Đọc truyện Hòn Đảo Kế Tiếp – Chương 62
“Ả sẽ như thế nào?” Chờ đến khi Daisy rời khỏi tầm mắt, gã mù mới cất giọng hỏi.
“Cậu nghĩ cậu ta sẽ thế nào?” Hòa An hỏi lại, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.
Trong này mùi quá gắt mũi, anh cảm thấy có chút choáng váng đầu.
Gã mù không trả lời ngay, cúi đầu đốt một điếu thuốc, híp mắt hút một hơi rồi phun ra một vòng khói thuốc.
“Trên hải đảo kia của chúng ta, có một truyền thuyết.” Giọng gã không dễ nghe, tựa như đã rất lâu rồi không uống nước, giọng nói u ám khàn đặc, hơn nữa tiếng Anh mang theo khẩu âm, nghe không hay chút nào.
“Tương truyền từ rất lâu, mỗi năm vào tầm tháng bảy tháng tám, trên hải đảo của chúng ta sẽ xuất hiện một con quỷ, vì để mưa thuận gió hòa mà hằng năm các ngư dân trên đảo sẽ dâng con gái của chính mình lên làm tế phẩm.”
Thái Lan một lòng tin Phật, tin tưởng có nhân quả của kiếp trước, truyền thuyết này hàu như ở đảo nào cũng có.
Hòa An không tiếp lời.
“Những người phụ nữ được hiến tế ấy, sau khi trở về lại đảo sẽ được một lão bà bà ban cho một loại thuốc, uống nó vào thì sau này sẽ không mang hoài thai của con quỷ đó.” Lúc gã mù nói đến đây khóe miệng gã khẽ nhếch lên một chút, nhìn Hòa An, “Mẹ tôi, đổ thuốc đấy đi.”
Hòa An sững sờ.
“Truyền thuyết đôi khi đi liền với hiện thực, mỗi năm đến mùa đông khách du lịch sẽ hay có những tên hippie say khướt, chậm rãi hiện nguyên hình là ác quỷ, mà mẹ tôi gạt dân lừa chúng, sanh ra đứa con của ác quỷ.”
“Màu sắc con ngươi của tôi rất đặc biệt, lúc nhỏ còn nhạt hơn bây giờ nhiều, đứng trong đám đông quá nổi bậy, vậy nên những lúc đánh nhau với con nít, chúng rất thích đánh vào mắt tôi.”
“Sau này tôi cầm dao muốn chọc hủy con ngươi của mình, nhưng quá đau, mới chọc được chừng một nửa đã không dám động tiếp.”
“Lúc đó, tôi rất hận mẹ.”
“Khi còn nhỏ tôi mãi không hiểu tại sao lại kiên trì sinh ra tôi đến thế, bà cũng đâu thích gã đàn ông khiến bà mang thai, mạo hiểm để toàn dân trên đảo cô lập mạo hiểm sinh ra tôi, hơn nữa, cũng không yêu tôi chút nào.”
“Mấy năm lại đây, tôi dần dần hiểu ra đôi chút.” Gã mù cúi đầu, vết sẹo nơi mí mắt trở nên thập phần rõ ràng.
“Chỉ là bà ấy cô độc.”
“Hòn đảo này như một cái lồng thủy tinh vây kín ngư dân trên đảo, chúng tôi trơ mắt nhìn kẻ ngoài hết ra lại vào, bọn họ nói những thứ ngôn ngữ chúng tôi nghe không hiểu, mang đến những món đồ chúng tôi chưa bao giờ thấy, những chuyện mới mẻ mà chúng tôi truyền miệng đều là do người ngoài nghe được nhìn được kể lại cho, chúng tôi rất hâm mộ, nhưng rõ ràng rằng, ngoài đảo này ra, chúng tôi không có chỗ nương thân.”
