Hôn Hoàng

Chương 10


Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 10


Trước mặt Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn không khác gì một cục bông.

Cô xấu xa, cô lạnh nhạt, tất cả đều bị một tay hắn đấm tan hết.

Hoàng Nhất Diễn đúng là gặp phải khắc tinh của mình mà! Cô đứng dậy, “Về nhà thôi”.

Chữ “nhà” từ miệng cô thốt ra ngày càng dễ nghe.

Ninh Hoả ngẩng đầu, “Vợ ăn no rồi à?”
“Bị anh chọc no rồi”.

Ngược lại hắn lại rất thích thú, “Nghe rất có hương vị vợ chồng sống chung”.

Đối với cuộc hôn nhân này, chỉ có hắn là luôn treo ngoài miệng.

Riêng Hoàng Nhất Diễn lại xem là một trò đùa, mà cô cũng tin chắc rằng nó chỉ là một trò đùa không hơn không kém.

Đêm nay nghe xong đường đi nước bước mà Hải Khách bày ra cho Ninh Hoả.

Hắn đúng là đá kê chân của cô, còn cô có lẽ là chướng ngại vật cản đường hắn.

Mà cô lúc mọi thứ kết thúc liệu có dao động.

Xe taxi chạy về hướng Vĩnh Hồ Sơn Trang.

Lúc đi ngang qua một trạm xe công cộng, có hai người thợ miệt mài đổi biển quảng cáo.

Tấm áp phích mới kia chính là quảng cáo điện thoại di động do Thái Tân Thu làm đại diện, nguyên dòng chữ “ca sĩ gốc” to tướng hằn xuống gò má của cô ta.

Ninh Hoả liếc mắt một cái liền nhận thấy, hắn hỏi: “Vợ à, em thật sự mong anh tham gia chương trình kia”.

Hoàng Nhất Diễn nhìn ảnh chụp của Thái Tân Thu, “Ừm”.

“Nếu anh nổi tiếng rồi thì sẽ càng có lợi cho em đúng không?”
“Ừm”.

Hắn im lặng hồi lâu.

Đến khi cô phát hiện có điểm kỳ quái, quay đầu lại nhìn hắn.

Ninh Hoả che giấu biểu tình trên mặt, “Hiểu rồi”.

Chỉ một câu đã đủ khiến bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại.

Cô nói thêm: “Em chỉ muốn tốt cho anh”.

“Nói cứ như mẹ anh vậy”.

Ánh sáng lướt nhanh qua mặt hắn như thể tạo thành một tấm mặt nạ ngũ sắc.

Cô nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài, “Anh thích thì đi”.

Hắn cũng quay mặt qua.

Không khí trong xe đột nhiên ngượng ngùng, Hoàng Nhất Diễn liền không nói nữa.

Cô phát hiện khi hắn không còn bày ra dáng vẻ cợt nhả với mình thì thật sự cả hai chẳng có gì để nói.

Ngoài xe náo nhiệt, trong xe lại vô cùng yên ắng, thẳng đến khi vào Vĩnh Hồ Sơn Trang.

Tài xế giống như cũng bị nhiễm bầu không khí trầm mặc này, lúc đến nơi, ông ta quay đầu nhìn, không nói gì.

Hoàng Nhất Diễn ngồi ở bên ngoài nên xuống xe trước.

Ninh Hoả không nhúc nhích.

Cô liếc hắn một cái.


“Anh có việc tối nay không về nhà”.

Hắn trốn trong bóng tối.

“Được”.

Cô đóng cửa xe lại.

Ninh Hoả nói với tài xế điểm đến.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trăng ảm đạm treo trên ngọn cây, sao trên trời thưa thớt.

Bóng dáng cô đơn của cô như được phủ thêm một tầng bi thương u uất.

Không thể để cô lay động được.

Xe biến mất tại ngã rẽ.

Hoàng Nhất Diễn xoay người trở về.

Sau ngày tình cờ gặp gỡ Ninh Hoả ở Bối Dư, hình như có gì đang chậm chạp thay đổi.

Hồ nước đóng băng chỉ còn sót lại một tầng băng mỏng.

Ngày ngày sóng nước chảy trôi nhưng cô lại không hề phát hiện.

Thật nguy hiểm.
– ———
Hải Khách báo với tổ tư liệu, có một nam một nữ thông qua khảo hạch.

Người nam quả thật là Ninh Hoả.

Lúc nhận được thông báo của đạo diễn Đinh, Hải Khách nắm tay thành chữ thập, sau đó lại làm động tác ăn mừng.

“Cơ hội tới rồi, chiến thôi”.

