Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 21: Út Nam Thứ Nữ Họ Hoàng – Chiếu Yêu Phiên Cái Có Gì Khác Nhau
Út nam thứ nữ họ Hoàng
Chiếu Yêu Phiên [1] cái có gì khác nhau
[1] Chiếu Yêu Phiên (招妖幡) là một món bảo bối của Đắt Kỷ trong tác phẩm “Phong thần diễn nghĩa” có tác dụng hồi sinh và triệu tập lại yêu quái sau khi chúng bị tiêu diệt
Giữa biển người bao la, cơ hội Giang Phi Bạch gặp Bạch Phi Giang lớn bao nhiêu, chưa cần nói cũng biết? Chính là không khác gì Sao Hoả đụng Địa Cầu.
Người hành tẩu giang hồ không thể không đề cao cảnh giác, lúc nào cũng vô cùng cẩn trọng.
Hoàng Nhất Diễn nghe xong liền hiểu, Bạch Phi Giang chẳng qua chỉ là tên giả.
Nhìn đàn em của thiếu niên trước mặt, cô đoán chừng tuổi cũng không khác biệt lắm so với đám trộm cắp hung hăng lúc nãy.
Cô nói cảm ơn với thiếu niên này rồi rời khỏi con ngõ.
Kiến trúc nhà ở đây không khác lắm so với những trấn nhỏ lân cận, đa số là nhà hai tầng hoặc ba tầng.
Trước nhà thổ hào[2] được lát gạch sạch sẽ, những hộ dân thường thì phết sơn xanh trắng đan xen.
[2] dùng để chỉ tầng lớp những địa chủ ở nông thôn, người có nhiều tài vật giàu có
Hoàng Nhất Diễn không phân biệt được vị trí khi trước mình xuống xe là ở đường nào.
Lúc đuổi theo tên trộm, trong mắt chỉ nhìn mỗi cái áo sơ mi hoa hoè, cũng không quan tâm phương hướng đông tây nam bắc xung quanh.
Tên áo hoa toàn chạy vào ngõ hẹp, khiến trí nhớ cô càng thêm mông lung.
Cô nhìn sang bên trái.
Là từ hướng đó chạy vào ngõ ư?
Cô lại quay đầu sang bên phải.
Hình như từng chạy qua chỗ tiệm vịt quay kia thì phải?
Cô quyết định đi về phía bên phải.
Một hồi lại cảm thấy siêu thị bên trái cũng có chút ấn tượng.
Lạc đường rồi.
Hoàng Nhất Diễn dừng bước, nhìn đồng hồ.
Đuổi theo tên trộm xong còn đứng đó xem đánh nhau, không ngờ qua lại một hồi mất hết 20 phút.
Sợ là xe cũng đã đi xa…
Không ổn.
Trong ngõ nhỏ đám thiếu niên gây sự ban nảy vẫn đang thu dọn tàn cuộc.
Ninh Hoả nói: “Lấy lại giấy chứng nhận của lớp trường rồi bỏ đi.
Đừng ồn ào quá, cảnh sát biết được thì không hay”.
Đoán chừng đám Tạng Hổ cũng không đủ can đảm đến báo án cảnh sát đâu.
Ninh Hoả vừa nói xong, đám thiếu niên phản nghịch đều nghe theo rồi tự giác rút đi.
Mái tóc xanh xanh đỏ đỏ nhuộm thành năm màu phất phơ như vẫy tay chào tuổi trẻ.
Tóc Ninh Hoả nhuộm bạc trắng có chút ánh khói, nhìn qua giống như già thêm mấy tuổi.
Đuổi những người khác đi hết, hắn mới chậm rì rì rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng, ra khỏi con ngõ.
Hắn ngẩng lên nhìn trời nhả khói, quay đầu lại thấy Giang Phi Bạch đang cúi người, chọc chọc vào cái đèn đường gần đó.
Nguời Giang Phi Bạch rất gầy, bóng hắt xuống đất cùng một chỗ với đèn đường nhìn qua không khác gì hai thanh kiếm cắm giữa trời.
