Đọc truyện Hờn Dỗi – Chương 5
Từ Thành Lễ bị hành động của Phó Ngôn Trí làm cho sợ ngây người.
Anh ta cúi đầu nhìn QR code trước mặt, khiếp sợ nói: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Phó Ngôn Trí lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu thấy sao?”
“…”
“Không phải, cậu từ bao giờ trở nên keo kiệt như vậy?”
Từ Thành Lễ bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường đối với loại hành vi này của anh: “Cậu bây giờ so với y tá Triệu còn keo kiệt hơn.”
Y tá Triệu là một y tá thuộc khoa bọn họ, tương đối keo kiệt, là một người kham tiền.
Vẻ mặt Phó Ngôn Trí không đổi, cũng không trả lời.
Từ Thành Lễ nhìn anh, tiếp tục nói: “Tôi không trả.”
Anh ta mặt dày nói: “Đó là cậu cho tôi ăn, xem như là cậu mời tôi.”
“…”
Phó Ngôn Trí im lặng nửa ngày, nhẹ gật đầu: “Được thôi.”
Anh cũng không miễn cưỡng, nhàn nhạt nói: “Tôi mời cậu.”
“?”
Từ Thành Lễ nhìn anh click trở về trang chủ giao diện, hơi không hiểu một loạt hành vi này của anh đến cùng là vì sao.
Anh ta vừa muốn hỏi, điện thoại của Phó Ngôn Trí rung một chút.
Anh đảo mắt liếc một cái, là tin nhắn Lâm Hạo Nhiên gửi tới, hai chữ — tới rồi.
“Cái gì tới rồi?”
Từ Thành Lễ kinh ngạc nhìn anh.
“Không có gì.”
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhắn lại cho Lâm Hạo Nhiên một chữ, rồi cất điện thoại: “Ngủ đây, hai giờ sau gọi tôi dậy.”
“Đi đi.”
Từ Thành Lễ cũng không hiếu kì nữa.
“Cậu nghỉ ngơi đi.”
Bọn họ bận bịu cả một ngày, còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để nghênh đón buổi sáng tiếp theo.
Mấy ngày sau đó, Quý Thanh Ảnh cũng không xuất hiện trước mặt Phó Ngôn Trí.
Không có nguyên nhân đặc biệt nào cả, chỉ là do cô bận quá.
Cô nhận lời thiết kế trang phục cho phim, đang lên ý tưởng ban đầu.
Sau khi làm xong, Quý Thanh Ảnh mới dành ra chút thời gian để dọn nhà.
Đồ dùng của cô không nhiều, chỉ tốn một cái vali.
Về phần những chuyện khác, trong mấy ngày cô bận rộn thì Trần Tân Ngữ đã giúp cô làm xong, những đồ vật còn thiếu đều được gửi trực tiếp từ Giang Thành tới.
Nhân tiện, còn đem cô trợ lí nhỏ “gửi” đến đây.
Buổi sáng, ba người đem đồ đạc dọn tới nhà mới.
Dung Tuyết lần đầu tới nơi này, giống như nhà quê lên thành phố*, đi xung quanh xem xét.
*Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ. Điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với nhà quê lên tỉnh của Việt Nam.
“Chị Thanh Ảnh, chỗ này vừa lớn vừa đẹp!!”
Cô ấy chạy chậm đi vào: “Còn có một cái ban công lớn như thế này, eo ôi em cực kì thích luôn í!!”
Quý Thanh Ảnh bị cô ấy chọc cười, lặng lẽ cong môi: “Thật sự thích à?”
Dung Tuyết gật đầu, quay lại nhìn cô: “Thích lắm lắm lắm luôn ạ, em cũng muốn được ở trong ngôi nhà lớn như thế này.”
Trần Tân Ngữ nhìn cô ấy, bật cười: “Em có thể ở.”
Dung Tuyết u oán nhìn cô ấy, ủ rũ nói: “Vậy thì em phải ôm chặt đùi của chị Thanh Ảnh, mỗi ngày đến đây ăn uống miễn phí mới được.”
Trần Tân Ngữ bật cười, quay đầu nhìn Quý Thanh Ảnh: “Trợ lí của cậu sao thích đùa như thế?”
Quý Thanh Ảnh cười: “Cậu không cảm thấy cô ấy rất thú vị sao?”
“Thú vị.”
Trần Tân Ngữ nói: “Bên cạnh cậu có đứa dở hơi như thế này, quá thú vị đi ấy chứ.”
“…”
Ngôi nhà vừa lớn vừa đẹp, còn rất sáng sủa.
Hướng sáng vô cùng tốt, tiểu khu không phải ở trung tâm thành phố, nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Giao thông tiện lợi, có thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt.