Ninh Hoả nghe xong lại không quá bất ngờ, “Ừm”.

“Sao vậy?” Hải Khách cầm lấy một quyển tạp chí bên cạnh đánh lên bả vai Ninh Hoả, “Không cần tỏ ra ỉu xìu như thế, để anh nói với cậu về các điều cần chú ý khi đi phỏng vấn”.

“Được”.

So với dáng vẻ sôi trào nhiệt huyết của Hải Khách, Ninh Hoả lại lười biếng không quan tâm, hắn nằm trên sô pha, bên tai nghe Hải Khách lải nhải nhưng tâm tư sớm đã chạy đi đâu mất.

Mấy ngày nay hắn sống trong một căn nhà khác.

Đây vốn là nhà hắn đầu tư, cách Bối Dư không xa nên hắn quyết định ở đó.

Sáng sớm hôm nay, những tia nắng ấm áp len lỏi khắp màn cửa sổ.

Hắn vén chăn trên người, dưới quần ẩm ướt, trong không khí thoang thoảng mùi ngây ngấy.

Đây chắc chắn không phải do tác dụng của quang hợp, dù ánh nắng mặt trời vẫn đang không ngừng vẫy gọi hắn.

Ninh Hoả di truyền thói xấu của cha mình.

Bạn gái cũ năm lần bảy lượt hết khuyên răn lại ép buộc hắn từ bỏ rất nhiều thói quen không tốt, lại rèn luyện hắn trở thành một người tình lý tưởng.

Bạn gái trước hết lòng đào tạo giáo dục.

Hắn tốt nghiệp thành công, ngược lại người được lợi lại là Hoàng Nhất Diễn.

Hoàng Nhất Diễn khi nhàn rỗi thì xem hắn chẳng khác nào không khí, chỉ lúc có chuyện cần nhờ thì mới nhớ đến hắn.

Trong cuộc hôn nhân này, hắn đã phạm phải một sai lầm.

Đó chính là xem chuyện cưới sinh không khác gì làm từ thiện, ngoại trừ một người vợ mặt lạnh như băng thì còn lại cái gì cũng không có, ngay cả chăn giường cũng lạnh lẽo.


Có tên đàn ông nào vừa kết hôn một năm mà liên tục phải nằm mộng xuân như hắn không?
Đúng là không cam tâm mà, lửa giận của Ninh Hoả bốc lên đầu, hắn đột nhiên bật ngồi dậy, “Tôi có việc ra ngoài một chuyến”.

Hải Khách đang nói một nửa, “Này này”.

Hắn gọi theo hai tiếng nhưng cũng không ai đáp lại.

Hắn dùng tay phải xoa xoa trán, lẩm bẩm một mình: “Mấy chuyện cỏn con không đáng tức giận, nếu không sẽ phiền chết mất”.

Hắn hít lấy một hơi.

“Đúng lúc mình có một phần tài liệu trong hạng mục công việc…!mặc kệ hắn đi, không nên tức giận”.

Dùng lại ba giây, hắn rống lớn: “Mẹ kiếp đúng là có quỷ mà! Ninh Hoả tôi đây sẽ chỉnh chết cậu!”
– ———
Ninh Hoả ra khỏi thang máy, bấm một dãy số điện thoại.

10 giây sau bên kia mới có người nhận, “Nghe?”
Bốn bề yên ắng, hắn xưng hô thân mật, “Vợ à, em đang ở đâu vậy?”
“Đang chở khách đến bờ sông phía Nam”.

Hoàng Nhất Diễn trả lời rất tự nhiên, giống như hoàn toàn quên mất chuyện không vui tối đó.

Vợ của hắn đúng là người rộng lượng.

“Trùng hợp thật, đến Bối Dư đón anh đi”.

“Dựa vào gì?” Cô cũng không nhận đơn đặt xe của hắn.

“Dựa vào việc anh là chồng em!” Hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài, lúc ấm lúc nóng.

“Hửm?” Hắn ăn trúng thuốc nổ à?
“Nào đến gọi anh”.

Hắn cúp điện thoại.

“…”
Sự khác thường của Ninh Hoả khiến Hoàng Nhất Diễn bất an.

Cô cũng không hỏi liền nghe theo lời hắn, sau khi thả khách xong thì lái xe đến Bối Dư.

Hoàng Nhất Diễn cứ nghĩ hắn lại nhớ đến chuyện trước kia của Minh Vọng Thư.

Dù sao thì Ninh Hoả cũng chỉ nhớ duy nhất bạn gái cũ của hắn.

