Đọc truyện Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống – Chương 101: Lại đến B.H.L.N.N
Liễu Nhị Long sau đó vừa dẫn mọi người đi tham quan, vừa đem Lam Phách học viện toàn bộ tình hình nói cho mọi người. Cả học viện tuy chỉ có hơn hai trăm đệ tử, nhưng nếu tại Thiên Đấu đế quốc bên trong, thì cũng có thể coi là tài năng xuất chúng. E rằng ngay cả những hồn sư có xuất thân quý tộc cũng không thể không thừa nhận Lam Phách học viện tầm quan trọng đối với giới Hồn Sư.
Đây có thể coi là thiên đường đối với bình dân hồn sư. Mặc dù mới triển khai được mười năm, nhưng sớm đã đào tạo ra không ít hồn sư có thực lực không tầm thường. Ngay cả Vũ Hồn Điện cũng muốn cùng Lam Phách học viện hợp tác, nhưng cũng bị Liễu Nhị Long cự tuyệt.
Nơi này mặc dù cũng không bì nổi Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, nhưng nếu so với Sử Lai Khắc thì lại tuyệt hơn nhiều lắm.
” Chúng ta vừa ăn rồi tiếp tục nói chuyện.”
Liễu Nhị Long chỉ trong một đoạn thời gian ngắn biểu hiện ra bản tính hào sảng, chiêu đãi đoàn người Sử Lai Khắc học viện ăn trưa.Đối với sự nghi hoặc của mọi người lần lượt giải thích.
Trên bàn ăn cũng không quá mức thịnh soạn, nhưng những thứ cần thiết thì đều đủ cả.
Mỗi người khẩu phần ăn hết sức đơn giản, một miếng bánh mỳ, một đĩa thịt, một đĩa rau cùng một ly sữa bò.
Mọi người rất nhanh đều đã dùng bữa xong.
Phất Lan Đức nhìn mọi người bảo “Hôm nay mọi người sớm trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai sợ rằng chúng ta bắt đầu phải bận rộn rồi đó.”
Vừa mới có một hoàn cảnh sống mới, bất luận là các vị lão sư hay Sử Lai Khắc đám đệ tử cũng cần phải có một thời gian làm quen. Huống chi khi nãy trên bàn ăn, Liễu Nhị Long đã trực tiếp đem Lam Phách học viện giao cho Phất Lan Đức. Đối với điều này, Phất Lan Đức cũng không có chút nào khách khí với Liễu Nhị Long, do đó Lam Phách học viện liền đổi danh, trở thành Sử Lai Khắc học viện.
Mọi người nghe hắn nói vậy, đều lần lượt tản ra trở về phòng nghỉ ngơi.
Cậu nằm trên giường rộng lớn ký túc xá, nhàm chán bèn ra ngoài tản bộ. Bởi vì tân học viện rộng lớn duyên cớ, cho nên Cậu cũng không còn diễm phúc ở chung phòng với Chu Trúc Thanh, này đúng là làm cho hắn một hồi tiếc nuối.
Ra khỏi phòng, Cậu trực tiếp hướng tới sâm lâm.
Tiến vào rừng, nhiệt độ bên trong rõ ràng thấp hơn bên ngoài vài phần. Không khí nhẹ nhàng không khỏi khiến cho người ta tâm tình thư thái.
Không biết đi bao lâu, Cậu liền phát hiện mình đã đi khỏi khu rừng rậm rạp kia, tại đây đã là trên một ngọn núi cao khoảng năm trăm thước.
“ Ồ, lâu lắm mới tơi nơi này a “
Rất nhanh, Cậu đã lên đến đỉnh núi. Trước mặt là một cái khe núi như chiếc nón úp ngước. Mà chỗ bọn họ đang đứng chính là bờ của cái khe núi đấy. Hơi nóng nồng đậm từ khe núi bốc lên thập phần ẩm ướt lại mang theo vài phần dược thảo hương vị.
“ Lão độc vật, ta tới rồi “ Đứng tại đỉnh núi, Cậu quát to một tiếng. Tiếng hét của hắn vang vọng khắp núi rừng làm biết bao chim muông đều kinh hãi bay đi.
“ Ngọn gió độc nào lại mang tiểu quái vật ngươi đến đây thế này “ Rất nhanh liền có âm thanh từ xa truyền tới, người đến chính là Độc Cô Bác.
“ Lão độc vật, ngươi quả đúng là thân mang kịch độc a, ngay cả lời nói cũng là độc địa “ Cậu bất đắc dĩ nói
“ Ha ha ha “ Độc Cô Bác cười lớn một tiếng “ Nói đi, lần này tới đây lại có chuyện gì? “
“ Ta đã tìm ra phương pháp chữa trị cho ngươi cùng Nhạn Nhạn “ Cậu vừa dứt lời, trước mắt liền nhìn thấy ánh xanh chợt lóe, Độc Cô Bác đã nắm chặt vai hắn
“ Ngươi nói có thật không? “ Âm thanh mang theo kích động cùng hi vọng. Đợi khi Cậu gật đầu, Độc Cô Bác trên khuôn mặt già nua liền chảy xuôi một giọt vui sướng nước mắt.
Ai nói nam nhân vô lệ, chỉ là chưa tới lúc họ phải rơi nước mắt. Đối với Độc Cô Bác, Độc Cô Nhạn liền là của hắn tất cả. Hắn có thể không để ý sống chết của mình, nhưng lại không thể không để ý đến tương lai của cháu gái. Hắn đã mất đi con trai của mình, lại không thể mất đi cháu gái của mình lần nữa. Nghe được lời Cậu, Độc Cô Bác liền không khỏi mừng đến phát khóc.
Đường Môn dụng độc nổi tiếng thiên hạ, đối với các loại dược vật nghiên cứu cực kì thấu triệt. Tất cả đều là kết quả đúc kết của vô số tinh anh trong Đường Môn.
Cậu tuy không phải đệ tử Đường Môn, nhưng nhờ có Huyền Thiên Bảo Lục cùng Đường Tam, mặc dù không được chính thức học những thứ tinh túy nhất, bất quá đối với các loại dược vật cũng là cực kì hiểu rõ.
“ Tại đây chờ ta một chút “ Cậu nói. Sau đó vận lên Lăng Ba Mê Tung Bộ, bước nhanh vào dược viên.
Rất nhanh, trước mắt hắn liền xuất hiện một cái màu phấn hồng bông hoa lớn. Hương hoa không nồng, thấm vào tận ruột gan, làm lòng người mát lạnh. Xung quanh đóa hoa tất cả đều biến thành một màu hồng, hai bên màu sắc rất nhạt.
Đó chính là dược liệu quan trọng nhất mà hắn cần tìm – U Hương Khỉ La Tiên Phẩm!
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm chính là bách độc khắc tinh. Có thể tác dụng trung hòa bài trừ độc tố. Công dụng lớn nhất của nó chính là khắc độc.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm trang nhã. Trong phạm vi của nó, bất kì loại độc vật nào đều không có tác dụng. Hương thơm của nó cũng có tác dụng trung hòa độc tố.
Đương nhiên, nếu trước khi tiến vào phạm vi hương thơm liền đã trúng độc, như vậy U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lại không có tác dụng. Có thể lời, nó chính là tiên thảo có thể phòng độc, chỉ đáng tiếc là không thể giải độc được.
Bất quá, nó lại là dược liệu quan trọng nhất để điều chế Cực phẩm giải độc đan, loại này tại Đấu Phá Thương Khung thế giới cũng là xếp vào hàng Thiên giai Lục phẩm đan dược.