Hôn Là Nghiện

Chương 127: Không Hận


Đọc truyện Hôn Là Nghiện – Chương 127: Không Hận


Tống Vĩnh Nhi đau lòng, cất bước ép Nghê Chiến!
Lập tức, ngoài Nghê Chiến, trong nhà còn có ai biết sự thực?
Linh hồn Nghê Chiến dường như bị đập vỡ vụn.

Khi không trụ được nữa, một chiếc xe lăn màu bạc, trượt thẳng về phía anh ta.
Lăng Ngạo nhìn anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta, chỉ hỏi một câu: “Mẹ của tôi là cô của anh?”
Trong mắt Lăng Ngạo, phu nhân Nguyệt Nha vẫn luôn giống như mẹ ruột hiền lành.
Cho dù trước giờ chưa được gặp mặt, nhưng những gì bà ấy đem lại cho đều giống như đưa than trong ngày tuyết rơi.
Lăng Ngạo tôn kính bà ấy, yêu quý bà, bà ấy giúp anh lập nghiệp, anh có khả năng không ngừng kiên cố, mở rộng, rồi tiếp tục kiên cố, rồi kiếp tục mở rộng.

Như lần trước ở thành phố H, Nghê Tử Dương nói Lăng Ngạo có thiên phú, thứ đưa anh làm có thể từ một làm đến 10.
Bởi vì Phu nhân Nguyệt Nha là người duy nhấtnhớ đến anh ở thế giới này, vậy nên anh không thể để phu nhân Nguyệt Nha thất vọng.

Cho dù lí do họ đưa ra không đủ thuyết phục: nói mẹ ruột anh là con gái nuôi của nhà họ Nghê
Mắt của Lăng Ngạo, một màu đen tuyền!

Nghê Chiến dùng hết toàn bộ trí tuệ của bản thân cũng không thể biết được đôi mắt kia đang bao hàm loại cảm xúc gì!
Ai có thể nói cho anh biết Lăng Ngạo lúc này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tống Vĩnh Nhi nhìn dáng vẻ Lăng Ngạo sốt ruột muốn biết chân tướng, không nhẫn tâm: “Nghê Chiến, nói ra sự thật đi! Lại nói, ba ngày sau sẽ nhận kết quả xét nghiệm DNA của anh và chú, phải hay không phải, khoa học không biết nói dối! Dù anh bây giờ có giấu cũng không có ý nghĩa gì đâu!”
Nghê Chiến mấp máy môi, trước sau vẫn do dự không quyết!
Trần Tín nói: “Cậu Nghê, anh hãy nói ra đi”
Khúc Thi Văn nói: “Cậu Nghê, cậu tư chỉ muốn biết mẹ ruột là ai”
Trần An cũng nói: “Cậu Nghê, kính nhờ cậu đó”
Người trong một phòng, toàn bộ nhìn thẳng vào Nghê Chiến, dường như anh hôm nay không có nước không nói chuyện này ra rồi!
Nghê Chiến gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai nhăn nhó, nhìn vào gương mặt Lăng Ngạo, gật đầu: “Anh là con của cô tôi.

Tuy nhiên, anh nên biết rằng, cô tôi giờ là phu nhân, phu nhân là chức nữ quan có quân hàm cao nhất của Ninh Quốc, nếu như cô có con riêng, có thể gây ra tiếng xấu cho giới chính trị”
Toàn bộ Trần gia đều chấn động nhìn Nghê Chiến.
Gương mặt Lăng Ngạo, trước sau vẫn bình tĩnh, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào Nghê Chiến dường đang phẫn nộ!
Tống Vĩnh Nhi nghe câu nói vô cùng kinh ngạc, không dám tin nhìn Nghê Chiến “Ý của anh là phu nhân Nguyệt Nha vì tương lai của mình mới bỏ mặc chú?”
Nghê Chiến không có ý như vậy.
Nhưng đêm qua trước khi bỏ chạy, sau khi kể với người trong nhà về việc Lăng Ngạo muốt bứt tóc của anh, Nghê Tử Dương đã đáp một câu là thuận theo tự nhiên, nhưng thứ mà phu nhân Nguyệt Nha muốn đáp là: Nếu như không giấu được tiểu Ngạo thì nói tất cả đều là vì ham muốn danh tiếng của ta, không muốn hy sinh tiền tài danh vọng nên mới bỏ mặc anh, còn về ba đẻ, không cho phép nhắc đến!
Nghê Chiến nói ra lời này, từng câu từng chữ đều đau lòng.
Đau xót cô mình ôm mọi thứ không tốt lên người mình.
Rõ ràng sự thực không phải như thế!
Tống Vĩnh Nhi sợ hãi lùi một bước, phu nhân Nguyệt Nha, người con gái thánh thiện như vầng trăng, thanh tao tuyệt sắc, bệ hà đều vì bà mà đơn thân đến giờ, bà ngược lại vì tiền đồ mà vứt bỏ chú?
Trên đời ai thì không biết, phu nhân Nguyệt Nha là sự kiêu ngạo của cả một Ninh Quốc, có bà, toàn thể nhân dân, người già trẻ nhỏ, người nghèo khó, kẻ lưu lạc….

Bọn họ đều cần ăn cơm, cần đi học, cần quần áo mặc, cần nhà để ở.

