Đọc truyện Hờn Dỗi – Chương 18
Nhà ăn bệnh viện, người đến người đi, âm thanh ồn ào không ngừng truyền tới.
Nhưng bây giờ trong tai, trong mắt cô, chỉ còn lại người đàn ông đang ngồi trước mắt này.
Bên tai Quý Thanh Ảnh bắt đầu nóng lên.
Cô nhấp môi dưới, vừa định hỏi anh cười cái gì, thì Phó Ngôn Trí liền ngưng cười, đưa đồ ăn đang để một bên cho cô.
“Ăn đi.”
“…”
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn anh, người đàn ông thần sắc tự nhiên, không biết hành động vừa rồi kia của mình hấp dẫn người khác biết bao.
Cô ổn định suy nghĩ của mình, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh ăn canh trước đi.”
Phó Ngôn Trí dời tầm mắt đến hộp giữ nhiệt màu trắng. Thấy anh nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt, Quý Thanh Ảnh chủ động nói: “Có qua có lại.”
Phó Ngôn Trí không hiểu lắm nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh giấu đầu lòi đuôi: “Trưa qua anh mời em ăn sườn xào chua ngọt, hôm nay em mời anh uống canh sườn.”
Vừa nói, cô vừa duỗi tay vặn nắp hộp giữ nhiệt ra, đổ canh ra bát.
Ngón tay cô vừa trắng vừa đẹp, hợp thành một với màu trắng của bát sứ.
Nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Phó Ngôn Trí nhìn nhìn, rồi thu lại ánh mắt.
“Thế nào?”
Quý Thanh Ảnh mặt mày tươi cười, gấp không chờ nổi hỏi anh: “Hương vị ra sao ạ?”
Phó Ngôn Trí nếm một miếng, biểu tình hơi ngưng đọng.
Quý Thanh Ảnh nhìn thần sắc của anh, không hiểu sao có chút bất an: “Chẳng lẽ không ngon ạ?”
Cô nhíu nhíu mày: “Không phải chứ, tay nghề hầm canh của em tốt lắm mà.”
Phó Ngôn Trí nâng mắt, lúc này mới nói: “Cũng không tệ lắm.”
Giọng nói của anh bình tĩnh, chỉ là mấy chữ đơn giản không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lại có thể khiến người nghe dễ dàng tin tưởng.
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy thì tốt rồi.”
Cô cúi đầu uống một ngụm nước ấm, tự tin nói: “Mặc dù lâu rồi em không nấu, nhưng những gì trước đây em học được thì em không quên đâu.”
“Ừ.”
Phó Ngôn Trí nói: “Hương vị khá tốt.”
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, khóe môi cong cong nở nụ cười. Cô nhìn về phía hộp giữ ấm đựng canh xương hầm: “Trong hộp đều là để cho anh ăn cả đấy, thích hợp bổ sung dinh dưỡng.”
Phó Ngôn Trí không từ chối.
Canh Quý Thanh Ảnh hầm rất đậm đà, ngửi thấy có mùi thơm nhàn nhạt.
Chỉ nhìn hình thức, cảm thấy không tồi.
Phó Ngôn Trí dường như thật sự đói bụng, sau khi uống hết canh xương, còn ăn hơn nửa phần cơm hộp mới dừng lại.
Ăn cơm xong, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn anh.
“Anh mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Cô nhìn thời gian, chỉ còn nửa tiếng nữa.
“Em nghe y tá nói, chiều nay anh còn có lịch phẫu thuật nữa?”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Hôm nay là thứ hai, bệnh viện bận rộn cũng là chuyện thường.
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cười nói: “Vất vả nhỉ.”
Hai người đi ra khỏi nhà ăn, một đường là đến tòa nhà làm việc của Phó Ngôn Trí, đường còn lại là đến cổng bệnh viện.
Anh nhìn người đứng phía sau, thản nhiên nói: “Tôi đưa cô ra cổng trước.”
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nhìn thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của anh, có loại cảm động không nói nên lời.
Người này, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng trong xương cốt luôn có phong phạm thân sĩ.
Cô không từ chối, cũng không ngượng ngùng khách khí với anh.
Quý Thanh Ảnh đáp lời, bước đi nhanh hơn về phía cổng.
Ánh mặt trời giữa trưa đổ xuống cành lá tươi tốt rậm rạp, in bóng thành từng mảnh loang lổ nhỏ trên mặt đất.
Kéo dài bóng dáng hai người.
Loại hành vi chăm sóc này của Phó Ngôn Trí, làm cho Quý Thanh Ảnh lọt hố ngày càng sâu.
