Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 3: Vân Mộng Các


Bạn đang đọc Hỗn Độn Đại Chúa Tể – Chương 3: Vân Mộng Các


Dựa theo kinh văn hướng dẫn Lâm Thần không ngừng hấp thụ linh khí rèn luyện thân thể, dưới Linh Vũ Cảnh, vũ giả không thể tự thân tích trữ linh khí trong cơ thể chỉ có sau khi ngưng tụ linh đan tại Ngưng Đan Kỳ mới tích trữ được linh khí nhập thể.

Suốt một đêm trôi qua, các vết thương cũng được chữa lành đồng thời, huyệt vị thứ tư cũng được khai mở Dương Kiều Mạch.

Lâm Thần mở mắt ra nhìn cơ thể mình liền lắc đầu than vãn.
– Suốt đêm chỉ tăng một tu vị, tiến độ tăng quá chậm, xem ra phải dùng một ít đan dược phụ trợ…
Đang ngẫm nghĩ thì bỗng nghe một tiếng nói phát ra.
– Lâm Thần ngươi tỉnh rồi sao.

Quay qua thì thấy một tên tóc vàng mặt mũi cũng ngây ngô có phần chất phác, dựa theo kí ức của cố chủ thân thể thì tên của tên thanh niên trước mặt là Lý Sơn, cũng là ngoại môn đệ tử vào sau hắn một năm cả hai tư chất rất bình thường, nhưng bù lại hắn rất chăm chỉ chịu khó, tu vi cũng đạt tới Khai Mạch tứ trọng, thường xuyên giúp đỡ cho cố chủ nên cả hai xem huynh đệ thân thích mà đối xử.

Lâm Thần nhếch mép miệng cười gật đầu, Lý Sơn thấy vậy rất cao hứng nhưng bảo hắn hãy nghỉ ngơi thêm ít bữa, còn hắn phải đi báo danh, tối về hắn sẽ mua một ít thức ăn giúp Lâm Thần bồi bổ cơ thể.
Đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn bên cạnh hàng ngày tu luyện ra phải đến nhiệm vụ đường báo danh, tuyển chọn một nhiệm vụ tông môn mà đi thực hiện đổi lấy điểm cống hiến, theo quy định mỗi ngoại môn đệ tử trong một tháng phải nhận ít nhất 3 nhiệm vụ cấp thấp nếu không đủ chỉ tiêu trong vòng ba tháng sẽ bị khai trừ khỏi tông môn hoặc bị giáng xuống thành tông môn tạp vụ.
Vài ngày trước, Lâm Thần cũng vừa hoàn thành chỉ tiêu của tháng này, nhưng vừa về thì gặp bọn Hàn Nguyên vây đánh đồng thời cướp đi chứng nhận nhiệm vụ tháng này của hắn.

Sau khi Lý Sơn đi, Lâm Thần cũng đứng dậy đi ra ngoài xuống một thị trấn gần đó tìm kiếm dược phẩm cần thiết.
Thị trấn hắn đi tới tên là Thanh Vân Trấn trực thuộc quyền tiếp quản của Thanh Vân Môn, nơi đây tập trung buôn bán nhiều loại mặt hàng khác nhau, hắn đi tới một cửa hàng dược liệu lớn nhất Thanh Vân Trấn, Vân Mộng Các.
Vân Mộng Các cũng được xem trung tâm thị trấn, bán các loại mặt hàng đa dạng như đan dược, vũ khí, phòng tu luyện,…!Lâm Thần bước vào thì có một tên đứng cửa chặn lại hỏi hắn sau khi lấy ra thẻ bài chứng nhận tông môn thì hắn được cho vào, vào tới bên trong thì thị nữ tiếp khách chạy lại, Lâm Thần đưa danh sách dược liệu hắn cần đưa cho thị nữ, cô cầm lấy và đọc chúng nhưng cô không biết bên trong những thứ đó còn xem hắn viết xằng bậy ghẹo cô,liền vứt bỏ xong nổi giận kêu người đến đuổi đi, nhưng lúc đó một người phụ nữ trẻ đi tới đồng thời cúi xuống nhặt tờ giấy lên đọc đi tới can ngăn bảo vệ, hướng về Lâm Thần nói.
– Những thứ này do ngươi mua ?
Lâm Thần nghe thấy vậy mặt không thay đổi gật đầu, người phụ nữ lại nói tiếp:
– Những thứ này rất đỗi bình thường nhưng lại vô cùng hiếm gặp nên một người mới như cô ta không quen thuộc, mong ngươi bỏ qua cho, để bồi thường ta chiết khấu một thành giá cả.

/ Nói đoạn, người phụ nữ đưa cho một người con gái đi bên cạnh/ Tiểu Trúc, dựa theo đơn mà lấy cho vị công tử này.
– Dạ!_Tiểu Trúc nhận lấy tờ giấy rồi đi lấy đồ trong giấy.
Lâm Thần mĩm cười xem như cũng có người biết nhìn hàng, Lâm Thần cúi cảm ơn người phụ nữ đã giúp mình, xem ra người phụ nữ trước mặt này có địa vị chức vụ cao tại Vân Mộng Các này nếu không thì không làm bọn thị vệ nghe răm rắp như thế mà sợ hãi.


Lúc này, người phụ nữ nói :
– Thiếp thân tên Mộng Cầm.

Không biết vị công tử này xưng hô thế nào đây ?
– Lâm Thần._ Lâm Thần trả lời.
– Lâm Thần, Lâm công tử, không biết công tử mua những thứ ấy có công dụng gì a ?
Người phụ nữ Mộng Cầm hiếu kỳ thăm dò, vì theo như tờ giấy ghi trong đó hẳn là một phương phối thuốc nào đó.

Lâm Thần như hiểu ý đồ của người phụ nữ, nhưng thoải mái trả lời .
-Chỉ là một phối phương dùng để luyện thân thể, cho dù các người có học thuộc nó thì cũng không biết cách phối chế thành phẩm.

Người phụ nữ Mộng Cầm nghe vậy lập tức hơi sượng tâm tư bị một kẻ mười mấy tuổi nhìn thấu liền mĩm cười nói chuyện khác.

Tầm khoảng mười phút sau, thị nữ Tiểu Trúc đi tới mang theo một gói hàng đưa cho Lâm Thần, lần này người phụ nữ không lấy tiền Lâm Thần, bảo mình đã chiếm tiện nghi, Lâm Thần chỉ nhép mép cười nhận lậy rồi quay người đi.

Lúc này, Tiểu Trúc mới nói:
– Các chủ, người như không lấy tiền sao ?
– Hừ, thiện cận…!Ngươi nhìn xem, đây hẳn là một đan phương tôi luyện thể chất nào đó mà theo hiểu biết của ta thì nó rất không tầm thường, thật khiến người ta hoài mong…!Lâm Thần…!Ta rất mong tới ngày gặp lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.