Quan trọng hơn là, điều khiến Quý Thanh Ảnh coi trọng nơi này là bởi vì ban công.
Từ ban công của ngôi nhà này có thể nhìn thấy một hồ tự nhiên, sóng biếc dập dờn, nước hồ trong lành.
Đối diện với hồ là cảnh trung tâm thành phố.
Dưới ánh đèn neon, mặt hồ phản chiếu bóng của những tòa nhà cao tầng. Dù là cảnh sắc ban ngày hay ban đêm, thì cô đều thích cả.
Sau khi dọn dẹp xong, ba người cũng lười đi ra ngoài, trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài.
“Đúng rồi, không biết nhà đối diện là ai nhỉ?”
Dung Tuyết lần đầu tới, cái gì cũng tò mò.
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Chị cũng không rõ.”
Trần Tân Ngữ nuốt miếng thức ăn trong miệng, nghĩ nghĩ: “Lúc tớ đến kí hợp đồng, anh trai bên môi giới nói là dân văn phòng, hình như là lập trình viên gì đó, dù sao cũng là loại thường xuyên tăng ca.”
Cô ấy nói: “Tớ đến đây bốn năm lần, mà chưa lần nào gặp cả.”
Phòng ở thiết kế theo kiểu thang máy đôi, không gặp được cũng bình thường.
Có lẽ là do phải cân nhắc ban công để ngắm cảnh, nên cửa của hai căn hộ đối diện nhau.
Sau khi ăn trưa xong, Trần Tân Ngữ nói công ty còn có việc, sau đó đi trước.
Dung Tuyết và Quý Thanh Ảnh cũng không ở lại lâu, quay lại biệt thự mà Quan đạo diễn chuẩn bị cho để làm việc.
Bận rộn cả ngày, Quý Thanh Ảnh vẽ thêm được vài bản thiết kế.
Đến khi không có linh cảm gì nữa mới kết thúc công việc.
Lúc cô trở về nhà mới thuê bên này, đã là 8 giờ tối.
Lúc đứng ở cửa tiểu khu, cô trầm tư vài giây, không nghĩ ra được nên trực tiếp về nhà hay là đến bệnh viện thử vận may, thì Dung Tuyết gửi tin nhắn tới.
Dung Tuyết: [ Chị Thanh Ảnh, quên nói cho chị chuyện này, trước đó chị bảo em gửi sách với rượu đến cho chị ấy, đều tới cả rồi, đang để ở phòng bảo vệ, chị nhớ ghé qua lấy nha. ]
Quý Thanh Ảnh nhíu mày, cúi đầu bật cười: [ Được. ]
Xem ra, số phận không cho cô đi bệnh viện rồi.
Phòng bảo vệ khá lớn, ở đại sảnh tầng 1.
Cũng có thể nói là tầng hầm, xem như mặt tiền của tiểu khu.
Một bên có mấy cái kệ, chuyên dùng để đựng đồ chuyển phát nhanh của các hộ gia đình không tiện lấy.
Lúc Quý Thanh Ảnh tìm được đồ, ngốc mất vài giây.
Có lẽ cô quên nói với Dung Tuyết là chỉ cần gửi một phần là được rồi.
Cô gái nhỏ lại trực tiếp đem hết gửi đến đây, đầy cả hai thùng lớn.
Cô hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn một vòng cũng không thấy cái xe đẩy nào.
Cô nhìn quần áo trên người mình một chút, rồi xoay người ôm lấy cái thùng nhỏ.
Về phần cái thùng còn lại kia, về nhà thay quần áo rồi tính tiếp.
Sức khỏe Quý Thanh Ảnh khá tốt, cô cũng không phải một cô gái yếu đuối gì.
Nhưng mà bộ sườn xám này lại hạn chế cô.
Lúc bước vào thang máy, Quý Thanh Ảnh không chú ý thấy đằng sau có người.
Cô ôm cái thùng đứng trong góc, cúi thấp đầu ngẩn người.
“… May mà có ngài, thân thể của mẹ tôi đã tốt hơn nhiều, cảm ơn bác sĩ Phó nhiều.”
“Chuyện nên làm mà.”
Âm thanh của người đàn ông lạnh nhạt, nhưng rất quen thuộc.
Quý Thanh Ảnh sững sờ, vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua.
Khi nhìn thấy người đứng phía sau, cô chậm rãi chớp mắt, chỉ sợ mình xuất hiện ảo giác.
Phát hiện ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí cúi đầu xuống nhìn, hai người bốn mắt chạm nhau, trong mắt anh xuất hiện một chút kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc liền biến mất.
