Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 1


Đọc truyện Hôn Hôn Em, Bé Yêu – Chương 1

Bản nhạc kết hôn huyền thoại đã vang lên trong giáo đường trang nghiêm, đếm từ số một mọi người chậm rãi đứng lên, ánh mắt cùng nhìn về phía sau cửa chính.

Đây là một hồn lễ long trọng kinh người, trong thành phố này nhà họ Hách Hạ là có quyền uy lớn nhất, vào hôm nay, ở nơi này, diễn đàn lê quý đôn đồng thời gả đi bốn người con gái, đối tượng là người thừa kế mới của bốn gia đình cũng rất có thế lực ở trong thành phố này.

Bách Hợp tao nhã, Hoa Hồng đoan trang, Violet trầm ổn, Hướng Dương nhiệt tình, nhìn về nơi đó, trong giáo đường hoàn toàn bị biển hoa bao vây, đẹp không sao tả xiết.

Cửa lớn giáo đường mở ra, bốn người đàn ông xuất hiện, cả người một thân trắng, một thân đen, một thân màu gỉ sét, một thân màu đỏ sậm, cực kỳ xuất sắc, diện mạo tuấn tú mê người.

Chỉ là, thái độ của bốn người đàn ông đẹp trai xuất chúng đều giống nhau.

Lạnh, lạnh đến không thể lạnh hơn nữa; khốc, khốc không thể khốc hơn, hai người hợp lại làm một, chỉ có thể nói là rất lãnh khốc, bọn họ không có một chút vui sướng nào.

Thiệu Sĩ Trần một thân tây trang đen, lẳng lặng đứng ở trước mặt của Mục Sư, tròng mắt đen thâm thúy sâu thẳm không ánh sáng, từ khi xuất hiện khuân mặt đã không có bất kỳ cảm xúc nào.

Ba người đàn ông bên cạnh cũng cùng một dạng, [email protected]#[email protected] anh cũng là một trong những nhân vật chính của hôn lễ hôm nay.

Chỉ là, có cưới hay không cưới, kết hôn cùng ai, vì sao mà kết hôn, anh không có suy nghĩ quá nhiều, bởi vì thân là người nối nghiệp một đời của gia đình, sớm đã không còn quyền tự chủ trong hôn nhân.

Chỉ cần có lợi đối với tập đoàn nhà họ Thiệu, cho dù muốn anh cưới một người phụ nữ nữ hơn anh 30, 40 tuổi, anh cũng không thể làm gì khác..

Dù sao chuyện hôn nhân như vậy, cũng giống như cha mẹ anh, vì lợi ích mà kết hôn, vì thống nhất mà kết hợp.

Nếu như không có gặp gỡ nhà Hách Hạ lại bị uy hiếp làm mai, ở tương lai anh cũng sẽ cưới một người phụ nữ có lợi ích đối với anh về làm vợ.

Cho nên chuyện như vậy không cần quan tâm làm gì, tại sao ư, chủ yếu là vì có lợi hay không.

Vợ! Vợ là cái gì? Chỉ là một phụ nữ xa lạ đợi ở bên cạnh mình, giống như là thư kí của anh, nhân viên của anh, anh tuyệt đối không hôn người nhà, bọn họ đều là người, đều là người qua đường bên người anh, có một ngày sẽ ở chung một chỗ, có một ngày sẽ tách ra, có một ngày thông gia gặp nhau gần gũi, rồi kéo ra khoảng cách, cho đến khi không có chút liên hệ nào.

Cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, là pháp luật ràng buộc một nửa quan hệ kia..

Nhưng mà cõi đời này có ai có thể chân chính thuộc về người còn lại, trở thành một nửa trung thành với đối phương kia?.

Cha mẹ anh duy trì quan hệ hôn nhân hơn 30 năm, bên cạnh cả hai lại có rất nhiều người tình tới tới lui lui.

“Hôn nhân?” Anh cười nhạo một tiếng, trong mắt càng thêm lạnh nhạt. “Đó là cái gì?”

Anh không hiểu, mà cũng không muốn biết, thậm chí. . . . . .

“Chỉ là một tên gọi, thẻ căn cước từ trống không chuyển thành tên nhiều người, có một giao phó sinh người thừa kế.”

Chỉ cần có người thừa kế, dien***[email protected]#.com tập đoàn nhà họ Thiệu cuối cùng sẽ ở trong tay của anh, cái này là đủ rồi.

Suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù nhà Hách Hạ uy hiếp nhà họ Thiệu cưới con gái của bọn bọ, nhưng mà cũng lấy được rất nhiều ích lợi.

Bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Thiệu thị trở thành xí nghiệp chi nhánh của Hách Hạ, mặc dù là danh tiếng nhà Hách Hạ, nhưng trên thực tế sản quyền không bị xâm lược, còn có thể lợi dụng danh tiếng nhà họ Hách Hạ để có nhiều cơ hội hợp tác hơn, loại này đốt đèn lồng cũng không tìm được chỗ tốt, cớ sao mà không làm?

Anh không biết tại sao anh lại trở thành ứng cử viên của nhà Hách Hạ, chỉ là thành thật mà nói, tuyệt không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, dù sao việc hôn sự này đối với anh mà nói, sẽ không có nhiều thay đổi ở trong sinh hoạt.

Về phần nếu nói đến vợ anh thì sao. . . . . . Anh lại lạnh lùng cười một tiếng.

Nghe nói hiện tại nhà Hách Hạ chỉ có bốn con gái đến nay lại chưa từng công khai lộ diện ở trước truyền thông, chắc hẳn bốn cô gái này không phải là không được coi trọng, mà chính là bị bảo vệ quá mức, giống như đóa hoa trong nhà kính.

Mặc kệ, đáp án dĩ nhiên là người, vợ, phụ nữ đối với anh, cũng chỉ là phụ, anh sẽ không hao phí quá nhiều ý định ở trên người họ.

Bốn người đàn ông đến đúng vị trí, đứng ở trước mặt của Mục Sư, tất cả đều như đang có điều suy nghĩ, tiếp đó cửa lớn sau lưng lần nữa mở ra, bọn họ chậm rãi xoay người, mắt lạnh miễn cưỡng nhìn mấy củ khoai lang nóng sắp bị ném đến trên tay muốn phỏng tay.

Nhìn bốn cô dâu đồng loạt đi vào giáo đường, trong nháy mắt ở nơi này, bốn người đàn ông đằng trước, một nhíu mày, một cau mày, một hí mắt, một người khóe mắt còn không ngừng co rúm, một người khác chính là mặt không chút thay đổi.

Mặt Thiệu Sĩ Trần không chút thay đổi, nhìn cô dâu đang đi về phía mình.

Đáy mắt anh lóe lên một tia sáng, giống như rất không vui đối với cảnh tượng mình nhìn thấy.

Cô gái, vợ của anh, rất đẹp.

Thật sự rất đẹp, nhưng mà mặc dù lúc này trên mặt trang điểm đậm, vẫn nhìn ra tuổi rất nhỏ.

Một đôi mắt to trong veo, dường như thoáng qua một chút lo lắng cùng khẩn trương.

Khuôn mặt trắng noãn có chút cứng ngắc, len lén liếc mắt nhìn về anh ở phía trước.

Khi chống lại tầm mắt của anh thì vẻ mặt cô kinh hoàng, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám ngẩng lên nữa..

Nghe nói người anh cưới là con gái út nhà Hách Hạ, Hách Hạ Tĩnh.

Tĩnh? Anh cho là cô sẽ là cô gái dịu dàng ít nói, thích an nhàn, nhưng trong nháy mắt mắt nhìn thấy cô, anh chỉ cảm thấy cô là một tiểu quỷ nhát gan, mà không phải là phụ nữ dịu dàng, bởi vì cô mới đối đầu với ánh mắt của anh, đã khẩn trương lại sợ hãi nhìn sang một bên. . . . . .

Nhát gan sao? Thiệu Sĩ Trần ở đáy lòng cười lạnh.

Nhát gan liền nhát gan, dù thế nào đi nữa anh không phải rất quan tâm.

Cũng chỉ là làm dáng một chút, cưới một cô vợ, không hơn, anh không có gì nếu nói không mong đợi, chờ mong.

Rốt cuộc, cô dâu của anh cũng đi tới bên cạnh anh.


Mục Sư phía trước nói cái gì, thành thật mà nói, anh nghe được nhưng không chuyên tâm.

Nhưng là mới mười năm phút lời hứa hẹn ngắn ngủn giữa hôn lễ, anh phát hiện chân mày của mình chân mày đang mơ hồ gây xích mích, nhíu chặt lên, tâm tình không ngờ trở nên phức tạp và. . . . . . Tức giận?

“Nhưng mà chỉ đúng là bốn mảnh thịt dán tại một nơi, không có gì lớn, coi như ăn thịt heo. . . . . .”

“Cắn răng, nhịn một cái đã vượt qua, mình làm được, cố gắng lên. . . . . .”

“Được rồi! Đây là chồng mình, bị chồng hôn một chút cũng sẽ không thiếu một khối thịt. . . . . . chồng tạm thời !”

“Ít nhất không xấu xí, mình cho là khi gặp sẽ rất kinh khủng. . . . . . Chỉ là không cười, mặt không biểu cảm. . . . . . Mất đi mặt mũi thần kinh sao?”

