Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 31: Một Người Đại Diện Một Minh Tinh Xoàng Quá Ít Rồi
Chương trình “Nhất định đã yêu em” ghi hình đến nay cũng đã hơn một tháng.
Ninh Hoả và Chương Mân vô tình chạm môi trở thành cặp đôi đầu tiên được tác thành.
Lúc này, đạo diễn Trương có chút chán nản, chẳng qua vì kịch bản hôn môi đến hơi sớm thì phải.
Ninh Hoả và Chương Mân thuận buồm xuôi gió tạo thành một đôi khiến sự trông chờ của người xem cũng chững lại.
Ở tập phát sóng trước đó, Ninh Hoả tặng cho Chương Mân một chiếc nhẫn, trùng khớp với lời dự đoán của nữ nhân viên cửa hiệu trang sức kia, tạo nên làn sóng quan tâm từ công chúng, nhưng rất nhanh liền im ắng trở lại.
Chỉ mới chiếu đến tập 5 mà đôi nam nữ ấy ngoại trừ hiệu ứng tình cảm thì cũng không gì hơn.
Có điều nếu Tiền Vệ Na nói vài câu quấy phá nữa thì hình tượng xây dựng của Ninh Hoả và Chương Mân sẽ sụp đổ.
Cùng lúc đó Hải Khách bên này cũng tự hỏi, không biết có nên để Ninh Hoả tiếp tục ghi hình không.
Chương trình kiểu hẹn hò không thể bùng nổ, danh tiếng cũng chỉ được chừng này.
Tuyến tình cảm của Ninh Hoả xem như đã hoàn thành rồi.
Mặt khác hình tượng của hai nam khách mời “gió chiều nào theo chiều nấy” kia cũng có chút hấp dẫn.
Lúc trước khi tên tuổi nổi lên có vài hợp đồng quảng cáo đại ngôn tìm đến Hải Khách.
Nhưng thời gian sắp xếp lại đụng lịch ghi hình.
Nghĩ chương trình dẫu sao cũng là bệ phóng giúp Ninh Hoả nổi tiếng, Hải Khách không thể qua sông đoạn cầu như vậy, cuối cùng từ chối những hợp đồng kia.
Giờ nghĩ đến hắn có chút hối hận.
Trong lúc Hải Khách đang sầu não, Chương Mân bỗng nhiên thông báo rút lui khỏi chương trình.
Nguyên nhân do vướng lịch quay một bộ phim mà cô ấy mới nhận.
Cô thương lượng với tổ sản xuất, đồng ý bồi thường một khoản tiền, hơn nữa còn giới thiệu nữ khách mời nổi tiếng khác thay thế.
Cặp đôi tác thành đầu tiên, người nữ bỏ đi, người nam ở lại không phải rất khó xử sao.
Đạo diễn Trương lo lắng đôi nam nữ này sẽ phí phạm cảnh quay, cảm xúc lại không đủ mãnh liệt, thế nên tìm Hải Khách bàn bạc, hỏi Ninh Hoả liệu có muốn…!
Không cần bồi thường, thoải mái rút lui.
Hải Khách vỗ đùi, đây không phải là cơ hội trời cho sao.
Ninh Hoả cùng Chương Mân hẹn nhau đến Đài truyền hình giải quyết chuyện hợp đồng, chọn cùng một ngày, cùng một giờ để tuyên bố rời đi.
Ngoại trừ ở hiện trường ghi hình, đôi nam nữ ấy rất ít khi nói chuyện.
Giống như lời đánh giá của Hải Khách, cả hai tính cách lạnh lùng, nhưng lại khó hấp dẫn nhau.
Ninh Hoả thì ảm đạm, còn Chương Mân thì lạnh nhạt đến lạ.
Danh tiếng Chương Mân lớn, lại có công ty to chống lưng phía sau.
Hải Khách không dám chậm trễ, vừa gặp đã thân thiết chạy đến chào hỏi cô nàng, lại nói bọn họ tiện đường nên có thể cùng đi.
Đây là lời mời khách sáo.
Ai biết được Chương Mân cùng trợ lý lại chấp thuân lên xe Hải Khách.
Hải Khách có chút sững sờ.
“Không chào đón à?” Đôi môi đỏ cô ta hơi nhúc nhích.
“Không không không”.
Hắn lắc đầu liên tục, “Đại mỹ nữ, là vinh hạnh của xe tôi”.
Ninh Hoả và Chương Mân ngồi ghế sau.
Hải Khách chốc chốc lại liếc mắt nhìn gương chiếu hậu xem tình hình, hắn thở dài, đúng là chả có tí cảm giác CP nào.
