Đọc truyện Hỗn Đản, Nói Thích Tôi Thì Chết Sao! – Chương 6
Ngày khai giảng, Sở Mặc ngồi ở vị trí cũ. Quả nhiên nhìn thấy Trầm Dịch được hiệu trưởng dẫn vào lớp mình.
Mì chưa lên men này, rốt cuộc muốn làm gì?
Vừa đúng lúc, mỗ mặt than dừng tầm mắt ở trên người Sở Mặc. Sở Mặc hung hăng trừng lại, hận không thể trực tiếp biến cặp mắt thành hai thanh đao chém chết Trầm Dịch.
Năm đó rõ ràng dứt khoát đi như vậy, còn trở về làm mợ gì. Rõ ràng biết mình còn thích hắn, là cố ý đi? A? Tuyệt đối là cố ý !
Hai người tầm mắt giao nhau. Trầm Dịch không sợ hãi mà mở miệng, “Thầy giáo, em muốn ngồi kế bên Sở Mặc.”
Thầy giáo gật đầu, “A, thì ra các em đã biết nhau trước.” Lập tức lại có chút lo lắng nói: “Chỉ là tính tình bạn học Sở Mặc đây có chút không tốt. . . . . .”
Con mẹ nó! Ông mới tính tình không tốt ! Cả nhà ông đều tính tình không tốt ! Toàn bộ tiểu khu của ông cũng….! Ách, trừ bỏ nhà của tôi thì toàn bộ đều tính tình không tốt! 〒_〒
Sở Mặc nghĩ đến đây liền thật hối hận, lúc trước thuê phòng lại cư nhiên không biết đại bộ phận giáo viên của đại học H đều sống ở nơi này. Cả ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, thường thường còn đi thăm hỏi các gia đình. Tuy rằng đôi khi có thể qua nhà giáo viên ăn cơm ké, xử lý quan hệ sau đó xin cho điểm cuối kỳ qua. Nhưng mà không phải chuyện gì cũng tốt !
Thời điểm gương mặt cậu còn trang điểm đậm, đeo tóc giả và mặc đồ cos trở về, Có mấy giáo viên ngẫu nhiên đi qua liền nhận thấy, lại kéo cậu ra răn dạy một trận. Cái gì mà không biết lo lắng cho việc học tập, chỉ biết cả ngày làm mấy trò loạn thất bát tao này. 〒_〒 Nếu như bị bọn họ biết mình còn thích con trai, không phải mỗi ngày đều có người gõ cửa nói về tư tưởng giáo dục sao?
Trầm Dịch khẽ gật đầu: “Ân.” Rồi tự giác ngồi bên cạnh Sở Mặc.
Một ngày khai giảng đơn giản chỉ là thầy giáo ở phía trên nói liên miên cằn nhằn cái gì đó, tiếp theo sẽ muốn tuyển ban cán sự linh tinh cho lớp. Kỳ thật việc này hoàn toàn do lớp của Sở Mặc bọn họ tự bầu, muốn tìm người là có thể tìm được.
Phong Hiểu Tàn với Hiểu Nguyệt chính là chủ tịch và phó chủ tịch của hội cos. Hai cô là chị em song sinh, học chung lớp với Sở Mặc. Hai người liếc nhau, sau đó bắt đầu kề tai nói nhỏ với những người xung quanh, không biết mưu đồ bí mật gì. Sau đó, thời điểm giáo viên tuyên bố danh sách ban cán sự đích thì rốt cục mới biết mưu đồ của bọn họ.
=_,= Mẹ nó, chức lớp phó văn nghệ chẳng phải do một muội tử đa tài đa nghệ gì đó đảm đương sao! Hắn một đại lão gia (. . . . . . ) làm lớp phó văn nghệ là thế éo nào! Còn có! Cái tên Trầm Dịch vừa mới chuyển đến có thể làm lớp trưởng sao? A! Nhưng dù sao cho hắn làm lớp trưởng cũng có lợi =v= Trầm Dịch liếc mắt thấy biểu tình của Sở Mặc cười thành thế này =v=, khóe miệng khẽ co rút. Ước chừng là biết Sở Mặc đang suy nghĩ cái gì.
Giáo viên vừa đi, một nửa muội tử trong lớp đúng như dự đoán vây quanh hai người, ánh mắt lấp lánh.
“Này này này, bạn học Trầm Dịch! Bạn chính là cứu tràng hán tử ngày đó cos đế vương Viêm Lạc à?”
“Bạn học Sở Mặc! ! ! Cậu với bạn học Trầm Dịch có phải là loại quan hệ [ khụ khụ ] kia? . . . . . .”
“Ôi ôi! Vẻ mặt của Sở Mặc trong ảnh chụp hảo thẹn thùng ~ Ôi mẹ ơi, tôi cứ tưởng cậu yêu người ta thiệt luôn đó chớ ~” Mỗ nữ ôm ngực.
Sở Mặc khóe miệng kéo lên, cậu mới là muốn ôm ngực 〒_〒 Mẹ nó, yêu đương con khỉ…
Mỗ nữ ngồi phía sau Sở Mặc thảnh thơi lau móng tay màu đỏ thẩm, ánh mắt cũng chưa nâng: “Ai, nghe nói có người thấy tôi làm xong thành quả liền hung hăng chửi rủa. Tôi bất quá chỉ là nói thật bản chất ngạo kiều thụ của ai đó mà thôi a ~ ân hừ ~”Thì ra là hậu kỳ muội tử.
Mặt Sở Mặc càng ngày càng đen, “Hồng! Đồng! Đồng!”
Hồng Đồng Đồng nâng ánh mắt, nhìn thấy Sở Mặc, mỉm cười: “Tôi chỉ nói cậu là thụ , cũng không có gì quá đáng ~ Nhìn cậu cứ như tự nhận ngầm ấy.”
“Cô đi chết đi!” Sở Mặc căm hận cào cào tóc.
“Bạn học trầm Dịch, cậu với Sở Mặc có phải hay không. . . . . .” Ánh mắt đáng khinh.
“. . . . . .” Sở Mặc hắc tuyến.
Xong rồi, lớp này không ngờ lại có nhiều hủ nữ như vậy. Lão tử muốn chuyển lớp ! ! !
“Ân.” Trầm Dịch lạnh nhạt gật đầu.
Sở Mặc sửng sốt, quay đầu nhìn Trầm Dịch, nhíu mày: “Cậu không phải không thích. . . . . .”
“Đi thôi.” Lời nói còn chưa tuôn ra hết liền bị Trầm Dịch cắt ngang.
Trầm Dịch đứng dậy lôi Sở Mặc ra ngoài: “Tôi đói bụng.”
“A a a a a a a a a ! ! ! ! !” Một đám muội tử phía sau vô cùng kích động.
〒_〒 Cậu đói bụng thì liên quan cái rắm gì tới lão tử, lão tử cũng sẽ không nấu cơm.