“Ưmh. . . . . . Muốn đứng bao lâu nữa? Chân quá đau rồi . . . . .”

Đằng trước Mục Sư rất bận, vội vàng vì bốn đôi vợ chồng mới chứng hôn.

Bên cạnh anh nghe nói là vợ anh cũng rất vội, vội vàng lầm bầm lầu bầu.

Còn nữa, khi anh vì lời nói của cô mà cái trán nổi lên gân xanh, cúi đầu thì đuôi mắt phát hiện một hình ảnh rất quái dị.

Đôi chân của vợ anh ẩn giấu sau bộ váy cưới, thế nhưng cô lại đi một đôi giày leo núi màu và phê?

Nhất thời, gương mặt của anh có chút vặn vẹo.

Chuyện này. . . . . . Là sao vậy?

***

“Không được! Không được! Tôi không làm được.”

Đi tới cửa phòng, Thiệu Sĩ Trần đang muốn mở cửa, lại nghe được bên trong giọng phụ nữ nóng nảy thì thầm một tiếng, liền thu tay lại.

“Cái này quá khó khăn!”

Cô gái kia giọng điệu có chút ủ rũ, giống như là càm thấy thất bại đối với chuyện gì.

Thứ hai tờ

“Cởi quần áo, nằm lên giường? Cởi quần áo, nằm lên giường? Ai muốn cùng người đàn ông kia cởi quần áo, nằm ở cùng trên một giường? !”

Lời này nghe vào trong tai, hình như sắp nổ rồi.

Mặt anh không chút thay đổi, đáy mắt lại xẹt qua chút tò mò.

Người đàn ông trong miệng cô kia. . . . . . Là chỉ anh?

Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người về đến nhà.

Dọc theo đường đi, anh và cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau xd, chia ra gần trái cửa sổ và bên phải cửa sổ, đừng nói chưa từng nói chuyện nhiều, trừ duy nhất một lần chống lại tầm mắt của đối phương bên ngoài, anh phát hiện cô hoàn toàn tránh ánh.

Mặc dù loại hành vi này của côđối với anh mà nói không có gì hay để ý, nhưng là luôn có một chút cảm giác quái dị, nói không ra là cái cảm giác gì, chính là mang theo một loại cảm giác nhàn nhạt. . . . . . Không, là cảm giác vô cùng nhạt nhẻo khó chịu, giống như cô coi anh như quái vật.

“Không được, tiếp tục như vậy nữa không phải biện pháp.”

Anh lại nghe thấy người phụ nữ bên trong phòng tự lẩm bẩm một tiếng, còn có tiếng bước chân đi tới đi lui trấn an nhà.

Tiếng bước chân?

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh lập tức xoay người, đi tới cửa lớn, nhìn vị trí giá đặt giầy.

Chỉ có một đôi giày da đen cao cấp của anh, nhưng không thấy của cô… đôi giầy kia. . . . . . Giày.

Anh khẽ lộ ra biểu tình nghi hoặc, như có điều suy nghĩ lại đi đến cửa phòng.

Lúc này, bên trong phòng không còn tiếng nói rồi.

Người phụ nữ bên trong. . . . . . Không biết đang làm gì, trở nên yên tĩnh như vậy.

Suy nghĩ gần mười giây, vươn tay, vặn tay cầm cửa, mở cửa phòng.

Trong phòng tim Hách Hạ Tĩnh dừng lại, sắc mặt tái nhợt, cả người cứng ngắc.

Cô không có dũng khí quay đầu, chỉ là cả người đứng im ở tại chỗ, cũng không lên tiếng, cũng không có động tác.

Đứng ở cửa phòng Thiệu Sĩ Trần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như thường.

Nhưng là chỉ có chính anh mới biết, anh không phải không lộ vẻ gì, mà là ngây ngẩn cả người.

Một đôi mắt không chút ánh sáng trong nháy mắt lóe lên, cảm xúc biến hóa xuất hiện ở trên mặt anh.

Chân mày khẽ co rút, đỉnh đầu khẽ giật giật, không hiểu. . . . . . Tân hôn của anh vì sao vợ anh lại đứng ở trên bệ cửa sổ?

Trên người mặc lễ phục đến đầu gối, chân mang đôi giầy không phù hợp kia, tóc uốn thành búi, một chiếc trâm hoa sáng ngời còn đang lay động đong đưa trên đầu cô, trên mặt cô trang điểm đậm vẫn chưa tẩy, cả người vẫn giống như ở tiệc cưới.


Anh có chút không hiểu nổi, nếu cô không có làm chuyện gì, như vậy từ khi vào nhà vào phòng đến nay đã hai giờ, rốt cuộc đang làm gì thế?

