Bạn đang đọc Hồn Hoa: Chương 15: Liễu Quỳnh Nhi.
“Lúc nãy ở đây có hiện tượng lạ.”
Hạ Hướng lên tiếng phá tan ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau của tam vương tử cũng như mở đường cho Lưu Ly.
“Hiện tượng lạ?”
Lưu Ly càng ngu ngơ không hiểu.
“Nãy giờ cháu ở đây có thấy gì đâu.”
Hạ Chấn Nam chung thủy không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt Lưu Ly, lúc nãy cuồng phong gào thét như vậy mà không biết gì nói ra ai có thể tin? Hơn nữa vô duyên vô cớ bị ngất xỉu càng làm hắn khẳng định Lưu Ly đang đóng kịch.
“Cậu thật sự không thấy gì?”
Lưu Ly lắc đầu, gương mặt như đang luẩn quẩn trong màng sương, chỉ có thể dùng hai từ mịt mù để hình dung.
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra mình cũng có thể đóng kịch?
“Vậy tại sao cậu lại bị ngất?”
Lưu Ly gãi đầu, vừa nhớ lại vừa kể.
Lúc đó cô vừa đi vào vườn, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nồng thật nồng của hoa oải hương. Buổi sáng thức dậy sớm đã làm cô mệt mỏi rồi nay thêm hương hoa này nữa không gục mới là chuyện lạ. Ai chẳng biết oải hương có tác dụng khiến người hít phải dễ đi vào giấc ngủ, cô nhớ lúc nhỏ mẹ thường đặt một lọ oải hương khô ở đầu giường.
“Chuyện chính là như vậy, khi tỉnh dậy thứ đầu tiên thấy là mọi người làm gì có cái gì lạ.”
Chậm một chút Lưu Ly nói tiếp.
“Lúc nãy có cái gì thú vị thật sao?”
Tam vương tử giật giật khóe môi. Lưu Ly này có phải là heo không? Đi đâu cũng ngủ được, trong vườn quả thật có một khoảng đất nhỏ trồng hoa oải hương, tai nạn do cây cối mấy ngày nay nhiều không kể xiết, phải cẩn thận hơn thôi.
Vương Khải Minh cũng chẳng muốn bắt bẻ Lưu Ly nữa, vẫy tay gọi Lưu Ly lại gần.
“Muốn biết thì lại đây.”
Cuối cũng cũng thoát nạn, Lưu Ly mon men lại gần.
Vương Khải Minh hoa tay múa chân, quả thật đã đem sự thật phóng đại lên cả trăm lần.
Lưu Ly kinh ngạc, miệng há to đến nỗi nhét mấy quả trứng gà vào cũng còn dư chỗ.
“Đừng đùa, nếu có vòi rồng hẳn là tôi đã bay lên tới cung trăng rồi. Với lại khung cảnh này thật không giống với cái chuyện kì lạ cậu vừa nói, có vòi rồng mà nơi này ngay cả một nhánh cây bị gãy cũng không có, cậu nói vậy ai tin đây?”
Không sai, ba người họ cũng không hiểu nổi thế này là thế nào? Rõ ràng là có vòi rồng, hơn nữa ánh sáng đỏ đó thật kì lạ, giống như mang theo hơi thở của ai đó.
Hạ Hướng lắc đầu không biết nói gì cho phải. Tiểu thư đã hoàn toàn nhập vai.
Âu Thần nhìn ngang nhìn dọc, muốn tìm ra cái gì đó chứng thực cho lời nói của Khải Minh vô tình bắt gặp ánh mắt của Hạ Hướng đang dừng lại trên người Lưu Ly.
“Chú Hạ, có chuyện gì sao?”
Hạ Hướng sắc mặt không đổi, tự nhiên thu hồi tầm mắt. Ông đã quá thất thố rồi.
“Không có gì, mấy ngày nay chuyện lạ liên tục tìm đến nên có chút đăm chiêu thôi. Mấy đứa phải cẩn thận, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài nhiều. Trở về lớp đi, vào học lâu lắm rồi.”
Nói đến học Lưu Ly không để ý hình tượng thét lên.
“Tiết đầu là của Diệt Tuyệt sư thái!”
Tam vương tử lấy hai tay bịt tai, không vừa lòng đồng thanh.
“Cậu nhỏ tiếng chút được không?”
Nhỏ tiếng? Lúc này nhỏ tiếng có cứu vãng được gì không?
Diệt Tuyệt sư thái rất ghét học sinh vào trễ, còn nhớ lần đầu tiên đặt chân vào Diamond, cô đã được vinh dự lau dọn nhà vệ sinh một tháng chỉ vì tội danh trễ học này. Nhà vệ sinh của trường Diamond cũng không phải bẩn thỉu gì nhưng từ ngày cô bị phạt nó trở nên kinh khủng một cách lạ thường, cũng đúng thôi, đó là dịp hành hạ cô của mấy cô chiêu cậu ấm này mà. Một tháng đóng đô trong nhà vệ sinh đối với cô mà nói chính là ác mộng kinh hoàng đứng thứ hai sau Hoa Huyết, tam vương tử dù gì cũng có gia thế hiển hách tất nhiên sẽ không bị trách phạt, còn cô làm gì có được may mắn đó.