“Các người nói với chúng tôi, sự bất bình đẳng lớn nhất của nhân loại chính là bất bình đẳng về nơi sinh, nhưng lại không nói cho chúng tôi biết, rằng sau khi chúng tôi biết được sự bất bình đẳng này rồi, thì nên làm như thế nào để có thể được bình đẳng?”
“Chúng tôi quá cô độc.”
“Tình nguyện viên lưu lại trên đảo lâu nhất cũng là người bên ngoài, nhưng tôi vẫn biết, các người vẫn đem chúng tôi phân biệt rõ ràng.”
“Tôi, ghét sự cô độc như vậy.” Gã mù ngước mắt, “Vậy nên cũng rất chán ghét những người khiến tôi ngày càng cô độc.”
Chán ghét, nhưng lại hâm mộ.
“Tôi am hiểu các tin tình báo mà các người không nhìn được, số tiền bỏ ra mua tình báo của tôi, tôi đều âm thầm điều tra rồi mới biến những thứ này thành thứ mà tiền có thể mua được.”
“Tôi biết lai lịch của anh, cũng biết lai lịch Daisy, vậy nên khi Daisy tìm tôi muốn mua tin tức của anh năm năm trên đảo này, tôi bèn khai ra cái giá cao nhất từ trước đến nay.”
“Ả không nói hai lời liền đáp ứng ngay.”
“Số tiền đấy đủ để tôi mua một căn nhà mặt tiền trên đảo Lệ Bối, chúng tôi sống trong cái lồng pha lê này chả dựa vào chút tiền ấy à, có thể an cư lạc nghiệp trong khi thương nghiệp của phiến hải vực kia.”
“Vậy nên lúc ả cho tôi số tiền kia, tôi liền biết, con quỷ trong tôi đến rồi.”
“Tôi chưa bao giờ tham gia vào nhóm hải tặc, vì trong nhóm đó có kẻ từ nhỏ đã thích đánh tôi, tôi không thích chúng, muốn nhìn chúng gặp xui xẻo.”
“Tôi cũng chưa từng tham gia vào buôn bán ma túy, vì mẹ từng nói với tôi, ông ba không rõ kia của tôi, vì hút quá liều mà chết bên một bờ cát của một cái hải đảo nào đó không biết tên.”
“Không tham gia vào hai việc làm kiếm tiền nhiều nhất này, tiền tôi kiếm được rất ít, dù có dùng các tin tức ngày một nguy hiểm và độc nhất vô nhị đi chăng nữa bán ra, tôi vẫn không có cách nào kiếm đủ số tiền để đưa mẹ và tôi đến một nơi khác.”
“Nhưng Daisy thì có thể, chỉ cần cái gật đầu của cô ta, số tiền chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi cũng đủ để tôi có thể giải quyết được sự bất bình đẳng kia.”
Gã mù đốt một điếu thuốc, lúc đốt lên đôi tay hẵng còn run rẩy.
“Đốt rừng ngập mặn, ả cho tôi hai mươi vạn đô la Mỹ, còn giúp tôi cứu mẹ khỏi tay đám hải tặc.”
“Tôi cố ý chọn lúc anh không ở đấy để đốt rừng, bởi vì tôi biết dạo gần đấy các anh còn đang lo lắng nhóm hải tặc sẽ tìm các anh gây phiền phức, trừ anh ra sẽ không có ai đi ra khỏi cửa.”
“Tôi và các anh không thù không oán, các anh là người duy nhất chịu nói chuyện với tôi khi tôi cô độc, tuy rằng các anh không xem tôi là người một nhà.”
“Kế hoạch đó vốn sẽ rất hoàn mỹ, mấy điểm cháy sắp đến thười gian châm lửa, các anh và ngư dân cùng tuần cảnh nhất định sẽ rất mệt mỏi, tôi để lại rất nhiều chứng cứ của nhóm hải tặc, còn có thể thuận tiện đốt luôn căn nhà của kẻ thù, rồi cầm lấy số tiền của Daisy dẫn theo mẹ cao chạy xa bay.”
