Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 100


Bạn đang đọc Hỗn Độn Lôi Tu – Chương 100


Hỗn Độn Lôi Tu – 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản


Tiết thứ 100: Quyết chiến Thanh Ảnh

Dịch giả: _Thanh Long_
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Boom nho nhỏ mừng truyện dịch được 100 chương và mừng ngày giỗ tổ nhé:0 (144):


“Huynh đừng có nằm mơ, Tiểu Chu Thiên Mai Hoa Dịch Số này yêu cầu cực cao, ngoại trừ thiên phú ra, huynh còn phải thông minh tuyệt đỉnh, đã gặp qua là không quên, hơn nữa lại phải có năng lực tính toán cực mạnh, nói chung là gần như một thần đồng, ngàn năm khó gặp.” Hồng Ảnh buồn bực nói “ Kỳ thật khi muội còn nhỏ, cha mẹ muội cũng đã tiến cử với sư phụ của Thủy Tĩnh tỷ tỷ, đáng tiếc đầu óc muội quá ngu ngốc, thấy loại số học này phức tạp liền chán nản, kết quả là mất đi duyên phận tu luyện Tiểu Chu Thiên Mai Hoa Dịch Số.”

“ Bỏ qua đi.” Tiểu Bàn nguyên bản còn muốn tìm cách tự mình tu luyện Tiểu Chu Thiên Mai Hoa Dịch Số, nhưng vừa nghe Hồng Ảnh nói như vậy, liền vô cùng thất vọng, sau đó hắn bỏ qua việc này, cười hỏi “ Sư muội, muội đến tìm ta có chuyện gì a?”


“Ai nha, huynh mà không nhắc thì muội tí nữa đã quên rồi.” Hồng Ảnh một bên ngịch nghịch góc áo, có chút ngượng ngùng nói “ Là người ta lại muốn ăn cá nướng”

Nguyên lai, trước kia Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh ở chung một thời gian, bởi vì vụng trộm nướng cá, kết quả bị nàng phát hiện, Linh Cô cùng Vô Nhãn Ngư không hổ là mỹ vị, cuối cùng khiến cho nàng ghiền lúc nào cũng không biết.

Mặc dù Tiểu Bàn đối với mỹ thực vô cùng coi trọng, bất quá đối với Hồng Ảnh mà nói thì hắn lại không hề tính toán, hơn nữa vợ chồng chưởng viện có ơn với hắn, vì thế hắn chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng, lần này cũng vậy, vừa thấy Hồng Ảnh có chút cầu xin, hắn nhịn không được mỉm cười, sau đó nói “ Ăn ở đây, hay là đến nơi khác?”

“ Đi đến hậu sơn, phía sau núi” Hồng Ảnh vừa nghe Tiểu Bàn đáp ứng, vui vẻ, nhảy nhót nói “ Muội hôm trước có qua đó chơi, phát hiện một nơi rất tốt, tại nơi đó còn có một loại dã kê( gà rừng), thoạt nhìn có vẻ rất ngon, lần này chúng ta bắt nướng thử ”

Nói xong nàng liền gọi ra Đạp Vân Sáp Sí Hổ của mình, sau đó nhảy lên, hô to “ Mau đến đây a” Nói xong liền nhanh chóng bay đi.

Tiểu Bàn thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ cưỡi Đạp Vân Sáp Sí Hổ của mình đuổi theo.

——————

Thời gian trôi qua như gió, nháy mắt đã qua ba ngày, hôm này lại đến Đại Bỉ.

Buổi sáng, ở hậu sơn của Huyền Thiên Biệt Viện, Mộc Tử Dung cùng một tên Kim Đan tu sĩ khác đứng ở trên một khoảnh đất trống, lẳng lặng đợi Tiểu Bàn đi tới.

Lúc này, các nơi khác cũng có rất nhiều người lục tục kéo đến xem cuộc chiến. Chỉ riêng chỗ này, chỉ có hai người bọn họ. Toàn bộ đám người muốn xem trận chiến đều bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Mộc Tử Dung dọa cho chạy mất.

Tên Kim Đan tu sĩ kia đối với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Mộc Tử Dung cũngcó chút bất đắc dĩ, hắn nguyên bản lấy thân phận của mình, hẳn là không phải đến đây, nhưng hôm nay lại bị Mộc Tử Dung vì nôn nóng muốn giáo huấn Tiểu Bàn mới kéo hắn đi, bằng không làm sao hắn lại có thể đứng đây để chờ một gã cấp thấp đệ tử, nếu không phải là Hỏa Long đạo nhân kia lạm quyền, uy hiếp hắn, thì chuyện này hắn làm sao chịu nổi?

Ngay khi hai người đã mất hết kiên nhẫn thì ở phía chân trời rốt cục cũng đã xuất hiện một đạo kim quang, một dáng người cường tráng giống như một con Cự Hùng ( gấu lớn) vận thanh y liền xuất hiện trong sân, người này sắc mặt cương nghị, da thịt như cổ đồng, có vẻ phi thường mạnh khỏe. Bất quá bề ngoài của hắn nhìn lại vô cùng thật thà, phúc hậu, nhưng đôi mắt to lại luôn chớp động, có vẻ rất giảo hoạt. Không ai khác mà chính là Tiểu Bàn.

