Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 12


Đọc truyện Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi! – Chương 12

Tuy lúc ra cửa có chút xấu hổ nhưng có thể trở lại thân thể của mình quả thực quá tuyệt vời. Nháy mắt đã đến hai giờ chiều, Changmin đến gõ cửa phòng lúc tôi vừa ăn cơm xong.

“Yunho, cái này cho cậu.” Changmin lấy ra một tuýp thuốc mỡ, mất tự nhiên đưa cho Jung Yunho.

Tôi gãi gãi đầu: “Cậu ta là đau thắt lưng mà, sao lại cho cậu ta Vaseline? Vaseline không phải là thuốc mỡ sao?” Kỳ quái, Changmin không biết chữ à?

“…….” Jung Yunho đánh vào người tôi. Á! Cậu bây giờ khỏe hơn tôi rất nhiều, sao lại tùy tiện đánh tôi như thế!

“Ha ha…. Sẽ có lúc dùng đến…” Changmin gượng cười nhìn ra cửa.

A… Để bôi trơn cánh cửa mở cho dễ ư? Sao không nói sớm!

Đi theo Changmin ra vườn hoa, oa ~ Không khí ở đây thật trong lành ah ~~

“Đúng rồi, tôi còn có một trợ lý, lát dẫn các cậu đi gặp.” Changmin đột nhiên quay đầu lại nói với chúng tôi.

“Ue kyang kyang ~~”

Tiếng cười từ trong hoa viên truyền đến, tiếng cười càng rõ, thân ảnh một nam hài cũng ngày càng gần. Cậu nhóc này thật đáng yêu, cười rộ lên giống hệt bông hoa ở cạnh cậu ta.

“Tôi là Kim Junsu ~ Thật vui khi được gặp mọi người ~~~ Ue kyang kyang”. Cậu nhóc tên Junsu một phát nhảy đến trước mặt chúng tôi. A… Sao toàn là mấy cậu nhóc a… Tôi thật không hiểu, ba đưa tôi đến đây để nghỉ phép sao.

“Giờ học đầu tiên vào xế chiều nay là ngay tại hang động trong vườn hoa này. Giờ mời hai người vào xem một chút đi ~” Junsu cười nháy mắt với chúng tôi mấy cái. Có âm mưu! Tôi nhìn về phía Jung Yunho, cậu ta không có phản ứng gì, chỉ kéo tôi đi.

“Này này này!!! Chúng ta còn chưa biết bên trong có cái gì mà?!!” Tôi kéo tay cậu ta.


“Cho nên mới bảo vào xem một chút a ~ Có lẽ là đồ chơi vui?”

“Nhỡ may là sư tử hay hổ thì sao!!!”

Jung Yunho dừng bước lại, buồn cười nhìn tôi: “Ba cậu chắc không nhàm chán như vậy đâu đúng không?”

Nói cũng đúng… Nhưng vẫn mang tâm tình bất ổn đi sâu vào trong vườn hoa. Một lát sau, tôi thấy một hang động phụ trợ thêm một đống hoa cỏ, lộ ra vẻ thần bí dị thường.

“Tiến vào thôi!” Jung Yunho kéo tay tôi, lực ở tay tăng thêm.

“Uhm! Yên tâm đi, bổn thiếu gia sẽ bảo vệ cậu.”

“…..”

Không nói nhảm nhiều lời nữa, sải bước đi vào.

“Két….”

Một mảnh đen kịt, quay đầu lại, cửa động đằng sau đã biến mất.

“OMG!! Chuyện gì xảy ra vậy! Sao lại đóng cửa vào!!!” Mấy người kia dám chơi mình!!

“A, sớm đã nghĩ đến. Tiếp tục đi thôi, không còn đường lui rồi.”

“Nguyên lai cậu đã sớm đoán được!!! Tức chết tôi rồi!!”

“Đừng nói nhiều nữa…”

“Người ở bên trong xin nghe kỹ a ~ Đây chỉ là một bài trắc nghiệm nho nhỏ ~ Kiểm tra trình độ nhẫn nại của hai người ~” Đây chính là giọng của Kim Junsu!! OMG! Không ngờ người kia kỳ thật rất âm hiểm.

Bó đuốc trên đường đột nhiên sáng lên. Tôi nheo mắt, đại khái nhìn rõ khung cảnh trong hang động.

“Mấy người là ai?!!”

Huh? Ai lại nói tiếp vậy? Nhìn về phía Jung Yunho: “Cậu đừng có dọa tôi!”

“Có bệnh à!” Jung Yunho trắng mắt liếc tôi.

“Tôi chính là có bệnh!…” A… Tôi không hề mở miệng.