Qua một hồi im lặng, Chương Mân bỗng hỏi: “Ninh Hoả không có xe chuyên dụng [1] với trợ lý sao?”
[1] loại xe 7 chỗ dành để đưa đón nghệ sĩ
Tự nhiên đâm trúng chỗ đau của Hải Khách, “Cậu ấy giờ chỉ mới nổi trên mạng, tương lai trở thành ngôi sao lớn thì sẽ mua một chiếc”.
“Nổi tiếng như thế chắc cũng không chỉ là nổi trên mạng”.
Chương Mân liếc nhìn Ninh Hoả một cái.
Ninh Hoả kéo kính xe xuống, không trả lời.
“Dù sao cũng không bằng cô”.
Hải Khách ngây thơ thật thà nói.
Chương Mân lấy gương trang điểm ra, tập trung tô vẽ đôi môi mình.
Ngày ghi hình cảnh hôn hình như cũng có một lớp son bên ngoài miếng dán môi của cô ta.
Ninh Hoả cho rằng, chuyện này buồn cười không khác gì mặc quần áo ở trong chăn bông.
Cô đóng gương lại, nhìn Hải Khách ngồi ở ghế lái, “Các người mới vào giới giải trí nhỉ?”
Hải Khách bắt đầu khoe khoang: “Lúc tôi còn là thực tập sinh thời đại học đã muốn bước nửa chân vào giới này rồi”.
“Nhưng nhìn tác phong của các người giống hệt gà mờ”.
Chương Mân không chút niệm tình đớp lại.
“…” Hải Khách lái xe bằng hai tay, không nén được đưa một cái lên sờ sờ mũi, sờ xong liền nói: “Vẫn đang học”.
Cô lại chuyển hướng sang Ninh Hoả, “Ninh Hoả, cậu có muốn xào CP [2] với tôi không?”
[2] thuật ngữ Cbiz, đại ý là diễn chứ không phải thật.
Các bộ phim thường dùng chiêu xào CP để thu hút sự chú ý từ khán giả
Ninh Hoả cười một tiếng, “Xào CP với cô được lợi gì?”
Môi đỏ của Chương Mân nhả ra một câu, “Không sợ gặp mấy chuyện yêu giả thành thật”.
Lời của Hải Khách có vẻ không vui, “Sao nói vậy? Vạn nhất Ninh Hoả yêu cô thì sao?”
Ninh Hoả lườm hắn một cái sắc lẹm, “Không bao giờ có khả năng này”.
Chương Mân nhấc chân, mũi giày cao gót đỏ tươi nhẹ nhàng khều khều lớp da bọc ghế phía trước.
“Xào với tôi, có thể giúp cậu được chút danh tiếng”.
Hải Khách cau mày, “Nói cách khác, nếu như cô yêu Ninh Hoả…”
“Tôi không thích người đẹp trai”.
Cô hung hăng cắt ngang lời của hắn.
Hải Khách há hốc mồm, “Vậy cô…”
“Đúng, tôi cũng không thích bộ dạng chính mình”.
Chương Mân nhướng mắt nhìn ngã tư trước mặt, “Cho tôi xuống xe ở đây đi”.
Cô đeo kính râm đội mũ trùm kín, bước xuống xe nói: “Ninh Hoả, cậu hãy suy nghĩ cẩn thận lời đề nghị của tôi”.
Hải Khách nhìn theo bóng dáng của Chương Mân, thầm nói: “Đúng là quái nhân”.
Xe lại rẽ vào một đường khác.
Hải Khách hỏi Ninh Hoả: “Có cần anh tìm cho cậu một người trợ lý để giải quyết mấy chuyện hằng ngày không?”
“Không cần”.
Ninh Hoả kéo cửa kính bên kia xuống.
Mùi nước hoa của Chương Mân mãi không tan, hôi chết đi được.
“Cậu xem đoàn đội của người ta, một đống người, khí thế rất lớn”.
Hải Khách thở dài, “Hai người chúng ta, một người đại diện, một minh tinh xoàng, quá ít rồi”.
“Một mình anh quản tôi đã đủ phiền”.
“Cũng phải.
Chúng ta nửa đường thay đổi, loạn thành thế nào cũng chưa biết được, đến lúc đó tính tiếp”.
Hải Khách xem giờ, “Cậu xuống xe ở đâu vậy? Anh định đến công ty tiếp thị giúp cậu làm thêm vài mảng số liệu nữa”.
Ninh Hoả nhướng mày, “Không ngờ đám người cả ngày gọi tôi là chồng ơi chồng à đều là thuỷ quân anh mua?”
