Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 4
Editor: Một quả cà chua
Cuộc thi PK càng đến gần, La Văn Hà lại kêu gọi nhờ những tay ghi-ta khác trong vòng tròn bạn bè hắn giúp đỡ.
Nhìn thấy hắn một ngày đăng bài ba lần, Hoàng Nhất Diễn biết hy vọng càng lúc càng xa vời.
Chuyến xe hôm nay của cô lại đến Bối Dư.
Lúc nhìn thấy địa điểm này, Hoàng Nhất Diễn giống như nghe được tiếng “vo ve vo ve” của Ninh Hoả, nhất thời đầu óc cũng đau nhức.
Khách hàng là một cô gái nhỏ mê âm nhạc, nhìn có vẻ chỉ tầm trung học.
Lúc lên xe, cô bé lễ phép cúi đầu với Hoàng Nhất Diễn, gọi một tiếng: “Chào chị ạ”.
Sau đó cô bé hỏi cô có thể bật radio được không vì trên đó đang phát chương trình phỏng vấn của thần tượng cô bé yêu thích.
Khách hàng là thượng đế, tất nhiên có thể rồi.
Hoàng Nhất Diễn lập tức điều chỉnh kênh radio.
Vẫn là nữ ca sĩ mà lần trước cô từng nghe lúc đến Bối Dư.
Nhưng lần này không phải là ca khúc kia.
Hoàng Nhất Diễn nghe bài hát đang được phát có chút quen thuộc.
Mùa đông năm kia, khí lạnh tràn về, không khí cũng xuống thấp vài độ.
Kim Xán Xán nói thời tiết quái quỷ này rất thích hợp làm một chút Normoce [1], thế là hai người đã ngẫu hứng sáng tác một ca khúc.
[1] Normoce là một xu hướng thời trang unisex với đặc điểm nhận dạng là áo thun cơ bản và quần jean, mộc mạc, ngẫu hứng, thoải mái – có thể hiểu ý chị Xán là muốn hát acoustic ngẫu hứng
Bài hát làm xong chưa kịp viết lời.
Trong đêm Giáng Sinh, Hoàng Nhất Diễn tay đánh đàn ghi-ta, Kim Xán Xán “tách tách tách” ngâm nga theo điệu nhạc.
Qua hôm sau nhiệt độ không khí tăng lên, ca khúc chưa kịp viết lời cũng theo đó trôi qua.
Hoàng Nhất Diễn nghe người dẫn chương trình trên radio chuyên nghiệp hỏi: “Cindy, lần đầu tiên sáng tác nhạc, điều gì đã thôi thúc bạn nảy ra ý tưởng viết một bài hát mang phong cách vừa lạnh nhạt vừa biếng nhác thế này?”
“Vì lạnh”.
Nữ ca sĩ cười, “Cứ cho là cảm hứng đến từ thiên nhiên đi”.
Kim Xán Xán trong đêm hôm đó cũng nói một câu tương tự.
Nhưng cô ca sĩ này chắc chắn không phải Kim Xán Xán thay danh đổi họ để tiến vào giới âm nhạc.
Hoàng Nhất Diễn nhấn nút kéo kính xe xuống một chút, khuỷu tay trái tuỳ ý gác lên bệ cửa, ánh mắt yên tĩnh, chăm chú lắng nghe hết ca khúc.
Đến Bối Dư, cô bé khách hàng xuống xe.
Hoàng Nhất Diễn lo đụng mặt Ninh Hoả nên không nhận đơn đặt xe khu vực xung quanh.
Cô cẩn thận lái xe cách xa chỗ này khoảng 2 km mới dừng lại, đến quán cà phê.
Cô tra trên mạng phát hiện nữ ca sĩ kia tên Thái Tân Thu, là một ngôi sao phất lên từ chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc.
Ca khúc “Cùng quân nói” là tác phẩm lần đầu sáng tác.
Ngoài ra cô ấy còn từng phát thành thêm hai ca khúc khác, cố tình gằn mạnh âm ở cổ họng, nghe qua cũng biết đang bắt chước cách hát của Kim Xán Xán.