Ít nhất sau khi anh về đến nhà, đã cởi ra một thân tây trang, tắm thoải mái, khiến mấy mùi dầu keo xịt trên người cũng được rửa gần hết cũng thay áo choàng tắm thoả mái.

Đã trải qua cả ngày hôn lễ cùng tiệc cưới, dù sao cũng hơi mệt mỏi, hiện tại anh chỉ muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mà không phải đứng ở cửa phòng nhìn vợ mình. . . . . . Chuẩn bị leo cửa sổ?

Tiếng cửa phòng bị đóng lại truyền đến từ sau lưng, một giây kế tiếp, Hách Hạ Tĩnh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp trầm ổn đang đến gần cô.

Nhất thời, tim của cô đập nhanh hơn, cảm giác lo lắng bất an trong người càng tăng lên.

Xuyên qua ánh sáng nơi khóe mắt, cô nhìn thấy bóng dáng một người mặc áo choàng tắ dừng lại ở bên phía tay trái của cô.

Cô khẽ nuốt nước miếng, thân thể không khống chế được khẽ run.

Thiệu SĨ Trần đi tới bên cạnh của cô, đôi tay khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm quang cảnh thành phố qua cửa sổ.

“Khuya lắm rồi, đừng nữa chơi.” Giọng điệu của anh giống như đang nói chuyện với đứa bé.

Khóe miệng Hách Hạ Tĩnh giật giật, vẻ mặt kinh ngạc khóe miệng phối hợp vặn vẹo, có vẻ hết sức quỷ dị.

“Tôi . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không phải đang chơi.”

Hai người nói chuyện với nhau câu nói đầu tiên, đều mạc danh kỳ diệu (không nói rõ được).

Anh coi cô như đứa trẻ, cho là cô chơi trò chơi.

Cô coi anh là quái vật, cho là thái độ của anh không bình thường.

“Vậy tại sao đứng ở trên bệ cửa sổ?” Anh rất nghiêm túc hỏi cái vấn đề này, không phải giễu cợt, mà là tràn đầy nghi ngờ.

“Tôi. . . . . . Tôi muốn nhảy cửa sổ.” Cô lấy dũng khí, thành thật nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không có biện pháp làm vợ của anh. . . . . . Tôi không biết anh.”

“Tôi cũng vậy không biết cô, nhưng mà tôi lại tiếp nhận cô làm vợ của tôi”

“Anh chấp nhận cũng không nói lên là tôi muốn tiếp nhận.”

“Không chấp nhận cũng không được, chúng ta đã cử hành nghi thức kết hôn, đã công bố tin vui với mọi người trong thiên hạ”

“Chúng ta. . . . . . Chúng ta có thể coi như đám cưới giả, chờ gió êm sóng lặng sau đó lại len lén ly hôn.” Cô nói rất nghiêm túc.

“Tại sao?”

“Tôi nói, bởi vì tôi . . . . .”

“Như vậy rất phiền toái, tôi ghét chuyện phiền toái.”

“Tôi không sợ chuyện phiền toái, lại không thích gả cho ngươic đàn ông không nhận biết.” Nếu không phải là bị bức hôn, cô còn lâu mới muốn kết hôn, hơn nữa. . . . . .”Tôi mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa có tốt nghiệp đại học, tôi muốn làm quý tộc độc thân.” Vẻ mặt cô đưa đám.

“Thật ra thì. . . . . . Cùng tôi kết hôn, cô vẫn còn thể như con cá tự do sẽ không bị ai gò ép, tôi không sẽ quản, không hạn chế cô, sẽ không can thiệp việc cô giao lưu bạn bè.”

“Vậy nếu buổi tối tôi và bạn đi phòng nhảy khiêu vũ, anh cũng sẽ không quản tôi sao?” Cô nháy mắt to, mong đợi hỏi.

Chân mày anh khẽ co rúm, “Chỉ cần không bị phát hiện cô là vợ của tôi, tôi không sẽ quản cô.”

“Làm sao có thể không bị phát hiện? Tin tức của chúng ta lên các mặt báo, ngày mai nhất định sẽ đăng ảnh cướicủa chúng ta . . . . .” Cô còn rất trẻ, rất nhiều chuyện chưa từng trải qua một lần, rất nhiều chuyện mới mẻ kích thích không có thể nghiệm qua, còn có. . . . . . Không có yêu qua đã lập gia đình. . . . . . Thật đáng buồn.

“Như vậy thì không có cách nào, trừ không về muộn, không đi nơi nguy hiểm, không làm tin tức truyền ra, cô có thể tự do làm gì tùy ý.”

“Nhưng tôi còn chưa từng có bạn trai.” Cô làm dáng vẻ đáng thương thở dài.