“Nhưng trước lúc đám cháy diễn ra, tôi nhìn thấy trong phòng dành cho cây giống có người.” Gã mù mạnh mẽ rít một hơi thuốc lá, buồn bực ngậm trong miệng không phả ra.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng ai, vậy nên tránh ở một góc khuất muốn chờ bọn họ đi rồi mới đốt lửa.”
“Trong phòng đấy có ba người, trong đó có hai người là tôi quen, chính là nhân viên bảo vệ sát bên cạnh người đầu tư mà một ngày trước đó đến gặp các anh.”
“Hính như bọn họ đang tìm món đồ gì đó, lục tung tất cả đồ vật trong phòng bảo dưỡng cây giống ra, đập nát rất nhiều đồ, trong miệng không ngừng mắng mỏ.”
“Phòng này là điểm cháy thứ tư, bọn chúng ở trong đấy quá lâu, mà ba điểm cháy kia đã bốc lên rồi, người tới dập lửa cũng dần nhiều hơn, dám người trong phòng này thấy không ổn nên lén lút lùi ra ngoài, trốn ngay chỗ tôi đang tránh.”
“Lúc Victor vọt vào trong đám cháy cứu giống cây nuôi cấy, chúng tôi không ai lộ diện cả, chỗ tôi đứng đối diện với cửa kính thủy tinh nơi cây giống, vậy nên có thể nhìn thấy rõ ràng Victor chạy vào ôm hai chậu cây giống rồi mạnh mẽ xông ra ngoài.”
“Lúc ấy căn phòng này đã quá hỗn độn rồi, sau khi anh ta lao ra thì ba gã kia quay lại phòng, tôi nghe được bọn họ tính giết Victor diệt khẩu.”
Gx mù nói đến đây chợt ngừng vài giây.
Hòa An vẫn không nói chuyện banh mặt, thở dài một hơi.
Thì ra là thế.
Ngày ấy trong đám chát có hai phe, một là bảo vệ do ông nội Daisy phái đến vì phát hiện ra nguồn nước có vấn đề cần phải hủy chứng cứ, hai là gã mù do Daisy mời đến vì muốn trị nhóm hải tặc để xây dựng khu săn bắn.
Gã mù vốn không cần phải lộ diện, gã tránh chỗ tối không ai phát hiện, thần không biết quỷ không hay mà tiếp tục đi châm điểm cháy mới của gã.
Nhưng gã lại không muốn để đám người kia giết Victor diệt khẩu, vẫn muốn biết bí mật mà đám kia đề cập đến đến độ cần lấy mạng người là gì, gã nhúng tay.
“Trong chuyện tình báo này tôi rất có thiên phú, dựa vào lai lịch của hai tên đó mà tôi cũng mơ hồ phán đoán ra được chút ít nội dung, tôi nói với chúng tôi là do Daisy mời đến để đốt rừng, bèn nhìn thấy biểu cảm rõ là hoảng loạn trên gương mặt của bọn chúng.”
“Lúc Victor lại vọt vào đám cháy lần nữa, tôi làm ra động tác giả vờ như muốn chạy vào đám cháy, đám người núp trong tối thấy vậy thì hoài nghi mục đích phóng hỏa của tôi, bọn chúng bèn dời mục tiêu vào tôi, ngược lại không còn chú tâm đến Victor vì cứu hỏa nên mới xông vào đây nữa.”
“Vốn dĩ tôi cho rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết như thế, mặt khác hai người nọ hình như đã tìm được đồ mà mình muốn, đập vỡ mấy cái bình thủy tinh chứa nước.”
“Tuần cảnh tới dập lửa ngày một nhiều, hai bảo vệ vì là người nước ngoài khá bắt mắt, vậy nên đều tránh ở một góc khuất chờ cơ hội để đào tẩu, tôi dẫn một người nhìn giống như người châu Á chạy trốn vào trong rừng sâu, vốn là hy vọng dẫn hắn rời đi, thuận tiện thăm dò mục đích chúng đến đây nhằm làm gì, nhưng mà Victor lại lo lắng cho tôi bèn theo tôi đi.”