Ngày đó viết nhạc, Hoàng Nhất Diễn có soạn một phổ khúc sơ sài.
Nhưng sau khi kết hôn với Ninh Hoả, những thứ liên quan đến âm nhạc đều bị cô vứt bỏ lại căn phòng cho thuê kia.
Nguyên bản ca khúc Kim Xán Xán chỉ hát có một lần.
Rất ít khán giả nghe qua mà còn nhớ rõ buổi tối Giáng Sinh đó.
Không ai có thể chứng minh Tổ Hợp Kim Hoàng là tác giả gốc của ca khúc này.
Nhiều năm như thế, Hoàng Nhất Diễn chỉ vấp ngã trong tình cảm một lần.
Nhớ lại thời gian trôi qua, hầu như âm nhạc của cô đều dựa vào tình yêu mà tồn tại.
Thế nên khi mất đi Lưu Vĩnh Nham, cô giống như một gốc cây khô cạn, không có nước cũng không có chất dinh dưỡng vun bón.
Người ngoài nói cô bạc tình, còn hắn cười cô yêu đến điên cuồng.
Tài năng âm nhạc của cô vượt xa Lưu Vĩnh Nham.
Cô nghĩ đến lòng tự tôn của hắn nên mỗi khi lên sân khấu chỉ chơi nhạc cho có lệ.
Nhiều lần hời hợt khiến hắn nhạy bén nhận ra.
Vì thế cô quyết định rời khỏi Sơn Thạch, nhường lại cho hắn những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất từ khán giả.
Không ngờ là cô và Kim Xán Xán lại thành danh chỉ sau một đêm, làm ban nhạc Sơn Thạch tồn tại nhiều năm cũng phải điêu đứng.
Nếu như cô không chơi nhạc, có lẽ cô và Lưu Vĩnh Nham sẽ ở bên nhau lâu thêm một chút.
Nhưng cuối cùng vẫn là chia tay.
Tình cảm trao đi chênh lệch nên chưa từng nhận được một kết cục tốt đẹp.
Hoàng Nhất Diễn ngồi suốt cả buổi chiều, từ lúc mặt trời nhô cao đến khi nắng chiều nhàn nhạt hắt xuống, ly cà phê đầy đá cũng biến thành một ly nước lạnh vô vị.
Hố sâu Lưu Vĩnh Nham có thể vùi lấp thì nên vùi lấp.
Nhưng ca khúc này, nhất định phải do đích thân cô thể hiện.
– ———
La Văn Hà vô cùng lo lắng, hai tay vò đầu làm bím tóc bị bung ra.
Từ tình trạng trong vòng tròn bạn bè của hắn mấy ngày qua có thể nói rằng: Nhân duyên ban nhạc này cũng quá tệ rồi.
Những người quen trong quá khứ, ai hắn cũng hỏi qua, nhưng tất cả đều từ chối với lý do không có thời gian.
Hát chính tên Phan Tuấn Mậu, suy sụp nằm trên giường, “Xong rồi xong rồi, lần này đúng là bị tên đại ngốc kia bức chết mà”.
Đại ngốc mà hắn nói vẫn còn nằm trong bệnh viện điều dưỡng, mắng không được mà phạt cũng không xong.
La Văn Hà cào cào tóc, “Để tôi đi cầu xin chị Hoàng lần nữa”.
Phan Tuấn Mậu thở dài: “Một cô gái từng chịu tổn thương trong tình yêu thường oán hận rất lớn, nói không chừng đàn ghi-ta của chị ấy đều quăng hết rồi”.
“Chắc không đâu, những cây ghi-ta đó đều là phiên bản giới hạn”.
La Văn Hà đứng dậy, muốn lấy di động.
Di động lại vang lên trước.
Hắn kinh ngạc nhìn màn hình, chạy nhanh đến nhận.
“Chị Hoàng”.
“Á?” Hắn trừng to mắt, miệng mở không khép lại được, “Được ạ được ạ”.