Từ nhỏ bị cha bảo vệ giọt nước cũng không lọt, cô cùng bé trai thân cận cũng không có cỡ hội, còn muốn sau khi tốt nghiệp đại học sẽ có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, ai ngờ. . . . . .

Chân mày Thiệu Sĩ Trần lần nữa có quắp, vẻ mặt quái dị.

Mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng đáy mắt anh thoáng qua vẻ không thể tưởng tượng nổi cùng vẻ từ chối cho ý kiến.”Cô đứng trước mặt chồng của mình nói muốn kết giao với bạn trai?” Có nên suy nghĩ một chút hay không?

“Đúng a! Dù sao anh nguyện ý cùng tôi kết hôn, điểm xuất phát nhất định là vì ích lợi từ công ty nhà Hách Hạ. Coi như không phải là vì công ty, cũng nhất định là vì chuyện làm ăn, chẳng lẽ anh nghĩ nói anh yêu tôi?” Cô nói xong như chuyện đương nhiên, không có khách khí.

Dưới tình huống không có tình yêu, lại kết hôn, cô còn không có dốt nát như vậy cho đó là bởi vì anh có điều bí mật chôn giấu tình yêu nhỏ với cô nhiều năm … Chuyện xưa.

Ngược lại anh không có lời nào để nói, mới vừa rồi nói huyện với cô, bởi vì cô chỉ là một phụ nữ hơn hai mười tuổi chưa hiểu chuyện, không ngờ thì ra cô cũng hiểu những thứ này.

“Mặc dù nói là vợ chồng, nhưng mà sẽ không có gặp gỡ quá nhiều. . . . . . Đặt toàn bộ hai mươi mốt tuổi thanh xuân hoàng kim của tôi trên người anh, thứ nhất cũng không biết có thể đi cùng nhau cả đời hay không; thứ hai, cũng không biết rốt cuộc có thể phát sinh tình cảm hay không; thứ ba, anh đã 31 tuổi. . . . . .” Cô lắc đầu chậc chậc thành tiếng: “Quá lãng phí.”

Trên trán nổi lên gân xanh, Thiệu Sĩ Trần cảm giác ở ngực có một ngọn lửa đang từ từ bốc cháy.


Có thể đi cùng nhau cả đời hay không chuyện này anh cảm thấy không thành vấn đề, bởi vì hoàn toàn không có mong đợi vào hôn nhân, hiện tại có một người trở thành vợ có thể giúp một tay cho sự nghiệp của anh, chỉ cần cô không làm ra chuyện phá hỏng danh dự của anh, anh sẵn sàng đón nhận trách nhiệm chăm sóc cô cả đời, bởi vì có thể nói đây là cùng nhau có lợi.

Có thể nảy sinh tình cảm hay không vấn đề này cũng không phải là quá quan trọng, dù sao vợ chồng chính là bình thản chúng sống là tốt rồi, cho dù kính trọng như băng, cũng tốt hơn cả ngày ồn ào.

Còn chuyện anh lớn tuổi kia? Tuổi của anh nhiều đến bao nhiêu? Anh mới 31, đang ở thời kỳ vàng son, cô dám nói lớn tuổi. . . . . . Đúng! Cô hai mươi mốt tuổi vẫn kém anh mười tuổi, nhưng mà không có việc gì! Còn cái gì quá lãng phí? Cô thế nhưng cảm thấy ở chung một chỗ với anh quá lãng phí? Điều này sẽ không quá đả thương người chứ hả?

Lại nói. . . . . . Anh tự tay vuốt ve cằm, sờ sờ khuôn mặt của mình không có chút dấu vết nào. diễn đàn Lê Quý Đôn.

Anh cao một mét tám năm thân hình thon dài vóc dáng người đẹp, có một gương mặt anh tuấn, năng lực làm việc tuyệt đỉnh lại có tài lực nhất định, là đối tượng của không phải là ít phụ nữ trong công ty, nhưng. . . . . . thế nhưng cô vợ nhỏ của anh lại cảm thấy ở chung một chỗ với anh rất không đáng giá?

Hách Hạ Tĩnh nhìn thấy đáy mắt chớp động giống như không đồng ý của anh.

“Anh không đồng ý với lời của tôi nói?” Cô cắn môi, tò mò hỏi.

Vừa mới đầu nhìn thấy anh rất không quen thuộc, nhưng sau khi nói chuyện với nhau, phát hiện anh cũng không phải loại khó khăn chung đụng, sẽ không tỏ ra hung ác với cô, cô cũng không hề cảm thấy khẩn trương hoảng sợ như vậy nữa, thái độ cũng trở nên thoải mái.

“Cậu nói nào của cô đáng giá để đồng ý?” Giọng nói anh bình thản, thái độ tỉnh táo.

“Từng câu từng chữ.”

