà chủ quán, bà ta vẻ mặt phẫn nộ cùng sợ hãi, nói với tôi: ” Anh phải bị chém ngàn đao, đó là Em bé đỏ, anh làm như thế là bất kính, sẽ bị báo ứng.”

Còn một người giữ chặt tôi là Đặng Sông, anh ta có vẻ mặt cảnh giacsc nói: “ cái đầu lưỡi kia anh cũng thấy đấy, không biết là cái gì, nói không trừng rất nguy hiểm, anh tùy tiện làm thế không an toàn.”

đúng, hai người nói cũng cố lý, nhưng mà không xem được, tôi thật sự không cam lòng, nơi đó rốt cuộc chứa cái gì vậy, là đứa bé hay sao?

Do dự của tôi cũng bị đặng Sông để ý ý, anh ta lôi kéo tôi, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn đèn lồng nói: “Tôi nhìn qua sao có dáng vẻ của một đứa bé vậy, là một cảnh sát, tôi không thể để bất cứ tội phạm nào thoát, cho dù có nguy hiểm, tôi cũng sẽ làm.”

Vừa dứt lời, sau đó anh ta lấy tốc độ rất nhanh kéo tôi xuống và treo lên, tháo đèn lồng xuống dươi

Động tác anh ta cực nhanh, làm cho bà chủ quán không kịp phản ứng, đợi khi đặng xuyên gỡ đèn lồng xuống, bà chủ quán mới ý thức đucợ việc không ổn. Bà ta liều mang xé quần áo của Đặng Sông, gấp gáp khóc thành tiếng.: “ Cái tên cầm thú, anh làm như thế là muốn bị báo ứng, bên trong là em bé đỏ, là thần bảo hộ của chúng tôi, anh bất kính vơi em bé đỏ, em bé đỏ sẽ lấy mạng anh!”

Làm một người đội trưởng đội hình sự, Đặng Sông ngay cả một bà lão đều không đối phó được, cũng quá làm cho người ta chê cười rồi. Chỉ thấy anh ta gom hai tay của bà lão, kẹp vào nách, sau đó một tay khác xé ra lồng đèn.

Tôi cùng dư bân cũng chạy qua hỗ trợ xé mở.

Mà bà lão chủ quán la to, khóc nức nở, nếu người ngoài không biết chuyện, còn tưởng chúng tôi ba người đang cùng nhau bắt nạt một bà già.

Nhưng mà sự thật giống như cũng là như thế mà.

Bất chấp nhiều như vậy, ba người chúng tôi liên thủ, nhanh và gọn xé mở ra đèn lồng, sau đó thứ gì ở bên trong cũng sẽ lộ ra.

Bên trong là một một pho tượng của đứa bé, tôi lấy tay sờ sờ, dựa theo cảm xúc mà nói, dây là một tảng đá điêu khắc. Kỳ quái chhinhs là, một pho tượng như thế, sao có thể thò ra đầu lưỡi bằng thịt?


Tôi lại xem miệng pho tượng, phát hiện đang bất động, bên trong cũng không có cơ quan gì. Nhưng mà có một hiện tượng làm cho tô lo lắng, trên môi pho tượng có một vài giọt máu.

Vừa rồi cái lưỡi kia chính là bị dao đâm vào, chảy máu, mà pho tượng ở trên môi có vết máu, chuyện này chính tỏ là lưỡi kia là từ bên trong pho tượng thò ra.

Tôi hai tay dùng lực, muốn mở ra miệng pho tương, nhưng mà không được. Miệng đá mở mãi không ra.

Bà chủ quán lúc này đã được Đặng Sông “thả ra”, bà ta một tay lấy tượng đá ôm vào trong ngực, một bên khóc và nói: “ ba người xấu, em bé đỏ sẽ không bỏ quá cho các người.”

Ba người chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, đều cảm thấy được phía sau lưng lạnh cả người. Không nghĩ tới vừa đến hạ mai huyền liền gặp được chuyện quái dị như vậy.

Lúc này tôi liên tưởng đến cảnh tượng di động của tôi bị phá hỏng, khi đó cũng là một đứa bé mặc áo đỏ xuất hiện trên màn hình, thò lưỡi dài ra.

Cảnh kia không phải là giống bây giờ hay sao? Chuyện này chứng minh chúng tôi cách sự thật ngày càng gần.

Mưa, không ngừng rơi.

Tôi xoay người nhìn thấy ở trên đường, cửa của mỗi nhà đều có hai đèn lồng, mấy cái đèn lồng này chắc cũng là chứa pho tượng rồi.

Chuyện này phiền toái rồi, hung thủ thực sự bắt đi dịch khôn có thể là một trong nhưng nhà đó, nhưng phạm vi vẫn quá rộng.


Bà chủ quán vẫn đang khóc, để không gặp phải chuyện phiền toái, dư bân lấy mấy trăm ra đưa cho bà ta, chuyện này giải quyết riêng. Ai ngờ bà chủ quán ném tiền vào trong mưa, không đẻ ý tới chúng tôi, vẫn ôm khư khư tượng em bé đỏ mà khóc.

Đúng là bà lão cố chấp.

Không có cách nào, chúng tôi chỉ có thể mạo hiểm rời đi căn nhà này, để khỏi bị người nhìn thấy được mà nói xấu.

Thức ra sắc trời đã không còn sớm, chúng tôi liền tính tìm một khách sạn nghỉ, đợi khi hết mưa sẽ đi đồn công an hỏi một chút, nhưng mà bất đắc dĩ, trên đường một cái khách sạn cũng không có.

Mưa rơi càng ngày càng lớn, không còn cách nào, chúng tôi tạm thời quyết định đi trên đường tìm quán ăn bao đêm, tuy rằng không hay, nhưng có thể ăn cơm và ngủ. Chẳng qua là hơi đắt một chút, nhưng mà dư bân có tiền nên không lo điểm này.

Lúc đi vào, tôi lại một lần nữa chú ý ở cửa có hai cái đèn lồng màu đỏ, bên trong đều giống nhau chứa tượng em bé đỏ. Lòng bất ổn, không biết có thể bị em bé đỏ công kích tiếp hay không.

Lúc này có hai người trung niên đi vào, một người đeo mắt kính, một người mang theo túi da, nhìn qua rất nhã nhặn.

kỳ quái chính là, tôi nhìn đến anh mắt của bọn họ, đều đỏ như máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.