Hôn Hoàng

Chương 13


Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 13


Hải Khách khẩn trương đến mức mắt hắn gần như dính chặt lên cửa phòng phỏng vấn.

Hôm trước hắn chạy đi đóng một vai quần chúng, phơi nắng cả ngày, làn da vốn ngăm nay lại càng đen hơn.

Hắn quan sát những người khác cũng được mời đến, kéo tay Ninh Hoả nói: “Lát nữa cậu nhớ rõ cho anh, hai mắt phải phóng ra tia điện, môi phải giữ nụ cười vừa phải.

Bình thường cậu tán gái thế nào thì hôm nay phải bày ra được bộ dáng đó”.

Hắn lại giúp Ninh Hoả chỉnh trang áo ngoài, “Nhớ chưa?”
“Ừm”.

Ninh Hoả gật đầu.

“Mấy ngày nay cậu rất ngoan”.

“Ừm”.

Không nằm mộng xuân tất nhiên Ninh Hoả cảm thấy vô cùng thư thái.

Như nhớ ra điều gì đó hắn liền hỏi: “Chương trình này là bản gốc à?”
“Mua bản quyền thôi”.

Hải Khách trả lời.

Hải Khách nhìn bóng dáng Khương Nghênh Hạ đang đi tới, “Nhớ là phải vô tình mang theo chút gợi cảm của thiếu nữ đấy”.

“Được ạ”.

Khương Nghênh Hạ chớp mắt mấy cái, hôm nay cô không đeo kính áp tròng khiến hai mắt bị cận nhìn không rõ, càng thêm say mê.

“Rất tốt!” Hải Khách giơ ngón tay cái lên.

Cô bỗng nhiên kéo hai tay Ninh Hoả đang đút trong túi.

Ninh Hoả giật tay về.

“Give me five” Cô giơ thẳng bàn tay ra phía trước.

Ninh Hoả đập tay cô cho có lệ.

Hải Khách đánh giá cặp đôi này một lượt, “Nếu hai người đều thành công vượt qua vòng phỏng vấn thì có thể ghép thành một CP rồi”.

Khương Nghênh Hạ nở nụ cười.

Vẻ mặt Ninh Hoả không chút thay đổi.

Một lúc sau, đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, “Anh Hải!”
Hải Khách quay đầu nhìn lại, “A, Phạm Lộ à?”
Phạm Lộ cười khanh khách liếc mắt nhìn Ninh Hoả.

Vẻ ngoài hôm nay của Ninh Hoả đã được stylist đầu tư rất tốt, các điểm sáng tối trên mặt càng làm nổi bật mi mắt hắn, rõ ràng từng đường nét đều sáng ngời.

Cô nhìn đến không thể dời mắt, bàn tay cầm di động hơi run.

“Cô đến đây làm gì thế?”
Câu hỏi của Hải Khách thức tỉnh Phạm Lộ, cô cười tươi, “Tôi đến giúp một người bạn phỏng vấn ở đây.

Mọi người thì sao? Ninh Hoả cũng muốn tham gia à?”
Giờ cũng không giấu được nữa, Hải Khách thừa nhận, “Đúng vậy, không ngờ lại cạnh tranh khốc liệt thế”.

“Xem ra anh Hải không chỉ đơn thuần là làm quảng cáo nha!”
“Nhân lực không đủ nên thân già này phải đảm đương luôn”.

Hải Khách lần này biết ý, trước khi bước vào vòng hai đã cùng ký một thoả thuận với Ninh Hoả và Khương Nghênh Hạ.

Ninh Hoả đồng ý rất nhanh.

Có điều Khương Nghênh Hạ lại chậm chạp mất vài ngày.

Biểu hiện của người ta càng lề mề thì Hải Khách càng cẩn trọng.

Cuối cùng Khương Nghênh Hạ cũng chấp thuận.

Nói chuyện vài câu với Phạm Lộ đã đến lượt Khương Nghênh Hạ vào phỏng vấn.

“Nghênh Hạ chạy đâu rồi?” Hải Khách trừng trừng nhìn vị trí trống không bên cạnh mình, “Chẳng phải vừa mới ở đây sao?”
“Chắc đi toilet rồi”.

Ninh Hoả thuận miệng nói.

“Có muốn đi vệ sinh cũng phải đúng lúc chứ”.

Hải Khách chạy về hướng toilet.