Trước nay Ninh Hoả cũng không phải chưa từng thấy qua thiếu niên nào lại gầy như thế, có điều hắn vẫn không nén được ngạc nhiên, xoay người đi ngược lại hướng bên trái.
Lúc này Hoàng Nhất Diễn bỗng ngẩng phắt lên, bắt gặp bóng dáng Ninh Hoả, cô hô một tiếng: “Bạch Phi Giang”.
Hắn có chút tức cười, không ngờ cô thật sự kêu cái tên này.
Ninh Hoả cảm thấy thú vị, quay đầu liếc nhìn cô.
Cô hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“Đường Hồ Đồ[3]”.
“…” Thật hay giả vậy? Không biết tên đường này?
“Đường tên là Hồ Đồ”.
Ninh Hoả gảy điếu thuốc, tàn thuốc trắng xoá vừa vặn rơi xuống đất ngay vết nứt của xi-măng.
Ngón trỏ hắn lại gảy gảy thêm mấy cái, như muốn đem tàn thuốc trám lại chỗ nứt này.
[3] ban đầu anh Hoả nói cộc là “Hồ đồ lộ” nên chị Diễn nghe thành “không rõ”, “không biết”.
Sau thấy chị không hiểu anh mới nói rõ hơn là đường tên Hồ Đồ.
Hoàng Nhất Diễn nhìn điếu thuốc trên tay hắn không chớp mắt, động tác gảy thuốc thành tục giống như một kẻ nghiện thuốc lá rất nặng.
Cô lại hỏi: “Chỗ này cách thành phố xa lắm không?”
“Xa”.
Hắn tuỳ tiện trả lời, không chút để ý.
“Tôi muốn vào thành phố”.
“Vậy đi thôi”.
Hắn lạnh nhạt.
Hoàng Nhất Diễn không trách, dáng vẻ bình thường của cô cũng giống hắn, cả người lạnh nhạt vô tình.
Hơn nữa lúc này cô cũng không cười được.
“Đi bằng cách nào?”
Hắn nhìn thẳng vào cô.
Ở độ tuổi vào học sơ trung, hắn vẫn chưa dậy thì, chiều cao cũng tàng tàng không quá nổi trội, chỉ cao hơn cô tầm 5 cm.
Cái nhìn thoáng qua nhưng Ninh Hoả lại cảm thấy, dáng vẻ của Giang Phi Bạch có chút giống con gái, khuôn mặt cô đạm nhiên, không có biểu tình đặc biệt nhưng đường nét lại nhu hoà mềm mại.
Có điều những tên nhóc trông giống con gái cũng nhiều, vì thế hắn chỉ hơi sững sờ, cũng không quá ngạc nhiên.
“Phía trước có một trạm xe buýt.
Nếu may mắn có thể bắt được xe vào thành phố.
Tốt nhất là bắt được chuyến chạy thẳng đến bến xe khách của thành phố ấy, khoảng nửa tiếng sẽ có một chuyến”.
Cô tiếp tục hỏi: “Trạm xe buýt ở đâu?”
Ninh Hoả mất kiên nhẫn, chỉ tay về phía trước, “Có biển báo đó”.
Hoàng Nhất Diễn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một tấm biển hình vuông xiêu vẹo kẹp giữa cột điện và đèn đường.
Nhìn qua một lần chẳng ai nghĩ đây là biển báo của trạm xe buýt.
Kích thước so ra còn nhỏ hơn tấm biển quảng cáo phòng chống bệnh lây lan qua đường tình dục bên cạnh.
“Cảm ơn”.
Đây là lần thứ ba cô nói cảm ơn với hắn.
Hoàng Nhất Diễn đến trạm đợi xe.
Đúng như lời nói của Ninh Hoả, nếu may mắn cô có thể bắt được xe.
Nhưng có điều cô vừa ra khỏi nhà đã gặp cướp, may mắn tất nhiên cũng theo đó chạy hết.
Trạm xe buýt này chỉ có hai tuyến chính.
Một là vào thành phố, một là chạy thẳng đến bến xe khách.
