Đọc truyện Hờn Dỗi – Chương 12
Bị cự tuyệt, Quý Thanh Ảnh cũng không tức giận.
Cô vốn là cố ý đùa Phó Ngôn Trí, cũng đã sớm đoán được kết quả.
Nếu như anh thật sự gửi, cô sẽ cảm thấy không có tính khiêu chiến.
Đôi mắt cô ngập ý cười, thương tâm khổ sở mà nhắn lại cho anh hai chữ: 【 Vâng ạ. 】
Dáng vẻ giống như thật sự không vui.
Phó Ngôn Trí không không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Sau khi ăn cơm tối, Quý Thanh Ảnh làm ổ trong phòng thiết kế trang phục.
Cô là người có ý tưởng gì thì phải lập tức làm, dụng cụ trong phòng cũng được chuẩn bị rất đầy đủ.
8 giờ, chuông cửa vang lên.
Dung Tuyết chạy tới mở cửa.
“Thầy Giản ạ.”
Đứng ngoài cửa là chỉ đạo thiết kế trang phục của đoàn làm phim, ngoại trừ phụ trách trang phục cho diễn viên nam, kết hợp chỉnh thể cân đối, anh cũng sẽ tương tác với các nhà thiết kế khác.
Điều anh phải làm là khống chế toàn cục.
Giản Bình giương mắt nhìn bên trong, thấp giọng hỏi: “Thanh Ảnh đang bận à?”
Dung Tuyết gật gật đầu.
Cô ấy nghiêng người: “Thầy Giản tìm chị ấy có việc ạ?”
“Ừm, thảo luận một chút về vấn đề trang phục.”
Dung Tuyết hiểu rõ, kêu lên: “Chị Thanh Ảnh, thầy Giản tới.”
Quý Thanh Ảnh đáp lời, đi ra ngoài.
Cô vừa xuất hiện, ánh mắt Giản Bình đã dừng trên người cô.
Từ sau khi trở về từ đoàn làm phim, Quý Thanh Ảnh liền hoàn thiện bộ sườn xám có cảm hứng từ hoa nhài.
Sau khi làm xong, Dung Tuyết lại ồn ào muốn nhìn hiệu quả cô mặc lên người, cô cũng không từ chối.
Bộ sườn xám này được làm đứt quãng mấy ngày, mỗi lần làm xong cô đều sẽ mặc thử lên người.
Tuy rằng không hẳn là sẽ có sai số, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lúc này, đúng lúc cô vừa mặc thử.
Sườn xám thuộc kiểu tay áo dàu vạt mở, có màu trắng nhạt giống hoa nhài, chứ không phải màu trắng tinh.
Khuy áo là hình hoa nhài màu vàng nhạt, kết hợp với mái tóc đuôi ngựa của cô, trông dịu dàng nữ tính vô cùng.
Vô cùng xinh đẹp.
Quý Thanh Ảnh quen mặc đủ loại sườn xám, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng.
Cô vẻ mặt lạnh nhạt chào hỏi: “Thầy Giản.”
Giản Bình sửng sờ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
“Đây là tự cô làm?”
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu, trực tiếp hỏi: “Anh muốn thảo luận việc gì?”
Cô không quá thích nói chuyện với người lạ.
Giản Bình hiểu rõ, thu hồi ánh mắt dừng trên người cô: “Tới nói với cô về trang phục kết hôn của diễn viên.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cầm notebook để một bên qua: “Anh nói đi.”
Quý Thanh Ảnh là người có ý tưởng và ý tưởng của chính mình, cô có thể nghe ý kiến của người bên cạnh, nhưng cũng có sự kiên trì của chính mình.
Giản Bình bình thường giao hảo với mọi người khá tốt, đều là đồng nghiệp của nhau, chỉ một lúc, tự nhiên đã hiểu.
Đợi đến khi kết thúc, thời gian đã không còn sớm.
Đi đến cửa, Giản Bình đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Bộ sườn xám này rất không tệ, rất hợp với cô.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, cười một tiếng: “Cảm ơn.”
Giản Bình cười cười, nhìn chằm chằm mặt cô mấy giây, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Thầy Giản đi thong thả.”
Sau khi đóng cửa lại, Dung Tuyết ngay lập tức sát lại.
Quý Thanh Ảnh đẩy cô bé ra: “Sao thế?”
Dung Tuyết trừng mắt nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Thanh Ảnh, chị không phát hiện ánh mắt thầy Giản nhìn chị có gì không đúng à?”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh lấy di động để một bên qua nhìn, lãnh đạm nói: “Không phát hiện.”
Dung Tuyết: “…”
Cô nhìn tin nhắn trên màn hình di động, gõ gõ lên đầu cô bé: “Nghỉ ngơi sớm chút đi, chị qua chỗ Nhan Nhan.”
