Hôn Hoàng

Chương 25: Dịch Hạo Quân Là Quân Tạo Phản


Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 25: Dịch Hạo Quân Là Quân Tạo Phản


Hai ngày sau, Dịch Hạo Quân kết thúc chuyến công tác liền trở về nước.

Hắn quan tâm đến việc livestream của Giang Phi Bạch nên hẹn Hoàng Nhất Diễn đến quán trà nói chuyện riêng.

Hắn ngày càng thích vạch rõ ranh giới với những thứ hiện đại, lại ưu ái thiên vị cho những thứ thuộc về quá vãng.

Có điều công việc của hắn thì lúc nào cũng đậm mùi tiền, buôn bán kiếm lợi.

Hoàng Nhất Diễn cảm thấy kỳ quái, chỉ có thể tự giải thích rằng, có lẽ con người người tới một độ tuổi nhất định thì sẽ nảy sinh sở thích sưu tầm những thứ mà mấy ông cụ trung niên ưa chuộng.

Dịch Hạo Quân hỏi cô: “Sao không livestream nữa?”
“Có chút vấn đề”.

Hoàng Nhất Diễn lời ít ý nhiều.

Dịch Hạo Quân vừa nghe đã đại khái đoán được nguyên nhân, hơi cười, “Nếu cô đã quyết định bước lên con đường này thì phải tính tới chuyện đối mặt với lời ra tiếng vào trên mạng”.

“Tôi hiểu mà”.

Hôm đó khi phòng livestream thông báo phát sóng trở lại, ngoại trừ những fan ham muốn tình sắc rời đi thì fan cuồng não tàn vẫn như cũ hoạt động sôi nổi, từ spam bình luận đến tặng thưởng cho cô, không khác gì kẻ điên.

Nhìn một đống phần thưởng, cô cũng câm nín.

Núi vàng núi bạc chắc không phải cũng sụp đổ như thế chứ.

“Bước kế tiếp cô tính thế nào?”
“Thì vẫn như trước thôi”.

Cô chưa ly hôn với Ninh Hoả.

Mỗi bước đi đều phải cẩn thận tính toán đến lợi ích thiệt hơn của hắn, đúng là làm người khác vướng tay vướng chân mà.

“Ừm”.

Mắt Dịch Hạo Quân cụp xuống nhìn chén trà trong tay, “Có tin gì của Tiểu Kim không?”
“Không có”.

Hoàng Nhất Diễn lắc đầu.

Dịch Hạo Quân nhấp một ngụm, ngẩng đầu quan sát kỹ Hoàng Nhất Diễn, “Cứ tiếp tục thì không vấn đề gì, có điều nhiệt độ không kéo dài lâu.

Thể loại nhạc như Rock NRoll vốn dĩ kén người nghe, danh tiếng của những tay ghi-ta như cô cũng chỉ có giá trị trong ban nhạc.

Giờ lại không có Tiểu Kim, cô một thân một mình không dễ dàng gì”.

“Phải đó”.

Nói thẳng ra đây cũng là sự thật không thể chối cãi.

Trừ phi tự đánh đàn tự hát thì may ra còn có cơ hội bật lên, nếu không một tay ghi-ta thuần chất như cô không thể nổi tiếng ra ngoài được.

“Nếu cô có cách liên lạc với Tiểu Kim, có thể nhờ cô ấy ra mặt giúp đỡ”.

Dịch Hạo Quân nhẹ thở ra một hơi, giọng điệu vừa trầm vừa mỏng, “Cũng nhờ cô nói với cô ấy, tôi không ép buộc cô ấy nữa”.

Nói ra lời này trước mặt Hoàng Nhất Diễn khiến hắn giống như ông chủ dễ tính bị nhân viên của mình mạo phạm nhưng không dám làm gì, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu thiệt.

Hoàng Nhất Diễn không lấy làm kiêu cũng không xu nịnh, “Dịch tiên sinh, tôi thật sự không biết Tiểu Kim ở đâu cả”.

Dịch Hạo Quân mỉm cười có chút khó coi.

Nhớ lại Kim Xán Xán lúc đó mất tích là ở quê mình, tên trấn Tây Tỉnh.

Trong Tổ Hợp Kim Hoàng từng có một thành viên nữa, tên hắn là Lam Diệm, cũng sống ở trấn Tây Tỉnh.

