Đọc truyện Hòn Đảo Kế Tiếp – Chương 27: Đàn Ông Đều Là Móng Chân Heo!
Nam nữ trong lúc động da chạm thịt, thật ra đều dựa cả vào bản năng.
Bối Chỉ Ý là một người rất tinh tế, vậy nên khoảnh khắc cùng Hòa An hôn, cô nhắm mắt lại, nỗ lực muốn nhớ cho thật kỹ lần đầu tiên này, chân chính nhất, ý nghĩa nhất khi được cùng một người khác phái da thịt cận kề.
Trên người Hòa An có hương vị của nước biển, trường kỳ lặn dưới biển lụm rác hoặc bơi lội, trên người anh mang đậm vị biển khô ráo, tựa như gợn biển xanh dưới bầu trời lớn.
Bờ môi anh thoạt thì rất mỏng, rất giống với gương mặt khắt khe nghiêm túc của người Trung Quốc, nhưng lại mềm mại không ngờ, chút chút lạnh, khi dán lên phiến môi cô, khe khẽ thở một hơi dài.
Bàn tay giữ lấy đầu cô có hơi dùng lực, lòng bàn tay ấm áp chợt nóng bỏng—-anh cũng không định hôn cô trong đơn thuần.
Anh nói nhịn không nổi, là thật sự nhịn hết nổi rồi.
Sau khoảnh khắc môi chạm môi ngắn ngủi, anh nhắm chặt hai mắt hôn thêm, làm Bối Chỉ Ý vốn đang có chút minh mẫn trong phút chốc đại não lâm vào hỗn độn.
Thậm chí cô còn nhớ không rõ rốt cục cả hai đã kết thúc nụ hôn như thế nào nữa.
Lúc kết thúc, Hòa An đặc biệt nhanh chóng cởi áo thun trên người ra, gần như là thô lỗ trùm lên đầu Bối Chỉ Ý.
“Mang vào.” Anh thô lỗ nói, mang theo khàn khàn, “Anh vào nhà vệ sinh một chập.”
……
Nụ hôn đầu của cô bắt đầu trăm phần trăm là lãng mạn, kết thúc…cũng trăm phần trăm trưởng thành.
Cô còn không biết nút áo sơ mi của mình rốt cục là bị mở ra tự lúc nào, nhưng mà Hòa An khá là chật vật tránh đi, nói gì thì giác quan thứ sáu của con gái vẫn hiểu được đôi phần.
Áo thun Hòa An trùm kín đầu, cô giấu mặt sau áo, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích—–vì quá thẹn thùng, vậy nên tạm không có ý định trườn mặt ra đối diện với thế giới.
Áo sơ mi được cô kéo lại, năm nút áo, mỗi cái đều bay biến đâu mất tiêu mất tích, cô giấu mặt sau áo thun run lẩy bẩy, cắn cắn môi nhìn nội y của bản thân.
…..
Áo lót xám thuần khiết, không có chút hoa văn gì, vì không quá lớn nên kiểu dáng thoạt nhìn giống với áo bra cho vận động viên hơn.
Không có khung vòng, không có đệm mút lớn, thậm chí còn không có hình dạng.
Không chút nào là nữ tính chứ đừng nói gì đến gợi cảm.
….
Hòa An có nhìn thấy không vậy….
Bối Chỉ Ý ảo não cắn môi.
Lại nhớ đến vừa nãy hình như anh vẫn luôn nhắm mắt thì phải…..
Cô bắt chước nhắm mắt lại tự sờ soạng nội y của mình, bỗng kinh hãi không thôi vì cái hành động quá mức của mình, lần nữa cương cứng người tại chỗ.
Cô bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Vì tính cách bản thân nên cô đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học, trong sách nói rằng một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như cô, một khi phản nghịch thì sẽ là long trời lở đất.
Trước đó cô còn không tin.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại bản thân đang bị bứt nút áo sơ mi.
…….
Cô thất nghiệp, tha hương nơi hòn đảo dị quốc, chủ động đi quyến rũ một người nước ngoài, sau khi bị bứt nút áo sơ mi rồi, vấn đề đầu tiên cô lo lắng lại là cảm xúc và thẩm mỹ quan.
…….
“Aaa….” Cô chôn mặt trong áo thun, khe khẽ kêu lên một tiếng.
“Em….không định ra ngoài sao?” Hòa An đứng bên cạnh nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng.