“Calvin!”


Một nam nhân đi tới, mắt chăm chú nhìn Jung Yunho. Ah? Calvin Klein sao? Jung Yunho đang dùng Nike mà…

“Anh là ai?!” Jung Yunho so ra vẫn tỉnh táo hơn. Tôi đã có chút đơ người…

“Calvin! Tôi là Nike đây!” Nam nhân càng nói càng kích động, nhào về hướng Jung Yunho.

TMD! Nam nhân này ít nhất cũng ngoài 30 rồi! Có sở thích luyến đồng à?!!

Jung Yunho đá một phát, lại bị nam nhân này bắt được mắt cá chân, thoạt nhìn điên điên khùng khùng đấy nhưng thân thủ cũng không tệ.

“Đại thúc a ~~~ Đại thúc muốn ra bài kiểm tra gì cho bọn cháu vậy?…”

Nam nhân này không vui quay đầu nhìn tôi: “Vốn nghĩ ra đề thật khó kiểm tra hai người, nhưng mà…” Ngập ngừng dừng lại, quay đầu nhìn Jung Yunho: “Không nghĩ tới gặp được người giống Calvin như vậy.” Một lần nữa lại hung ác quay đầu trừng tôi: “Tiện nghi cho các cậu! Nhưng mà tôi muốn ôm cậu ta một lát!”

“…..” Cái này, Jung Yunho thực sự đá nam nhân kia đi rồi.

“Mấy người suy nghĩ kỹ đi, muốn sống mãi với tôi ở đây hay là ngoan ngoãn để tôi ôm một lát.” Nam nhân ngồi dưới đất, vẻ mặt đắc ý.

“Yunho a ~ Cậu để cho người ta ôm một lát đi ~” Tôi cười cười, nhìn Jung Yunho.

“Cậu muốn thì cứ làm! Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục…”

Tên này, tự biến mình thành trinh tiết trong trắng nam nhân à…

“%@#)*#)(*$)(!*()*$%” Một thanh âm khó nghe vang lên. Tôi vội vàng che tai lại, nam nhân này chẳng biết lúc nào đã lôi ra một cây sáo bắt đầu thổi. Lạy trời, cái này là muốn dồn chúng tôi đến đường cùng à?!

“Làm sao vậy…” Sau lưng đột nhiên bị Jung Yunho bấu chặt đến phát đau, tôi không kiên nhẫn quay đầu lại, á…. Không biết từ lúc nào trên mặt đất đã có không ít rắn, liên tục phun ra nuốt vào lưỡi, tôi sợ nhất là những động vật thân mềm nhũn, thật muốn ngất luôn…

“Yunho à!!! Cậu để cho người ta ôm một chút đi!!!”

Jung Yunho nhíu mày, cậu đừng có giả bộ ngây thơ nữa a, hẳn cậu cũng làm không ít chuyện xấu thế này rồi nhỉ.


“Được rồi.’

Tiếng sáo im bặt, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra: “Yunho, cố gắng lên! Cậu nhất định có thể làm được!” Động viên là không thể thiếu nha.

Nam nhân kia kích động nhảy dựng lên, trực tiếp bổ nhào lên người Jung Yunho. Ha ha ha, có trò hay để xem, lúc nhìn nam nhân kia đem miệng cách miệng Jung Yunho chỉ có 0,001cm, thân thể tôi đột nhiên lại như có dòng điện chạy qua. Ha! Mở to mắt.

“Má ơi!!” Khuôn mặt nam nhân phóng đại đang ở trước mắt tôi.

“Chụt (╯3╰)”

Tôi trợn tròn mắt… Thanh âm “Chụt” không ngừng vang vọng trong hang. Tôi cũng choáng váng, mọi thứ rốt cuộc là như thế nào…

“Cháu bé, cháu bé…”

Là ai đang gọi tôi? Mơ hồ trợn mắt, OMG! Hóa ra lại là bà lão chết tiệt kia!

“Bà!! Bà!! Hại cháu thảm rồi!!” Tôi chỉ tay về phía bà, tức giận đến run người.

“Cậu bé, quên nói cho cháu biết một việc, thân thể của hai đứa, một tuần sẽ đổi lại ba giờ. Chỉ có ba giờ thôi a ~ Nhớ làm việc thực sự có ý nghĩa nha ~”

Không thể thấy rõ nét mặt của bà, nhưng sao câu cuối nghe lại không có chút hảo ý nào nhỉ. Tôi nghĩ muốn quát ầm lên, nhưng mắt lại hoa hết lên rồi…

“Jaejoong! Jaejoong!!!…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.