Có điều nếu Lam Diệm không muốn nói thì đừng ai hòng cạy được miệng hắn nửa lời, chưa kể bản thân hắn còn có một cái Hoành Quán to đùng làm chỗ dựa vững chắc.

Trong khi Dịch Hạo Quân luôn cảm thấy Lam Diệm cùng Hoàng Nhất Diễn nhất định biết gì đó, chỉ là không chịu nói với hắn.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến tâm tình Dịch Hạo Quân phút chốc không vui.

“Dịch tiên sinh, nếu không có gì nữa, tôi đi trước đây”.

Hoàng Nhất Diễn uống hết ly trà bèn đứng dậy, “Bước tiếp theo nên làm thế nào đã quyết định xong hết rồi, có điều hiện giờ chưa phải lúc”.

“Được”.


Dịch Hạo Quân làm động tác “đi thong thả” để tiễn cô.

Tình cảnh lúc này của Hoàng Nhất Diễn chưa quá bế tắc, tất nhiên không thể dụ Kim Xán Xán xuất hiện.

Ánh mắt thâm trầm của hắn dõi theo bóng lưng của Hoàng Nhất Diễn, nhẹ gõ lên chén trà, đang nghĩ gì đó ——
Phòng livestream của Giang Phi Bạch vẫn tiếp tục mở, có điều không còn thấy cô mặc váy ngắn như trước.

Cô vẫn mua hot search đều đặn.

Lúc này ngoại trừ cố sức thu hút sự chú ý của người xem từng chút một thì Hoàng Nhất Diễn cũng không làm gì khác.

Nói đúng hơn là cô không thể làm, nếu không sẽ trở thành mầm hoạ đối với tương lai của Ninh Hoả.

Hồi trước cứ nghĩ là có thể thuận lợi ly hôn, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện oái oăm như “giai đoạn hạ nhiệt ly hôn” chứ.

Thế nên cô chỉ đành kéo dài kế hoạch đòi lại bản quyền ca khúc của mình.

May mà chỉ còn 10 ngày nữa sẽ kết thúc giai đoạn quái quỷ này.

Nếu thành công ly hôn với hắn thì cô cũng không cần phải tránh né lo lắng đủ đường nữa.

Nhưng mà thực tế phũ phàng không cho Hoàng Nhất Diễn có thời gian thích ứng, ba ngày sau, cô lại lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Chắc chuyện duy nhất có lợi trong lúc này chính là cô không cần bỏ tiền mua hot search, tự khắc có người khác mua thay cô rồi.

Chủ đề “Giang Phi Bạch đạo nhái Thái Tân Thu” bất ngờ tăng vọt vị trí, tiến thẳng vào top 10 hot search được quan tâm hàng đầu, thật sự đè bẹp cả độ nổi tiếng của Cù Hoa Huy.

Mọi chuyện vỡ lỡ mà mấy giờ sau Hoàng Nhất Diễn mới hay.

Cùng lúc đó cô phát hiện bản thu âm trước đây của mình ở Nhật Nhật Xa không biết bằng cách nào đã bị phát tán đầy nền tảng nghe nhạc trên mạng, còn in thêm dòng chữ “bản gốc” to đùng.

Trong lòng cô như hiểu ra gì đó, có điều vẫn hơi mờ mịt.

Nhưng cô chắc chắn Dịch Hạo Quân chính là quân tạo phản trong chuyện này.

Cô hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Hoàng Nhất Diễn cẩn thận đếm lịch.

Qua bảy ngày nữa cô đã có thể ly hôn với Ninh Hoả.

Nhưng lúc này mọi thứ lại loạn thành một đống.

Nhìn phản ứng của khán giả trên Weibo, cô chưa kịp chuẩn bị tâm thế đã bị kéo vào trận gió lốc cuồng phong.

Dịch Hạo Quân con mẹ nó tốt thật.

Hoàng Nhất Diễn suy nghĩ một chút mới lấy lại bình tĩnh, cô tự an ủi mình, chuyện đạo nhái chỉ mới được đào lên.

Nếu đào sâu hơn về bản quyền thì cũng không có bằng chứng, không đâu vào đâu.

Danh tính của Giang Phi Bạch vốn là giả, tài khoản Weibo cũng không có chứng thực thân phận.

Nếu số điện thoại bị lộ ra ngoài, cô sẽ xem xét, thấy nguy hiểm thì liền đổi.

Có điều ngay ngày hôm sau, cục diện phản ứng ở trạm lớn [1] của Thái Tân Thu không tốt lắm.