Nhìn thấy Tiểu Bàn đi vào, sát khí trong mắt Mộc Tử Dung càng đậm hơn,nàng trực tiếp nổi giận mắng “Tên mập chết tiệt, ngươi rốt cục cũng đến để tìm chết a.”

“Sai” Tiểu Bàn mỉm cười, lộn tay một cái, một cái Thiết Chung cao đến hai xích đã xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn, cùng lúc đó, hắn mỉm cười nói “ Kỳ thật bần đạo lần này tới đây là để đưa chung cho người nhà của tỷ, để khi ngươi chết liền có thể dùng nó để đưa tiễn.

Mộc Tử Dung nghe xong, thiếu chút nữa thì tức chết, nàng thẹn quá hóa giận, mắng to “ Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn lấy mạng của ta sao?”


Kim Đan tu sĩ thấy cách ăn nói của Tiểu Bàn cũng không nhịn được, nhíu mày ánh mắt mang vẻ cực kỳ bất mãn nhìn hắn.

Tiểu Bàn cũng không thèm để ý, cười nói “ Thân phận sư tỷ tôn quý, có cho ta một vạn lá gan ta cũng không dám lấy mạng của người a”

Tên Kim Đan tu sĩ kia nghe Tiểu Bàn nói như vậy, sắc mặt mới thoáng dịu đi.

Nhưng ngay sau đó Tiểu Bàn lại nói tiếp “ Bất quá, sư tỷ lần này thi đấu ở Đại Bỉ, lại chấm dứt tại đây, vậy hãy coi như hôm nay ta chăm sóc người thân trước lúc lâm chung đi?”

“ Trơ tráo” Mộc Tử Dung nhịn không được, cả giận nói “ Chỉ bằng một tên mập mạp như mi và một cái chung lại muốn thắng ta? Thật là nực cười”

“Hắc hắc, tại hạ thực lực quả thật thấp kém, người cũng không lớn, nhưng không chừng có khi sư tỷ lại yêu thích ta, cố ý để cho ta thắng cũng chưa biết chừng” Tiểu Bàn cười gian, trêu chọc.

“Thúi lắm, ta chỉ thích băm ngươi làm thịt vụn” Mộc Tử Dung thở hổn hển nói.

“Thật sao?” Tiểu Bàn mỉm cười nói: “ Một khi đã như vậy thì chúng ta liền đánh cuộc đi, ta dám khẳng định sư tỷ sẽ tuyệt đối không đành lòng tổn thương một sợi lông của ta, chỉ cần tỷ làm ta bị thương, ta liền lập tức nhận thua, sau đó tự vẫn để tạ tội.”

Mộc Tử Dung nghe Tiểu Bàn nói như vậy, thiếu chút nữa thì ngất đi, nàng lúc này sớm đã tức đến sùi bọt mép, thần chí hồ đồ, căn bản không suy nghĩ tại sao Tiểu Bàn lại dám nói thế, trực tiếp hô hớn “ tốt, tốt, tốt, tên mập mạp chết bằm, bà cô ngươi hôm nay đánh cuộc với ngươi, nếu một hồi mà ta không thể chém chết được ngươi, thì sau này nguyện sẽ làm nô tỳ của ngươi, một câu không oán hận.”

“Tốt, chúng ta nhất ngôn vi định.” Tiểu Bàn vẻ mặt gian xảo cười nói, đồng thời trong lòng vui sướng không thôi “Ha ha, quả nhiên là một kẻ không có đầu óc, bản thân ta lúc này đang muốn xem ngươi sau khi thua sẽ như thế nào? ”


Mộc Tử Dung sớm đã không nhịn được, chỉ muốn nhanh chóng được băm vằm tên hỗn đản kia cho bõ tức, căn bản không thèm chờ thời gian thi đấu bắt đầu, trực tiếp giận dữ hét lớn với tên Kim Đan tu sĩ làm trọng tài kia: “Còn không mau tuyên bố bắt đầu?”

Mặc dù còn chưa đến giờ, nhưng đối mặt với sự điên cuồng của Mộc Tử Dung, tên Kim Đan tu sĩ kia trong lòng cũng có chút sợ hãi, không dám quá phận trêu chọc, đành cười khổ nói: “Vậy các ngươi bắt đầu đi.”

Kim Đan tu sĩ vừa dứt lời, Mộc Tử Dung liền ngay lập tức tế khởi Thanh Ảnh Thần Kiếm, hàng trăm ngàn đạo kiếm ảnh trong nháy mắt đã bao trùm vài chục trượng, sau đó dưới sợ chỉ huy của Mộc Tử Dung, giống như vô số độc xà, hung tợn đánh về phía Tiểu Bàn, khí thế như muốn đem hắn băm thành vạn mảnh.

Đối mặt với công kích lăng lệ của đối phương, Tiểu Bàn không một chút hoang mang, nhẹ nhàng đưa tay ném Thiết Chung lên không trung, Thiết Chung tại không trung liền biến hình, to lớn đến ba bốn trượng, sau đó hướng thẳng về phía Tiểu Bàn, rơi xuống. Sau một tiếng nổi to, Đại Thiết Chung đã đeo Tiểu Bàn hoàn toàn bao bọc lại, thậm chí ngay cả đáy chung cũng đâm sâu vào lòng đất đến hai, ba thước.


nguồn

Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:
4vn.eu/forum/showthread.php?p=545910

Tuyển dịch giả tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu:
4vn.eu/forum/showthread.php?p=568190


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.