Biểu hiện của cô lúc bấy giờ không hề khác với ngày nhìn thấy rắn trong phòng mình, dùng quần áo trùm kín mít người, người ngoài căn bản không biết cô đang nghĩ cái gì.
Anh vừa nói xong liền thấy cô khẽ chấn động đôi chút, rồi lại vùi đầu sau cái áo thun kia không nhúc nhích gì thêm nữa. Phồng ra một đống.
Hòa An chà mặt, tuy tình huống vừa nãy mém chút là không thể khống chế nổi, nhưng anh vẫn biết Bối Chỉ Ý hẳn là không tức giận gì.
Cô chỉ xấu hổ mà thôi.
Tuy rằng cách thức xấu hổ làm anh có chút chống đỡ không xong.
Anh đi đến, trước tiên kéo lấy gương mặt hồng phấn vì nghẹn khí của Bối Chỉ Ý ra khỏi cổ áo thun.
Mái tóc được búi lên cẩn thận trước đó nay rối loạn cả lên, được đôi tay vụng về của Hòa An vén ra sau.
Mặt cô đỏ hây hây, ánh mắt ngập nước, màu sắc đôi môi kiều diễm động lòng người.
Hòa An lại không nhịn nổi, cong thắt lưng hôn thêm cái nữa.
Lần này chỉ là chuồn chuồn lướt nước, anh vừa mới rửa mặt xong, khi mặt kề mặt còn có hơi nước ẩm ướt.
Bối Chỉ Ý hiển nhiên là bị cái hôn nhất thời gặp sắc nảy lòng tham này của anh dọa cho giật mình, khẽ thở hổn hển, đôi con ngươi đầy nước mơ màng.
Hòa An cười lên, ngũ quan như đao sắc bén được nụ cười của anh mài đến nhu hòa, anh lại xoa đầu cô.
“Không ‘cái kia’ đâu.” Anh cường điệu, “Trước khi ba mẹ em đồng ý, anh chỉ có thể thăm toilet thôi.”
“…” Bối Chỉ Ý lại muốn chui vào trong áo thun nữa rồi.
“Anh còn phải đền em cái áo sơ mi nữa.” Trong tay anh là hai cái nút áo sơ mi bứt từ trên áo cô xuống, màu trắng bạch, dưới ánh đèn thấp thoáng mềm mại.
“…” Ngượng ngùng qua đi rồi lại bắt đầu thấy tức giận, đôi mắt Bối Chỉ Ý hơi trợn tròn lên.
“Anh còn muốn hôn nữa.” Bị biểu cảm sinh động của Bối Chỉ Ý dụ dỗ, Hòa An híp mắt lần nữa muốn hành động theo bản năng.
“…” Bối Chỉ Ý lúc này hoàn toàn trong tình trạng thẹn quá hóa giận nhảy phắt ra khỏi ghế, buồn bực cúi đầu chạy vào phòng mình.
“Em thay đồ.” Cô bực đến độ chóp mũi đỏ hồng lên, lúc đóng cửa cơ hồ còn trừng mắt liếc nhìn Hòa An cái nữa.
Nhốt luôn gương mặt cười đến là tươi của Hòa An ngoài cửa, Bối Chỉ Ý dán người vào cánh cửa thở hổn hển hơi dài.
Gương trên bàn trang điểm phản chiếu dáng vẻ hiện tại của cô.
Thậm chí còn vươn chút sắc thái tươi sáng như Sakura.
Hòa An bên ngoài gõ cửa, giọng điệu hẵng còn mang theo ý cười: “Động tác nhanh lẹ chút nào, tối chúng ta còn phải cùng Victor thảo luận về phương án của em nữa.”
Đang bận ngại ngùng Bối Chỉ Ý lúc này ngẩn người ra.
Xoay người, nắm nắm cửa xoay một vòng mở ra.
“Thảo luận xong là có thể bắt đầu làm rồi, ngày mai sau khi anh đến khu Nam về là có thể nhàn rỗi vài ngày.” Anh đứng ngoài cửa, vừa mới đổi một cái áo thun mới.
Màu xám.
“…” Bối Chỉ Ý túm túm cái áo thun trên người, “Mai anh vẫn muốn đi sao?”
Cô cho rằng anh đã tiếp nhận phương án của cô rồi thì sẽ thay đổi kế hoạch trước đó.