Sau khi lên xe, cô quay đầu nhìn về phía anh.
“Về đến nhà sẽ gửi tin báo bình an cho anh.”
Phó Ngôn Trí đứng cạnh đó, tay để vào trong túi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cho đến khi đuôi xe biến mất, anh mới xoay người vào bệnh viện.
Từ Thành Lễ vừa ngủ trưa tỉnh lại, thì thấy người đã trở lại.
Anh kéo cửa chớp ra, khiến ánh mặt trời bên ngoài tiến vào, quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí: “Cậu chỉ ăn một bữa cơm thôi mà sao lâu thế?”
Phó Ngôn Trí không để ý đến anh ta, cầm cái cốc đựng nước trên bàn qua.
Uống xong một cốc nước được Phó Ngôn Trí đưa cho, anh ta cười trêu: “Em họ cậu không phải là đưa cơm của nhà hàng Tam Thực à? Hôm nay thay đổi à?”
“Không.”
Phó Ngôn Trí chậm rãi nói, giọng nói có chút khàn, là cổ họng hơi khô.
Từ Thành Lễ nhướng mày, vừa định hỏi tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Hai người đưa mắt nhìn.
Triệu Dĩ Đồng đứng ở cửa: “Bác sĩ Phó, có người nhà bệnh nhân đến đây, nói là muốn hỏi anh chút vấn đề thuốc thang.”
Phó Ngôn Trí gật đầu, thấp giọng nói: “Được.”
Anh để cái cốc xuống, thuận tay lấy áo blouse trắng đang treo một bên mặc vào.
Quý Thanh Ảnh không biết rằng ngay cả 20 phút để nghỉ ngơi Phó Ngôn Trí cũng không có.
Sau khi về nhà, cô như thường lệ gửi tin nhắn cho anh, cũng không trông mong sẽ được trả lời lại.
Cả buổi chiều, Quý Thanh Ảnh ở nhà sửa đổi bản thiết kế.
Buổi tối, Trần Tân Ngữ đến nhà cô.
“Đây là bản thiết kế cậu vẽ đấy à?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cầm cốc uống một ngụm nước: “Thế nào?”
Trần Tân Ngữ nghiêm túc nhìn bản thiết kế, rồi quay đầu nhìn cô.
Cô ấy trầm mặc, chọc cho Quý Thanh Ảnh có chút lo lắng: “Chẳng lẽ không tốt?”
Trần Tân Ngữ: “…Chẳng lẽ cậu không biết trình độ thiết kế của cậu đến đâu à?”
Quý Thanh Ảnh bật cười, lắc lắc đầu nói: “Không phải là tớ không biết.”
Cô tiện thể ngồi xuống một bên sô pha, bình tĩnh nói: “Chỉ là lâu rồi không tham gia cuộc thi nào, tớ hơi căng thẳng.”
Đã tốt nghiệp được hai năm rồi, nhưng Quý Thanh Ảnh lại không tham gia bất kì đấu trường thời trang nào, thậm chí còn không thèm để ý đến tin tức của rất nhiều cuộc thi.
Mặc dù cô sẽ lên mạng xem các tác phẩm đoạt giải, nhưng xem của người khác khác hoàn toàn với việc xem tác phẩm do chính tay mình làm ra.
Trần Tân Ngữ liếc mắt nhìn cô.
“Tớ dành cho cậu 200% sự tự tin, nên cậu không cần lo lắng gì cả.”
Cô ấy giương cằm, kiêu ngạo nói: “Chỉ với bản thiết kế này của cậu, đi tham gia mấy cuộc thi quốc tế cũng có thể đoạt giải đấy.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô vân đạm kinh phong mà liếc cô ấy một cái, buồn bãi nói: “Chị em của tui ơi bạn đừng dùng filter dày* thế cho tui.”
*Theo em hiểu là kiểu gần như Người tình trong mắt hóa Tây Thi á mọi người.
Trần Tân Ngữ bật cười.
Không phải cô quá đề cao Quý Thanh Ảnh, mà cô biết bạn thân của mình ưu tú đến mức nào.
Nếu không phải vì mấy chuyện xảy ra thời đại học, Quý Thanh Ảnh cũng không đến mức lâu như vậy không tham gia bất kì cuộc thi nào, không bộc lộ ra tài năng của mình nữa.
Nghĩ nghĩ, Trần Tân Ngữ tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu biết không?”
“Biết gì?”
Trần Tân Ngữ dựa vào vai cô: “Hôm qua cậu vừa đăng một tấm ảnh chụp hoa nhài lên á, buổi tối trong group chat lớp mình còn nhắc đến cậu đấy.”