Thả di động xuống, hắn đá Phan Tuấn Mậu một cái, “Đứng lên, chị Hoàng đồng ý giúp chúng ta rồi”.
Phan Tuấn Mậu bật dậy.
Danh tiếng của Tổ Hợp Kim Hoàng trong giới Underground rất được hoan nghênh, hơn nữa La Văn Hà luôn xem Hoàng Nhất Diễn là thần tượng của mình.
Từng nghe rất nhiều nên Phan Tuấn Mậu mang tâm trạng vô cùng sùng bái đi theo.
Lúc nhìn thấy Hoàng Nhất Diễn, hắn ngượng ngùng chào hỏi đại khái, lại lén lút quan sát đánh giá cô,
Mi như liễu rũ, môi đỏ anh đào.
Tóc ngắn ngang vai nhuộm nâu hơi xoăn.
Cô mặc một bộ áo liền quần rộng rãi màu nâu nhạt cùng một đôi giày thể thao trắng để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế.
Cả người trông vừa cao vừa gầy.
Thật xinh đẹp.
Hoàng Nhất Diễn nhìn qua Phan Tuấn Mậu, chuyển mắt về La Văn Hà, “Tôi đến tập luyện”.
La Văn Hà liên tục gật đầu như trống bổi.
Hắn vừa kể với Phan Tuấn Mậu chuyện của cô và Lưu Vĩnh Nham, Phan Tuấn Mậu kết luận cô là vì tình mà bi thương hại thân.
Lúc này cô lại đột nhiên thay đổi ý định khiến La Văn Hà có chút không hiểu nổi.
“Đàn ghi-ta của tôi vứt hết rồi, cậu cho tôi mượn một cây đi”.
Hoàng Nhất Diễn từ bỏ âm nhạc chỉ bằng một ý niệm.
Ngọn hải đăng sụp đổ, cô cũng không chơi nữa.
Nguyên nhân hiện tại cũng đơn giản, cô chỉ muốn lấy lại tác phẩm của mình bị Thái Tân Thu trộm mất.
– ———
Cuộc thi PK có hai đội.
Ban nhạc của La Văn Hà có ba thành viên, đội kia lại có bốn người.
Cuộc thi chọn ra nhóm nhạc biểu diễn chính thức trong hoạt động khai trương của thương hiệu thể thao.
Địa điểm thi đấu nằm trong phòng họp của công ty nhãn hiệu này.
Hai ban nhạc đi vào, mỗi nhóm chiếm một góc.
La Văn Hà xoa xoa tay, thấp giọng nói: “Tôi hồi hộp quá”.
Phan Tuấn Mậu ho một tiếng, “Cậu có thể đừng sợ hãi như thế không!”
Hoàng Nhất Diễn đeo kính đen, che đi biểu cảm trên mặt.
Đây là một chiếc kính trơn, ngày đó Kim Xán Xán tặng cho cô có nói: “Đại Hoàng, lúc cậu lên sân khấu luôn không có biểu hiện gì, lại quá lạnh nhạt, cặp mắt kính này có thể giúp cậu điều hoà một chút”.
Có điều đeo kính lên nhìn cô lại càng xa cách, khó gần.
Khi đối thủ biểu diễn xong, ba vị ban giám khảo trên trên bàn tổ chức vỗ tay tán thưởng.
Trong phòng họp im ắng, tiếng vỗ tay vang lên như trống trận dồn dập từng hồi, nện vào lòng La Văn Hà.
Hắn lau bàn tay mướt mồ hôi lạnh lên quần rồi nuốt nước bọt.
Phan Tuấn Mậu lại hắng giọng để thêm dũng khí, “Lên thôi”.
Vài bước ngắn ngủi đã lên đến sân khấu, Hoàng Nhất Diễn đẩy đẩy gọng kính, nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua dây đàn.
Đã hơn một năm cô không động vào đàn ghi-ta, lúc này chắc chắn có chút không quen, hơn nữa đây lại không phải cây ghi-ta cô hay dùng.
Có điều trí nhớ cùng động tác vẫn còn đó, ngón tay hơi cong lại gảy dây, cảm giác liền nhanh chóng ùa về.