[1] chỉ fanpage lớn của nghệ sĩ.

Trong Cbiz thường chia thành nhiều tài khoản như tài khoản cá nhân của nghệ sĩ, tài khoản phòng làm việc chuyên đăng thông tin về nghệ sĩ, ngoài ra còn có hậu viện hội – trạm lớn nhất (bao gồm nhiều tài khoản nhỏ để khống bình, đánh bảng, phản hắc…), sẽ phụ trách kết nối tổ chức fan và liên hệ với công ty để support cho những hoạt động của nghệ sĩ.

Một số trạm nhỏ khác có vai trò như fansite chuyên chụp ảnh nghệ sĩ – người đứng đầu gọi là trạm tỷ/trạm ca.

@Không giảm béo Thu Thu không giảm béo: Xin lỗi tôi phải nói thẳng, trình độ của cô gái này đúng là hạng xoàng mà.

Tư thế cầm ghi-ta rõ ràng chỉ vừa biết chơi không lâu.

Đạo nhái cũng đạo không xong.

Cùng một giai điệu, Thu Thu vừa đàn vừa hát kinh diễm vô ngần, còn người này thì không thấy chút kỹ thuật nào.

(31890 like)
@Dưới núi có một viên đạn Thu Thu: Tôi cũng từng học đánh ghi-ta, để tôi nói cho nghe! Cô ta cùng lắm cũng giống như tôi, học không quá ba ngày, nhưng tôi còn biết mắc cỡ, chỉ tự đánh tự nghe, còn cô ta thì chẳng biết xấu hổ, còn đạo nhái ca khúc của Thu Thu, ghê tởm! (24675 like)
@Phù thuỷ không tin tưởng đàn ông: Cô ta là người biểu diễn trong quán bar đấy.

Trước kia tôi từng xem qua màn trình diễn của nhóm bọn họ, có điều tất cả là nhờ hát chính làm tốt.

Nếu không có hát chính thì cô ta cũng vô dụng, đúng là ôm mộng muốn nổi tiếng nhưng lại ảo tưởng kỹ năng của mình (19041 like)

@Mỹ nhân bại bại bại bại hoại: Bạn của tôi làm ở quán bar chỗ cô ấy từng diễn, ban nhạc này phải nói là khởi điểm cao ngất nhưng không lâu thì tan tác.

Bên ngoài họ giải tán nhưng nguyên nhân thật sự là bị quán bar đuổi đi (18906 like)
Giang Phi Bạch chưa bao giờ lộ diện trước người khác nhưng những kẻ đó lại dễ dàng liên tưởng cô với Tổ Hợp Kim Hoàng là vì sao?
Hành vi bạo lực mạng vô cùng rõ ràng.

Hoàng Nhất Diễn đầu tiên gọi điện thoại về nhà cho cha Hoàng.

Cô kể lại sự việc một cách đơn giản, lại lo lắng giải thích sợ đám người đó đào được danh tính thật của mình.

“Cha, con không rõ bên kia biết được bao nhiêu chuyện về mình, nếu có người tìm đến làm phiền nhà chúng ta thì cha chịu thiệt chống đỡ một chút”.

Cha Hoàng có nằm mơ cũng không ngờ, sau khi con gái đi khỏi nhà vẫn xảy ra chuyện.

“Cha hỏi con, con có lòng tin tương lai có thể đem mọi việc phơi bày ra ánh ánh không?”
“Có chứ, nhưng mà tiếng xấu này chắc còn đeo bám con một thời gian dài”.

“Cha tin con”.

Ba Hoàng cũng là một người tính cách phóng khoáng không câu nệ.

Dù sao từ nhỏ tới lớn cũng dọn dẹp không ít tàn cuộc cho đứa nhỏ này, thêm một lần bớt một lần cũng không có gì khác biệt.

“Thời gian sắp tới cha chịu thiệt một chút vậy”.

“Vâng ạ”.

Cha và con gái lúc này một lời khó nói hết.

“Nếu có kẻ dám chỉ tay chỉ chân vào nhà mình, cha nhất định sẽ xé xác hắn.

Chúng ta là nhà họ Hoàng nổi tiếng độc mồm độc miệng, truyền từ đời này qua đời khác, không lẽ lại sợ lũ nhãi ranh mồm mép bên ngoài sao?” Ý chí chiến đấu của cha Hoàng sôi sục, “Nhớ kỹ, chỉ cần không thẹn với lòng, dù cả thế giới có quay lưng lại với con thì cha mẹ cũng sẽ quay lưng lại với thế giới, mắt điếc tai ngơ”.