“Ví dụ như?”

“Ừ. . . . . .” Nhìn bản thân còn đứng ở trên bệ cửa sổ, cô định trực tiếp ngồi xuống.”Ví dụ như, anh sẽ ở chung một chỗ với tôi cả đời sao?”

“Sẽ”

Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, giống như anh là con quái vật, đang nói nhăng quậy.”Chúng ta không quen.”

“Chung đụng nhiều sẽ quen”

“Chúng ta không có yêu nhau.”

“Không phải mỗi một đôi vợ chồng đềunhất định phải yêu.”

“Nhưng mà tôi lại nhất định phải yêu.”

“Muốn yêu làm cái gì?” Anh hìn cô, đáy mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, còn có chút giễu cợt nhàn nhạt.

“Xem đi! Chúng ta ý kiến không hợp, làm sao có thể cùng đi chung cả đời? Đây chính là lý do cần yêu.” Có yêu, ý kiến khác nhau cũng có thể bao dung lẫn nhau; không thích lời nói, đừng nhắc tới chuyện bao dung, nói không chừng hoàn tòa không thể chịu được, cho đến cuối cùng là nhìn nhau đã thấy ghét. Cô cười ha ha chỉ vào anh, giống như là tìm được nhược điểm gì đặc biệt từ anh đặc biệt gì nhược điểm.

Chân màyThiệu Sĩ Trần khẽ nhíu lại một cái, “Ý kiến không hợp, tại sao không thể đi chung cả đời?” Anh còn không hiểu cô là chỉ cái gì, bởi vì cô vẫn không có giải thích rõ.

“Không thương anh, không thích anh, ý kiến lại không hợp, làm sao có thể chịu được mỗi ngày đều gặp lại anh, cùng đợi anh ở chung phòng, cùng anh ăn cơm, ngủ chung một chỗ. . . . . . Lên giường?” Vẻ mặt cô khó chịu.

Quả nhiên là một cô gái nhỏ, chỉ biết nghĩ loại này chuyện nhàm chán. Anh không nhịn được âm thầm rên một tiếng.

“Tình yêu giữ vợ chồng không thể làm cơm ăn, lời nói khó nghe nhất, tình yêu và bánh mì cái nào quan trọng?”

“Nhưng mà giữa vợ chồng không có yêu, ăn cái gì cũng không ngon, coi như bánh bao quan trọng, chỉ là không có anh, tôi không sợ không có bánh bao ăn, bởi vì tôi sớm đã có bánh bao rồi, hiện tại cũng muốn có được tình yêu.” Cô nói như đương nhiên.

Điều này cũng đúng sự thật, tuy nói vậy có chút phách lối quá đáng, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cô lo lắng nhất tuyệt đối không phải là bánh bao, mà là tình yêu!

Anh không nhịn được trợn to đôi mắt, nhìn cô chằm chằm.

Cô nghiêng đầu, trừng hai mắt nhìn anh.

Nói cách khác, cô không thèm để ý anh khối bánh mì này, bởi vì nàng bản thân gia tộc chính là có thể đem nàng nuôi phì phì đại bánh bao, cho nên cô không muốn anh, chỉ cần tình yêu?

Anh cảm thấy tâm tình mình có chút phức tạp, bởi vì không có gặp qua loại phụ nữ kỳ quái này.

“Được rồi! Cái vấn đề này trước vứt qua một bên đã.”

Anh vẫn chưa nghĩ ra lý do mà cô nói tình yêu giữa vợ chồng quan trọng như thế nào, coi như anh có lý do, cô cũng không chấp nhận, ngược lại cô cànglý luận để cho anh trong khoảng thời gian ngắn phải im lặng.

Đột nhiên, anh nheo mắt lại.”Tuổi của tôi. . . . . . Cũng không lớn.”

“Đối với tôi mà nói thì không nhỏ.” Cô bĩu môi.

“Mới kém mười tuổi.” Anh không nhịn được cắn răng.

“Ba gấp ba lại thêm một! Suy nghĩ một chút khi anh mười tuổi, tôi mới ra đời; khi anh hai mươi tuổi, tôi mới tiểu học; chị gả tôi cũng nhỏ hơn anh, hơn nữa. . . . . .” Không biết cô nghĩ tới cái gì rồi, vẻ mặt rất vi diệu.

“Cái gì?” Anh nghĩ, tâm tình của anh cực kỳ khó chịu rồi.

Thế nào. . . . . . Làm sao sẽ bị cô ghét bỏ như vậy? Người phụ nữ này, anh còn chưa có chê cô là một tiểu quỷ, cô lại trước tiên là nói về anh già? Anh già lắm sao?