Dung Tuyết bĩu môi: “Vâng ạ.”
Cô bé nhỏ giọng thì thầm: “Ánh mắt vừa rồi thầy Giản nhìn chị rõ ràng là kinh diễm (đẹp đến ngỡ ngàng).”
Quý Thanh Ảnh không để ý tới cô ấy.
Hầu hết mọi người khi nhìn thấy nữ giới mặc sườn xám, đều sẽ kinh diễm, thậm chí là tò mò.
Những ánh mắt này, cô đã sớm quen thuộc.
Dần dà, cũng sẽ không nghĩ sâu hơn.
Điều Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới chính là, lúc vào thang máy còn có thể gặp được Giản Bình.
Hai người liếc nhau, Giản Bình kinh ngạc nhìn cô: “Muộn như vậy rồi cô còn muốn đi ra ngoài?”
“Không phải.”
Quý Thanh Ảnh lời ít ý nhiều nói: “Cô Nhan tìm tôi có chút việc, tôi qua chỗ cô ấy một chút.”
Giản Bình gật gật đầu, nhìn cô: “Cô và Thu Chỉ quan hệ không tệ nhỉ?”
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: “Vâng, tôi với cô ấy rất hợp cạ.”
Giản Bình thấy cô như vậy, muốn nói gì đó lại thôi, Quý Thanh Ảnh thì cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô đang gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.
Sau khi cô không sợ chết mà trêu chọc anh lúc chạng vạng, đến bây giờ Phó Ngôn Trí còn chưa thèm để ý đến cô.
Không để ý đến cô cũng không sao cả, tin nhắn chúc ngủ ngon cô không thể quên không gửi.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu, khóe môi cong lên, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Giản Bình nhìn cô hồi lâu, nhưng cô không phát hiện ra.
Khi đến tầng của Nhan Thu Chỉ, Quý Thanh Ảnh giơ tay gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, Nhan Thu Chỉ nhìn cô cười: “Rốt cuộc cậu cũng đến rồi.”
Quý Thanh Ảnh giải thích: “Vừa rồi tớ có chút việc.”
Nhan Thu Chỉ hiểu rõ: “Không sao không sao, tớ giới thiệu cho cậu một chút, đây là Thẩm Mộ —-”
Cô ấy còn chưa nói xong, Thẩm Mộ Tình đã chạy từ bên trong ra, vừa kích động vừa nhiệt tình nói: “Chu choa mạ ơi, Nhan Nhan cậu không nói quá chút nào, đây thật sự là đại mỹ nhân mà.”
Quý Thanh Ảnh rũ mắt cười.
Cô nâng mắt, vừa định nói chuyện, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Cô sửng sốt một chút, nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn bên kia.
Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, người đàn ông đứng nghiêng đối diện bỗng đưa mắt nhìn về phía này.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh, cong môi, ý cười trong con ngươi nở rộ.
Phó Ngôn Trí giống nhưu không để ý tới ánh mắt của cô, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Không lâu sau, Quý Thanh Ảnh và Thẩm Mộ Tình cũng trở nên quen thân.
Đây là vài người bạn của Nhan Thu Chỉ tới thăm ban, bọn họ là bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ.
Quý Thanh Ảnh thất thần, ngẫu nhiên nhìn Phó Ngôn Trí một cái.
Điều đáng tiếc là, ngoài trừ lúc đầu Phó Ngôn Trí đối diện với cô ở bên ngoài, thì sau đó anh hoàn toàn xem cô như không khí.
Người xung quanh đều không quá quen thân, Quý Thanh Ảnh và Thẩm Mộ Tình cũng là lần đầu gặp nhau.
Cô không phải là một người có thể nhanh chóng hòa nhập với người khác. Tuy rằng Thẩm Mộ Tình thật sự rất nhiệt tình, cả người từ đầu đến chân đều phát ra thiện ý, nhưng cô vẫn hơi câu nệ.
Không lâu sau, Quý Thanh Ảnh liền đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức mở điện thoại.
Quý Thanh Ảnh: 【 Bác sĩ Phó, em vừa mới xác định được một chuyện. 】
Sau khi gửi tin nhắn, Quý Thanh Ảnh khẽ hát chờ đợi.
Không lâu sau, điện thoại có thông báo.
Phó Ngôn Trí: 【 Ừ? 】
Quý Thanh Ảnh: 【Không ai đẹp bằng hoa cả. 】
Quý Thanh Ảnh: 【 Em vừa tận mắt nhìn thấy rồi kết luận, anh thấy em nói có đúng không? 】
Phó Ngôn Trí: 【… 】
Quý Thanh Ảnh 【 Anh gửi cho em dấu ba chấm làm gì? Chẳng lẽ em nói không đúng à? Hay là bác sĩ Phó cho rằng mình đẹp hơi hoa? 】
Sau khi tin nhắn được gửi, mấy phút sau Phó Ngôn Trí mới trả lời.
