Đọc truyện Hỗn Đản, Nói Không Với Cái Chết Sao! – Chương 1
Ngày đó, Trầm Dịch về nước, Sở Mặc không có ra sân bay đón hắn.
Lại không nghĩ rằng ba năm sau gặp nhau, cư nhiên là phương thức như này đây.
Sở Mặc trang điểm đậm, trên người mặc hồng bào nhìn thấy chủ tịch muội tử mang về một tên cứu tràng* , sắc mặt liền thay đổi.
*Cứu tràng : Người giúp đỡ khi ta gặp tình huống khó khăn.
Đáng lẽ lúc này, thứ mà chủ tịch muội tử thấy phải là Sở Mặc tạc mao như mọi khi, thế mà bây giờ lại kì lạ im lặng không hiểu nổi.
Dù sao mình chỉ đi trễ một chút thôi mà, chẳng lẽ vì vậy dẫn đến người này biến thành bình thuốc nổ ?
Kỳ thật em gái à, em không biết mình mang về chính là vật kích nổ mang tên Trầm Dịch a!
Chủ tịch muội tử đưa quần áo cosplay cho Trầm Dịch, sau đó nhờ một gã trong hội đi theo giúp đỡ hắn mang mấy phụ kiện. Tiện thể, nhờ tên kia nói kịch bản cho Trầm Dịch biết như thế nào luôn.
Đợi Trầm Dịch đi xa, Sở Mặc nghiêm mặt, lớp trang điểm có chút vặn vẹo : “Làm sao cậu tìm được người này ?”
Chủ tịch muội tử tất nhiên là không biết ân ân oán oán giữa hai người, nhớ tới quá trình tìm được Trầm Dịch còn có chút hưng phấn: “A! Là như vậy, tớ mới đi không bao lâu liền nhìn thấy anh trai này dễ nhìn. Oa oa, thật sự là bộ dạng cực phẩm, khí suất lại siêu phù hợp với hình tượng đế vương Viêm Lạc!”
Khoé miệng Sở Mặc hung hăng nhếch lên. Cái tên Trầm Dịch mặt than, bộ dạng lúc nào cũng như núi tuyết thế mà lại phù hợp với khí chất đế vương Viêm Lạc thâm tình?! Chủ tịch à, cậu đui rồi sao!
“Lão tử không muốn thành một đôi với hắn.” Sở Mặc nghiêm túc. Nói xong liền định tháo phụ kiện với quần áo , tính toán chạy lấy người.
Chủ tịch muội tử vội vàng kéo cậu lại : “Này này, làm sao vậy Sở Mặc? Cậu không nghĩ rằng lần này cos đế vương với hồ yêu rất rất giống sao?”
Sở Mặc bất đắc dĩ vịn trán : “Đối diện với khuôn mặt kia, lão tử làm không nổi động tác của hồ yêu Vũ Tử, chỉ nghĩ muốn chém người.”
Chủ tịch muội tử run khoé môi.
Lúc này,Trầm Dịch đã đổi quần áo cùng với hoá trang xong, huyền sắc long bào này trước kia dựa vào thân hình của Tiểu Hắc đặt làm nên mặc trên người Trầm Dịch có chút chặt.
Huyền sắc long bào, hơn nữa lại là Trầm Dịch lạnh lùng, bộ dáng băng sơn. Dù thế nào cũng là lãnh đạm đế vương công!
Thao, nghĩ gì mà phù hợp với tư thái đế vương Viêm Lạc thâm tình chứ.
Sở Mặc nhìn Trầm Dịch, ở trong lòng thầm mắng.
Nhưng chủ tịch muội tử cùng các thành viên khác trong hội lại vô cùng hài lòng. Sở Mặc tùy ý tìm một hàng ghế nhỏ ngồi xuống, nhìn một đống em gái vây quanh Trầm Dịch líu ríu giới thiệu nội dung vở kịch.
Hừ, mị lực ghê gớm thật.
Trước kia một đống nữ sinh vây quanh ngươi, bây giờ lại là một đống em gái vây quanh ngươi.
Ể, không khí tự nhiên lại thê lương như vậy.
Sở Mặc nhìn Trầm Dịch bị một đống em gái vờn quanh, càng xem càng nháo tâm.
Buồn bực đứng dậy, “Lão tử không diễn nữa, đi đây!”
Mới vừa bước được hai bước, đã bị Trầm Dịch ngăn lại. Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm , hắn cúi đầu nhìn Sở Mặc, “Sở Mặc, đừng nháo.”