Nhưng hơn 10 phút trôi qua, đến cả một bóng quỷ cũng không có chứ đừng nói đến xe buýt.
Ánh mặt trời bỏng rát chiếu một hồi khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Cô lấy tay che đầu mình lại.
Chỉ mới cắt tóc không lâu, ngón tay vẫn chưa quen với mấy sợi tóc lún phún trên mái.
Lại đứng dưới cái nóng chói chang mùa hè, một cái đầu đinh thật sự là quá “sướng” rồi.
Lại chờ thêm 10 phút.
Cổ họng không khác gì bị lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa khô đến rát.
Cô xuống xe là vì khát nước muốn mua một chai nước uống, nhưng đến một giọt nước còn chưa kịp động thì đã phải vật vã chạy đuổi theo tên trộm.
Dưới ánh mặt trời đang buổi ban trưa, miệng lưỡi khó tránh khỏi ngày càng khô khan khó chịu.
Cô không đợi xe nữa, định tìm một cửa hàng tạp hoá mua nước giải khát.
Vừa xoay người, cô lại bị một hình xăm chằn chịt trên cánh tay kẻ kia cùng với câu nói dữ dằn doạ sợ, “Thằng nhóc, cuối cùng cũng bắt được mày”.
Hoàng Nhất Diễn ngẩng đầu.
Tên xăm mình vừa rồi bị đánh đã quay trở lại, khuôn mặt đầy vết thương đỏ tím đan xen, hắn còn dắt theo vài tên đàn em cũng chật vật không kém.
Có điều tên xăm mình nói sai rồi.
Cô cũng không chạy trốn thì làm sao để hắn bắt được chứ.
“Thanh danh” Hoàng Nhất Diễn tại trấn Ô Sơn có ai mà không biết, cô tác oai tác quái đã quen, nay đứng trước đám người lạ mặt hung dữ thế này cũng không để vào mắt.
Cha Hoàng không ít lần cảm thán: “Con gái thứ nhà tôi mà là con trai thì tôi sớm đã đuổi nó lên Thiếu Lâm tự rồi.
Con trai út nhà họ hoàng cũng hùa theo, “Cha, cha cứ để chị hai đi học, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp giáo dục của thầy cô ở trường”.
“Cũng phải, là cha có lỗi với hiệu trưởng”.
Cha Hoàng vỗ vai con trai, thở dài, “Hơn nữa còn để con đi học, tội chồng thêm tội”.
Ở trấn Ô Sơn từ lâu có một lời đồn: Út nam thứ nữ họ Hoàng – Chiếu Yêu Phiên cái có gì khác nhau.
(đại ý là con gái thứ hai và con trai út nhà họ Hoàng giống cái Chiếu Yêu Phiên – chiêu dụ yêu quái)
Hoàng Nhất Diễn thấp hơn tên xăm mình nên lúc đứng phải ngửa đầu mới nhìn được mặt hắn.
Tên xăm mình tỏ ý khinh thường tên nhóc thấp bé, hắn hừ một tiếng: “Lên!”
Cô nhanh chóng xoay người, ba chân bốn chảy vụt chạy đi.
Tên xăm mình sửng sốt, “Đuổi theo nó!”
Ninh Hoả nghỉ ngơi trong một cửa hàng của người quen, thuốc lá khiến hai mắt hắn mệt mỏi như muốn nhíu lại với nhau.
Đang mê man theo khói thuốc, đột nhiên một loạt âm thanh làm hắn tỉnh táo.
“Tên nhóc thối, đừng chạy!”
Ninh Hoả mở mắt rất nhanh, ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa xem là chuyện gì.
Chỉ thấy tên xăm mình cùng bốn năm tên đàn em đang đuổi theo Giang Phi Bạch.
Giang Phi Bạch lao nhanh như gió, chạy về hướng cửa hàng.
Con ngươi Ninh Hoả loé sáng, phun điếu thuốc trong miệng ra, hắn đi lên chặn lại.