“Đây là hai việc khác nhau.” Hòa An cười khẽ, cong đốt ngón tay búng búng sau ót Bối Chỉ Ý, “Mau nhanh vào thay đồ đi nào.”
Mặc áo anh bày ra vẻ mặt thế kia, anh lại có dự cảm muốn tìm đường chết.
Phải nhịn đến khi ba mẹ cô ấy đồng ý cơ đấy….
Anh có ảo giác thận mình có hơi đau rồi.
***
Mãi đến buổi tối ngày hôm ấy, Bối Chỉ Ý mới hoàn toàn hiểu rõ phần công việc của mọi người trong căn cứ.
Itani là người duy nhất trong căn cứ đúng giờ lãnh lương—-công việc chủ yếu của cậu là nghiên cứu sinh vật biển, báo cáo tình huống nguy hiểm của loài giống, cũng vì là bác sĩ thú y nên trong căn cứ hễ có ai bị đau đầu nóng não, đều đi tìm cậu cho thuận tiện.
Chỉ là dạo gần đây cậu đang mê mẩn sức mạnh Thần Dược Đông Phương, Hòa An có lén lút nói với cô rằng nếu có cảm mạo gì đó thì chớ đến tìm Itani, cậu ta mà phối thảo dược thì cái vị nó chẳng khác mấy nước đái ngựa đâu.
Bối Chỉ Ý thiện lương như thế đương nhiên sẽ không truy hỏi Hòa An xem nước đái ngựa có vị như thế nào rồi.
Victor là đội phó, cũng là người quản lý nhiều tiểu đội tình nguyện viên nhất, tiếp viện tình nguyện hay các tiểu đội trưởng đều do anh ấy phụ trách.
Vì bản thân anh ấy là một tiến sĩ ngành thực vật học, trong căn cứ anh ấy cũng có hạng mục của riêng mình, chăm sóc rừng ngập mặn kia là một trong những hạng mục đó, vì làm nghiên cứu khóa học chuyên nghiệp nên Victor cũng xem như là có thu nhập cố định.
Chỉ mỗi đội trưởng Hòa An là thật chất không có bất cứ khoản thu vào nào, thậm chí còn có nhiều khoản chi.
Đồ tiếp viện của căn cứ bọn họ luôn tốt hơn nhiều so với các căn cứ tình nguyện khác, Victor nói những thứ đó đều là tự tay Hòa An bỏ tiền túi ra mua cả.
“Mỗi tháng sẽ có mấy ngày cậu ấy đến đảo Lệ Bối làm huấn luyện viên môn lặn, tiền lương đó về cơ bản đều cấp hết cho mua tiếp phẩm.” Victor có chút bất đắc dĩ.
Sau khi Sakura đến, anh còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho mấy cô bé, phí cơm của tình nguyện viên mỗi ngày hầu như không đủ, Victor là người ghi sổ nên rất rõ mỗi tháng Hòa An sẽ chi ra bao nhiêu tiền.
“Tiền của anh đều dùng để đầu tư.” Hòa An bắt gặp Bối Chỉ Ý cứ cẩn thận ngắm trộm anh, thấy khá là buồn cười, “Tình trạng kinh tế của anh vẫn rất tốt.”
Nếu không cũng không dám muốn yêu đương liền yêu đương ngay đâu.
“Đúng vậy, Hòa An làm đầu tư.” Victor nhanh chóng phá lời, “Tiền tên này rất nhiều, lại thích chú trọng đầu tư vào các hạng mục không có nhiều lợi nhuận, mệt dữ lắm.”
Bối Chỉ Ý lại trộm ngắm Hòa An.
Đây là lần đầu cô nghe nói tới một công việc khác của Hòa An ngoài chức đội trưởng, Hòa An và Victor dường như cũng không mấy kiêng dè khi nói đến vấn đề tài chính.
Bối Chỉ Ý khẽ nhấp môi.
Ngoài dự đoán một chút.
Cô cho rằng cô sẽ đoán đúng, trước khi Hòa An làm tình nguyện viên thì sẽ giống như Victor và Itani vậy, cũng có một ngành nghề riêng.
Nhưng mà Hòa An không có.
Lúc Victor và Hòa An nói chuyện với nhau, chưa bao giờ kể về quá khứ của anh, ngoại trừ vấn đề tài chính ra, buổi tối ngày hôm đó bọn họ không còn nhắc đến bất cứ vấn đề riêng tư nào của Hòa An nữa
Vì đề tài rất nhanh đã được đẩy sang chuyến đi ngày mai.