Phó Ngôn Trí: 【 Tôi cảm thấy tôi không có nhu cầu so sánh vẻ đẹp của tôi với hoa. 】
Quý Thanh Ảnh: 【 Ồ. 】
Phó Ngôn Trí nhìn tin nhắn cô gửi tới, mày nhíu lại.
Khương Thần đang nói chuyện bên cạnh, chú ý tới động tác thường xuyên nhìn di động của anh, kinh ngạc nhướng mày: “Bác sĩ Phó, đây là cậu đang nói chuyện phiếm với người ta à?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh.
Phó Ngôn Trí thần sắc nhạt nhẽo, nhướng mi nhìn mọi người: “Có vấn đề gì?”
Khương Thần: “…”
Thẩm Mộ Tình khiếp sợ: “Không phải, bọn tớ không có vấn đề gì cả, nhưng mà cậu nói chuyện phiếm với người khác thì rất có vấn đề đấy.”
“…”
Cũng có thể hiểu vì sao mọi người ngạc nhiên, bởi vì Phó Ngôn Trí chưa bao giờ gửi tin nhắn cho người không quen thuộc.”
Ngay cả đối với bọn họ, anh cũng là nếu có thể gọi điện thì tuyệt đối không gửi tin nhắn. Bọn họ có một group chat, Phó Ngôn Trí quanh năm suốt tháng ở trong đó nhưng số câu nói không vượt quá mười câu.
Theo như Phó Ngôn Trí nói thì là —-
Đánh chữ lãng phí thời gian.
Phó Ngôn Trí không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, cúi đầu nhìn điện thoại lại lần nữa có thông báo.
Quý Thanh Ảnh 【 Khi nào thì bọn anh về? 】
Phó Ngôn Trí: 【 Ngày mai. 】
Quý Thanh Ảnh: 【 Vậy ngày mai em mời anh ăn cơm nhé? 】
Sau khi gửi tin nhắn xong, Phó Ngôn Trí không cho anh cơ hội và thời gian từ chối, tiếp tục nhắn: 【 Muộn rồi, bác sĩ Phó nghỉ ngơi sớm một chút nhé, ngày mai chúng ta gặp, ngủ ngon. 】
Phó Ngôn Trí ngừng lại, xóa hai chữ vừa đánh đi, rồi tắt màn hình.
Sáng sớm hôm sau.
Quý Thanh Ảnh dậy từ rất sớm.
Cô đưa mắt nhìn giờ trên di động, tiện tay cầm bộ đồ thể thao mặc vào, đi tới phòng tập gym của khách sạn.
Cô vô cùng hiểu biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Phó Ngôn Trí, người này ngoại trừ lúc mệt mỏi vì phải tăng ca, thì mỗi ngày đều sẽ dành thời gian tập thể hình.
Hơn nữa anh rất thích chạy bộ buổi sáng.
Nếu tính toán của Quý Thanh Ảnh không có gì sai sót, thì lúc này Phó Ngôn Trí có lẽ đang ở phòng tập gym.
Sáng sớm, khách sạn yên tĩnh, phòng tập gym cũng không có nhiều người lắm.
Quý Thanh Ảnh vừa đến cửa đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
Cô lập tức đi qua bên đó, nở nụ cười: “Phó Ngôn Trí, chào buổi sáng.”
Lúc cô gọi tên anh, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe.
Phó Ngôn Trí nhìn người đột nhiên xuất hiện, hơi dừng lại: “Chào buổi sáng.”
Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Anh đến lâu chưa?”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô: “Hai mươi phút.”
“Ồ.”
Quý Thanh Ảnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sớm quá.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Cô không nói nhiều với Phó Ngôn Trí, thong thả đi đến máy chạy bên cạnh.
Một tuần Quý Thanh Ảnh sẽ duy trì vận động ba bốn ngày. Cô mặc dù lười, nhưng vì mấy bộ sườn xám xinh đẹp kia, cô vẫn luôn dành thời gian để duy trì vóc dáng.
Nửa giờ sau, người bên cạnh ngừng lại.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh.
Phó Ngôn Trí quay đầu nhìn cô: “Mấy giờ phải đến đoàn làm phim?”
Quý Thanh Ảnh không chớp mắt: “Không vội đâu ạ, tối nay em đến cũng được.”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Quý Thanh Ảnh tắt máy chạy bộ, nhìn anh: “Anh muốn ăn sáng cùng mấy người thầy Trần ạ?”