Đầu ngón tay nhảy nhót trên dây đàn, giống như cuộc hội ngộ lâu ngày gặp lại.
Ca sĩ chính và tay trống đều không phải người có thiên phú.
Phan Tuấn Mậu hát nhầm mấy âm, La Văn Hà thì hai tay run cầm cập.
Có điều đối thủ của họ lại càng căng thẳng hơn.
Chỉ dựa vào yếu tố này, họ cũng giành chiến thắng.
Hoàng Nhất Diễn bước ra khỏi chỗ thi đấu.
Trên hành lang, hát chính của ban nhạc bốn người nói với tay ghi-ta: “Sư ca, buổi chiều em còn có tiết, không ăn trưa được, đi trước đây”.
Vị sư ca kia đáp: “Tiết thứ hai chiều nay anh cũng có giờ toán”.
Nghe vậy Hoàng Nhất Diễn liền nhìn về phía La Văn Hà.
La Văn Hà xấu hổ đưa tay nắm lấy bím tóc của mình, ánh mắt đảo vòng khắp nơi, “Bọn họ là sinh viên tự thành lập ban nhạc”.
Lúc trước hắn không dám nói, sợ ban nhạc của hắn bị người ta đánh giá kém đến mức chỉ dám so tài với người mới.
“…” Khó trách cô vừa đến liền cảm thấy đối thủ quá “dễ nuốt”.
Lại nói La Văn Hà kiên trì theo đuổi giấc mơ âm nhạc nhiều năm như thế cũng không thay đổi, thật sự khiến người khác nghĩ mãi không hiểu.
“Cảm ơn chị Hoàng.
Cái kia…” Phan Tuấn Mậu muốn nói lại thôi, đánh mắt nhìn La Văn Hà.
La Văn Hà liền có phản ứng, “À, cái kia…!chị Hoàng à, ngày diễn chính thức, chị có thể giúp bọn em thêm lần nữa…!đánh thay được không ạ?”
“Đúng vậy ạ”.
Phan Tuấn Mậu phụ hoạ: “Thương gân động cốt cũng phải tịnh dưỡng cả trăm ngày, tay ghi-ta kia dù có xuất viện cũng không thể đánh nổi”.
Hoàng Nhất Diễn con ngươi đen láy nhìn Phan Tuấn Mậu, “Tôi muốn các cậu trả một nửa chi phí biểu diễn”.
“Một nửa…” Biểu cảm Phan Tuấn Mậu đơ ra trong nửa giây, “Này…” Hắn nhìn La Văn Hà một cái, miễn cưỡng cười cười, “Cũng có chút tàn nhẫn”.
Hoàng Nhất Diễn gấp kính mắt lại, “Tôi đã ra điều kiện rồi, đồng ý hay không là tuỳ các cậu”.
Đối với trình độ của bọn họ, cũng chỉ như một buổi luyện tập của cô mà thôi.
La Văn Hà đang định nói thì bị Phan Tuấn Mậu kéo về.
Thừa nhận là kết quả chiến thắng của bọn họ có công lao rất lớn của Hoàng Nhất Diễn.
Nhưng hắn và Phan Tuấn Mậu đã chịu khổ quá lâu, đối với tiền tài đặc biệt ham muốn.
Hơn nữa Hoàng Nhất Diễn đem lại cho hắn cảm giác của một vị thần không nhiễm khói bụi nhân gian.
Mà nhắc đến chuyện tiền bạc thì khí chất của vị thần ấy cũng tan thành mây khói.
La Văn Hà nhất thời không tiếp nhận được.
Hoàng Nhất Diễn đặt lại ghi-ta bên tường, “Tôi đi trước đây”.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô cùng Lưu Vĩnh Nham đến thành phố này.
Đây là nơi khởi đầu con đường âm nhạc của họ, cũng là nơi kết thúc.
Cô từng cho rằng bản thân cần mất rất nhiều thời gian để tưởng nhớ mối tình này.