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.
“Nhắc đến tớ làm gì?”
Trần Tân Ngữ tức giận “Hừ” một tiếng: “Còn có thể nói gì tốt đẹp chứ, châm chọc mỉa mai cậu chứ còn sao nữa.”
Cô ấy nói: “Nói lúc cậu ở trường lợi hại như vậy, không nghĩ tới tốt nghiệp cũng được hai năm có lẻ rồi mà cũng chả thấy cậu có tác phẩm ưu tú nào cả.”
Cô ấy quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Quý Thanh Ảnh: “Cậu còn nhớ Tôn Nghi Gia không?”
Vì đề phòng cô đã quên, Trần Tân Ngữ cố ý nhắc lại mấy chuyện trong quá khứ cho cô nhớ: “Là cái người lúc trước ở trường cứ thích hơn thua, tranh đoạt hạng nhất với cậu á. Năm ngoái cậu ta còn đoạt được giải nhà thiết kế mới toàn quốc đó. Tối qua lúc mọi người nhắc đến cậu, cậu ta còn làm bộ làm tịch cảm khái trong group chat, nói cái gì mà không nghĩ tới cậu sẽ ra nông nỗi như bây giờ, chỉ chịu có chút trắc trở đã suy sụp không chịu nổi rồi.”
Nói xong câu cuối, Trần Tân Ngữ thở phì phò nói: “Cụ nhà nó chứ tức chết bố mày, nếu không phải có lớp trưởng khuyên can, tớ suýt chút nữa đã đại chiến múa phím 300 hiệp với cậu ta rồi.”
“…”
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười.
Cô duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trần Tân Ngữ trấn an: “Không giận không giận, tức giận sẽ nhanh già.”
Trần Tân Ngữ tặng cho cô một cái liếc mắt xem thường.
Khóe môi Quý Thanh Ảnh nở nụ cười, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bọn họ nói thì kệ bọn họ, cậu đừng để ý làm gì.”
“Thế còn cậu?”
Trần Tân Ngữ hỏi: “Cậu thật sự một chút cũng không để ý?”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh im lặng không nói một lúc: “Không, tớ để ý chứ.”
Cô nói: “Nhưng tớ không tham gia mấy cuộc thi thiết kế, không phải vì sự kiện đó.”
Chỉ là, sau này cô đã suy nghĩ lại.
Vì mình dường như thật sự còn quá trẻ, còn chưa đủ ưu tú.
Trần Tân Ngữ còn muốn nói gì đó nữa, thì Quý Thanh Ảnh đã chuyển đề tài.
“Tối nay cậu không về nhà à?”
Trần Tân Ngữ gật đầu: “Tối nay tớ ngủ ở đây.”
Quý Thanh Ảnh bật cười, ý vị thâm trường liếc cô ấy một cái, chế nhạo nói: “Bạn trai cậu không thúc giục cậu à?”
“Không.”
Trần Tân Ngữ lấy điều khiển mở TV, lười biếng nói: “Gần đây anh ấy bận công việc, thời gian đâu mà lo lắng cho tớ nữa.”
Quý Thanh Ảnh nghe thấy lời này, cảm thấy có chút không đúng. Nhưng nhìn sắc mặt cô ấy vẫn như cũ, cô lại cảm thấy là do mình suy nghĩ nhiều.
Đến lúc đi ngủ, Quý Thanh Ảnh mới nhận được tin nhắn của Phó Ngôn Trí.
– — Vừa hết bận.
Cô ngước mắt, nhìn đồng hồ.
10 giờ tối rồi.
Quý Thanh Ảnh ngừng lại, duỗi tay xoa xoa hai mắt mệt mỏi: [ Vậy anh sớm về nhà đi nhé, ngủ ngon. ]
Phó Ngôn Trí: [ Ừ. ]
Quý Thanh Ảnh không dám quấy rầy anh thêm nữa, để điện thoại lên trên tủ đầu giường, nhắm mắt ngủ.
Cả ngày hôm nay Phó Ngôn Trí đều có lịch phẫu thuật.
Ở bệnh viện của bọn họ, đối với anh mà nói, cường độ công việc như thế này rất bình thường.
Sau khi để điện thoại xuống, Phó Ngôn Trí ở lại phòng làm việc thêm một lúc rồi mới xoa xoa đôi mắt chua xót rời khỏi bệnh viện.
Lúc về đến nhà, anh theo thói quen đi đến ban công nhìn một cái.
Hoa nở rất đẹp, ban công cách vách chỉ có một màu đen, im ắng không có chút tiếng động nào truyền đến.
