Bạn đang đọc Hỗn Độn Đại Chúa Tể – Chương 34: Thiên Địa Vô Tận Dung Hoả
Lâm Thần kiếp trước là Cổ Trường Thiên, chí tôn cao cao tại thượng đứng trên vạn người, kiểu người nào hắn chưa từng gặp qua, từ mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, tới các thần nữ, thánh nữ của các tiên cung, thánh địa, thần thổ người nào mà không khiến vạn si mê, nhưng lúc đó hắn chỉ tán thưởng tới khi gặp Thượng Quan Hi Nhi, ban đầu hắn không để tâm dần dần sau nhiều va chạm dẫn đến nảy sinh tình cảm nhưng không ngờ sau khi trọng sinh hắn duy nhất lần đầu run động.
Thiếu nữ bí ẩn bỗng nhìn qua Lâm Thần thì thấy hắn nhìn nàng ngây ngốc, nhưng ánh mắt lại không thể toả ra sự thèm khát, hay ham muốn chiếm được chỉ đơn thuần là cảm thán thuần lương.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng băt gặp một người như vậy, bên cạnh thiên phú cao, thì trời sinh nàng nắm bắt và cực kỳ nhạy cảm cảm xúc cũng như những ý đồ đen tối bất chính đối phương, từ trước tới nay nàng gặp ai mà không khao khát muốn chiếm hữu cơ thể nàng.
Bất giác thấy cô nàng nhìn mình hắn quay phắc đi che khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình, cô nàng lém lỉnh liền đi tới nói: ” Nhìn đẹp chứ ?”
Lâm Thần ho khan, gật đầu, cô nàng vui vẻ mĩm cười, mặt hơi sượng sùng quay mặt qua chỗ khác không thể tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.
Đồng dạng, Lâm Thần cũng đổi qua chủ đề khác, hắn bắt đầu để ý dóng chảy dung nham có chút bất thường, liền đi xung quanh thăm dò, cô nàng vội đi theo thì cả hai phát hiện ra một tế đàn kì bí, ở giữa tế đàn có một ngọn lửa màu vàng kim sắc sảo đang lấp lánh, nhiệt lượng xung quanh thì bị tế đàn hấp thụ chuyển hoá thành năng lượng chuyển tới một thân cây gần đó.
Lâm Thần run rẩy kinh ngạc thốt lên khi nhìn vào ngọn lửa vàng kim: ” Thiên Địa Vô Tận Dung Hoả…”
Cô nàng không biết thứ đó là thứ gì nhưng từ ngọn lửa phát ra thì cô cảm nhận nó không phải là thứ bình thường ngọn lửa có thể sánh ngang.
Cô nhìn về cái thân cây đang hấp thụ năng lượng của nó, cô liền lên tiếng hỏi Lâm Thần : ” Nè, còn cái cây kia là thứ gì vậy ? “
Lâm Thần mãi chú mục tới ngọn lửa hoàng kim, khi nghe cô nàng hỏi thì nhìn phía cái cây kia liền hốt lên cảm thán:” Hoả Đức Thần Mộc, Chí tôn hoả chi thuộc tính thần mộc !”
Cô nàng kích động, lúc trước từ một sách cổ có nghe tới tên của Hoả Đức Thần Mộc, tiên thiên linh căn của thiên địa, bên trong quý nhất chính là Hoả Đức Thần Quả, có khả năng tái tại căn cơ, trùng tu thể chất, nâng cao tiềm năng bản thân.
Cô nàng hơi động tâm nhưng nhanh chóng kiềm xuống không lộ ra ngoài.
Lâm Thần lúc này mới nói:” Thiên Địa Vô Tận Dung Hoả,là thứ ta cần có,…!Còn Hoả Đức Thần Quả thì có thể nhường cho cô!”
Cô gái gật đầu, hắn lúc này tiến về tế đàn nơi thần hoả đang bùng cháy.
Thiên Địa Vô Tận Dung Hoả là dị hoả cấp thiên hoả, một trong mười tám đoá thiên hoả, xếp hàng thứ chín trong Thiên Hoả Bảng, cực kỳ mãnh liệt, Vô Tận Dung Hoả như cái tên của nó một ngọn lửa hàm chứa hoả nguyên vô cùng vô tận và vĩnh viễn trường tồn không thể dập tắt, nó còn có tên được gọi khác là Bất Diệt Thiên Hoả, so với thiên hoả kiếp trước của hắn thì còn kém một chút.