Hoàng Nhất Diễn đáp một tiếng, lại hỏi: “Chị cả bỏ nhà đi đâu rồi ạ?”
“Quên rồi, hôm kia mẹ con có điện thoại cho nó một lần, hình như là chỗ khỉ ho cò gáy gì đó chưa từng nghe qua”.

Cha Hoàng ngừng lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Nếu có kẻ thần thánh nào tẫn nó một trận thì đỡ nhọc công người cha này đây phải tốn sức tìm về”.

“Còn em trai ạ?” Buộc miệng hỏi xong, Hoàng Nhất Diễn biết mình lo thừa rồi.

Quả nhiên cha Hoàng ngay lập tức chỉ hận không thể đẩy con trai út vào núi đao biển lửa, “Nó à, da thô thịt dày, bị mắng một chút cũng không sao.

Không bằng con đổi số điện thoại của mình thành của nó đi, để nó ăn mắng thay con”.

“Không cần đâu, chuyện của con tự con sẽ giải quyết”.

Nói đoạn cô cúp điện thoại, cô còn một nỗi lo nữa, đó là Ninh Hoả.

Cô chưa từng nói với người khác chồng của mình tên Ninh Hoả.

Hàng xóm trong trấn Ô Sơn cũng chỉ biết chồng cô là người rất đẹp trai, còn lại gương mặt thế nào thì không có ấn tượng.

Chỗ đứng của Ninh Hoả trong giới chưa chắc chắn, nếu như bị đào ra quan hệ vợ chồng với cô thì chính là một nhát chí mạng, toàn bộ sự nghiệp của hắn sẽ bị huỷ hoại trong thoáng chốc ——
Lại tới thứ Năm.

Mai là ngày ghi hình của Ninh Hoả.

Sau khi kết thúc hoạt động quay chụp, lúc Hải Khách cùng Ninh Hoả quay về thành phố S đã hơn 11 giờ đêm.

Hải Khách là người sắp xếp công việc cho nghệ sĩ, lại không khác gì trợ lý, lúc này còn giúp Khương Nghênh Hạ kéo một đống vali, hắn mệt muốn chết.

“Không được rồi, anh chịu không nổi.

Anh muốn huỷ hết mấy mối quay chụp của cậu đợt sau.

Nếu cậu thuận lợi ra mắt rồi thì cũng không cần thiết vất vả kiếm mớ tiền ít ỏi này nữa”.

“Ừm”.

So với cơ thể mệt mỏi, Ninh Hoả thấy tâm tình lại bực bội khó chịu hơn.

Vốn dĩ hôm nay hắn định về nhà chơi trò ân ái với vợ mình, ai biết lại bận tối mắt tối mũi không kịp thở.


Đã một tuần không gặp nhau.

Thời gian cứ thế mà hao phí, rốt cuộc cũng sắp đến lúc “giai đoạn hạ nhiệt ly hôn” kết thúc.

Trên xe đi về, Ninh Hoả nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hải Khách lúc nào cũng bận tâm những tin tức giải trí, hắn mở Weibo muốn nhìn qua một chút.

Thật ra bản thân hắn chỉ định xem đề tài thảo luận về Ninh Hoả.

Nếu nhìn thấy có người khen ngợi Ninh Hoả, Hải Khách cảm thấy không khác gì bản thân được ăn mật.

Đây là ngôi sao mới sáng giá được hắn một tay tìm kiếm và đào tạo đến tận bây giờ, vô cùng có cảm giác thành tựu nha.

Cũng nhờ vậy mà Hải Khách mới nhìn thấy tin tức liên quan đến cái tên Giang Phi Bạch.

Hắn không nhịn được thốt lên: “Ôi trời, Giang Phi Bạch cũng lợi hại thật, hai cái hot search đều thuộc về cô ấy”.

Nháy mắt Ninh Hoả tỉnh táo hẳn: “Cái gì?”
Khương Nghênh Hạ ngồi ở ghế phụ lái liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hải Khách muốn tát vào mặt mình.

Hắn đột nhiên quên mất ba chữ Giang Phi Bạch có ý nghĩa đặc biệt với Ninh Hoả.

Hắn hàm hồ nói: “Không có gì đâu, nổi tiếng thôi.

Không phải vụ phòng livestream lần trước cũng lên hot search sao”.