Anh nhìn về phía giàn thực vật nhiều thêm hai cái, vừa định đi đóng cửa, thì điện thoại trong túi vang lên.
Quý Thanh Ảnh: [ Anh về nhà rồi ạ? ]
Phó Ngôn Trí hơi giật mình: [ Còn chưa ngủ? ]
Quý Thanh Ảnh: [ Vâng. Không ngủ được. ]
Chất lượng giấc ngủ của Quý Thanh Ảnh luôn không cao, có thói quen mất ngủ.
Đã diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài.
Lúc đầu, cô chỉ cần uống mấy viên thuốc ngủ là có thể ngủ.
Nhưng uống thuốc ngủ nhiều không tốt, vì thế Quý Thanh Ảnh liền bắt ép mình tự chìm vào giấc ngủ, hiệu quả tuy quá nhỏ bé, nhưng thời gian dần trôi, cô cũng quen dần.
Nhưng hôm nay dù làm gì đi nữa thì cô đều không ngủ được.
Vừa nhắm mặt lại, trong đầu giống như một thước phim, phát đi phát lại một loạt những chuyện mà cô không muốn nhớ lại.
Làm cho cô không cách nào ngủ được.
Quý Thanh Ảnh nằm trên giường, Trần Tân Ngữ bên cạnh đã ngủ rồi.
Cô lặng lẽ đứng dậy, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.
Cô đi về phía ban công.
“Phó Ngôn Trí.”
Phó Ngôn Trí đứng giữa ban công, cất điện thoại, rồi di chuyển hai bước chân.
“Tôi đây.”
Nghe thấy tiếng của anh, Quý Thanh Ảnh im lặng cong khóe môi.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy?”
“Tăng ca.”
Quý Thanh Ảnh “À” một tiếng, chăm chú nhìn anh một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía hồ đối diện với tòa nhà.
Tòa nhà vừa được sửa chữa không lâu, từ trong ra ngoài đều đẹp hơn rất nhiều.
Mà bây giờ, cả tòa nhà chìm trong ánh đèn điện sáng ngời.
Bên trên có một màn hình đèn LED đang phát quảng cáo của một nhãn hiệu làm đẹp nào đó.
Lớn vô cùng.
“Hôm nay anh phải thực hiện mấy ca giải phẫu?”
Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ba ca.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn.”
Phó Ngôn Trí bỏ tay trong túi, mắt nhìn thẳng, giống như đang chăm chú nhìn cảnh sắc bên kia hồ.
Không hiểu sao, hai bên ban công đều yên lặng.
Quý Thanh Ảnh mặc váy ngủ, đứng đó đón gió, mấy sợi tóc của cô bị thổi loạn, thỉnh thoảng còn phất qua mặt cô, ngăn trở tầm nhìn của cô.
Cô cầm lấy, vén tóc ra sau tai, lúc này tâm tình đã thoải mái hơn một chút.
“Vậy không phải anh nên sớm nghỉ ngơi sao?”
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, ánh mắt sáng tỏ nhìn cô: “Có chuyện gì?”
“Gì ạ?”
Quý Thanh Ảnh nhất thời không kịp phản ứng.
Phó Ngôn Trí hiếm khi có kiên nhẫn lặp lại: “Không ngủ được, là gặp phải chuyện gì?”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút, ý cười không chạm đến đáy mắt, nói: “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện không vui thôi.”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Ngay lúc Quý Thanh Ảnh cho rằng chủ đề này chỉ dừng ở đấy, bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc: “Nếu đã là chuyện không vui, tại sao còn nghĩ về chúng?”
Cô hơi giật mình.
Phó Ngôn Trí quay đầu nhìn cô.
Dưới bóng đêm, đường nét trên khuôn mặt anh mơ hồ, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng mỗi câu mỗi chữ anh nói ra, đều có sức mạnh đánh vào đáy lòng cô.
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Chuyện không vui, thì không thèm nghĩ nữa sao?”
“Ừm.”
Quý Thanh Ảnh bật cười, giống như vừa được khai thông.
“Phó Ngôn Trí.”
Anh rũ mắt nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, hàm răng đều tăm tắp, tươi cười xán lạn.
“Em hiểu ý anh.”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Giây tiếp theo, Quý Thanh Ảnh nói: “Nhưng đêm nay em đã nghĩ về mấy chuyện không vui đó mất rồi, anh nói xem em phải làm gì bây giờ?”
Ý là —
Em vẫn không ngủ được.
Phó Ngôn Trí nhất thời không nói được gì.