Người phụ nữ trung niên còn đang nói chuyện: “Nếu lúc trước không phải cậu đề nghị chúng tôi mau chóng cho mẹ giải phẫu, mẹ tôi hiện tại không biết sẽ ra sao nữa, vẫn phải cảm ơn cậu nhiều.”
Phó Ngôn Trí rũ mắt, nhìn đồ vật Quý Thanh Ảnh ôm trong tay.
Hẳn là rất nặng, cô để cái thùng chống trên tường thang máy, nhưng người lại đứng thẳng tắp.
Hôm nay cô mặc bộ sườn xám tay lỡ màu vàng nhạt, lộ ra gần nửa đoạn cánh tay, trắng đến phát sáng.
Xuống chút nữa, là cái eo thon nhỏ chỉ một nắm tay là có thể ôm trọn.
Sườn xám phác họa đường cong cơ thể cô, khiến cho người ta không tự chủ được mà nhìn nhiều thêm một chút.
Anh ngừng lại, thu hồi tầm mắt: “Dì Lưu, không cần khách khí đâu ạ.”
Anh nói: “Đây là trách nhiệm của bọn cháu.”
Thang máy đến tầng một.
Dì Lưu nói lời cảm ơn với Phó Ngôn Trí, đi ra ngoài trước.
Phó Ngôn Trí theo ở phía sau, trong tay còn cầm hai cái túi lớn: “Để cháu mang qua cho dì.”
Dì Lưu cười gật đầu: “Vậy cám ơn bác sĩ Phó.”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Sau khi đi được hai bước, anh quay đầu nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: “Nặng đúng không?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Ừm.”
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô mấy giây, trả lời: “Đừng vội, đứng ở đây chờ tôi một lát.”
Nghe vậy, cô cong cong môi, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên em không vội.”
“…”
Người phụ nữ trung niên nhìn hai người, sửng sốt một chút: “Bác sĩ Phó, vị này là?”
Bà nhìn Quý Thanh Ảnh, rất ngạc nhiên.
“Bạn bè.”
Phó Ngôn Trí có lẽ không biết nên nói thế nào, thuận miệng dùng từ “bạn bè” này.
Người phụ nữ trung niên “A” một tiếng, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Phó Ngôn Trí cắt đứt.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của hai người, Quý Thanh Ảnh đi ra bên ngoài hai bước, trực tiếp để cái thùng lên ghế nghỉ ngơi dành cho các hộ gia đình.
Cô cũng không định khách sáo với Phó Ngôn Trí, từ phòng bảo vệ ở cửa tiểu khu cho đến tòa nhà của cô, phải đi bộ khoảng hai ba phút.
Nếu như là người lạ, cô khẳng định sẽ từ chối, nhưng kia lại là Phó Ngôn Trí, cô móc hết tâm tư đều nghĩ làm sao để ngẫu nhiên gặp được anh, giờ có một cơ hội như vậy, cô cầu còn không được.
Quý Thanh Ảnh chờ mấy phút, thấy Phó Ngôn Trí tay không trở về.
Hai người liếc nhau, Phó Ngôn Trí thấp giọng hỏi: “Cô ở tòa nhà nào?”
Quý Thanh Ảnh: “Tòa số 5.”
Cô nhìn người đàn ông xoay người, nhàn nhạt nói: “Hơi nặng đấy ạ.”
“Ừm.”
Phó Ngôn Trí nặng nề trả lời một tiếng.
Hai người một trước một sau đi về phía tòa số 5, gió mát phất phơ, trong tiểu khu không phải đặc biệt yên tĩnh.
Đi trong sân thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh dạy con cái của hộ gia đình nào đó, còn có tiếng quảng cáo phát ra từ TV.
Các loại âm thanh trộn lại cùng một chỗ, không khiến người ta cảm thấy ồn ào, ngược lại đem đến hương vị của sinh hoạt hằng ngày.
Không lâu sau, hai người đi đến tòa số 5.
Quý Thanh Ảnh đi lên tầng, cô ở tầng 25.
Cô không chú ý tới, lúc cô nhấn chọn tầng, ánh mắt Phó Ngôn Trí chợt lóe lên tia kinh ngạc.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở.
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn anh: “Anh vừa tan làm à?”
“Ừm.”
Quý Thanh Ảnh nhẹ gật đầu, cười rạng rỡ: “Hôm nay có bận không ạ?”
“Vẫn ổn.”
Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Dọn tới khi nào vậy?”
“Hôm nay.”
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn anh: “Anh ở tòa nhà nào thế ạ?”
Phó Ngôn Trí không nói chuyện.