Bà và bệ hạ đã cùng nhau trải qua quãng thời gian mười năm, sau khi thông qua việc không ngừng cải cách luật dân, cùng với thể chế phúc lợi của toàn thể nhân dân Ninh Quốc.
Tống Vĩnh Nhi vành vắt đỏ hoe, cô không dám tin rằng sau khi nghe chuyện này thì chú có cảm nhận như thế nào.

Cô nắm chặt lấy tay Lăng Ngạo: “Chú! Đừng tức giận! Phu nhân Nguyệt nha cũng có thể là vì bản thân! Bà không phải là con gái của nhà họ Nghê sao, có thể là bà chú ý đến danh tiếng của nhà họ Nghê
Trần Tín gật đầu, cũng an ủi theo: “Có thể, bà yêu quá sâu đậm, bị đàn ông bỏ mặc, không nhẫn tâm bỏ anh, sinh ra anh nhưng không dám tự mình nuôi dưỡng anh.

Phu nhân Nguyệt Nha dù gì cũng là con gái, bà cũng có lúc không biết làm sao”
Trần An không nói, bởi vì Khúc Thi Văn vẫn đang khóc, Trần An vẫn đang ôm chặt cô vào trong lòng.
Nghê Chiến không dám nhìn vào mắt Lăng Ngạo, con ngươi đục ngầu thâm sâu không nhìn thấy đáy, dường như có thể hiểu rõ tất cả!
Lại thêm nữa, bờ môi Lăng Ngạo đang bặm chặt, đôi tay nắm chặt, nhân trung có chút phẫn nộ, sau khi tập hợp mọi thứ lại, trận cuồng phong này quả thực quá lớn!
Lúc mà mọi người nghĩ cách an ủi Lăng Ngạo, Lăng Ngạo ngược lại nhìn Nghê Chiến thốt ra một câu: “Tự hất nước bẩn vào người cô mình, cậu không sợ phải nhận báo ứng sao?”
Mọi người ai cũng kinh ngạc!
Nghê Chiến không dám tin trợn mắt nhìn Lăng Ngạo: “Anh…”
“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Lăng Ngạo thốt ra một câu nằm ngoài dự đoán của mọi người, lắc lắc người, quay lưng về phía Nghê Chiến rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi dắt đi.
Nghê Chiến cũng không biết mình quay về phòng như thế nào nữa, nhưng vừa về đến phòng đã cầm lấy điện thoại gọi cho các thành viên trong nhà kể về một màn vô cùng kịch tính khiến người ta kinh ngạc vừa mới xảy ra.
Anh ta ngồi kể say sưa, vận dụng hết khả năng miêu tả cũng như giọng điệu gấp gáp để kể câu chuyện.
Sau khi đợi anh nói xong, lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi xem các thành viên trong nhà nghĩ giúp anh đối sách tiếp theo để ứng phó.
Chờ mãi nửa tiếng đồng hồ sau chỉ có duy nhất Nghê Tử Dương mới đáp cho anh một câu: Thuân theo tự nhiên đi!
Nghê Chiến:…..
Dải phân cách- cậu tư cuối cùng cũng biết mẹ ruột là ai
Trong phòng ngủ.

Lăng Ngạo cố dùng hai tay xuống khỏi xe lăn, Tống Vĩnh Nhi cũng cố gắng giúp anh, đỡ anh ngồi lên giường.
Sau đó, anh yên tĩnh nằm đó.
Cô ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của anh.
Hai người cứ thế sưởi ấm cho nhau một lúc, Tống Vĩnh Nhi mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh, anh có hận bà ấy không?”
Gia thế tốt như vậy mà lại để con của mình đến nơi xa xôi chịu khổ, tự sinh tự diệt, suýt nữa thì đã không sống nổi!
Thật ra, dựa vào năng lực gia thế của Nghê Tịch Nguyệt hoàn toàn có khả năng đưa Lăng Ngạo ra nước ngoài chăm sóc nuôi dưỡng hoặc là dựa vào danh nghĩa của họ hàng thân thích nhận nuôi, giúp đỡ nuôi nấng.
Nếu có thể được như vậy, Lăng Ngạo đã không phải sống ngày đêm vất vả, chịu nhiều cực khổ như vậy!
Lăng Ngạo dịu dàng hôn nhẹ vào trán cô, âm thanh nhẹ cứ như một giấc mơ vậy: “Không hận”
Tống Vĩnh Nhi dường như không hiểu.
Theo như những hiểu biết của cô đối với Lăng Ngạo, anh không phải kiểu người hiền lành, cũng không phải người độ lượng dễ dàng tha thứ!
Cô ngẩng mặt lên mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mĩ không chút khuyết điểm “Tại sao?”
Thời khắc này, Trong não của Tống Vĩnh Nhi xuất hiện rất nhiều khả năng khác nhau, thế nhưng đáp án của Lăng Ngạo thật khiến người ta cảm thấy cảm động: “Anh vẫn luôn tin rằng bà ấy có nỗi khổ riêng, anh không hận bà ấy, anh chỉ hận anh không đủ sức mạnh.

Bé ngoan, anh cần lớn mạnh, anh có thể lớn mạnh, sau đó, không ai có thể ức hiếp em nữa, Lăng Ngạo này gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ! Anh sẽ bảo vệ cho em, cũng bảo vệ cho bà ấy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.