“Khi anh bốn mươi tuổi, tôi mới ba mươi tuổi; khi anh sáu mươi tuổi, tôi cũng mới 50. . . . . . Anh bảy mươi tuổi, nằm ở trên giường cần người nhà xi ỉa xi đái, lật người chà lưng thay tã thì tôi cũng mới 60. . . . . . Tôi còn trẻ. . . . . .”

Mặc dù cha của cô đã hơn 70 tuổi, cũng là sống Long Nhất đuôi, cực kỳ yêu vận động, siêu cấp khỏe mạnh, nhưng mà người đàn ông trước mắt này. . . . . . Nhìn mặt anh tối tăm Thẩm lãnh, nghĩ đến cũng không quá yêu vận động, lại liều chết vì công việc, anh rất nhiều phiền não. . . . . . Khi anh già rồi, làm sao sẽ khỏe mạnh giống như cha mình được?

Đến lúc đó nếu là thật xảy ra loại chuyện đó, không khó tưởng tượng cô làm vợ sẽ có bao thê thảm.

Cha mẹ cô nhưng tương thân tương ái, ngọt ngào không dứt, coi như xảy ra ra chuyện gì, cũng nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cô và Thiệu Sĩ Trần. . . . . .

Lại nhìn anh mấy lần, [email protected]#[email protected] ánh mắt của cô rõ ràng đánh giá, liên tục lắc đầu than thở.

“Cô không cảm giác mình nghĩ đến quá xa?” Anh thật không hiểu nổi, rốt cuộc đầu người phụ nữ này chứa những gì?

Hơn nữa. . . . . . Anh tuyệt không cảm giác mình già nua sau tình huống cô nói thảm như vậy.

Nhất thời,người luôn luôn bình thản đối với mọi chuyện, vẻ mặt luôn không đổi sắc như Thiệu Sĩ Trần trên trán nổi vô số gân xanh, trên mặt xuất hiện một loạy dấu vết.

“Người không thể chỉ nghĩ tới trước mắt, phải nghĩ về nhiều chuyện sau này, đề phòng chưa xảy ra sao!” Hách Hạ Tĩnh cười hì hì nói, hình như một chút cũng không có phát hiện đã chọc giận anh.

Khi anh nỗ lực đè nén xuống, rốt cuộc ngọn lửa trong ngực lần nữa dập tắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn cảnh tượng đen nhánh ngoài cửa sổ, giọng nói đã bình ổn lại : “Coi như cô có nhiều lý do hơn nữa, tôi đều phải nói cho cô biết, tôi sẽ không cùng cô ly hôn.”


“Cho nên cô mới leo cửa sổ sao!” Cô nghĩ nhảy ra cửa sổ chạy trốn, như vậy mặc kệ anh có đồng ý hay không, cô chạy trước rồi nói.

Mà cô rất tin tưởng, coi như cô chạy trốn, người kia nhất định sẽ rất vui lòng chứa chấp cô, kín đáo giấucô đi, không cho người khác phát hiện. . . . . .

“Cô. . . . . .” Người phụ nữ này lại làm anh muốn nổi giận.

Cái trán khẽ co rúm, anh đã sớm quên mình bao lâu không có loại nghĩ cảm xúc dữ dội đốt này.

Đột nhiên, anh cúi đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, giống như nghĩ đến chuyện thú vị, cười cười, ngay sau đó vẻ tươi cười lại vụt tắt.

“Được rồi! Nếu như bây giờ cô có thể từ nơi này cửa sổ chạy đi, tôi sẽ không hề miễn cưỡng cô nữa.”

Anh không bình thường, trở nên rất dứt khoát.

Cô kinh ngạc vừa vui mừng mở to mắt.”Thật?”

Anh gật đầu, bảo đảm với cô.

Mặc dù nói không biết tại sao anh đột nhiên tốt bụng muốn thả cô đi, nhưng cơ hội này có thể ngộ nhưng không thể cầu a!

“Được, cô nói được là phải làm được.”

Hách Hạ Tĩnh lần nữa đứng ở trên bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống dưới.

Đột nhiên, cô nhìn thấy cái gì, cả người sững sờ, không hề cử động.

Dù bận nhưng Thiệu Sĩ Trần vẫn ung dung, khẽ mỉm cười, thế nhưng nụ cười vô cùng không rõ ràng.

“Á. . . . . .” Vẻ mặt cô đưa đám, quay đầu trừng anh.”Anh rất đáng ghét.”

Vẻ mặt cô đáng thương lấy lòng anh.”Không dám.”

“Đồ trứng thối!” Cô không nhịn được lại mắng một câu, cắn cánh môi.

“Cám ơn đã ca ngợi.”

Cô dựa vào khung cửa sổ, yên lặng im lặng.

Nếu tình huống như vậy cô còn nhảy được xuống, cô chính là thần tiên rồi.