Hạng mục mà buổi chiều ngày mai Hòa An muốn đi cũng chính là cái hạng mục đầu tư mà Victor mới bảo là không sinh lợi nhuận nhiều ban nãy, mấy năm nay Hòa An vẫn hay làm các hạng mục về sinh thái trên đảo nhỏ.
Những quần đảo xa xôi như vậy, nguyên đảo chỉ có hơn hai trăm ngư dân cư ngụ, diện tích hải đảo không lớn, rất thích hợp để xây một khách sạn du lịch sinh thái.
Vài năm này Hòa An hầu như là đổ tiền vào đây, còn dựa vào quen biết mà trước đó đã lôi kéo được không ít các nhà tư bản nhập cuộc.
Quản lý một khách sạn sinh thái của một đảo, làm thế nào để cân bằng giữa thu nhập du lịch và đầu tư cho bảo vệ môi trường, đây là chuyện mà mấy năm rồi Hòa An vẫn luôn làm.
Lý tưởng bảo vệ môi trường của anh không cấp tiến, anh vẫn cho rằng để một việc có thể phát triển liên tục, thì vô cùng cần có sự chống đỡ từ tư bản.
Mà một khi tư bản đã nhúng tay vào rồi, thì đương nhiên không thể có chi mà không thu.
Giống với lúc anh nói chuyện hợp tác cùng Bối Chỉ Ý, Hòa An vào những lúc thế này, thoạt nhìn như những vị tinh anh lăn lộn trong môi trường bê tông cốt thép đi ra.
Khôn khéo, lại còn lý trí.
“Vì chuyện virus lần trước mà địch ý của người khu Nam với chúng ta càng thêm trầm trọng, về mặt kiến trúc khách sạn tuy rằng chúng ta đã nói xong, nhưng khối người nhóm đó vẫn yêu cầu phá bỏ và di dời đi, chúng ta cần phải có sự hợp tác từ dân.”
“Kiến trúc khách sạn sau khi được xây dựng lên là có thể giải quyết được kha khá vấn đề nghèo đói của phần lớn người dân nơi này, khách sạn sinh thái không xuất hiện mấy vấn đề như khai phá quá độ hay tiêu hao quá độ, địa điểm chung quanh hải đảo này còn có một khu bảo hộ cá mập, cùng với một khu bảo hộ rặn san hô sinh thái đang chờ được phê duyệt, với vị trí địa lý của khách sạn sinh thái này, thì xung quanh sẽ tăng sự tích cực trong việc bảo vệ môi trường lên rất nhiều.”
“Vậy nên hạng mục lần này anh cần phải tự mình đi, anh không thể đảm bảo rằng lúc mấu chốt đến khu Nam sẽ không phát sinh xung đột gì, nhưng mà lần này nhà đầu tư, thôn trưởng và tuần cảnh biển đều ở đấy, dù có xung đột đi chăng nữa thì cũng chỉ trong phạm vi nhỏ, không làm lớn đâu.”
Cách nói chuyện lần này của Hòa An không còn giống với mấy lần trước nữa, Bối Chỉ Ý cảm nhận được anh có vẻ chân thành hơn đôi chút.
Không giống trước kia, các người đừng động vào và thái độ ngoan cố có việc gì cứ để mình tôi gánh, lần này anh phân ra lợi ra hại đến là rõ ràng triệt để.
Đồng cảm giác với Bối Chỉ Ý còn có cả Victor, lúc Hòa An nói rằng anh muốn đến khu Nam thì Victor không còn nổi cơn, anh ấy cầm trên tay một chồng tư liệu lớn liên quan đến khách sạn sinh thái lần này, còn có phương án bảo hộ cá mập mang tính tạm thời mà chiều rồi Bối Chỉ Ý mới nói với Hòa An.
Anh ấy nhìn Hòa An lúc này đột nhiên biến thân trăm phần trăm chịu hợp tác, tạm thời giữ thái độ, vậy nên Victor mân mê môi chờ Hòa An nói cho hết lời.
“Ngày mai Victor và Itani ở lại căn cứ, đám hải tặc kia không hy vọng chúng ta và khu Nam hòa thuận, lại vì chuyện phong thư virus kia mà chúng mất hết vài người, dựa vào phong cách làm việc điên rồ của chúng, tôi lo chúng sẽ tranh thủ thời cơ trả thù.”