Mà nay chỉ mới một năm, còn không đủ để hoài niệm quãng thời gian cống hiến sự nghiệp của cô.
Cũng mới một năm mà cô đã vì Lưu Vĩnh Nham buông tay với tất cả, hiện giờ nghĩ lại, quả nhiên không đáng.
Hoàng Nhất Diễn lái xe đến cửa hàng bán đàn ghi-ta.
Đàn ghi-ta trước đây cô sử dụng đều là chế phẩm phiên bản giới hạn của một người thợ thủ công.
Cũng không còn cách nào khác, nói vứt liền vứt bỏ.
Trên đường đi, cô mở CD của một tay ghi-ta solo trong ban nhạc Bổn Mệnh.
Nhịp điệu vang lên từ dây kim loại sáng bóng khiến cô kích động đến mức suýt thì vượt đèn đỏ.
Tranh thủ lúc dừng chờ đèn, cô gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Hoả: “Tháng này em nợ lại tiền vay”.
Lúc trước đi mua nhà tân hôn, Ninh Hoả chậm chạp hỏi cô có thể góp bao nhiêu tiền.
Cô góp khoảng hai mươi mấy vạn, còn lại hắn bù vào.
Khoản vay được chia đều cho cả hai, số tiền mỗi tháng cô kiếm được đều gửi vào tài khoản hắn để trả nợ.
Giấy kết hôn, giấy sở hữu bất động sản đều viết tên cả hai người.
Nhưng đôi vợ chồng hợp pháp này, có khi một tháng còn không nhìn mặt nhau được một lần.
Lúc vừa đến cửa hàng bán ghi-ta, Ninh Hoả đã điện thoại tới: “Vợ, em thiếu tiền à?”
“Ừm”.
Đúng là câu hỏi vô nghĩa, nếu cô không thiếu tiền thì cần gì mỗi ngày phải lái xe chạy đi chạy lại trên đường chở khách chứ?
“Sao không nói sớm, để chồng nuôi em”.
“Có việc thì nói, không có việc thì cúp”.
Ánh mắt cô nhìn về hướng cửa hàng ghi-ta, nghĩ đến dáng vẻ gảy đàn liền cong khoé môi, làm gì còn có tâm trạng quan tâm đến lời nói đùa của hắn.
“Nuôi vợ mình còn không phải chuyện quan trọng à?” Ninh Hoả cười.
Cô nói: “Cúp đây”.
Thật sự cúp rồi.
Hoàng Nhất Diễn vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón út của mình.
Nới lỏng rồi để lộ một chút hình xăm.
Da cô trắng, hình xăm lại màu đen, đúng là chói mắt.
Hình xăm của cô là HL.
Còn của Lưu Vĩnh Nham là LH, nằm ngay ngón giữa.
Phiên âm họ của chị Diễn là Huang – bắt đầu bằng chữ H, còn phiên âm của bạn trai cũ là Liu – bắt đầu bằng chữ L
Cô xăm đầu tiên.
Lúc sau hắn nhìn thấy, có vẻ không vui vì tên cô đặt trước hắn.
Cô từng giải thích là: “Em yêu anh trước nên tên em phải để trước”.
Đứng trước tình yêu lại bày ra thứ tự sắp xếp, đúng là trẻ con mà.
Cô đeo nhẫn trở lại.
Vừa chọn được cây đàn ưng ý thì La Văn Hà gọi đến.
“Chị Hoàng, chị đến giúp bọn em đi”.
Hắn dừng lại, tự an ủi chính mình, là đại thần cũng phải ăn cơm chứ.
“Chia cho chị một nửa”.
“Thành giao”.
Hoàng Nhất Diễn đeo đàn ghi-ta lên lưng.
Ngoài cửa là một toà tháp cao tầng theo kiến trúc châu Âu phương Tây.
Trong mắt ông chủ cửa hàng, vị khách này vừa đẩy cửa ra giống như đang đeo sau lưng một bảo kiếm có thể lên trời vậy.
Lời editor: Mọi người tối cuối tuần vui vẻ ^^
— HẾT CHƯƠNG 4 —.