Hoàng Nhất Diễn nhìn thấy hắn, tốc độ hơi chậm, nhưng rất nhanh liền co chân chạy tiếp, vụt một cái qua mặt hắn.
Hắn cảm tưởng giống như có một trận gió thoảng qua, cuốn theo vài sợi tóc trên đầu hắn phất phơ.
Hắn lập tức xoay người đuổi theo bóng cô, “Chạy làm gì?” Giây tiếp theo hắn mới nhận ra câu này quả thật vô nghĩa.
Hắn còn tưởng Giang Phi Bạch sẽ hét vào mặt hắn mấy câu linh tinh đại loại như: “Có người đuổi thì phải chạy”.
Ai ngờ cô lại nói: “Tôi một mình đánh không lại”.
Ninh Hoả không nén được tiếng cười, “Nếu thêm tôi thì sao?”
Hai tiểu bá vương cùng nhau sát cánh, suy nghĩ này cũng không tầm thường chút nào.
Hoàng Nhất Diễn đột ngột dừng bước, chân phải làm trụ, chân trái trượt về phía trước lại lưu loát xoay một vòng.
Cô nhìn chằm chằm tên xăm mình ngày càng đến gần, “Vậy không chạy nữa”.
Tên xăm mình chạy từng bước chậm chạp tiến lên.
Hắn nhìn thấy Ninh Hoả lúc này không biết ở đâu chui ra đứng cạnh người kia, sắc mặt giống như cái khay màu bị lật úp, xanh đỏ tím vàng đều hiện đủ lên mặt, biểu tình vô cùng phong phú đặc sắc.
Có điều cuối cùng mấy thứ màu kia trộn lẫn vào nhau tạo thành một khuôn mặt xám xịt.
Ở trấn Hoàng Khê trước nay có một lời đồn: Tạng Hổ mà gặp Ninh Hoả – Kết cục tan tác một mình thoái lui.
Lần này cũng vậy.
—
Đuổi tên xăm mình đi thì trời cũng sẩm tối.
Lễ hội âm nhạc sẽ diễn ra vào 9 giờ sáng mai, đêm nay nhất định Hoàng Nhất Diễn phải vào trong thành phố, nếu không cô lấy hết tiền mừng tuổi của mình để đổi lấy tấm vẻ này sẽ thành tốn công vô ích.
Cô mua một chai nước ở cửa hàng tạp hoá, ừng ực mấy hơi uống non nửa chai mới có thể tạm thời xoa dịu cổ họng khô khan.
Cô đeo ba lô lên lưng, vẫy tay chào tạm biệt hắn, “Tôi đi đây”.
“Vào thành phố à?” Ninh Hoả lại châm một điếu thuốc khác.
Hoàng Nhất Diễn nhàn nhạt lên tiếng, “Ừm”.
Tay Ninh Hoả kẹp điếu thuốc hạ xuống, hắn quay đầu gọi với vào trong hỏi, “Ông chủ, đêm nay có vào thành phố lấy hàng không?”
“Có chứ”.
Ông chủ đang ở trong kho hàng trên gác nói vọng xuống.
Dưới mái tóc nhuộm bạc trắng, ánh mắt của hắn như chìm trong sương khói mờ ảo, “Cho cậu quá giang một chuyến”.
Cô liếc mắt nhìn hắn.
“Trước đánh nhau, sau quen biết.
Anh em kết nghĩa[4]”
Dù sao cũng giúp cô bớt đi một chuyện phiền phức, cô gật đầu, “Được”.
Hai người bình thường học không tốt, thành tích đều xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, thế nên lúc này dù nghe câu “lộ thuỷ tình duyên” bị bóp méo sửa thành “lộ thuỷ huynh đệ” cũng không rõ đúng sai, không tính toán.
Xe của ông chủ là loại chuyên chở hàng nên chỉ có hai chỗ ngồi.
Ngoại trừ ghế lái thì chỉ còn chỗ của người khuân hàng.
Ninh Hoả cùng Hoàng Nhất Diễn phải ngồi ở thùng hàng phía sau.