Muộn rồi, hắn không thể thay đổi tình thế này.

Ninh Hoả mở Weibo, do vừa mới đăng ký tài khoản nên ở mục thông báo hiển thị 999+ tin chưa đọc, hắn cũng lười nên không xem, trực tiếp mở bảng hot search.

Giang Phi Bạch hiện có hai hot search nằm trong bảng chính, một cái do cô tự mua nằm ở vị trí ngoài 30, một cái khác thì nằm phía trên.

Sắc mặt Ninh Hoả trong chớp mắt thay đổi.

“Bác tài, dừng xe”.

Khương Nghênh Hạ quay đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc không khác gì nhìn thấy cây vạn tuế ra hoa.

Cô cũng lập tức mở bảng hot search ra xem.

Hải Khách ôm trán, thở dài hỏi: “Cậu chạy đi đâu?”
Ninh Hoả đáp: “Bạn bè có việc”.

“Việc gì?” Hải Khách biết rõ, bản thân hắn sớm muộn gì cũng bị tên khốn này ép chết tức tưởi mà.

Ninh Hoả không nói, đợi xe dừng lại, hắn lập tức mở cửa bước xuống, “Tôi đi đây”.

Hải Khách tất nhiên không muốn hắn đi, vội vàng chụp tay Ninh Hoả, “Người anh em à, có việc gì để ngày mai ghi hình xong hẵng nói được không? 5 giờ sáng sớm mai chúng ta phải đến trường quay rồi, hiện giờ là 11 giờ rưỡi.

Từ đây đến lúc đó chỉ còn 5 tiếng rưỡi đồng hồ thôi, cậu lại mệt mỏi cả ngày, giữ gìn sức khoẻ và trạng thái tinh thần thật tốt mới quan trọng, cậu nói xem đúng không?”
“Tôi có việc, phải đi”.

Ninh Hoả hất tay Hải Khách rồi chạy đi luôn.

“Xong rồi, xong rồi”.

Hải Khách một tay che chặt hai mắt, thảm không dám nhìn.

Khương Nghênh Hạ có chút tò mò, hỏi hắn: “Anh Hải, Giang Phi Bạch là ai vậy?”
“Một chủ phòng livestream trên mạng, thường xuyên lộ đùi”.

Cô chớp mắt mấy cái, “Ninh Hoả quen à?”
“Anh em thôi”.

Hải Khách gọi cho Ninh Hoả một cuộc điện thoại.

Ninh Hoả từ chối nhận máy, Hải Khách lại nói thêm một câu với Khương Nghênh Hạ, “Là hắn nói”.

Điện thoại được nối máy, Hải Khách nhắc nhở Ninh Hoả: “Nhớ rõ ngày mai phải có mặt đúng giờ cho anh” ——
Lúc chuông cửa vang lên, Hoàng Nhất Diễn dường như biết được người đến là ai.

Cửa gỗ kiểu cũ không có mắt mèo, cô đành phải đứng sau cửa, thấp giọng hỏi người bên ngoài: “Ai vậy?”
“Là anh”.

Cô nghe thấy tiếng Ninh Hoả nặng nề không khác gì màn đêm u ám.

Nhưng lúc này cô cảm thấy bản thân mình cũng nặng nề không kém, cô hơi phiền não.

“Muộn rồi, em muốn ngủ”.

“Em không mở anh sẽ đạp cửa xông vào”.

Hắn gõ mấy tiếng lên ván cửa.

“…”

“Anh cũng không ngại làm hàng xóm em thức dậy hết đâu”.

Hoàng Nhất Diễn nắm núm cửa, cẩn thận suy nghĩ một chuyện, cuối cùng phải làm sao để Ninh Hoả buông tha cô đây.

Thật ra cô biết rõ đáp án, từ lâu đã biết rồi.

Cô mở cửa.

Ninh Hoả nhanh chóng lách người qua, ôm cô vào lòng, “Hot search bị gì vậy?”
“Một lời khó nói hết”.

Dịch Hạo Quân đã đoán biết trước cô thu âm ca khúc này là để đi một nước cờ hiểm.

Nhưng hắn lại tung nước cờ hiểm đó quá sớm, khiến cô trở tay không kịp.

Ninh Hoả vuốt tóc Hoàng Nhất Diễn, “Không phải em muốn tìm người bạn tên Kim Xán Xán của mình sao?”
“Lần này có chút ngoài ý muốn”.

Hắn hôn cô một cái, “Vợ à, đừng sợ.