“Để che giấu mà Victor bị bảo vệ đánh ngất, nhưng vì không muốn làm lớn chuyện giết người trong đám cháy nên chúng đưa Victor và tôi vào sâu trong rừng.”
“Chỉ là chúng đã quên, rừng sâu chính là địa bàn của tôi.” Khóe miệng gã mù giương lên một độ cong khinh miệt.
Chuyện phía sau cũng không khác mấy với suy đoán của Hòa An, gã mù lợi dụng đầm lây trong rừng cây nhiệt đới giết chết hai tên bảo vệ, đã vậy trước khi xuống tay với tên thứ ba còn thuận lợi thu được bí mật của ông Daisy.
Trừ việc hủy nguồn nước trong phòng nuôi cấy cây, còn lấy đi một đống tài liệu báo cáo, trong đấy đều là thuật ngữ chuyên ngành, gã mù xem cũng không hiểu gì nhiều.
Nhưng nguồn nước trong phòng nuôi cấy của Victor đều là do gã hỗ trợ chọn mua, gã liên hệ rồi tìm đến nhà cung ứng, từ cách nói ấp úng của họ mà tìm ra được dấu vết để lại.
Gã mù dốt đặc cán mai với chất nước dựa vào năng lực thu thập tình báo cường đại, dựa vào một số địa chỉ nguồn nước của ông Daisy mà tìm ra được toàn bộ chân tướng và nguồn gốc sự việc.
Cũng biết rất rõ tình báo này sẽ giá trị bao nhiêu.
“Chỉ cần 5% phí bịt mồm, cả đời này của tôi và mẹ đã có thể cơm áo vô lo.” Gã mù nở một nụ cười tự giễu nhìn Hòa An.
Đây là lúc ác mộng của gã bắt đầu.
Nếu như ngày từ đầu trong rừng nhiệt đới giết người là vì cứu Victor và tự vệ, còn có một chút tò mò về tin tình báo, thì những chuyện gã làm sau khi biết được toàn bộ chân tướng, đã không còn liên quan gì đến tự vệ nữa rồi.
Lúc đầu gã quả thật muốn giết Victor, bí mật đáng giá như vậy, người biết càng ít thì càng có thể bán được cái giá tốt, vậy nên sau khi tra rõ chân tướng sự việc rồi, gã quay lại rừng ngập mặn cốt là muốn kéo Victor nhấn vào trong đầm lầy.
“Chỉ có điều Victor tỉnh dậy.” Trong giọng nói của gã mù vương vấn sự bi thương của số mệnh, “Anh ta vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, chỉ là, câu đầu tiên khi chưa tỉnh táo, lại nói tôi là mau chạy đi, lửa lớn quá rồi.”
Gã lại đánh ngất Victor lần nữa, nhưng vì những lời này của Victor mà không thể xuống tay được.”
Vậy nên gã theo Victor về căn cứ, sau khi xác nhận Victor thật sự không biết tình huống gì thì nhân lúc Daisy vạch mặt thì quyết định rời căn cứ, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
“Tại sao cậu không trực tiếp bán tin này cho Daisy?” Đây là chuyện khiến Hòa An khó hiểu nhất, rõ ràng gã có rất nhiều cơ hội để nói chuyện này ra cho Daisy.
“Tôi giết ba người.” Gã mù cúi đầu, “Bên phía ông Daisy sau khi phát hiện ra bảo vệ mình phái đi mất tích, cũng nhờ người liên hệ với tôi, bảo tôi hỗ trợ tìm kiếm.”
“Trên hải đảo đều là tuần cảnh, Daisy lại không chịu nói ra chỗ giấu mẹ tôi, mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát, vậy nên tôi không nói chuyện này ra.”