Quý Thanh Ảnh cũng không nản, cô nhìn chằm chằm số hiển thị tầng trên thang máy, nói: “Phó Ngôn Trí, chúng ta có duyên thật đấy.”
“…”
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Quý Thanh Ảnh nhấn mật mã mở cửa, quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí: “Để ở cửa ra vào là được ạ.”
Cô trầm mặc mấy giây, đợi sau khi Phó Ngôn Trí để cái thùng xuống rồi mới nói: “Lát nữa anh có việc gì gấp không ạ?”
Phó Ngôn Trí còn chưa kịp nói chuyện, Quý Thanh Ảnh đã nói luôn: “Em còn một cái thùng nặng hơn ở chỗ phòng bảo vệ nữa.”
“…”
Quý Thanh Ảnh giương mắt nhìn anh: “Có thể giúp em một lần nữa được không ạ?”
Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng.
Mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, vui vẻ nói: “Em với anh cùng xuống đi.”
“Không cần.” Phó Ngôn Trí lãnh đạm từ chối.
Nghe vậy, con mắt Quý Thanh Ảnh đảo quanh, cũng không miễn cưỡng.
“Vậy cũng được ạ, làm phiền bác sĩ Phó rồi.”
Phó Ngôn Trí nhìn sự giảo hoạt trong ánh mắt cô, không đổi sắc mặt đáp ứng.
Đợi đến lúc Phó Ngôn Trí đem thùng hàng chuyển phát nhanh của cô lên, anh nhàn nhạt nói: “Chuyển phát nhanh có thể gửi đến đại sảnh dưới lầu.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Lúc trợ lí gửi quên không viết số tòa nhà.”
Nếu không thì cũng không phải đặt ở chỗ phòng bảo vệ xa như thế.
Nhưng Quý Thanh Ảnh cũng không định trách mắng Dung Tuyết, nếu không phải lỗi lầm này của Dung Tuyết, cô cũng sẽ không có cơ hội lần này.
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí không nói gì.
Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn anh: “Vất vả cho bác sĩ Phó rồi.”
Không đợi Phó Ngôn Trí nói chuyện, cô liếm môi một cái nói tiếp: “Bác sĩ Phó ăn cơm chưa ạ?”
Phó Ngôn Trí vừa định nói “Ăn rồi”, thì Quý Thanh Ảnh liền cầm điện thoại nói: “Em vừa chuyển đến, cũng không biết chỗ nào thức ăn ngon nữa.”
Cô nhìn anh, con mắt tỏa sáng: “Nếu không thì, bác sĩ Phó giới thiệu cho em một chút đi?”
Phó Ngôn Trí trầm mặc nửa ngày, ánh mắt kĩ lưỡng nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh cũng không sợ, cứ như vậy cùng anh nhìn nhau.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, nhìn qua thấy rất lớn, trong suốt, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện đây là một đôi mắt cáo, đặc biệt có sức quyến rũ.
Mấy giây sau, Phó Ngôn Trí nhận lấy di động của cô.
Anh nhìn những chỗ đặt đồ ăn ngoài này, nhàn nhạt nói: “Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe.”
Quý Thanh Ảnh: “Ừm.”
Nói thì nói thế, nhưng thức ăn thì vẫn phải đặt.
“…”
Phó Ngôn Trí lướt xuống, vừa định nói chuyện thì điện thoại trong túi vang lên.
Anh đưa mắt nhìn, nhíu mày nghe.
“Alo.”
“Anh ơi, không phải anh bảo sẽ lập tức về sao, sao em nhấn chuông cả nửa ngày vẫn không thấy anh mở cửa?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh nghiêng người, theo cánh cửa mở rộng nhìn về phía đối diện, chỗ đó có một người cầm điện thoại đang đưa lưng về phía bên này, lúc nói chuyện chuyện còn nhấc chân đá đá cửa.
Phó Ngôn Trí nheo mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Quý Thanh Ảnh đã đưa mắt nhìn sang.
Mấy giây sau, bên tai anh truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của người con gái: “Phó Ngôn Trí, em vừa rồi nói sai rồi, em cảm thấy chúng ta không phải là rất có duyên đâu.”
Cô chậm rãi nói: “Chúng ta là vô cùng vô cùng có duyên.”
Lúc cô nói chuyện, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “vô cùng”.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý mỹ nhân: Cô cứ nói đi. (ánh mắt giảo hoạt)
Bác sĩ Phó:…
Em họ chưa có tên: Anh có phải hay không lại lừa em nữa!! Đá cửa, tiếp tục đá cửa:)
Tốt lắm, chúng ta bắt đầu hành trình cận thủy lâu đài*!!
*Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.