“Căn cứ tình nguyện có Liên Hiệp Quốc bảo vệ nên bọn này chắc chắn sẽ không dám xông thẳng vào, ngày mai mọi người cố gắng hết sức đừng ra ngoài, cũng đừng đi đâu một mình.
Anh nói rất nghiêm túc, Bối Chỉ Ý theo bản năng gật gật đầu.
“Mai là một ngày cực kỳ mấu chốt, nếu bên phía đầu tư này có thể thành công, thì nhiệm vụ bảo vệ môi trường lần này của chúng ta xem như là hoàn thành được một nửa, việc còn lại là vấn đề cá mập, như vậy thì nhiệm vụ khai hoang bên này về cơ bản là hoàn thành.”
Anh nhìn Victor, cười nói: “Anh cũng có thể viên mãn rồi.”
Hai người bọn họ, phấn đấu cho phiến hải vực xinh đẹp này bốn năm trời, thất vọng có, tuyệt vọng có, mệt đến chết người cũng có, rốt cuộc anh cũng đã có cơ hội nói với Victor rằng, bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh rạng đông rồi.
Victor trầm mặc thật lâu, dưới ánh nhìn cảnh cáo pha chút áp bách của Itani, vẫn nhịn không được lên tiếng, anh ấy nhìn Hòa An, hiếm khi nói lên được một câu tiếng Anh âm điệu rõ ràng đến lạ: “Anh vẫn không mấy tín nhiệm cậu.”
Hòa An im lặng.
“Trừ phi cậu để anh làm trò trước mặt Miss Bối, nói vài lời.” Victor cho Hòa An cái nhìn khiêu khích, khổ người to bự của cả hai không mấy sai biệt, bấy giờ đang giương cung bạt kiếm cách nhau cái bàn hội nghị.
Nói xong còn không chờ Hòa An gật hay lắc, bèn nhìn thẳng về phía Bối Chỉ Ý.
“Tình huống hiện tại của căn cứ không hề được bình thản như Hòa An nói, chuyện anh ngăn cản Hòa An cùng với những lời mà anh nói với em sau ngày em đến đây, đều là có nguyên nhân cả, hiện tại em có muốn nghe không?” Anh ấy nói cực nhanh, mắt nhìn thẳng vào Bối Chỉ Ý, chờ cô gật hoặc lắc.
Bối Chỉ Ý nhanh chóng gật đầu.
Cô có thể cảm nhận ra được thân người Hòa An cương cứng lên.
Cô không dám nhìn anh, sợ nhìn xong thì dũng khí gật đầu sẽ bị quét sạch, vậy nên chỉ dám duỗi tay qua, tựa như ngày thường Hòa An hay làm, nắm chặt tay anh.
Cô muốn nghe lắm.
Muốn biết cho đến nay, vì sao Victor cứ mãi ngăn cản Hòa An làm việc.
“Chuyện Hòa An bị bọn người chợ đen ban thưởng đầu người, em hẳn biết rồi nhỉ.” Victor nói thẳng, “Itani nói với anh, nó nói cho em cả rồi.”
……
Itani đang tựa ghế bỗng rụt rụt người, Bối Chỉ Ý thì dùng sức nắm chặt tay Hòa An, lần này cô bất chấp thẹn thùng, trực tiếp đan xen mười đầu ngón tay.
Chỉ là vẫn không dám nhìn Hòa An, không nhìn, thì được trăm phần trăm dũng khí đấy.
Cô lại gật đầu cái nữa.
“Chuyện khách sạn sinh thái Hòa An đã làm rất nhiều năm rồi, dùng rất nhiều mối quan hệ và đập rất nhiều tiền vào, chuyện này thì anh vẫn tin là nó sẽ thành công thôi, vậy nên những vấn đề mà ban nãy Hòa An trình bày về khách sạn sinh thái đều là thật, anh tin cậu ấy.” Vì kích động mà mặt Victor có chút phiếm hồng.
“Chuyện anh không tin, là về vấn đề cá mập.”
“Khu bảo hộ cá mập ở địa phương này sở dĩ có thể xây dựng nên được, là vì bọn anh đã hy sinh một tình nguyện viên.”