“Hơn nữa, tôi biết Daisy đã khống chế được thuyền hải tặc, đã vậy còn tính toán biến nơi đó thành khu săn bắn.”
Ả phụ nữ này sau khi uống say rất thích gọi đàn ông, sau khi nhục lâm tửu trì (*) thì cái gì cũng dám nói, gã thì trời sinh thích tìm tin tức, rất nhanh đã tìm ra được lý do Daisy đến đây và cũng biết rõ một khu săn bắn vây cá như vậy thì có thể mang về bao nhiêu lợi nhuận.
“Mãi đến khi ấy tôi mới phát hiện ra, thế giới của tôi nhỏ đến nhường nào.”
Khóe miệng gã mù thoáng run rẩy, “Các người thật vĩ đại, không có tiền không có người duy trì mà vẫn làm được biết bao nhiêu là chuyện, mà tôi thì lại không làm được.”
Bởi vì ba mạng người này, gã không dám nói ra ngay lập tức tin tình báo muốn mệnh kia, nhưng lợi nhuận của khu săn bắn lại lần nữa khiến gã đỏ mắt.
Gã và Daisy cùng đàm phán, nói với Daisy nếu cô ta không đồng ý để gã phụ trách thuyền hải tặc, gã sẽ công bố những bức ảnh nhục dục gợi cảm của cô ta ra ngoài, hơn nữa còn có những chuyện mà cô ta đã làm với nhóm hải tặc.”
Những chuyện gã nói đều lưu giữ bằng chứng.
Gã và Daisy, dùng phương thức mua bán tình báo bình thường, trong lòng gã nghĩ nếu Daisy không đồng ý, gã có thể cầu lui mà bàn tiếp, chỉ cần thu được một phần phí bịt miệng vừa đủ là được.
Nhưng gã không ngờ tới rằng Daisy căn bản không tính giao dịch cùng gã.
Sau khi cô ả uống say, ngay trước mặt gã, cô ả sai bảo vệ mang mẹ gã ra, ném mẹ gã cho thủ lĩnh của nhóm hải tặc.
“Gã ta muốn vị trí của anh.” Daisy say khướt cười lạnh nhìn tên thủ lĩnh, “Gã nói, bán tình báo này đủ để gã ngồi lên vị trí của anh.”
“Tôi chỉ có một mình mẹ.” Gã mù đột nhiên cười lên, bịt kín mắt.
“Ả phụ nữ điên này, không chết tử tế được.” Gã cúi đầu nghiến răng nghiến lợi.
Gã không muốn cô ta được chết tử tế.
Gã nói cho Daisy biết tin tình báo kia, nhìn gương mặt mỹ lệ vặn vẹo của cô ả, gã biết đây chính là tình báo cuối cùng của đời gã, rốt cuộc nó cũng có giá trị rồi.
Hóa ra người như Daisy, cũng có giá cả.
Mà trả giá cho cái giá cả này,người như Daisy, và gã, giống nhau thôi.
Thậm chí còn chẳng bằng gã.
Trước tiên cô ta kiểm chứng tình báo của gã, cọc trước một phần ba số tiền, rồi không chút do dự đẩy ông nội ruột của mình vào vực sâu.
“Lão già đấy chỉ còn sống được một năm.” Cô ta nói chẳng hề để ý, “Để hạ chuyện này xuống, ông lão nhất định sẽ tặng quyền thừa kế lại cho tôi, chuyện còn lại tôi đều có thể giải quyết được.”
“Xảy ra những chuyện này, sợ nhất chính là thanh danh, tiền mới là cái tiếp theo.”
Tâm tình của cô ta rất tốt, nói chuyện với gã như đang giáo dục trẻ con, “Cậu sớm nói chuyện này ra, sớm một chút là tốt rồi, như vậy mẹ của cậu đã không thành như thế.”
Cô ả cười tủm tỉm, tựa như là đang thương lượng với gã thức ăn tối cho con mèo nhỏ trong nhà.