“Không thì cậu nghĩ đống bình luận khen ngợi kia là thật à? Bảng giải trí một ngày bao nhiêu thứ, dựa theo số liệu thống kê của cậu mà xuất hiện trên đó có hợp lý không?” Dừng một chút, Hải Khách cười cười: “Cậu yên tâm, anh cũng chỉ dựa trên số liệu thực của cậu rồi tối ưu hoá một chút.
Hai nam khách mời kia cũng không giống với cậu, mua một đống số liệu cũng chỉ có thể lừa gạt người ngoài thôi”.
“Tôi về nhà ngủ”.
Ninh Hoả xuống xe, nói: “Anh đi rửa xe dọn dẹp một chút đi, mùi nước hoa của người phụ nữ kia như có độc vậy”.
Hải Khách khịt mũi, “Có độc à? Đâu nào, anh thấy hương thơm ngào ngạt nức mũi mà”.
—
Hải Khách rất để tâm đến tương lai sự nghiệp của Ninh Hoả.
Từ tiếp thị đến đại ngôn, hắn luôn cố gắng móc nối được càng nhiều càng tốt.
Mấy ngày này, lại thêm một kế hoạch chạy qua đầu hắn.
Có một nền tảng video đang chuẩn bị mở cuộc thi tuyển tú [4] cho sao nam.
Nói đến chuyện tham gia tuyển tú, nếu không có tài năng thì khó lòng nổi tiếng được.
[4] giống kiểu chương trình Produce 101, Idol Producer, Sáng tạo doanh, Thanh xuân có bạn á
Hải Khách liền nghĩ ngợi đắn đo, Ninh Hoả có tài gì nhỉ? Nếu ngủ ngày lười biếng được xem là một loại tài năng thì thật tốt.
Hôm nay, Hải Khách nhận được điện thoại thảo luận thương vụ từ nền tảng này.
Đối phương nói, số liệu sau khi lọc nước [5] của Ninh Hoả cũng không sai biệt lắm, hơn nữa diện mạo hắn lại tốt, ngụ ý chính là nhấn mạnh hắn có thể đăng ký tham gia cuộc thi này.
[5] Bên giải trí Trung thường có việc mua thuỷ quân đẩy số liệu, “lọc nước” là thuật ngữ mà nhà đài, tổ sản xuất dùng phần mềm loại bỏ những thuỷ quân để hiển thị số liệu thực tế
Hải Khách lập tức gọi Ninh Hoả đến công ty.
Hắn ngồi sau bàn làm việc, bộ dáng nghiêm trọng.
“Anh hỏi cậu, lần trước cậu nói muốn nghiêm túc cố gắng, có phải thật không?”
Ninh Hoả đáp một tiếng, “Ừm”.
Vợ nhà hắn muốn trở thành ca sĩ, hắn lại muốn giúp vợ mình, không cố gắng một chút sao được.
“Nhưng cậu có tài năng gì?” Hải Khách rút ra một tập tài liệu nặng ì đè dưới mông, “Chương trình tuyển tú là sân chơi lớn, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Cậu không biết ca hát, chắc có xu hướng về vũ đạo”.
“Không có”.
“Tay chân cậu rất nhanh nhẹn mà”.
Ninh Hoả ngồi xuống sô pha, tựa lưng ra sau, “Đánh nhau có giống nhảy nhót không?”
“Không khác biệt lắm, đều là cử động tay chân cả”.
Hải Khách nói: “Chương trình chủ yếu là dựa vào khuôn mặt, tài năng gì đó chỉ đi kèm”.
Ninh Hoả nhìn Hải Khách.
Hải Khách nghiêm giọng nói: “Anh đã nghĩ kỹ rồi, sẽ tổ chức một buổi huấn luyện ma quỷ đặc biệt cho cậu”.
Ninh Hoả: “…”
“Nếu cậu muốn nghiêm túc cố gắng thì đừng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào”.
Hải Khách chân thành, nhấn mạnh nói: “Bất kỳ thứ gì”.
Ninh Hoả im lặng thật lâu, “Đồng ý”.
“Thật hay đùa vậy?” Cằm Hải Khách suýt chút nữa rụng xuống, nhanh chóng nhảy khỏi bàn, lấy tay bịt miệng Ninh Hoả, “Đừng nói gì hết.
Cậu đã đồng ý rồi, aaa!” Niềm vui khi Ninh Hoả đồng ý kế hoạch khiến hắn cảm giác không khác gì mình đã cầu hôn thành công.
—
Tập huấn ma quỷ mà Hải Khách chuẩn bị, sẽ tiến hành ở một hòn đảo nhỏ tại Thái Lan.