Hạ Chấn Nam buồn cười vò rối đầu Lưu Ly.
“Yên tâm đi, đảm bảo với cậu lịch sử sẽ không tái diễn.”
Lưu Ly gạt tay Hạ Chấn Nam xuống, sửa sang lại mái tóc rối tung, bước chân tự nhiên di chuyển ra xa tạo khoảng cách.
Ánh mắt Hạ Chấn Nam ảm đạm đi không ít nhưng vẫn duy trì nụ cười ấm áp trên môi.
“Thôi được rồi, vào lớp đi.”
Bốn người cùng chào Hạ Hướng rồi mới đi vào lớp.
Trên hành lang không khí náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều, tất cả đều đang bàn tán về hiện tượng lạ lúc nãy.
Vương Khải Minh dương dương tự đắc.
“Giờ đã tin chưa?”
Lưu Ly không trả lời chỉ gật gật đầu.
Ngoài dự đoán, lớp học của sư thái hôm nay rôm rả lạ thường, y như cái chợ. Trên bục giảng có một cô gái dáng người cao cao, mái tóc ngắn màu hạt dẻ thật xinh đẹp đứng trước lớp giới thiệu.
“Chào mọi người mình là Liễu Quỳnh Nhi, mong mọi người giúp đỡ.”
Con gái có vẻ ngoài xinh đẹp ở Diamond không thiếu nhưng từ cô gái này toát lên vẻ đẹp mỏng manh và tinh khiết đến không ngờ, giống như đoá hoa quỳnh nở trong đêm tối, chỉ một đêm rồi tàn. Thật muốn làm cho người ta cầm lòng không đậu mà hết lòng bảo vệ, che chở.
Lưu Ly dè dặt lên tiếng phá tan buổi lễ ra mắt của bạn mới.
“Thưa cô…”
Chưa nói hết câu đã thấy một cái bóng xẹt qua người, chính là cô bạn mới đó.
“Chấn Nam, I miss you!”
Hạ Chấn Nam bị Liễu Quỳnh Nhi ôm chầm lấy muốn cười không được mà muốn khóc cũng không xong, đang ở trước mặt Lưu Ly có biết không? Lát nữa… lát nữa hắn sẽ giải thích với cô sau.
Quỳnh Nhi ý thức được thái độ không vui của Hạ Chấn Nam liền buông người ra, hai tay chống nạnh.
“Này, thái độ này của cậu là sao hả? Tớ ngàn dặm xa xôi về đây không phải để thấy gương mặt thối rửa này của cậu.”
Khóe môi Lưu Ly cong lên, gương mặt thối rửa, từ này rất có tính lịch sử nha.
“Cậu về từ lúc nào?”
“Tất nhiên là vừa mới.”
Vừa xuống máy bay là đến đây ngay, thế mà một chút chào đón người ta cũng không có.
Vương Khải Minh thở dài thường thượt, ủ dột lên tiếng.
“Quỳnh Nhi, ở đây cũng không phải chỉ có mỗi Chấn Nam.”
“Thấy rồi, không cần phải nhắc.”
Liễu Quỳnh Nhi làm ra vẻ một chút rồi nhào vào ôm lấy Vương Khải Minh cùng Âu Thần, nụ cười trên môi rực rỡ như ánh mặt trời.
“Nhớ hai người muốn chết!”
Sau màn ôm nhau thắm thiết cả lớp tất nhiên là hóa đá, Lưu Ly cũng không ngoại lệ.
“Tất cả trở về chỗ ngồi.”
Tiếng nói uy nghiêm của sư thái vang lên bên tai kéo hồn Lưu Ly trở về thân thể, quay qua nhắc nhở ba người còn lại.
“Về chỗ ngồi thôi!”
Âu Thần vừa định trở về lớp của mình liền bị Liễu Quỳnh Nhi kéo lại.
“Ngày mai chuyển sang đây học luôn đi, cậu đánh lẻ một mình thế là không được.”
Âu Thần suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, lần này Quỳnh Nhi trở về hẳn là không đi nữa.
Khi tất cả đã yên vị trên ghế ngồi, lớp học quay trở lại với không khí im lặng thường ngày, bạn mới rất hiểu ý không hề nói chuyện lần nào, chỉ ngồi nghiêng người nhìn Lưu Ly không chớp mắt, giống như đang nghiên cứu thứ gì đó.
Tiết học kết thúc, sư thái vừa bước ra khỏi lớp Liễu Quỳnh Nhi không thể kiềm chế được nữa, cười tươi như hoa đưa tay ra làm quen với Lưu Ly.
“Xin chào, tớ là Quỳnh Nhi, chúng ta là bạn, được chứ?”
Lưu Ly mất một lúc lâu mới bắt kịp cảm xúc vui mừng bất ngờ của cô bạn ngồi cạnh, bắt tay làm quen.
“Chào, tớ là Lưu Ly.”
“Tất nhiên tớ biết cậu là Lưu Ly, khi còn ở Anh đã nghe rất nhiều về cậu.”
Lần này thì Lưu Ly ngốc thật, từ khi nào ngay cả người ở Anh về như Quỳnh Nhi cũng biết cô?