“Không.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nở nụ cười: “Vậy em mời anh ăn sáng nhé?”
Nói xong, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn Phó Ngôn Trí, trong đôi mắt hồ ly đầy giảo hoạt: “Bác sĩ Phó sẽ nể mặt em chứ?”
Trong lời nói còn có chút đáng thương.
Phó Ngôn Trí rũ mắt, nhìn chằm chằm cô một lát, nhẹ “Ừm” một tiếng.
“Vậy em về phòng trước, 8h30 gặp dưới nhà ăn nha.”
“…”
Lúc Dung Tuyết đến, Quý Thanh Ảnh đang trang điểm.
Cô bé không thể tin được nhìn cô, khẽ nhếch miệng: “Chị Thanh Ảnh.”
“Hả?”
Quý Thanh Ảnh đang vẽ eyeliner, mơ hồ trả lời: “Sao thế?”
Dung Tuyết chỉ vào cô: “Sao hôm nay chị lại trang điểm thế?”
Trong khoảng thời gian ở đoàn làm phim này, ngoại trừ ngày đầu tiên Quý Thanh Ảnh vào đoàn, cô vẫn luôn không trang điểm.
Da cô rất đẹp, mặc dù không trang điểm, cũng rất xinh đẹp.
Huống gì công việc thiết kế này của bọn họ mỗi ngày đều mệt đến ngủ không đủ, cũng không có thời gian làm những chuyện giày vò người ta khác.
Quý Thanh Ảnh vẽ eyeliner xong, bắt đầu đánh phấn mắt.
“Tâm tình tốt.”
Dung Tuyết: “…”
Đợi sau khi trang điểm xong xuôi, Quý Thanh Ảnh còn đi thay một bộ sườn xám khác.
Vừa bước ra, Dung Tuyết nhìn chằm chằm cô.
Cô bé mấp máy môi, cẩn thận từng li từng tí nói: “Chị Thanh Ảnh, em cảm thấy chị không phải chỉ là tâm tình tốt thôi đâu.”
Quý Thanh Ảnh mặt mày tràn ngập ý cười: “Ừ, chị muốn ra ngoài ăn sáng.”
Cô dặn dò: “Lát nữa em tự tới đoàn làm phim nhé, tối nay chị sẽ đến.”
Nói xong, cô cũng không cho Dung Tuyết cơ hội tò mò, thay giày cao gót rồi rời đi.
Dung Tuyết đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, mới nhỏ giọng thì thầm: “Chị Thanh Ảnh định đi xem mắt đấy à?”
…
Là hẹn hò tự nhiên chứ không phải xem mắt.
Nhưng ăn sáng cùng với Phó Ngôn Trí, cô còn xem trọng hơi là đi xem mắt.
Dù sao, hai người cũng đã không gặp nhau một khoảng thời gian. Quý Thanh Ảnh phải trang điểm thật xinh đẹp, khiến cho anh kinh diễm, khiến cho anh không thể quên được.
Lúc xuống đến nhà ăn dưới tầng, Phó Ngôn Trí đã đứng bên kia, quay lưng về phía cô.
Quý Thanh Ảnh đè ép khóe môi đang cong lên xuống, đi tới chỗ ăn, lúc gần tới nơi, thì từ một chỗ khác truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Thanh Ảnh.”
Cô giương mắt.
Giản Bình mặc quần áo thoải mái màu đen, đang ngồi cách đó không xa, ngôn ngữ quen thuộc: “Ngồi cùng với tôi này.”
Bước chân Quý Thanh Ảnh dừng lại.
Cô theo bản năng nhìn về phía Phó Ngôn Trí bên kia, đúng lúc anh cũng nghiêng người nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Mạch nước ngầm im ắng phun trào.
Ánh mắt Phó Ngôn Trí không dừng lại lâu trên người Quý Thanh Ảnh, sau khi nhìn cô, anh hờ hững chuyển tầm mắt tới chỗ nam nhân ngồi chếch ở đối diện.
Rất nhanh sau đó, anh lại rũ mắt xuống, bưng lấy tách cà phê trước mặt nhấp một chút.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh, trong lúc nhất thời không đoán được thái độ của anh.
Cô suy nghĩ, định chào hỏi với Giản Bình trước.
Một lát sau.
Mùi nước hoa nhàn nhạt theo hơi thở chui vào khoang mũi. Là mùi hoa nhài, không gay mũi.
Giương mắt lên, Phó Ngôn Trí thấy cô để lại cho mình một bóng lưng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Phó:?
Giản Bình: Ván này tôi thắng!
Bác sĩ Phó: Đừng vui mừng sớm quá.
– — Ai bảo cậu quá kiêu ngạo.
Được rồi, tình địch đầu tiên xuất hiện, lại còn gặp mặt!!!