“Lần đó cũng là lúc đàn cá mập xanh di chuyển về, ngay cái lúc tình nguyện viên nọ nhìn thấy thuyền hải tặc với quy mô tàn sát lớn đang tiến vào, thì đã không còn kịp thông báo với bên tuần cảnh biển nữa rồi, vậy nên cậu ấy tự mình khởi động ca-nô, trực tiếp xông thẳng vào đoàn tàu hải tặc kia.”
“Trước đó cậu ấy đã ghi chép lại, rồi mới tự sát bằng cách đâm đầu vào thuyền hải tặc, cậu ấy chết rồi, tin tức nháo rất lớn, khu bảo hộ cá mập này cũng vì thế mà khắc lên chính tên cậu ấy.”
“Cậu ấy dùng mạng đổi lấy bốn năm an ổn của phiến hải đảo này, bốn năm sau, thuyền hải tặc lại lần nữa quay lại.”
“Theo anh được biết, Hòa An vẫn luôn tính đến trường hợp noi theo tình nguyện viên đã hy sinh kia.”
“Động vật tuyệt chủng không có cách nào đả động đến lương tri nhân loại, nhưng tánh mạng đồng loại, cũng đủ để khiến tin tức thấm vào lòng người, một mạng, ít nhất có thể để nơi đây an bình ba năm trở lên.”
“Lúc này Hòa An muốn ổn thỏa chuyện khách sạn sinh thái cho xong, dùng phương án tám thời của em có thể giải quyết được vấn đề lâm thời, bước tiếp theo Hòa An sẽ đặt mọi tinh lực lên chuyện khách sạn, chờ cho khách sạn sinh thái vận hành đến một quy mô nhất định, cậu ấy sẽ lựa chọn noi theo vị tình nguyện viên kia, cho đàn cá mập thêm ba năm nữa, ba năm sau, khách sạn sinh thái nhất định sẽ có ảnh hưởng chính diện đến vấn đề bảo vệ môi trường, chúng ta sẽ không quên cậu ấy, sẽ tiếp tục tìm cách để giải quyết vấn đề săn trộm, cậu ấy muốn dùng bản thân mình để tranh thủ thời gian cho khách sạn sinh thái.”
Không thể tưởng tượng nổi, Bối Chỉ Ý chưa từng nghĩ tới, sẽ có người dùng tánh mạng để bảo vệ môi trường.
Victor nói xong rồi, toàn bộ đại sảnh trầm mặc như lâm vào màn sương chết chóc.
Hòa An từ đầu đến đuôi không hề lên tiếng, cô siết chặt mười đầu ngón tay anh, không hề nhúc nhích.
Thậm chí cô còn không hỏi Hòa An rằng chuyện này rốt cuộc là thật sao, Hòa An chỉ im lặng, từ trước đến nay anh không hề xem trọng thân thể của chính mình, giống một vị chiến sĩ thi đua chỉ hận không thể làm được việc để hy sinh, đã từng, cô nhìn thấy Hòa An chưa hề tính toán đến chuyện sẽ sống sót.
Victor không tin Hòa An sẽ vì cô mà buông tha cho cái kế hoạch anh đã lên rất hoàn hảo, một khắc này đây, Bối Chỉ Ý cảm thấy bản thân mình có chút mơ màng không tin nổi.
Dù cho người đàn ông này một tiếng trước vừa mới hôn cô, dù cho mười ngày nay bọn họ yêu đương mỗi một ngày đều như tắm trong mật ngọt.
Cô và anh hợp nhau đến vậy, thế nhưng ngay cả dũng khí để hỏi anh cô cũng không có.
Hòa An, có lẽ thật sự muốn cùng cô thiên trường địa cửu, nhưng nếu như mà, đến cuối cùng bọn họ vẫn không tìm được phương pháp để đối phó với đám người hải tặc, vậy thì Hòa An, vẫn sẽ chọn phương án mà Victor vừa nói.
Anh bất động thanh sắc thế kia, nhưng kế hoạch lại hoàn mỹ đến đáng sợ.
Itani nói Hòa An cần được cứu rỗi, hóa ra không phải là so sánh, mà thật sự là ý trên mặt chữ.
***
Bọn họ cùng ăn ý không ai lên tiếng thêm nữa, mà Hòa An cũng không còn như ngày xưa, luôn cam đoan với bọn họ rằng sẽ không gặp chuyện không may nữa.