Tâm tình lập tức trở nên rất tốt, Thiệu Sĩ Trần nở nụ cười, rời đi bên cửa sổ.

Hôm nay bận bịu cả ngày, thật mệt chết đi, anh nghĩ thầm, nghỉ ngơi thì tốt hơn, nếu ngây ngô đứng ở bên cửa sổ, rất lãng phí thời gian.

Một lát, Hách hạ Tĩnh Tâm không cam lòng không muốn nhảy xuống bệ cửa sổ, đứng ở bên giường, nhìn đáng ghét ý xấu vô tình nam nhân đang thư thư phục phục nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Anh. . . . . . Anh đều ngủ nơi này, vậy. . . . . . cô phải ngủ nơi nào? Trong gian nhà này chỉ có nơi này có giường.

Bởi vì đây là căn nhà mới mua, nghe nói là vì kết hôn Thiệu Sĩ Trần mới mua, rất nhiều gia cụ cũng còn chưa có chuẩn bị xong, duy chỉ có người mới phòng chỉnh lý xong thành. . . . . . Vậy. . . . . . Cô. . . . . .

Sớm biết anh sẽ hào phóng như vậy, mới vừa rồi cô phải nói với anh cô muốn chạy đi từ cửa chính, mà không phải leo cửa sổ. . . . . .

Nói là, ai sẽ thiết kế khiến đình viện hồ cá sát bên phòng ngủ cửa sổ? Nếu như không phải là cự ly gần như vậy, có lẽ cô nhảy cửa sổ còn có cơ hội, nhưng. . . . . .

Hiện tại nếu như cô nhảy cửa sổ, đừng nói rơi vào trong hồ cá, hai nơi này cự ly chênh lệch xem ra không phải là bình thường độ cao bình thường, nói không chừng cô không có chạy trốn, ngược lại chết đuối bên trong.

Cho nên nói, cô hận hồ cá!

***

Buổi sáng khi tỉnh lại, Thiệu Sĩ Trần lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn người phụ nữ núp ở một góc bên cạnh giường anh đang ngủ say.

Không thể phủ nhận, khi tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một người phụ nữ xa lạ, anh bị chút kinh sợ, bởi vì cô thật làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Mặt của cô, hoàn toàn bất đồng so với dáng vẻ cô vợ trong ấn tượng của anh.

Ngày hôm qua lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ của mình, trên mặt cô trang điểm đậm, mang theo làm vẻ tươi đẹp mỹ lệ, lúc này cô lại thanh thuần làm anh có một loại chân chính lĩnh ngộ.

Thì ra là, cô thật sự còn rất trẻ tuổi, cô gái rất nhỏ. . . . . .

“Hai mươi mốt tuổi. . . . . .” Anh không nhịn được thì thầm, một đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ngủ say, không cách nào dời đi.

Đó là gương mặt rất xinh xắn, da sạch sẽ trắng nõn, hai mà hồng hồng, đôi môi khéo léo mềm mại đang bị nhẹ nhàng cắn, vài điều nhỏ này nhưng anh lại ấn tượng rất sâu, đôi mắt luôn mở to mỗi khi nói chuyện giờ phút này đã nhắm chặt, không biết sao, thỉnh thoảng hơi nhíu lên, cô có một mái tóc dài mềm mại đang xõa tung ở trên giường.

Anh cúi người, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, cảm thấy rất mềm mượt.

Anh ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt sạch sẽ, đó là từ trên người cô, cũng có lẽ là trên tóc bay tới, nhưng anh không phải rất xác định, bởi vì khẳng định mùi vị đó không phải thuộc về bất kỳ chai sữa tắm nào trong phòng của anh, dầu gội đầu hay bất kỳ vật nào khác .

Khóe miệng anh giật giật, lộ ra nụ cười.

Anh không ghét loại mùi hương này trên người cô.

Tầm mắt của anh rời đi gương mặt của cô, chăn cô cũng không có đắp, cứ như vậy làm dáng vẻ co rúc đáng thương. Anh không nhịn được kéo chăn mền của mình, đắp lên thay cô.

“Đồ trứng thối ghê tởm!”

Nghe được cô nhỏ giọng oán trách, anh không nhịn được nở nụ cười sâu hơn.

Trong mộng cô đều có anh sao?

Anh cảm thấy tâm tình rất tốt, tốt đến mức không phát hiện tâm trạng của mình vui vẻ không giống bình thường, tuyệt không giống với anh.

Anh lặng lẽ xuống giường, rón rén tiến vào phòng tắm.

Mấy phút sau, anh bước ra phòng tắm, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ say.

Mang theo nụ cười thản nhiên, anh rời phòng ngủ, không tiếng động đóng cửa phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.