Trên đường cô bị kẹt xe, liền nhắn tin cho hắn: “Anh có chuyện gì muốn nói sao?”
Ninh Hoả: “Đến rồi à?”
Cô chụp ảnh con đường đang bị ùn tắc gửi cho hắn.

Bên này Ninh Hoả bất giác nở nụ cười.

Thật mới mẻ, hoá ra vợ hắn không phải người chỉ biết nhắn mười chữ cái, lại còn có thể gửi hình ảnh cho hắn.

Hắn xem lại nhật ký trò chuyện của hai người, hầu hết đều là những đoạn tin nhắn xã giao nhạt nhẽo.

Ngày thêm vào danh sách bạn bè là vào Tết năm kia.

Mục đích chỉ để phát lì xì…!
Cũng vào ngày đó 3 tháng sau, hai người mới bắt đầu nhắn tin…!
Hoàng Nhất Diễn: “Ở nhà?”
Ninh Hoả: “?”
Hoàng Nhất Diễn: “Tôi không mang theo chìa khoá”.

Ninh Hoả: “Trò đùa Cá Tháng Tư à?”
Hoàng Nhất Diễn: “Mở cửa”.


…!
Hắn liếc mắt một lượt những đoạn tin nhắn khác, lúc này mới trả lời: “Vợ đừng vội, cứ từ từ lái xe.

Anh chờ em”.

Cô đang định nhắn trả lời thì xe trước đã chạy đi, cô buộc phải nhanh chóng nhấn ga chạy theo.

Trải qua một đường đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng đến Bối Dư.

Ninh Hoả đứng đó, một tay đút túi áo, một tay nghịch di động, khuôn mặt tuấn tú bị vành mũ lưỡi trai màu đen che hết phân nửa.

Hoàng Nhất Diễn dừng xe bên đường, gọi video cho hắn.

Lúc đầu cô chỉ định báo hai tiếng để hắn biết mình tới rồi.

Lại không ngờ hắn nhấc máy nhanh như thế.

Một giây sau màn hình hiện lên hình ảnh video của hắn.

Khuôn mặt bị phóng đại quá cỡ hiện ra trên màn hình, hắn cười.

“Vợ à”.

Hoàng Nhất Diễn không thể so sánh với khuôn mặt điển trai không góc chết của hắn, lúc cô kéo điện thoại lại gần thì mặt mình cũng bị phóng to như cái chậu, thế là phải để điện thoại ra xa một chút, “Lên xe đi”.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gọi video cho nhau”.

Hắn kéo vành mũ sang một bên.

“Lên xe”.

“Đến ngay đây”.

Hắn thả điện thoại vào trong túi, xoay người thong thả đi lại gần.

Trước mắt hắn bỗng bất ngờ xuất hiện một bóng người xinh xắn.

Hắn không biết là ai, có điều hình như người kia đã quan sát hắn được một lúc, nụ cười trên môi rất có ý vị.

Đột nhiên hắn cảm thấy điều chẳng lạnh.

Hắn lại kéo vành mũ xuống thấp, cúi đầu mở cửa xe.

“Ninh Hoả!” Tiếng gọi kia lập tức truyền đến.

Sắc mặt Hoàng Nhất Diễn hơi thay đổi, nhìn cào làn váy xanh biếc lay động xinh đẹp trong gương.

Ninh Hoả đứng yên, nhìn một cái, “Trùng hợp vậy”.

“Đi đâu thế?” Người tới có lúm đồng tiền xinh như hoa, đôi mắt sáng ngời hơi liếc vào trong xe.

“Công việc”.

Hắn có phần lạnh nhạt, “Tôi đang vội, đi trước”.

Hắn nói xong liền lên xe.

Hoàng Nhất Diễn nhìn hắn kỳ quái.

Hắn cài dây an toàn, “Ghen à?”
“Không có”.

Cô thề thốt phủ nhận.

Cô gái bên ngoài gõ kính xe.

Dựa vào phép lịch sự của tài xế, Hoàng Nhất Diễn kéo cửa kính bên phải xuống.

Cô gái nhướng mày, làm động tác gọi điện thoại: “Từ đây đến cuối tháng em đều rảnh, có gì gọi cho em”.

Này là ai? Ninh Hoả không cười, đóng cửa kính xe lại.

Lúc xe chạy được một khoảng.

Hoàng Nhất Diễn dịu giọng hỏi: “Hôm nay anh muốn nói gì?”
“Về nhà rồi nói”.

Hắn kéo vành mũ che kín mặt, “Tối hôm qua ngủ không được, để anh nghỉ ngơi một lát đã”.