Cô ả rất hưng phấn, cô ta nói mình là người giỏi nhất trong thế hệ thứ ba của gia tộc nhà cô ta, nhưng ông nội thường vì thấy cô ta giống ông mà bài xích cô ta.
“Vốn dĩ xuất thân là lưu manh, bây giờ khoác trên mình một kiện hai áo liền tự xưng là thân sĩ.” Cô ta nom rất khinh thường.
“Cô không sợ ông mình tức giận sao?” Gã áp lại xúc động muốn bóp chết cô ả, hỏi đến là hồn nhiên.
Gã không thể giết cô ra được.
Gã còn muốn tiền của cô ta, gã đã không còn mẹ, không thể không có gì được.
“Ông nội tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tức giận.” Daisy hít một ngụm chất kích thích rồi cười cười, chẳng bận tâm, “Nhưng lão sắp chết rồi, sau khi chết thì những thứ đó đã không còn bất kỳ quan hệ gì với lão nữa.”
“Thế thì tại sao trước khi chết lão không thể làm mọt chuyện tốt, thành toàn cho cháu gái mà lão thích nhất chứ.”
“Tôi có thể nâng bước tập đoàn lên một tầm cao mới, còn những người kia, đã không theo kịp thời đại nữa rồi.”
“Nếu ông ta không chịu thì sao?” Gã mù mặt vô cảm lại nhỏ vào miệng Daisy một giọt chất kích thích.
“Tôi sẽ phải chết.” Daisy không ngừng cười khanh khách, “Ông nội tôi mà tức giận lên, thì ngay cả da tôi cũng không dư lại được.”
“Mọi chuyện đều có giá cả, cái giá của chuyện này, đáng để dùng mạng mà đua.”
“Lão sắp chết rồi mà.” Người phụ nữa tóc vàng ghé sát trên mặt bàn lẩm bẩm tự nói, “Không phải ai cũng nói, người sắp chết sẽ càng coi trọng cốt nhục tình thân hơn sao.”
ở nơi ngược sáng gã mù lén lút cười.
Gã muốn cô ả chết đi.
Gã muốn ả chết trong tay tình thân, ngay cả da cũng không dư lại.
“Vậy nên cậu kéo tôi xuống nước.” Hòa An đã không muốn tiếp tục nữa rồi, dị dạng thế này, mỗi một câu từ đều mang theo sự điên cuồng của quá khứ, làm anh cảm thấy quá buồn nôn.
“Chuyện này anh là người xử lý lành nghề nhất.” Gã mù cười.
Gã đã điều tra qua từng người một, đương nhiên cũng bao gồm vị đội trưởng đội tình nguyện viên ít nói ít cười này.
“Đối với những chuyện này anh sẽ không trầm mặc, kéo anh xuống nước, ông nội Daisy nhất định sẽ phát bạo.” Gã mù cười đến là sung sướng.
Rốt cuộc gã cũng đã có thể dùng cái mà gã am hiểu nhất để làm một chuyện sung sướng tràn trề.
Tính toán từng bước, đúng từng bước.
“Vậy nên, Daisy sẽ như thế nào?” Gã muốn biết trận địa gã đã tính toán sẽ có kết cục như nào.
“Chuyện lộ nhà máy hóa chất sẽ tính lên đầu Daisy, sau khi Daisy bị trục xuất về nước sẽ bị kiện ra tòa.”
“Bọn họ gặp phải số tiền bồi thường kếch xù, Daisy sẽ biến thành vật hy sinh, hoặc ngồi tù hoặc tuyên bố đơn phương phá sản, hoặc có thể là cả hai.”
“Cậu ta giết người phóng hỏa liên hệ với hải tặc, cần cậu cung cấp chứng cứ, nhưng một khi cậu đã cung cấp thì chính cậu cũng chạy không thoát.”
Trên người gã mang ba mạng người.