Tấm bạt cao su không được cài lại nên lúc xe chạy dằn xốc không ngừng phập phồng đung đưa làm bụi đất bên ngoài đều bị cuốn hết vào trong xe.
Ninh Hoả đưa tay kéo tấm bạt phủ xuống rồi cố định nó.
Là một người thường gây chuyện bên ngoài, chỉ bằng trực giác Hoàng Nhất Diễn liền biết ai là người không thể chọc vào.
Tên xăm mình là kẻ không đáng sợ, dù bề ngoài hắn hung hăng dữ tợn, nhưng rêu rao khắp nơi thực ra chỉ để phô trương khí thế.
Còn người thiếu niên trước mặt, cô lại không thể nhìn thấu.
Đèn đường yếu ớt không chiếu sáng được bao nhiêu, hơn nữa lúc này thùng hàng lại bị tấm bạt che chắn, toàn bộ không gian như chìm sâu vào màn đêm u tối.
Cô cảm thấy bầu không khí nguy hiểm nên đành mở miệng phá vỡ sự im lặng lạ lùng, “Cậu cũng đi thành phố à?”
“Đi mua vài thứ linh tinh, dù sao tôi cũng theo xe trở về”.
Ninh Hoả trả lời.
Trước lúc lên xe, hắn không còn hút thuốc nữa.
Thùng xe tối om hắn không nhìn được nhưng cảm giác vẫn vô cùng nhạy bén.
Cô ngửi thấy một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt.
“Bạch Phi Giang”.
“Hửm?”
Ban đầu còn lạ, kêu một hồi lại quen, cô thấy tên này cũng không quá khó nghe.
Cô hỏi hắn: “Sao cậu hút thuốc nhiều vậy?”
Hắn im lặng một lúc rồi mới hỏi ngược lại cô, “Cậu không hút à?”
“Không thích”.
“Ồ”.
Ai ngờ sau này hai người gặp lại, hắn cai thuốc lá, còn cô lại nghiện không bỏ được.
Hoàng Nhất Diễn không phải kiểu người hoạt bát thích tán dốc, nếu bắt cô phải tìm đề tài để nói chuyện với người ta trong thời gian có hạn là một việc khó khăn không thua gì viết bài văn tám trăm chữ.
Cô không nói nữa, mở to mắt nhìn thùng xe tối đen.
Không bao lâu xe dừng lại, ông chủ hô một tiếng: “Đến rồi”.
“Đến à?” Hoàng Nhất Diễn lập tức xốc tấm bạt lên nhìn ra.
“Không phải”.
Ninh Hoả xoay người chống một tay lên thành xe, lấy đà nhảy ra khỏi thùng hàng.
“Đến trạm dừng chân thôi.
Cách thành phố một đoạn khá xa”.
Hắn quay đầu hỏi cô, “Cậu từ đâu đến thành phố?”
“Trấn Ô Sơn”.
“Sao không đi nhờ xe từ trấn Ô Sơn luôn cho tiện? Chạy đến trấn Hoàng Khê có việc à?”
“…” Hoàng Nhất Diễn lúc này mới ngộ ra.
Cha Hoàng nói từ trấn Ô Sơn bắt xe đến thị trấn, lại từ thị trấn theo đường lớn chạy vào thành phố, những lời đó chỉ để lừa bịp con gái thôi.
Cô tuỳ tiện kiếm một cái cớ: “Chuyện quan trọng, chắc là đánh nhau với cậu”.
Ninh Hoả cũng không thắc mắc việc đi lại của cô nữa, hắn nói: “Nhà vệ sinh ở đây khá sạch.
Xe của ông chủ sẽ đến chợ hàng hoá, nhà xí chỗ đó bẩn hơn, phân vẫn còn bốc mùi ấy”.
Hoàng Nhất Diễn: “…”
“Ông chủ chỉ dừng ở trạm này thôi, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới đi tiếp.
Nếu cậu muốn tìm một nhà vệ sinh sạch sẽ thông thoáng hơn thì phải chờ sau khi ông chủ ra khỏi chợ hàng hoá.
Còn xem cậu có vội không”.