Sao cả đêm lại ngủ không được? Lời đến bên miệng muốn hỏi nhưng rốt cuộc không thốt nên lời.

Năm trước khi Hoàng Nhất Diễn cầm tờ hôn thú trên tay, vừa ra khỏi cục dân chính được vài bước thì quay đầu lại.

Ninh Hoả mang giấy chứng nhận kết hôn để vào một túi to, híp mắt cười với cô: “Vợ à”.

Đó là lần đầu tiên hắn gọi ra danh xưng thân mật này.

Cô mở miệng nói: “Nếu, ý tôi là giả định thôi”.

“Hửm” Hắn đi lên trước nắm tay cô, “Ừm, chắc không phải chuyện tốt”.

“Tương lai nếu ai trong chúng ta tìm thấy tình yêu đích thực của mình thì người kia phải đồng ý ly hôn vô điều kiện”.

Nghe xong Ninh Hoả buông tay cô, đi về trước mấy bước, lại quay đầu, ánh sáng phản chiếu trong mắt hắn không rõ vui buồn, “Được”.

Cô không quan tâm đến chuyện hắn trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh.

Nhưng rốt cuộc hắn lại không tìm thấy? Dù tìm thấy cũng thiếu vắng?
Cô khốn khổ mắc kẹt trong sa mạc rộng lớn, dần dần bị bờ cát ăn mòn, khắp nơi một mảnh hoang vắng mệt nhoài, không nghe thấy tiếng mưa đêm, càng không nhìn được trăng sáng tỏ.
– ———
Quạt thông gió trong ga-ra xe đã bị hỏng từ lâu, khí thải từ xe hơi bám vào không khí không thể xua tan hết, làm khắp nơi như bị nghẽn thành mùi trứng thối.

Hoàng Nhất Diễn đóng kính xe, ước chừng ngồi đó khoảng 10 phút.

Cô muốn châm một điếu thuốc nhưng rồi lại nhịn xuống.

Ninh Hoả ngủ say.

Dáng vẻ lúc hắn ngủ rất ngoan, không ngáy, cũng không làm loạn, chỉ nằm một tư thế duy nhất suốt cả đêm.

Có điều lúc thức dậy thì tính khí không tốt chút nào.

Cô kéo góc áo hắn.

Hắn nhăn mũi một cái, chỉnh lại mũ trên đầu.

“Này”.

Cô lại kéo.

Hắn duỗi thẳng chân rồi thu về, nghiêng đầu sang bên kia.

Bốn phía yên tĩnh, trong xe càng không có tiếng động.

Ninh Hoả say sưa ngủ trên ghế.

Mũ hơi lệch cọ vào trán hắn, sóng mũi cao thẳng vẽ thành một cái bóng hắt lên trên.

Hoàng Nhất Diễn lần này túm chặt lấy góc áo hắn, dùng sức kéo thật mạnh, “Tỉnh dậy đi”.

Mũ rơi xuống ngay chỗ nắm tay hắn, mở đôi mắt lim dim còn ngái ngủ.

Hắn liếc thấy ánh hoàng hôn nhạt nhoà bên ngoài, hít một hơi: “Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?”
“Tối hôm qua anh sao vậy?” Hoàng Nhất Diễn nhạy bén hỏi.

“Xem phim thôi”.

Ninh Hoả điều chỉnh tư thế, nhanh chóng đáp lời.

Hắn nói xong mới giật mình quay đầu sang, “Vợ à…”
Cô rõ ràng rành mạch phun ra từng chữ, “Anh đừng tưởng bở”.

“Anh sẽ chờ em về nhà”.

Ninh Hoả cười, kéo mũ lưỡi trai, đẩy cửa xe, sải bước chân dài, “Đi thôi, lên nhà ngủ tiếp”.

Ngủ cái gì mà ngủ? Hoàng Nhất Diễn nghĩ đúng hơn nên nói là “Đi lên rồi nói” chứ.

Cô chậm mất 2 phút mới xuống xe, nguyên nhân là vì không muốn xuất hiện bên cạnh hắn.

Sau khi kết hôn hai người vẫn sống cuộc đời của riêng mình, ngẫu nhiên gặp nhau bên ngoài cũng giả vờ như người xa lạ.

Không ngờ là hắn vẫn đang đứng trong sảnh chờ trước thang máy, vừa nhìn thấy cô liền ấn mũi tên đi lên.

Hoàng Nhất Diễn lại hỏi: “Làm gì vậy? Gấp gáp như thế.

“Nhìn anh giống đang gấp lắm ư?” Ninh Hoả xoa cằm, “Cứ cho là vậy đi”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.