Anh nhìn người ngay cả lúc này rồi còn muốn chiếm tiện nghi của mình, cảm thấy bất đắc dĩ.
“Vậy cô muốn gì?”
Lúc lời này được nói ra, có cảm giác nuông chiều nhè nhẹ.
Quý Thanh Ảnh nhíu mày, tròng mắt đảo quanh: “Hay là, anh hát cho em nghe mấy bài hát ru đi.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Cô nghiêm túc nói: “Lúc ở nhà em mà không ngủ được, bà ngoại em đều sẽ hát ru cho em ngủ.”
“…”
Anh trầm mặc trong giây lát, không chút khách khí nói: “Tôi không phải bà ngoại cô.”
Quý Thanh Ảnh mặt dày vô sỉ nói: “Em biết chứ.”
Cô hờn dỗi liếc anh một cái: “Mà cho dù anh muốn làm bà ngoại em thật thì em cũng không đồng ý đâu.”
Nói xong, Quý Thanh Ảnh không nhịn được mà cười lên.
“Đùa anh thôi.”
Cô chống hai tay lên lan can ban công, híp mắt nói: “Anh nhanh chóng đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa em mệt rồi em sẽ đi ngủ.”
Phó Ngôn Trí nhẹ đáp lại.
Không lâu sau, đèn ở ban công cách vách được tắt đi.
Quý Thanh Ảnh cũng không để ý.
Cô thổi gió, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Thành phố lớn bị ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, không trăng cũng không sao.
Cô đột nhiên muốn ngắm sao.
Cô đang nhìn thì điện thoại bỗng rung lên.
Phó Ngôn Trí: [ Ra mở cửa. ]
Quý Thanh Ảnh sững sờ, lập tức cầm điện thoại đi ra cửa.
Cửa vừa mở ra, Phó Ngôn Trí liền rũ mắt nhìn cô.
“Sao vậy ạ?”
Trên mặt Quý Thanh Ảnh mang đầy tươi cười: “Em còn tưởng anh đã đi tắm rửa nghỉ ngơi rồi cơ.”
“Ừm.”
Phó Ngôn Trí không nói nhiều, đưa cho cô một vật.
Cô cúi đầu nhìn, là một cây kẹo que.
“Cái này —-”
“Ăn xong rồi đi ngủ.”
Quý Thanh Ảnh giơ kẹo que đến trước mặt Phó Ngôn Trí, chớp chớp mắt: “Cho em ăn?”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh bật cười, hiểu ý anh.
Cô cong môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Vậy nếu em ăn xong vẫn không muốn ngủ thì làm sao giờ?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Quý Thanh Ảnh nhìn gương mặt cứng đờ của anh, không tới gần nữa.
Cô nhìn kẹo que bảy màu trong tay, có chút ngoài ý muốn: “Trong nhà anh sao lại có kẹo que thế?”
“Trẻ con trong bệnh viện tặng.”
Là chiều nay, Phó Ngôn Trí có lịch kiểu tra cho một em bé bị bệnh tim bẩm sinh, trước khi đi thì được cô bé ấy đưa cho.
Mẹ đứa trẻ đó nói cho anh biết, là do anh khen mấy ngày nay bạn nhỏ đó ngoan ngoãn tiêm thuốc uống thuốc, cô bé không đành lòng ăn, nói muốn tặng cho anh.
Nghĩ đến đây, anh cúi đầu nhìn Quý Thanh Ảnh: “Mấy ngày nữa có rảnh không.”
“Có ạ.”
Quý Thanh Ảnh không chút suy nghĩ: “Chỉ cần là anh tìm em, thì em lúc nào cũng rảnh cả.”
Phó Ngôn Trí bị sự ngay thẳng của cô làm cho hơi sững sờ.
Lần đầu tiên anh không tìm được câu nào để đối đáp, cứng họng nói: “Sao cô lại —-”
(Thực ra cũng có phải lần đầu tiên đâu anh eiii)
Anh không tìm được lời thích hợp để nói.
Quý Thanh Ảnh nhướng mày cười: “Đây không phải phải là tỏ rõ tình cảm của em cho anh à?”
Cô chuyển tay cầm kẹo que: “Em phải thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, anh bị em thương nhớ rồi.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý mỹ nhân: Em xem anh còn chịu đựng được đến lúc nàoooooo
Phó Ngôn Trí:…
*Lời của editor: Chương này được em edit trong tình trạng ngáo đá khi vừa làm xong mấy trăm câu Vật Lí, nên chắc sẽ có vài chỗ không ổn lắm. Chỗ nào không ổn thì các chị cứ cmt để em sửa lại ạ.