Vì sao lại quyết định chọn nơi này, tất nhiên là Hải Khách có suy tính của riêng mình, hắn sợ Ninh Hoả đang tập thì đổi ý bỏ chạy.
Bản tính lười nhác của Ninh Hoả vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Hải Khách.
Mà hòn đảo kia vốn là một nơi biệt lập không ai lui tới, những đường rời đảo về lại đất liền đều do một tay Hải Khách nắm giữ, nên hắn đặc biệt yên tâm.
Khoảnh khắc đặt chân lên hòn đảo nhỏ đó, Ninh Hoả nói: “Tôi hối hận rồi”.
Nơi này là đảo thuộc sở hữu tư nhân của một người bạn quen biết với Hải Khách, không có thông tin liên lạc.
Bên trong góc của biệt thự có Internet, tốc độ lướt web dừng lại ở thời đại mà mạng 2G xuất hiện.
Hải Khách vô cùng hài lòng khen ngợi: “Đúng là một nơi thích hợp cho người tu hành rời xa nhân thế”.
Huấn luyện viên mà hắn mời về cũng rất thú vị, từ một tay đấm quyền anh trở thành vũ công.
Hải Khách vừa nhìn thấy lý lịch của vị huấn luyện viên này liền cảm thấy, đây đúng là thầy giáo mà Ninh Hoả cần.
Ngày đầu tiên Ninh Hoả lên đảo, nhờ vào mạng lưới Internet dở dở ương ương gửi một tin nhắn cho Hoàng Nhất Diễn: “Anh đi công tác ở Thái Lan, không liên lạc được, mạng cũng chậm.
Nửa tháng sau sẽ về”.
Sau đó, quả thật rất ít khi liên lạc với cô.
Bên này Hoàng Nhất Diễn vừa chụp xong poster cho cuộc thi “Bài ca phong hoả”.
Cô biết rõ, khi Giang Phi Bạch lộ diện sẽ là một hồi mưa tanh gió máu.
Để tránh người ở Kim Biên Hoa Viên nhận ra, cũng không muốn liên luỵ đến nhà ở Vĩnh Hồ Sơn Trang, cô quyết định thuê một căn hộ nhỏ sát văn phòng của Nhật Nhật Xa.
Lần này cô vô cùng cẩn trọng, phàm là hàng hoá chuyển phát đều viết địa chỉ của Nhật Nhật Xa, điện thoại liên lạc cũng là dãy số văn phòng làm việc.
Cô đóng tài khoản livestream, đem toàn bộ phần thưởng donate quy đổi thành hiện kim.
Cảm ơn những fan cuồng não tàn, nhờ họ mà mấy năm tới cô không cần lo cơm ăn áo mặc.
Vào ngày poster của “Bài ca phong hoả” được lên sóng rộng rãi, chỉ qua vài giờ, chủ đề Giang Phi Bạch đạo nhái Thái Tân Thu lại lần nữa leo lên bảng hot search.
Bộ dạng của Giang Phi Bạch lộ rõ.
Vì vậy đột nhiên xuất hiện rất nhiều người gọi là bạn học.
Có người kể thời sơ trung cô đã phóng đãng lẳng lơ không chịu nổi, cùng rất nhiều nam sinh có quan hệ mờ ám.
Khi lên trung học, cô lại lén lút lừa đảo, móc nối với đám lưu manh ăn chơi trác táng, đến đại học cũng không đỗ nổi.
Nói tóm lại, bọn họ châm chọc cô là em gái lưu manh đầu đường xó chợ lại ôm mộng vọng tưởng muốn tẩy trắng trở thành ngôi sao.
Mỗi người một miệng, phun ra một chậu nước đục ngầu.
Hoàng Nhất Diễn vào tài khoản của Ninh Hoả, xem hắn có cập nhật gì không.
Từ lúc thông báo rút lui khỏi chương trình kia thì hắn không có thêm hoạt động gì khác.
Mặc dù đã cho ẩn hai chữ “Chương Mân” nhưng Hoàng Nhất Diễn vẫn vô tình nhìn thấy những hình ảnh hôn nhau của hắn và Chương Mân trên bình luận top đầu.
Hoàng Nhất Diễn liền thoát khỏi APP.
Nhớ đến cục diện loạn lạc của mình hiện tại, cô cảm thấy may mắn vì đã ly hôn với hắn.
Cũng may là danh tiếng hắn không quá vượt bậc.
Càng may hơn là qua lớp ánh sáng cùng filter dịu dàng của “Nhất định đã yêu em” khiến đường nét gương mặt hắn xấu đi nhiều.
Trên mạng có người ráo riết truy tìm tin tức của chồng Giang Phi Bạch.
