Hồn Hoa

Chương 23: Nhược Hy.


Bạn đang đọc Hồn Hoa: Chương 23: Nhược Hy.


Không khí trong nhà hàng có chút không được tự nhiên, Lưu Ly hai mày nhíu chặt, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không lẽ bọn họ đã biết chuyện tối hôm qua rồi sao?
Âm thầm quét ánh mắt về phía Y Hàn. Nếu ánh mắt có thể giết người, Y Hàn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Y Hàn lại xem như không thấy, cùng Y Thiên, Tiểu Sát cúi người trước Hoa Huyết.
Cái gì cũng có thể bỏ, riêng lễ nghi thì không.
“Ông chủ!”
Liễu Quỳnh Nhi hiện tại không tiện hành lễ, đứng yên một bên không dám nói câu nào, với tay kéo tam vương tử lui ra sau.
Khải Minh thì không nói làm gì, nhưng còn Chấn Nam và Âu Thần thì đúng là có chuyện.
“Cậu làm cái gì vậy hả?”
Âu Thần khó chịu lên tiếng, hắn biết người đàn ông đó không đơn giản, nhưng có cần phải sợ đến thế không.
“Cậu yên lặng chút đi, cả hai người nữa.”
Hạ Chấn Nam, Vương Khải Minh còn chưa lên tiếng phản bác đã nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp của Hoa Huyết, nháy mắt ngẩn người, cũng không nhớ lúc nãy mình muốn nói cái gì.
Thật mê hoặc!
Khoé môi Lưu Ly, Y Hàn, Y Thiên và cả Tiểu Sát run rẩy. Ngay cả cười mà cũng bắt mất hồn phách người khác.
Hoa Huyết ý thức được mình hơi quá trớn, khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, chân bước về phía trước, lúc đi ngang qua Lưu Ly còn cố ý dừng lại.
“Không phải em đói sao? Đi thôi!”
Lưu Ly há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Bởi vì cô nhận ra hắn không cho phép cô ngồi ăn cùng người khác.
Lưu Ly bất đắc dĩ nở ra một nụ cười méo xệch, chậm rì rì đi theo Hoa Huyết, bữa sáng này sợ là khó nuốt.

Mấy ánh mắt đó… lạnh người!
Tiểu Sát từ bỏ ý định muốn về phòng, lôi kéo hai người còn lại ngồi xuống tiếp tục ăn, không khí như này, lát nữa sẽ có kịch hay à xem.
Bên môi Y Hàn thoáng hiện độ cong nhẹ nhàng, không nói gì cầm đũa lên ăn tiếp.
Tam vương tử dù không cam lòng cũng là bị Liễu Quỳnh Nhi tuỳ tiện tìm một cái bàn gần đó kéo ngồi xuống, mặt mày như bị người ta thiếu nợ đón tiếp cô phục vụ đem thực đơn đi ra.
Hoa Huyết và Lưu Ly ngồi xuống một cái bàn cách đó không xa, cô phục vụ xinh đẹp như một cơn gió, chớp mắt một cái đã đứng ngay bên cạnh Lưu Ly, ánh mắt không cần nói cũng biết là đang dừng lại trên người nào.
Nhất thời mùi son phấn cùng nước hoa quyện lại lan toả khắp nơi, Lưu Ly khó chịu nhíu mày.
Cô phục vụ xinh đẹp nóng bỏng kia vẫn luôn chăm chú nhìn Hoa Huyết, mắt không chớp lấy một cái.
Oh My God!
Đây là đàn ông sao? Đẹp đến mức hít thở không thông.
Sắc mặt Hoa Huyết cũng trầm xuống không ít, theo như hiểu biết của cô về hắn, trong ba giây nữa mà chị gái này hồn còn chưa về với xác, kết quả chắc cũng tương đương với việc bị hút máu cho đến chết đi.
Lí do lại cực kì đơn giản, nhìn bằng ánh mắt rực lửa như vậy, đừng nói là hắn mà ngay cả cô cũng không chịu được. Hơn nữa, mùi phấn son và gương mặt trang điểm loè loẹt này rất có triển vọng khiến người khác hôn mê.
Đặc trưng cơ bản nhất của người hoa là hương thơm tự nhiên trên người, bọn họ cơ bản không cần dùng nước hoa cũng có thể khiến cho bao nhiêu người mê mệt.
Mỹ phẩm mà hoa nữ dùng hàng ngày cũng hoàn toàn chiết xuất từ thiên nhiên, mùi hương thanh nhã, màu sắc tinh tế, dù có sử dụng quá liều cũng không khiến cho người nhìn phản cảm.
Hoa Huyết trước nay luôn sống trong Hoa tộc, chán ghét cách trang điểm nặng mùi này cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chị gái tóc vàng mắt xanh này thật sự rất xinh đẹp.
Lưu Ly cố nặng ra một nụ cười hoà ái, dễ gần, dùng tiếng Anh nhắc nhở.
“Mắt của chị sắp rớt ra ngoài rồi!”
“Phì… ha… ha…!”