Victor gỡ tấm khăn che lấp bí mật của Hòa An cho Bối Chỉ Ý, sau khi vạch trần rồi, ngay cả Hòa An cũng không thể tìm ra chủ đề tiếp theo để tiếp diễn câu chuyện này nữa.
Phản ứng của Bối Chỉ Ý đã chứng minh tất cả thảy.
Từ trước đến nay Hòa An vẫn luôn nói rằng giữa hai người bọn họ có một sự ăn ý không nói rõ, mà ăn ý đó, bấy giờ nói cho Bối Chỉ Ý rằng những lời mà Victor vừa nói đều là sự thật.
Cô chính là một cô gái lặng lẽ như vậy đấy, thậm chí cô còn không quay đầu lại hỏi anh, vì cớ gì mà anh quyết tiệt đến nhường ấy.
Cuối cùng Victor và Itani vẫn quay về phòng, trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi hai người họ, bàn tay nắm lấy tay anh của Bối Chỉ Ý rụt lại, hai cái ghế của họ cách nhau gần quá.
Mà anh thì đang chờ cô lên tiếng.
Anh không có gì để giải thích, trong lòng anh rõ mười mươi, nếu trước mắt anh là hình ảnh bắt giết cá mập quy mô lớn, anh sẽ tiến lên.
Quen được Bối Chỉ Ý cùng với việc yêu cô, chỉ là khiến cho anh càng thêm tích cực, càng thêm cấp bách tìm ra phương pháp đối phó với đám hải tặc mà thôi.
Anh cũng muốn được hưởng hạnh phúc, nhưng nếu ngày đó đến thật, điều duy nhất mà anh có thể cam đoan đó là, Bối Chỉ Ý sẽ không có việc gì, anh có thể cho cô cuộc sống cơm áo không lo, có thể đảm bảo tính cách e lệ hướng nội như cô vẫn có thể sống bình an khỏe mạnh mà không cần phải thay đổi gì.
Anh biết rất rõ nổi đau đến điếng người khi mất đi người thân, và anh cũng biết, nỗi đau rồi sẽ qua đi.
Bối Chỉ Ý bình thản im lặng thế kia, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất cho cô.
Đương nhiên anh hy vọng mọi chuyện sẽ thành công, nhưng nếu dùng tận sức mình mà vẫn không được, vậy thì với cảm nhận của anh, sinh mạng cá mập, thật sự quan trọng hơn của anh nhiều.
Mình cái mạng anh cô đơn là thế, vốn đã mang số mệnh nên chết đi rồi.
“Anh, đến khi nào thì mới có thể kể ra hết cho em những chuyện trước kia vậy.” Bối Chỉ Ý cúi đầu, trầm mặc thật lâu, đến tận khi Hòa An cho rằng hai người họ có khả năng sẽ ngồi mãi ở đây thế này cho đến hừng đông, đột nhiên cất lời.
Giọng cô nghe bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hòa An không nói gì, thậm chí anh còn không dám mặt dày nắm tay Bối Chỉ Ý nữa.
Victor tuy rằng nhiều chuyện, nhưng trước khi sự thật lăng trì bản thân anh, có lẽ chuyện này không phải là xấu.
Anh nghĩ.
Trước khi tình cảm bọn họ càng thêm sâu sắc, nên để Bối Chỉ Ý biết được chuyện này mới đúng.
Càng có thêm trách nhiệm hơn.
Ít nhất là muốn để cô biết, đã hỏng thì sẽ hỏng đến mức độ nào.
“Em…” Bối Chỉ Ý cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt cô lướt qua nhìn Hòa An một cái, khóe mắt liếc tay anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc hai người họ yêu nhau đến nay, tay Hòa An quy cũ đặt bên người, vẫn không động đậy.
“Không phải là anh cho rằng sau khi hai chúng ta đến với nhau, mình anh cất tất cả những nỗi buồn phiền đi để tự giải quyết, rồi sau đó tự đâm thuyền chịu chết, còn em ở đây nhìn anh hy sinh đến là ý nghĩa hay sao?”
Bối Chỉ Ý dịu dàng là thế.
Bối Chỉ Ý chưa từng nói ra một câu từ ác ý nào là thế.
Mấy giờ sau nụ hôn đầu, trừng mắt hỏi người đàn ông cô yêu nhất đời này, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cô chủ động khơi mào chiến tranh.
Đàn ông…đều là cái móng heo bự!