Hoàng Nhất Diễn đã đi vệ sinh ở thị trấn.
Sau đó uống một chai nước.
Lúc ông chủ gọi lên xe, cô cũng vội vàng lên theo.
Như thế cũng tốt, đâm lao phải theo lao.
“Cậu có đi không đây?” Mắt Ninh Hoả trong ngần nhìn cô.
Cô vốn định giải thích bản thân mình là con gái.
Nhưng lúc này ở chung với người lạ, hơn nữa trời còn tối, thân phận con gái hình như hơi nguy hiểm, thôi cứ để hiểu lầm thành con trai cũng an toàn hơn.
“Đi chứ”.
Cô nhảy khỏi xe, một tay chống trên thành xe, lưu loát phóng xuống.
Trong đầu Hoàng Nhất Diễn nảy ra một cách, cô đi theo sau Ninh Hoả.
Lúc vào nhà vệ sinh, cô không chớp mắt xông thẳng đến buồng riêng.
Nhưng có điều cả hai buồng riêng đều có người bên trong.
Ninh Hoả đứng trước một cái máy vệ sinh, liếc nhìn cô, “Cậu rình mò trước cửa buồng vệ sinh của người khác làm gì vậy?”
Hoàng Nhất Diễn không còn cách nào khác, đành phải giả vờ học theo hắn, tay hướng dưới quần lọ mọ một hồi.
Có điều cô vẫn không làm gì, đến cả khoá quần cũng không thèm cởi.
Ninh Hoả kéo khoá.
Cô đứng nửa ngày vẫn không xong.
Đuôi mắt Ninh Hoả thoáng ngó sang.
Trong lòng rối loạn nhưng ngoài mặt cô vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, “Tôi đi vệ sinh ở nơi công cộng thường có một tật xấu là càng gấp thì càng không ra được”.
“À”.
Hắn nghe thế liền quay đầu.
Hoàng Nhất Diễn mắt không dám động nhìn chằm chằm phía trước.
Ninh Hoả giải quyết xong chuyện của mình vô cùng thư thái, lại thấy cô vẫn đang úp mặt vào tường không hiểu chuyện gì, hắn hỏi: “Cậu rốt cuộc có được không vậy? Ông chủ chỉ cho chúng ta 5 phút”.
“Thôi bỏ đi”.
Cô bỗng nhiên thở dài một cái, “Tôi đi tìm chỗ kín đáo một chút.
Chỉ cần có người trong tầm mắt thì gặp chướng ngại tâm lý, không ra được”.
Ninh Hoả: “…”
Đúng lúc này buồng riêng có một người đi ra, cô nhanh chóng vọt vào.
Khi cô ra khỏi buồng vệ sinh thì Ninh Hoả đã sớm không thấy đâu.
Đến khi quay lại xe, cô phát hiện hắn luôn chăm chú quan sát mình.
Vì sợ bị nghi ngờ nên cô phải bày ra bộ mặt lạnh nhạt vô tình.
“Cậu”.
Ninh Hoả chậm rãi hỏi, “Chỗ đó có phải có vấn đề gì không?”
“Có…”
“Người quen của tôi cũng từng bị giống cậu”.
Ninh Hoả bình tĩnh như nước chảy, “Sau đó nhà tôi tìm được một thầy thuốc trung y, ông ta thật sự chữa được loại bệnh này.
Nếu cần cậu cứ nói, tôi sẽ đưa địa chỉ”.
“Được…” Hoàng Nhất Diễn cảm thấy may mắn vì thùng xe một mảng tối om, không nhìn ra được biểu cảm lúc này, “Cảm ơn cậu”.
“Đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba”.
“Chỉ mới mười ba tuổi đã có vấn đề?”
Hoàng Nhất Diễn hít sâu ngụm khí, lại thở hắt ra.
Chữ “hiếu” chưa kịp nghĩ đã bị quăng xa tám trăm dặm, cô đáp: “Là do di truyền”.
Ở một nơi cách đó khá xa, trong nhà cha Hoàng đột nhiên rùng mình một cái, lòng bàn chân lạnh toát..