***!
Cơ thể Sở Mặc cứng đờ, ở trong lòng thầm mắng, sau đó ngẩng đầu quan sát Trầm Dịch, mỉm cười: “Lão tử cùng cậu rất quen thuộc sao? Lão tử chính là không muốn cùng cậu thành một cặp nên cậu không thích sao? Không thích thì nên nói với chủ tịch của hội mới phải chứ?”
Sau đó dùng tay đẩy hắn, di, không di chuyển được?
Rất đặc biệt muốn đánh người! Con mẹ nó, buông ra!
Chủ tịch muội tử nhìn thấy vẻ mặt cười đê tiện của Sở Mặc, không đành lòng nhìn thẳng sang hướng khác.
Mà Trầm Dịch bình tĩnh nắm tay Sở Mặc đặt ở trước ngực, ánh mắt liếc về phía người phụ trách chụp ảnh. Em gái hiểu ý liền nâng máy ảnh lên chụp ” tanh tách”.
Sở Mặc sửng sốt, lòng bàn tay truyền đến độ ấm quen thuộc, suy nghĩ giãy dụa cũng bị đối phương chế trụ không thể động đậy.
Mẹ nó! Đau nha □□!
Môt lúc sau, quá trình quay chụp Sở Mặc bị Trầm Dịch “khống chế” cuối cùng cũng hoàn thành.
Chủ tịch muội tử vui vẻ hỏi người ta số điện thoại liện hệ, nói cái gì lần quay tiếp theo sẽ còn tìm hắn.
Tìm tìm cái con khỉ!
Sở Mặc ngồi một bên xoa cổ tay có hơi đau, trong lòng thầm mắng.
Về đến nhà , việc đầu tiên Sở Mặc làm chỉnh là rửa mặt, sau đó liền xoa lên các loại đồ bảo dưỡng.
Mỗi khi cosplay thường phải trang điểm rất dày, đối với làn da hoàn toàn không tốt. Tuy rằng Sở Mặc thiên sinh lệ chất (. . . . . . ), nhưng mà cũng cần phải bảo dưỡng.
Tắm rửa xong xuôi, cả người dễ chịu trở về phòng mở máy tính, lên QQ.
Phòng chat của hội cos đang ầm ĩ vô cùng.
Chụp ảnh – Thuần Sắc: Anh anh anh~ Hôm nay cứu tràng thật là đẹp trai quá à… anh anh anh, tui chết cũng viên mãn anh anh anh.
Chủ tịch – Hiểu Phong: Hừ hừ! Lão nương thật vất vả mới tìm được tên cứu tràng cực phẩm thế này, vậy mà đứa nhỏ Sở Mặc kia lại giận dỗi gì đó bảo không thích hợp! Làm lão nương cứ thấp thỏm lo sợ “dễ nhìn” chịu không nổi mà bỏ đi mất!
Hồ yêu – Sở Mặc: . . . . . .
Hậu kỳ – Hồng Đồng Đồng: A a a a a a hình ảnh đẹp quá à! Thuần Sắc kia, cậu có phải chụp mấy tấm giữ làm của riêng rồi không?! Nhanh giao ra đây ! ! !
Chụp ảnh – Thuần Sắc: Chậc! Lão nương là cái loại người này sao! Phong bì đựng ảnh bị cậu vơ vét sạch sẽ đến nỗi một nhánh cây cũng chẳng còn! Anh anh anh. . .
. . . . . .
Cả hội tiếp tục cãi nhau, hậu kỳ muội tử im lặng một lúc liền gửi vài hình ảnh đã chỉnh sửa qua.
Sở Mặc đảo mắt liếc một cái , khóe miệng kéo xuống. Trong đầu muốn *** chạy đi đánh người ! ! !
Mẹ nó! Trên mặt lão tử đỏ ửng thế này là bị cô photoshop đi?! Muội tử thật lợi hại nha, photoshop đỏ ửng thật là tự nhiên!
**! Lúc ấy, vẻ mặt kia của lão tử là biểu tình rối rắm thế éo nào lại bị cô chỉnh thành bộ dáng chống cự thẹn thùng! Lão tử phải bái phục cô a muội tử! ! !
Đệt! Làm sao chỉnh được ánh mắt kinh ngạc ngại ngùng hay thế! Rõ ràng lúc ấy lão tử chỉ có kinh ngạc không có yêu thích cái gì hết, biết không! ! !
. . . . . .
Xem xong toàn bộ ảnh chụp đã chỉnh sửa qua, Sở Mặc ôm lấy ngực.
Hậu kỳ muội tử! Lão tử bội phục sát đất kĩ thuật của cô! Mẹ! Nó ! ! !