Vừa đi một quãng Hải Khách đã dừng lại.

Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng vội vàng của Khương Nghênh Hạ, Hải Khách hơi giật mình.


Hắn ta cũng không để ý kỹ, chỉ chăm chăm đưa cô đến phòng phỏng vấn.

“Cố lên nhé!”
“Vâng ạ…” Cô nói rất nhỏ.

Nhìn bóng dáng Khương Nghênh Hạ biến mất trước cửa phòng, Hải Khách tựa lưng vào tường, quay sang nói chuyện với Ninh Hoả: “Cậu đừng căng thẳng”.

“Tôi không căng thẳng”.

Ninh Hoả nhìn Hải Khách một cái.

“Là tôi căng thẳng thay cậu”.

Hải Khách giơ chân phải lên, cố ý lắc qua lắc lại.

Ninh Hoả hỏi: “Còn bao nhiêu vòng phỏng vấn nữa mới xong?”
“Chỉ có hôm nay phỏng vấn thôi.

Những người đứng đầu sẽ được xem xét.

Anh cảm thấy mọi điều kiện của cậu đều hơn hẳn đám còn lại”.

Hải Khách thở dài: “Nhưng cũng không loại trừ khả năng người ta có chống lưng, còn thêm những người trên mạng đến tham gia nữa”.

“Người trên mạng nào?” Phạm Lộ vừa nghe hai người nói chuyện, vừa nhìn lướt qua khu vực chờ gọi tên.

“Một blogger giải trí có tiếng, cũng từng xuất hiện trên chương trình truyền hình thì phải”.

“Là ai vậy?” Phạm Lộ hỏi tiếp.

Hải Khách cũng không nói rõ là người nào.

Hắn mạnh mẽ giữ lấy vai Ninh Hoả, “Trông chờ vào cậu! Bùng nổ bất ngờ đánh cho bọn họ tan tác!”
“Buông tay”.

Vị trí Hải Khách đặt tay vừa vặn là chỗ bị Hoàng Nhất Diễn cắn tối qua, Ninh Hoả nhịn đau, bả vai hơi khuỵu xuống.


Cửa phòng phỏng vấn mở ra thu hút ánh mắt của mọi người.

Hải Khách thẳng dậy, “Nghênh Hạ, thế nào rồi?”
Khương Nghênh Hạ cúi đầu, bước chân chậm chạp không tới.

Làn váy vốn phiêu diêu giờ đây bị hai tay cô nàng nắm chặt đến nhăn nhúm.

Hải Khách nhìn ra liền dâng lên một dự cảm không tốt.

Khương Nghênh Hạ đi đến trước mặt hắn mới ngẩng đầu.

Chỉ thấy trong mắt cô dâng đầy nước mắt, hai má như được phủ một tầng sơn đỏ ửng.

Có điều nó không phải là má hồng, Hải Khách nhìn chằm chằm cô, “Cô bị làm sao vậy?”
Cô che mặt, “Anh Hải, em bị dị ứng…” Vừa rồi trước mặt người phỏng vấn, cô cố gắng trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, nghẹn ngào đứng dậy chạy ra ngoài.

“Khốn kiếp!” Hải Khách gào một tiếng kỳ lạ: “Có sao không?”
“Ô…” Sáng nay Khương Nghênh Hạ dùng một lọ nước hoa mới.

Lúc nảy cô cảm thấy mặt mình nóng rát, liền chạy nhanh đến nhà vệ sinh để dậm phấn lại.

Ai ngờ vừa trang điểm thì liền phát hiện bị dị ứng.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy không phục, lấy khăn tay che mặt, chạy thẳng vào toilet.

“Xem như toang rồi”.

Hải Khách túm tóc, lại nắm lấy vai Ninh Hoả, “Chỉ trông chờ vào cậu”.

Ninh Hoả cử động vai, “Biết rồi”.

Hơn 10 phút sau, Ninh Hoả đi vào trong.

Hải Khách đứng đó, trên tay túm chặt lấy tờ giấy A4 chi chít phân công công việc.

“Anh Hải, em về đây”.

Khương Nghênh Hạ hơi nức nở.

Hải Khách nhìn Khương Nghênh Hạ, hai mắt cùng đôi gò má của cô như quả trứng gà đỏ, trái lại nhìn có chút vui vẻ.