Tiểu Sát không nhịn được phì cười. Thánh chủ giống như mỡ, mà cô phục vụ kia chính là mèo, ánh mắt lộ rõ khao khát muốn ăn nha.
Còn chưa cười đủ đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Huyết. Tiểu Sát ngay tức khắc ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng, hai bờ vai run run.
Có ai thay cô nói cho Thánh chủ biết, nhịn cười cũng là một cực hình không?
Những người khác không tuỳ hứng như Tiểu Sát, muốn cười đó, nhưng lại không cười được.
Cô phục vụ lúng ta lúng túng, nhìn khách hàng như vậy, cô đúng là không muốn làm ở đây nữa mà. Quản lí mà biết, cô nghỉ việc là cái chắc, tuy chỉ là một phục vụ bàn nho nhỏ, nhưng lương ở đây so với nơi khác cao hơn rất nhiều.
“Quý khách, thật xin lỗi!”
Thấy còn chưa đủ thành ý, eo mảnh khảnh của cô phục vụ gập xuống hẳn chín mươi độ, tạo thành một tư thế cúi người thật hoàn hảo. Cặp ngực vĩ đại vì khẩn trương mà phập phồng lên xuống, nếu như Hoa Huyết nhìn qua chắc chắn sẽ rơi gọn vào mắt hắn.
Đáng tiếc Hoa Huyết không hề có tâm trạng thưởng thức, mà hình như từ đầu đến giờ hắn chưa nhìn cô phục vụ lần nào.
Lưu Ly biết hắn không muốn mở miệng bèn lên tiếng giải quyết, cô cũng hơi đói bụng rồi.
“Không sao đâu!”
Cô phục vụ lén thở phào nhẹ nhõm, có thể ngồi cùng bàn với người đàn ông có khí chất cao quý như vậy, cô bé này hẳn là có lai lịch không nhỏ.
Cô phục vụ đứng thẳng người, đem thực đơn đưa tới cho Lưu Ly, có cho cô ba lá gan cũng không dám đưa cho người đàn ông này.
Lưu Ly lướt qua một chút, không ngẩn đầu hỏi người đối diện.
“Anh ăn gì?”
“Tuỳ em.”
Lưu Ly liếc nhìn gương mặt càng ngày càng đen của hắn, âm thầm ảo não, người gì đâu mà khó chịu.
Lưu Ly gọi đại vài món rồi đưa trả lại thực đơn cho cô phục vụ, không quên dặn thêm một câu.
“Phiền chị để nam phục vụ mang thức ăn ra.”