Người ở trấn Ô Sơn biết cô kết hôn nhưng không biết đối tượng là ai.
Người biết rõ thì chắc chắn không để lộ.
Một trận náo loạn ầm ĩ mấy ngày, rốt cuộc vẫn không có kết quả.
Hồng Oa vẫn như trước bị rất nhiều bình luận công kích.
Tài khoản im ắng không đả động đến, cũng không gạt bỏ quan hệ với Hoàng Nhất Diễn.
Tất nhiên tài khoản chính thức của Nhật Nhật Xa hoàn toàn thất thủ, tiếng mắng chửi có thể lên đến hàng vạn.
Tiểu Phì Tử vốn là dân trong nghề nhưng đó giờ vẫn chưa từng thấy trận chiến nào ác liệc như vậy, hắn khóc không thành tiếng, “Đám người đó nguyền rủa chúng ta, thật khốn nạn mà”.
Hoàng Nhất Diễn đang khui gói hàng chuyển phát, trả lời một câu: “Cào vài cái lên bàn phím rồi chửi mấy câu nếu có thể biến thành sự thật thì dân số ở Trung Quốc đã giảm được một nửa từ lâu”.
Tay Tiểu Phì Tử run rẩy, “Tất cả là tại cô…” Nửa câu sau hắn không dám nói là, “…tại cô đạo nhạc của người khác”.
Cô không nói gì nữa, đứng dậy bỏ đi.
Một buổi tối, Hoàng Nhất Diễn nhận được video từ La Văn Hà, hắn nói: “Là một cô gái tìm em, nhờ em gửi cho chị”.
Hắn không nhắc đến chuyện đạo nhạc, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng một cái video đại khái đã biểu lộ rõ thái độ của hắn.
Đó là video quay cảnh đốt giấy.
Nhìn qua rất bình thường, có điều nếu để ý kỹ sẽ thấy phía góc của tờ giấy trắng ẩn hiện một chữ “Hoàng”.
Hoàng Nhất Diễn nhớ ra.
Đây là trong lần tham dự sự kiện khai trương của nhãn hiệu đồ thể thao, cô đã ký tên cho một nữ khán giả.
Cô không biết nên bày ra bộ mặt vui mừng vì nữ khán giả ấy bị đả kích tinh thần nặng nề hay vẫn nên bất đắc dĩ vì đã phụ sự tin tưởng của La Văn Hà.
Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong cô rất phức tạp.
Trước khi bị ăn chửi, Hoàng Nhất Diễn cảm thấy không ở cùng Ninh Hoả thật tốt, như vậy sẽ không liên luỵ hắn.
Nhưng trong nháy mắt này, cô lại nghĩ, nếu giờ có một con cún to xác xuất hiện bên cạnh cho cô ôm một cái, chắc sẽ rất ấm áp.
Thật ra trên mạng cũng có số ít người duy trì thái độ bình thường với Giang Phi Bạch.
Nhưng đó không phải vì tin tưởng cô không đạo nhạc, mà chỉ đơn giản do họ không để tâm đến mấy chuyện này, chỉ cần ca khúc dễ nghe đều có thể chấp nhận được.
Hoàng Nhất Diễn biết rõ, sau khi “Bài ca phong hoả” phát sóng nhất định cô sẽ ngày càng có thêm nhiều fan hâm mộ.
Thời điểm hết đường xoay trở, những fan hâm mộ không nhận thức về vấn đề bản quyền chính là vũ khí tốt nhất giúp cô đối phó khó khăn.
Đây là sự tàn khốc trong thực tế, cũng là kế hoạch mà cô đã định ra từ đầu.
Phía trước mà cô phải đi, chính là con đường hắc hồng [6].
[6] Nổi tiếng trong Cbiz chia thành 2 con đường chính, một là “bạo hồng” – tức là đi lên nổi tiếng bằng thực lực tác phẩm được khán giả khen ngợi công nhận (tích cực, hai là “hắc hồng” – trái ngược lại cái trên, đi lên bằng con đường “ăn chửi”, dùng phát ngôn hay hình ảnh gây sốc kích cho người ta mắng chửi mình, từ đó tạo ấn tượng xấu để nổi tiếng.
Về vết nhơ đạo nhạc, vừa không bị cấm sóng, lại không phải chuyện khiến người khác mắng chửi quá đáng.
Gánh một tai tiếng như thế trên lưng thì sao chứ.
Cha Hoàng chưa bao giờ kể về cổ tích cho những đứa con ông nghe.
Để làm một người tốt, nhất định phải gian trá hơn so với đám người xấu.
— HẾT CHƯƠNG 31 —.