Hắn an ủi một câu: “Được rồi, về nghỉ ngơi cho tốt”.

Khương Nghênh Hạ xoay người, phát hiện vẻ chê cười chợt loé lên trên mặt Phạm Lộ.

Khương Nghênh Hạ không thua kém cũng trừng mắt nhìn cô ta.

Cô và Phạm Lộ vốn không quen không biết, hôm nay bị người ta chơi một vố như thế càng khó hiểu.


Lúc này cô vô cùng tức giận, tự ngẫm có thù tất báo, rồi cô sẽ ăn miếng trả miếng lại thôi.

Phạm Lộ khoanh tay nhìn về hướng cuối hành lang.

Khương Nghênh Hạ và Ninh Hoả thường chụp ảnh chủ đề tình yêu, Hải Khách từng đăng hai bộ ảnh đặc biệt của họ trên vòng tròn bạn bè.

Lúc còn đi học, Phạm Lộ cũng có chụp ảnh với Ninh Hoả.

Thật ra là ba người cùng chụp, còn có Minh Vọng Thư đứng chắn giữa bọn họ.

Cô nhớ vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong, tấm ảnh đó bị con mèo trong nhà dẫm lên, khuôn mặt Minh Vọng Thư không may bị làm bẩn.

Phạm Lộ mắng con mèo một cái, vội vàng nhặt tấm ảnh rồi vuốt thẳng thớm.

Lúc liếc mắt lại vô tình phát hiện, khi ngón tay cô che mất Minh Vọng Thư thì ánh mắt dịu dàng của Ninh Hoả lại giống như đang nhìn mình chăm chú.

Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu khiến cô mất trí, nhìn khuôn mặt tươi cười của Minh Vọng Thư chỉ càng thấy chướng mắt.

Dưới ánh nắng chói chang chiều mùa hạ năm đó, Phạm Lộ nghiêm túc tỉ mỉ dùng kéo cắt mất hình ảnh của Minh Vọng Thư, lại dùng băng keo trong dán hai tấm ảnh rời lại với nhau.

Mơ mộng đẹp đẽ càng nhiều thì càng dễ tin là thật, cứ như thể Ninh Hoả thật sự đang cúi đầu nhìn cô vậy.

Lúc Phạm Lộ thấy ảnh chụp đồ cưới của Ninh Hoả và Khương Nghênh Hạ, cô cũng giữ lấy một tấm rồi cắt mất mặt Khương Nghênh Hạ đi.


Hoàng Nhất Diễn đưa Dịch Hạo Quân đến Hỉ Nguyệt xong rồi chào tạm biệt, sau đó mới hẹn thời gian khác với Tiểu Phì Tử ở Nhật Nhật Xa.

Cô chạy về Vĩnh Hồ Sơn Trang.

Thời điểm lái xe là lúc tốt nhất để tự suy ngẫm.

Cô không ngờ mình lại tình cờ gặp được Dịch Hạo Quân.

Cũng đã hơn một năm kể từ lúc cô cắt đứt mọi quan hệ cũng như vứt xó hết những thứ có liên quan đến âm nhạc, bây giờ là lúc muốn quay lại thì mới nhận ra mình thiếu mất người hậu thuẫn.

Nếu như có quyền lực của Dịch Hạo Quân thì cũng không cần đến Ninh Hoả.

Vừa nhắc Ninh Hoả, hắn đã gọi điện đến.

“Anh phỏng vấn xong rồi, em đang ở đâu?” Bên hắn khá ồn ào.

“Trên đường về nhà”.

“Lát gặp”.

Có người khác ở cạnh, Ninh Hoả không nói nhiều, sau hai câu liền cúp điện thoại.

Hải Khách rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ tờ giấy A4 nhăn nhúm: “Đi, ăn cơm trưa thôi”.

Phạm Lộ đứng cách mấy bước nhưng lại rất thính tai, cô ta nói: “Lần trước bỏ đi hơi đường đột, có chút ngại với hai người, hôm nay tôi đãi khách nhé anh Hải”.

Người cô gọi là Hải Khách, Ninh Hoả càng tỏ ra không liên quan.

“Tôi có việc, đi trước đây”.

“Ninh Hoả, đi cùng đi?” Phạm Lộ bước vội lên đứng chắn trước mặt hắn.

“Có việc, đi trước”.

Hắn xoay người bỏ đi luôn.