Lại nói nguồn gốc của Thiên Hoả Bảng, thực chất tên gọi của nó là Dị Hoả Bảng gồm hai bảng là 18 đoá bài vị Thiên Hoả Bảng và 108 đoá bài vị Địa Hoả Bảng, do các cao nhân từ thời xa xưa tìm kiếm và nghiên cứu và sắp xếp chúng theo nhiều khía cạnh.
Thiên Hoả Bảng lấy tiêu chí độ hiếm có, công năng cùng hoả lực mà làm tiêu chí vì tự cổ chí kim tới nay chỉ tìm ra hơn 18 đoá đủ có thể sự trân quý của nó.
Còn Địa Hoả thì nhiều phong phú dường như rất dễ thấy chỉ cần một chút cơ duyên nên nó lấy tiêu chí hoả lực giữa các đoá với nhau mà sắp xếp.
Lâm Thần đứng trước Vô Tận Dung Hoả tuy bị trận pháp trấn áp đem nuôi dưỡng Hoả Đức Thần Mộc nhưng uy lực của nó vẫn không thể xem thường.
Lâm Thần quay qua hỏi:” Cô còn linh thạch không ? Ta muốn bố trận trợ ta hấp thụ cái này hoả diễm “
Cô nàng dường như không do dự chút nào thật tình muốn nhìn xem hắn muốn bố trí thứ gì trận pháp, liền từ trong túi trữ vật của mình, đổ ra hơn ba trăm viên thượng phẩm linh thạch và tám trăm trung phẩm linh thạch ( 1 viên thượng phẩm = 1000 trung phẩm, 1 trung phẩm = 100 hạ phẩm, 1 hạ phẩm = 1 đồng bạch kim, 1 đồng bạch kim = 100 đồng vàng, 1 đồng vàng = 10 đồng bạc ) đặt trên mặt đất:” Đây là số linh thạch tích lũy của ta suốt hai năm gần đây! Tất cả cho ngươi…!”
Lâm Thần trợn mắt nhìn số linh thạch để dưới đất, mặc dù không tính cái gì nhiều, nhưng đặt tại Nam Huyền Châu này thì đây là cả một gia tài, hắn tin cho dù đặt Thanh Vân Môn thì lấy nhiều linh thạch như vậy sợ sẽ lung lay căn cơ một nhị đẳng thế lực.
Mặc dù tuy biết cô nàng còn nhưng không nghĩ sẽ như thế nhiều:” Cô không sẽ không ta giết người cướp của sao ?”
Cô nàng thản nhiên trả lời :” Ngươi cũng có thể thử…”
Lâm Thần bất lực lắc đầu, mặc dù bây giờ hắn cũng như trước kia nhưng cũng không tới giở trò hạ lưu như vậy, huống chi cô ta bản lĩnh như vậy không biết bên trong còn chiêu trò gì.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, liền thôi động toàn bộ hồn lực của bản thân làm cho các viên linh thạch lơ lửng giữa không trung , lấy ra một cây bút lông hướng về số linh thạch mà không ngừng khắc hoạ các kí tự kì quái tạo thành một đồ án phù phiếm.
Lâm Thần bắt đầu di động cái đồ án này bao phủ toàn bộ tế đàn, hắn tiếp tục bố trí chơi đất một trận pháp dùng hơn ba trăm viên linh thạch mà tạo thành một trận đồ.
Lâm Thần bắt đầu kết ấn các ấn chú, hơn ba trăm viên linh thạch kết thành một trận pháp, bên trong trận pháp không ngừng diễn ra những hơi thở lạnh lẽo.
– Ngũ phẩm trận pháp! Âm Dương Diễn Hoá Trận! Thành…
Lâm Thần mệt mỏi ngồi phía đây lây ra vài khoả đan dược bỏ vào miệng, bắt đầu phụ hồi lại thể trạng.
Lúc này cô nàng quan sát tất cả mọi hành động của Lâm Thần làm cô hết sức ngạc nhiên, hai mắt long lanh nhìn hắn.