Hắn khó chịu cái gì cô đều biết, lát sau mà chị gái này con lượn ra thêm một vòng, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Cô phục vụ gật đầu, đi vào mà giống như chạy trối chết.
“Xem như em biết điều.”
Hoa Huyết đưa tay cởi cúc áo trên cùng, gương mặt từ từ nhu hoà trở lại.
Thức ăn được mang ra, Lưu Ly không thèm để ý đến Hoa Huyết, ăn rất ngon miệng, hoàn toàn đem ánh mắt của mấy người còn lại quẳng ra Thái Bình Dương. Muốn nhìn thì nhìn, trước hết phải no bụng.
Hoa Huyết cũng không nói gì, tự ăn phần của mình.
Nhà hàng chìm vào trong im lặng, ai làm việc nấy, nhìn qua rất tẻ nhạt.
Mười phút sau, cái không khí nhàm chán đó bị phá vỡ, từ bên ngoài bước vào một chàng trai thoạt nhìn còn rất trẻ, chiếc kính đen che gần hết nửa khuôn mặt, nhìn không ra dung mạo, chỉ có đôi môi hồng nhạt tự nhiên đó, nhìn qua thật mê người.
Mà đi phía sau cậu ta là quản lí của khách sạn Paradise, dáng vẻ khúm núm, giống như sợ chọc giận người trước mặt.
Cũng đúng thôi, từ cậu ta toả ra hơi thở nguy hiểm, làm cho người khác cảm thấy áp lực đè nặng.
“Tô thiếu, đi bên này.”
Quản lí khách sạn Paradise tươi cười nịnh nọt, khom lưng cúi người, làm ra động tác mời.
Chuyện cứ như vậy mà tiếp diễn, chẳng ai để ý tới chàng trai trẻ tuổi kiệt xuất này là ai, cho đến khi cậu ta dừng lại ngay bên bàn ăn của Lưu Ly, hai mắt dưới kính đen trừng thật lớn, không biết là đang kinh ngạc hay khiếp sợ.
Thấy một cái bóng đổ ngay trước bàn ăn của mình, Lưu Ly ngẩn đầu lên, hai mắt tròn xoe đánh giá người trước mặt một chút rồi nhìn sang Hoa Huyết.
“Tìm anh à?”
Hoa Huyết đẩy phần ăn của mình ra, lấy khăn lau miệng, nhìn lên. Nhất thời cũng ngẩn người, rất nhanh liền trấn định, khẽ lắc đầu.
“Không phải, là tìm em.”
Hoa Huyết cười cười, ngón tay gõ xuống mặt bàn thuỷ tinh, chậm rãi mà có tiết tấu.
Y Hàn, Y Thiên ở bên kia nhìn theo nhịp gõ của Hoa Huyết, liền biết hắn đang tập trung suy nghĩ.
Chàng trai trẻ này là ai? Có quan hệ gì với tiểu thư?
Những người còn lại cũng cùng chung một câu hỏi với Y Hàn, Y Thiên.

Lưu Ly tập trung nhìn kĩ lại, thật lâu cũng không nhận ra người này là ai, lắc đầu.
“Tôi không quen.”
Chàng trai nhìn Lưu Ly không chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ, nếu đúng là người cậu đang tìm thì tốt quá.
“Xin lỗi, có lẽ là tôi nhận nhầm người.”
Nhận nhầm người?
Phải không?
Hoa Huyết cong môi thành một nụ cười không rõ hàm ý, cũng không vạch trần câu trả lời gượng gạo của chàng trai trẻ. Hắn không biết cậu ta có quan hệ gì với Lưu Ly, nhưng mà, sẽ không đơn giản đâu.
“Vậy, hi vọng lần sau cậu tìm đúng người.”
Chàng trai trẻ gật đầu, dời bước chân đi về phía trước, không hiểu sao cậu có cảm giác mình và người đàn ông này sẽ còn gặp lại.
Quản lí khách sạn Paradise đầu đổ đây mồ hôi, làm ông sợ hết hồn, còn tưởng là sẽ xảy ra chuyện, cúi người trước Hoa Huyết rồi mới nhanh chân bước đi theo sau cậu ta.
Tô thiếu gây chuyện với người nào cũng dễ dàn xếp, riêng với vị khách ở phòng tổng thống này thì không thể, đích thân ông chủ đã nói ông hãy chiếu cố người này thật tốt, nếu không may để xảy ra việc gì, mất việc là chuyện nhỏ, đắc tội với ông chủ mới là chuyện lớn.
Bọn họ chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của cậu ta nên không biết rằng, ngay lúc cậu ta quay lưng, trên môi rõ ràng đang mấp máy hai chữ “Nhược Hy?”.
“Cậu ta rất giống em.”
Hả?
Lưu Ly không hiểu gì nhìn Hoa Huyết, giống cô, giống cái gì chứ?
Lưu Ly còn đang vắt não để hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoa Huyết thì hắn đã đứng dậy, trước khi đi còn không quên nói thêm một câu.
“Đừng suy nghĩ nhiều, không lâu nữa em sẽ có đáp án.”
Lưu Ly ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Hoa Huyết đang rời đi cùng hai vị hộ pháp. Hắn nói vậy là có ý gì nhỉ?
Suy nghĩ một hồi cũng không thu về được kết quả thuyết phục, Lưu Ly vùi đầu vào ăn tiếp.
Trước khi đi xuống đây hắn đã nói, sẽ cho cô tự do, nhưng vì đảm bảo cho cái mạng nhỏ của cô không bị người ta lấy đi, Tiểu Sát phải đi theo cô mọi lúc mọi nơi. Tất nhiên là cô không thể không đồng ý, hắn nói vậy chỉ là thông báo với cô thôi, ý kiến của cô từ lâu đã không còn quan trọng rồi.
Đến đây là để đi chơi, vì thế cô sẽ vui vẻ mà tận hưởng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.