“Tạm biệt”.

Hải Khách vẫy tay, lại nhìn về phía Phạm Lộ: “Không cần phung phí đâu, ăn cái gì đơn giản chút là được”.

Phạm Lộ nhìn theo bóng dáng Ninh Hoả đã đi xa, “Cậu ấy gấp gáp đi hẹn hò sao? Cũng không nói được vài câu”.

“Gặp dịp thì chơi thôi”.

Hải Khách cười hỏi, “Cô cũng từng học chung lớp với cậu ấy mà, không phải những nữ sinh cùng lứa đều rất thích cậu ấy sao?” Hải Khách nhìn ra được chút tâm tư của Phạm Lộ với Ninh Hoả nên cố ý hỏi.

“Phải đó”.

Phạm Lộ thẳng thắn nói sự thật: “Nhưng mà vì yêu sớm nên cũng chỉ có thể che giấu người khác thôi.

Hết năm ba đến năm tư khi họp lớp mới dám nói”.

Kỳ nghỉ đông năm đó khi mọi người hẹn gặp nhau, lúc chơi trò “Mạo hiểm lớn” có người đã thú nhận từng viết thư tỏ tình gửi cho Ninh Hoả.

Phạm Lộ vốn nghĩ trò chơi này thật buồn chán, nhưng vừa nghe đến cái tên Ninh Hoả khiến tinh thần cô thêm hưng phấn, cô cười hỏi: “Cậu ấy phản ứng thế nào?”
Vừa hỏi xong, những ánh mắt tò mò từ bốn phía đều nhìn chòng chọc về bạn nữ kia.


“Cũng không có phản ứng gì cả”.

Bạn nữ từ lâu đã không còn ôm mộng gì, trên mặt còn mang theo nụ cười, “Tôi nghĩ chắc cậu ấy còn không thèm đọc”.

Một bạn học khác lập tức hùa theo: “Trong hắn cậu ta cũng chỉ có Minh Vọng Thư thôi”.

Lúc nói chuyện về Ninh Hoả, nói được ba câu sẽ xuất hiện cái tên Minh Vọng Thư, giống như giữa hai người họ từ lâu đã hoà làm một.

Hiện tại Minh Vọng Thư kết hôn rồi, nhưng chú rể không phải Ninh Hoả.

Phạm Lộ bật cười.


Một đôi vợ chồng không có tình yêu khi lên giường lại vô cùng hoà hợp.

Năm trước lúc mọi chuyện còn chưa rõ ràng, mỗi lần làm tình Ninh Hoả cùng Hoàng Nhất Diễn đều khó tránh khỏi phân tâm.

Mà hiện giờ chỉ còn lại hưởng thụ khoái cảm.

Hai người thường xuyên không câu nệ mà làm tình vào ban ngày.

Hôm nay lúc đang hăng say trên giường, Hải Khách lại lần nữa chứng minh hắn là một cái bóng đèn trứ danh, điện thoại đổ chuông.

Ninh Hoả vốn rất có tinh thần học tập, liền không thèm để ý tiếp tục làm việc quan trọng.

Cảm giác lên đỉnh qua đi, hắn nhấc cơ thể trần truồng của mình trên giường, chậm chạp nhận điện thoại.

“Gì?”
Hải Khách không để ý đến chất giọng khàn khàn của hắn sau khi cơn khát tình, không nhịn được thét lớn, “Ninh Hoả! Cậu có thấy tin nhắn anh gửi chưa hả?”
“Không rảnh”.

Ninh Hoả một tay rót nước.

Hải Khách lúc này mới nhận ra có gì đó, “Đang giận à?” Ninh Hoả trong tên có một chữ “hoả” nhưng hắn lại rất ít khi nổi nóng.

Bởi vì bản tính hắn căn bản là rất lười, nên cũng lười tức giận.

“Chuyện gì?” Ninh Hoả đã mất hết kiên nhẫn.

“Cậu vượt qua vòng phỏng vấn rồi”.

Hải Khách cười ha hả.

Giọng nói đầu dây bên kia rất lớn, Hoàng Nhất Diễn nằm trên giường đương nhiên có thể nghe rõ.

Cô cũng không quá ngạc nhiên với thông báo này, quay đầu nhìn Ninh Hoả.

Ninh Hoả cũng đang nhìn cô.

Cô gái nằm trên giường kéo chăn che kín người từ ngón chân đến hơn nửa mặt.

