Đọc truyện Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống – Chương 52: Vô Đề
Sáng hôm sau, như thường lệ, Cậu từ tu luyện của mình tỉnh lại. Cậu kiểm tra thu hoạch trong vài ngày đến Sử Lai Khắc học viện.
Tên: Đường Hạo Thiên
Tuổi: 12
Cấp độ: 45 – Hồn Tông
Số lần rút thưởng: 0
Tích phân: 92500
Công pháp: Lục Đạo Luân Hồi quyết: tầng 3 sơ cấp
Kỹ năng: Cầm Long Công, Tinh thần Thám Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, Tinh Thần Công kích,Tinh Thần Phiến Nhiễu,Kháng Ảo Ảnh, Ảo Ảnh, Huyền Ngọc Thủ, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, Sharingan, Phục Sinh, Hỏa Vũ Lĩnh Vực, Lăng Ba Mê Tung Bộ.
Vũ hồn: Sa Chi (Bạo Cát), Hoa Đồng
Cấp bậc lí luận: 90 ( Phong Hào Đấu La)
Sư phụ: Ngọc Tiểu Cương
Tri kỷ: Chu Trúc Thanh
Đặc thù vật phẩm: Liền Tâm Kết
Bảng hệ thống lại có mới biến hóa, có thêm Tri kỷ cùng Đặc thù vật phẩm hạng mục.
Sau đó lại nhìn về phía bảng nhiệm vụ:
“ Công lược Tiểu Vũ: Tiến độ 90/100
Tưởng thưởng: cấp bậc hồn lực tăng 5, hồn hoàn ngàn năm tùy theo mức chịu đựng của ký chủ ( số lượng: 2), số lần rút thưởng 1 “
“ Công lược Chu Trúc Thanh: Tiến độ 75/100
Tưởng thưởng: hồn cốt ( chân) mười vạn năm ( số lượng: 1), số lần rút thưởng 1 “
“ Công lược Ninh Dung Dung “: Tiến độ 80/100
Tưởng thưởng: hồn cốt ( tay) mười vạn năm ( số lượng: 1), số lần rút thưởng 1 “
Thấy Chu Trúc Thanh đã có thể coi làm tri kỷ của mình nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành Cậu liền nghi vấn, Cậu liền hướng về hệ thống hỏi.
“ Hệ thống, tại sao Chu Trúc Thanh đã có thể coi là Tri kỷ của ta nhưng vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ? “
“ Hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc đối tượng công lược phải đối với ngươi đạt đến đến chết không rời, cùng sinh cộng tử. Trở thành tri kỷ cũng không có nghĩa là nàng yêu ngươi, mà nàng có thể coi người là người bạn, người thân nhất. Chu Trúc Thanh là tri kỷ của ngươi, nhưng chưa chắc nàng yêu ngươi, hiện nay nàng đối với ngươi vẫn chỉ dừng tại mức hảo cảm. “ Hệ thống lập tức giúp hắn lên khóa bổ túc tri thức.
Nghe vậy, Cậu vẻ mặt quái lạ. Cậu không ngờ này hệ thống lại biết nhiều như vậy..
Dĩ vãng, Cậu dựa vào hệ thống cùng kịch tình nên đã quên mất hùng tâm tráng chí, sống một cách ung dung chậm rãi.
Lại ra khỏi hệ thống, Cậu liền thấy Chu Trúc Thanh đứng bên cạnh giường mình.
“ Trúc Thanh? “ Cậu nghi vấn nhìn nàng.
“ Ngươi còn muốn tu luyện đến khi nào nữa, mọi người đều đã tập trung chuẩn bị khởi hành rồi “ Chu Trúc Thanh nhẹ nhàng nói, rõ ràng thái độ của nàng từ ngày hôm qua đối với Cậu đã càng thêm nhu hòa, trước mặt Cậu nàng không còn mang vẻ mặt lạnh băng nữa.
“ Vậy sao, vậy thì đi thôi “ Cậu lập tức đứng phắt dậy, kéo tay nàng, chạy như bay ra ngoài. Chu Trúc Thanh ngơ ngác nhìn cánh tay bị người thiếu niên kéo, trong mắt hơi hiện lên vui vẻ cùng… ngượng ngùng, để mặc hắn kéo.
Dưới ánh nắng ban mai, hai bóng người kéo nhau chạy như bay đến thao trường.
Họ vẫn chưa thể ý thức được, chuyến đi này nguy hiểm tới mức nào.