Để anh giải quyết giúp em”.

Cô đẩy người hắn, quay lại bộ dạng lãnh đạm nói: “Chuyện của em, em muốn tự mình xử lý”.

Hắn lại kéo cô về, dịu dàng dỗ dành: “Em là vợ anh, anh nhất định sẽ đứng về phía em”.

Nhưng cô lại xem hắn như người xa lạ, không nhanh không chậm nói: “Em hỏi cục dân chính rồi, anh chỉ cần đưa giấy chứng nhận kết hôn cho em, em có thể tìm người uỷ thác làm thủ tục ly hôn thay anh”.

Biểu cảm trên mặt Ninh Hoả nháy mắt đông cứng.

Hắn lui về sau mấy bước, chỉ sợ bản thân bất ngờ không tiêu hoá được câu nói của cô sẽ bóp chết cô.

“Khả năng đánh trống lảng của vợ anh ngày càng cao thâm”.

“Chúng ta nhất định phải ly hôn”.

Hoàng Nhất Diễn ủ rũ nói, cô lo lắng không dám một phút lơ là.

“Em có thôi đi không?” Ninh Hoả cố gắng lắm mới nén được lửa giận trong lòng không phun ra mấy lời mắng chửi thô tục, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng hắn.

“Ly hôn là chuyện nghiêm túc em muốn làm”.

Giờ phút này trái tim hắn không khác gì bị thiêu cháy, nhưng lại không cách nào trút giận lên người cô, vì thế hắn đành phải tiến lên hung hăng chặn miệng cô lại.

Đùi hắn quặp chặt chân cô khống chế.

Cô giãy dụa nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể dùng sức đẩy hắn, miệng cắn chặt răng không để hắn đạt được ý định.

Hắn nắm lấy cổ tay gầy gò của cô giơ cao khỏi đỉnh đầu, đè ép lên tường.

Sau lại thô bạo gặm cắn môi cô như muốn xé rách đôi môi ấy.

Hoàng Nhất Diễn đau đến hít thở khó khăn.

Đôi nam nữ này đã quấn quýt nhau không biết bao nhiêu lần, bất kể là một người muốn chơi trốn tìm ẩn nấp thật xa cũng bị người kia tìm ra được.

Cô tránh không thoát, hàm răng bị hắn liếm láp đến hơi run rẩy.

Mùi thuốc súng căng não lúc trước giờ phút này cũng biến thành tiếng thở dốc khàn đục của hai người.

Cô cố gắng thở chậm lại, trong cổ họng phát ra mấy tiếng ngâm nga.

Ninh Hoả rời khỏi môi cô, muốn hôn lên mắt cô nhưng hắn chỉ thấy đôi mắt ấy một mảnh lạnh lẽo.

Lạnh như băng, ảm đạm như củi khô, dập tắt ngọn lửa hừng hực đang thiêu cháy cơ thể hắn, nhưng lại nhen nhóm một ngọn lửa khác đầy phẫn hận và tức giận.

Hắn nắm chặt cằm cô, “Tôi nhịn em đủ rồi”.

“Một năm qua, em cũng nhịn đủ rồi”.

“Tôi muốn loại phụ nữ nào mà chả có.

Hầu hạ em thì tôi chẳng khác gì một thằng cháu trai, em nói gì cũng đều ngoan ngoãn nghe lời”.

Chóp mũi hai người cọ vào nhau, Ninh Hoả hạ giọng hỏi: “Tôi đối xử với em không đủ tốt ư? Kém chỗ nào so với bạn trai cũ của em, hửm?”
“Hắn có tài”.

Cứ vậy đi, cô luôn biết cách đuổi con cún to xác này đi, chỉ là trước đây cô không nỡ.

Ninh Hoả hoàn toàn lặng im, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.

Giống như ánh lửa rơi vào trong một hang động, không thấy ánh sáng, chỉ thấy một màu đen an tĩnh, cũng không biết được nhiệt độ trong đó có nóng hay không.

“Ừm, có tài?” Ninh Hoả buông lỏng tay cô, “Hắn dùng tài của mình ngủ với fan, tôi dùng mặt thì không được sao?”
Đôi đồng tử của Hoàng Nhất Diễn trong phút chốc như được phóng đại, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Ninh Hoà cười lại sờ sờ mặt cô, “Em cứ đợi đi, đợi hắn ngủ đủ với đám fan của mình, sau đó sẽ quay lại với em”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.