Hắn nói với người bên kia điện thoại: “Nhanh vậy đã có kết quả à?”
“Đúng đó, hơn nữa hợp đồng cơ bản cũng đã gửi đến”.

Hải Khách không giấu được vui mừng, tự nhiên nhẹ nhàng nói, “Anh xem qua rồi, cũng không có vấn đề gì lớn.

Ngoài ra còn có thêm một phần thoả thuận độc thân bổ sung nữa”.

“Hả?” Ninh Hoả quay đầu nhìn Hoàng Nhất Diễn.

Cô ôm chăn ngồi dậy, tấm lưng trắng nõn phát sáng như ngọc, dấu vết hoan ái ửng hồng như những hạt trân châu đan thành một sợi dài.

Hải Khách tiếp tục nói: “Chương trình hẹn hò thì tất nhiên yêu cầu thành viên tham gia phải độc thân rồi”.

Ninh Hoả bất động vài giây.

Bầu không khí im lặng kéo dài, Hải Khách cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Không lẽ cậu đã…”
“Ngoại trừ thoả thuận độc thân còn có yêu cầu gì khác không?” Ninh Hoả nhìn bóng dáng Hoàng Nhất Diễn bận rộn mặc lại váy ngủ đen xám.

Dây áo mảnh dẻ vắt ngang tấm lưng trần của cô không khác gì dây gai quấn quýt.

Cô cả người đầy gai lúc thì thu về, lúc lại phóng ra vô cùng tự nhiên.

Khi cần mềm yếu thì vô cùng yếu ớt, khi cần mạnh mẽ thì đến ánh mắt cũng không chớp lấy một cái.

“Không có”.

Hắn nghĩ đến những cô gái cả ngày bu xung quanh Ninh Hoả, mí mắt hắn giật giật, âm thầm kêu không xong rồi.

“Đây chỉ là hình thức thôi.

Bọn họ lo có người tham gia chương trình đột nhiên nổi tiếng thì sẽ trở thành đối tượng bị săm soi, lúc đó lỡ như có vấn đề về mặt đạo đức lừa gạt thì không tốt.

Nếu có thoả thuận này thì hành vi lừa dối chỉ thuộc về cá nhân nghệ sĩ, cũng không dính dáng đến tổ chương trình”.

Còn có một nguyên nhân khác, liên quan đến điều thứ hai trong kế hoạch đào tạo ngôi sao của hắn: Người nổi tiếng có chủ là tối kỵ.

Đương nhiên không tính kim chủ.

“Ừm”.

Ninh Hoả đáp qua loa.

Trái tim cùng mí mắt Hải Khách thay nhau giật giật.

“Cậu không phải thật sự có người đấy chứ?”
“Không có”.

Ninh Hoả đáp, “Ghi hình chương trình liên tục hai ba tháng, thời gian này có quen ai không còn chưa biết trước được”.


“Làm gì cũng phải đợi ký hợp đồng xong đã”.

Hải Khách dịu giọng, “Nếu hiện tại thật sự có người thì chia tay trước đi, đợi quay xong chương trình rồi hãy quay lại.

Nói rõ lợi hại của công việc chắc bạn gái sẽ thông cảm mà”.

“Nói sau đi”.

Ninh Hoả từ chối cho ý kiến.

“Thật sự có người à?” Không có tiếng trả lời, điện thoại đã bị cúp rồi.

Hai hàm răng trên dưới của hắn va nhau lập cập, “Thật sự là có người mà!”
Đúng là tên nhóc chết tiệt không thể khiến người ta an tâm được!
Hiện giờ cùng lắm là nói dối thôi.

May mà chỉ tham gia một chương trình, cũng không ai điều tra kỹ càng.


Bên này Ninh Hoả vừa ném di động xuống liền giải thích với Hoàng Nhất Diễn: “Chương trình kia muốn ký thoả thuận độc thân, không biết có tra sổ hộ khẩu không nữa”.

Hắn ngả người xuống giường, lần mò dưới chăn nắm được cẳng chân mảnh khảnh của cô, “Trên sổ hộ khẩu anh không còn độc thân”.

Cảm giác lạnh lẽo giao thoa với ấm áp, giống như có con rắn đang trườn trên người.

Người lạnh nhạt kia mở miệng: “Ninh Hoả, chúng ta ly hôn đi”.