“Còn nữa, cho đến bây giờ ông Daisy vẫn chưa thu hồi lệnh lấy mạng, vậy nên Daisy đã hoàn toàn trở thành kẻ bỏ đi của nhà họ, ngồi tù chỉ là hình phạt nhẹ nhất.”
Hòa An nói rất kỹ càng tỉ mỉ, giải thích mỗi một kết cục của Daisy.
Mặc kệ gã mù đã làm những gì, nhưng gã tiến vào vũng nước đục này chính là vì muốn cứu Victor vô tội.
Nếu ngày hôm ấy Victor không gặp gã mù thì có thể đã bị giết ở đám cháy, chỉ bởi một nguyên nhân ghê tởm không muốn bị mọi người biết.
Anh không ngại gã mù lợi dụng vết thương của anh để chọc giận ông Daisy, gã mù thật ra rất thông minh, gã cần kế hoạch của mình không chút sơ hở.
Rốt cuộc thì Daisy cũng bị lòng tham không đáy của bản thân đánh bại, hút quá nhiều chất kích thích, bị bảo vệ của cô ta áp giải, đưa cô ra pháp trường.
Những chứng cứ về Daisy mà gã mù có, nhưng gã vẫn sẽ ngồi tù.
Trận này, cái gọi là đàm phán vốn dĩ sẽ giằng co rất lâu, dưới hạ kế của ông lão từ nước Mỹ xa xôi, biến thành một trò khôi hài.
Lúc Hòa An rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi hương kì quái, bỗng híp mắt lại.
Khi Daisy đi nói đến câu nói kia, cũng là lo lắng ngầm của anh.
Hóa chất độc hại trong nhà máy kia bị tiết lộ, nếu anh đã biết thì chuyện này không thể giấu tiếp được nữa, sau khi ông Daisy biết được cũng tự vấn cả đêm, cuối cùng quyết định dùng thanh danh cháu gái mình đổi lấy.
Ông hứa hẹn sẽ công khai hết mọi chuyện, hơn nữa còn đảm bảo dù có trả bao nhiêu tiền tài đi nữa cũng sẽ giải quyết vấn đề này.
Hòa An tin vào lời hứa của ông Daisy, hứa hẹn của lão già này rất đáng giá, huống hồ chi ông còn chủ động để người vệ sĩ kia ghi âm lại.
Ông đưa ra đủ thành ý, chỉ muốn Hòa An đừng làm phức tạp.
Chuyện này, trọng điểm là ai sẽ giải quyết, chứ không phải là ai ôm nồi.
Hòa An đồng ý.
So với cãi cọ thì cùng nhau làm bước tiến cho ô nhiễm, ông nội Daisy thực hiện như vậy tuy rằng không có nhân tính nhưng quả thật là phương án nhanh chóng hữu hiệu nhất.
Nhưng anh cũng biết, ông Daisy có thù tất báo.
Ăn phải vớ đau như vậy, không thể nào ông ta chịu bỏ qua cho.
Cả chuyện này tuy rằng anh là người vô tội bị liên lụy vào, nhưng lại chính là mấu chốt quan trọng nhất trong cả kế hoạch của gã mù.
Nếu không có anh mà đổi thành một người trung gian khác, thì có thể có Daisy và ông cô ta sẽ dùng tiền để bịt mồm được, chỉ riêng anh là bọn họ không có khả năng làm.
Anh nhìn Victor, cười khổ.
Ván cược này bọn họ thắng cuộc, gã mù cuối cùng cũng không vứt bỏ nhân tính của mình.
Nhưng anh thấy sao mà mệt quá, mệt đến độ lúc này chỉ muốn mua vé máy bay bay thẳng đến Trung Quốc, bay đến bên cạnh căn nhà có phòng cho gián của người phụ nữ nhà anh, ngủ mấy ngày mấy đêm, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Tác giả có lời muốn nói: có thể đây chính là chương nặng nề nhất cũng là đại kết cục, tiếp theo về cơ bản sẽ nâng cấp hàm lượng đường lên…