Hắn cứng đờ, năm ngón tay bắt lấy mắt cá chân cô, nở nụ cười, “Vợ à, em nói gì vậy?”
Ánh mắt Hoàng Nhất Diễn bất động, định vươn tay sờ mặt hắn nhưng cuối cùng chỉ dừng giữa không trung.

“Người quản lý có ý định nâng đỡ anh tiến vào giới giải trí, dù có thế nào thì tương lai anh cũng sẽ trở thành một nghệ sĩ nổi danh, hôn nhân với anh mà nói chỉ là thứ ngán chân”.

Ninh Hoả không biết hát cũng không biết nhảy, chỉ dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm.

Mà người hâm mộ yêu thích khuôn mặt của hắn sẽ không thể chịu nổi việc hắn yêu đương hẹn hò.

Tay Hoàng Nhất Diễn cách khuôn mặt hắn vài cm.

Cô không giống những cô gái thời nay sơn móng tay đủ màu, đốt ngón tay vì chơi ghi-ta nhiều năm mà trở nên chai sần, lúc ngậm vào trong miệng có cảm giác thô ráp.

Ánh mắt hắn theo ngón tay di chuyển lên mặt cô, “Không phải em bảo anh tham gia chương trình này sao? Anh nghe lời em mới đi”.

“Em chỉ muốn tốt cho anh”.

Cô buông tay xuống.

Lại bị hắn nắm chặt, “Đùa cái gì vậy, không phải em mong anh nổi tiếng để giúp em bắt kẻ ăn cắp kia sao?”
“Không giấu gì anh, em đã gặp được một người bạn của Kim Xán Xán.

Hắn đã đồng ý giúp em rồi”.

Dịch Hạo Quân có địa vị trong giới giải trí, dù có mười Ninh Hoả cũng không thể sánh bằng.

Ninh Hoả buông tay cô, giọng cũng chuyển lạnh.

“Cũng đúng, anh giờ chẳng còn giá trị lợi dụng nữa”.

“Chúng ta chỉ là khách qua đường của nhau thôi”.

Nhìn hắn định mở miệng, Hoàng Nhất Diễn giành nói trước: “Đừng phủ nhận.

Anh thích tiến vào từ đằng sau, là vì anh không muốn nhìn thấy mặt em”.

Hắn đè chặt lưng cô, không đợi cô kịp ngẩng đầu đã tiến vào, ý loạn tình mê.

Chỉ sợ trong lòng hắn lúc đó đã xem cô trở thành bạn gái cũ của mình.

Cũng đúng, ngoài miệng nói đã quên thật ra cũng là một cách ghi nhớ.

Ninh Hoả hơi rũ mặt, nhướng mi nhìn chằm chằm cô nhưng lại không phản bác.

Hoàng Nhất Diễn bỗng nhiên cười, tận tình khuyên bảo, “Đã đến lúc anh vì tiền đồ của mình mà cố gắng rồi”.

Lời này chui vào tai hắn, vô tình trùng khớp với cảnh tượng trong quá khứ.

Thần kinh mạnh mẽ rung động.

Khí lạnh trong người hắn ngày càng nhiều, nhếch môi mỉa mai: “Không phải em cũng xem thường đàn ông dựa vào mặt mũi kiếm sống chứ?”
Chữ “cũng” trong lời hắn đã nói lên tất cả, căn bản hắn vẫn để ý đến Minh Vọng Thư.

Trầm mặc là một cách trả lời dễ tiếp nhận nhất, Hoàng Nhất Diễn quyết định ngậm mồm.

Thái độ của cô giống như cam chịu.

Ninh Hoả bước xuống giường mặc lại quần áo, đá cửa ra ngoài.

Cánh cửa rung lên một cái.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, giống như màn đêm sau khi pháo hoa lụi tàn chỉ còn một một mùi lưu huỳnh gay mũi.

Hoàng Nhất Diễn tháo nhẫn trên tay, lại kéo ngăn tủ tìm được nhẫn cưới.

Cô đeo vào, bị kẹt lại ở khớp xương trên ngón áp út.

Cô dùng lực tháo nhẫn ra lại thả vào trong tủ.

Càng thân mật với tên đàn ông họ chó kia lại càng nguy hiểm.

Nếu cô còn không đi chỉ sợ sẽ thua đến táng gia bại sản mất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.