Bạn đang đọc Hòn Đá Cứng Cỏi – Chương 80
Không một ai ngờ đến chuyện của Mạc Tây Lâm lại gây thêm náo động một lần nữa bởi video xin lỗi của một fan lớn của Tông An.
Một cô gái trẻ đeo khẩu trang, vẻ mặt trông rất phờ phạc.
Siết lấy tấm thư xin lỗi, giọng không giấu nỗi run rẩy mà đọc nó lên.
Cô phát biểu rằng “Tôi thật sự khuyên rằng người nào đó nên tự mình hiểu rõ, nếu muốn phá hoại định mệnh của người khác, thì phiền về nhà mà phá phần mộ của tổ tiên ấy.”
Thời điểm báo chí đưa tin cùng với số bình luận đều khiến cho bài đăng này đứng đầu bảng tìm kiếm.
Trong video cô ta nói rằng bản thân không kiềm chế được lời nói đồng thời đưa ra lời xin lỗi với người đã khuất, đồng thời cũng nói rằng sẽ xóa tài khoản vĩnh viễn, quyết định thoát fan.
Video vừa công bố, nó đã giáng một đòn nặng nề vào vòng fan của Tông An.
Cô ta là fan mười năm của Tông An, hội trưởng hội cổ động, lượng người theo dõi cũng hơn một triệu.
Ở một mức độ nào đó mà nói, ngoài bản thân Tông An ra, cô ta chính là người được hội fan săn lùng nhiều thứ hai, sức ảnh hưởng của cô ta cũng là chuyện hiển nhiên không cần phải nói đến.
Theo như tin đồn, cô ta đã nhận được một lá thư từ luật sư yêu cầu cô ta phải trả một số tiền lớn cho những thiệt hại về danh tiếng, hoặc là đưa ra lời xin lỗi công khai như một điều kiện để bù đắp phần lớn thiệt hại.
Nhưng không có một ai có thể xác nhận điều này cả, bởi vì người có liên quan không còn xuất hiện trên mọi nền tảng khác của fan nữa.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Trì Diễm nhanh chóng cất điện thoại và bước ra ngoài với chiếc yukata mà cậu chưa mặc bao giờ.
“Chuẩn bị xong rồi à?”
Thích Thủ Lân đứng ở ngoài cửa nhìn cậu.
“Tối nay bắn pháo hoa nên sẽ có rất nhiều người, chúng ta đến đó sớm một chút.”
Màn bắn pháo hoa trong mùa hè mang theo vô vàn điều kỳ thú.
Vớt cá vàng, kẹo táo, quạt tròn Uchiwa nhỏ và bộ yukata tươi tắn đầy màu sắc của những cô gái là những yếu tố lãng mạn làm nên lễ hội này.
Thích Thủ Lân mặc một chiếc yukata màu sọc xám, Trì Diễm thì mặc một chiếc yukata màu xanh có hoa văn tre màu trắng điểm tô trên đó.
Hai người họ chậm rãi đi theo đám đông, Thích Thủ Lân rất muốn kéo cậu lại, nhưng rốt cuộc hắn cũng kìm nén lại.
Trút bỏ nỗi băn khoăn, đi du lịch với nhau như thể là những người bạn.
Với tiền đề như thế, Trì Diễm mới đồng ý với yêu cầu này của hắn.
Thế thì không cần phải nắm tay.
Đây là đặc quyền của những người yêu nhau mới được hưởng.
“Đừng để bị lạc……!Nắm lấy tay áo của tôi này.”
Thích Thủ Lân lấy lùi làm tiến, thử đưa ra lời đề nghị nắm lấy tay áo.
Trì Diễm do dự một chút, nghĩ rằng dù sao cậu cũng đang ở một đất nước xa lạ, nếu để lạc thì phiền lắm.
Thế là liền đồng ý, đưa tay ra nắm lấy cuối phần tay áo yukata của Thích Thủ Lân để hắn dẫn cậu đi, ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy.
“Vớt cá vàng, muốn chơi thử không?” Trong ao nhỏ những chú cá nhỏ đầy màu sắc tung tăng bơi lội, giống như những đóa hoa chầm chậm nở rộ trong làn nước.
Thấy đôi mắt của Trì Diễm bị thứ này thu hút, Thích Thủ Lân liền hỏi.
Hầu hết những người tụ tập bên áo cá đều là phụ nữ và trẻ em, Trì Diễm vô thức lắc đầu từ chối.
Khi còn nhỏ cậu không có nhiều trò giải trí mấy, lúc lớn lên cậu cũng vô thức cho rằng mình cũng không có duyên với mấy trò giải trí này.
“Nhưng mà tôi muốn vớt.”
Tay của Trì Diễm vẫn còn đang nắm lấy góc tay áo của Thích Thủ Lân, không kịp nói gì đã bị dẫn đi sang đó.
Ba mươi mấy người, một thân hình cao lớn như vậy chen chúc giữa đám trẻ nhỏ, điều này khiến cho Trì Diễm đột nhiên muốn bật cười.
Một chiếc vòng nhựa bọc giấy mỏng như một chiếc lưới nhỏ để bắt cá vàng.
Sau khi ngâm nước rất dễ rách, nếu dùng quá sức hoặc cá vàng quẫy đuôi quá mạnh, người chơi cũng sẽ không thành công.
Thích Thủ Lân vớt hư mấy cái, rồi lại kéo Trì Diễm vào vớt chung.
Trì Diễm không nhịn được mà cũng ngồi xổm xuống vớt cá, cầm vợt mà kiên nhẫn se chỉ luồn kim chậm rãi đối phó với những thứ tiểu xảo này.
Thậm chí còn không biết Thích Thủ Lân từ khi nào đã rời đi mất.
Cậu bắt được hai con cá chỉ với một cái vợt, một đỏ và một đen.
Chúng được bỏ vào túi như một chiếc bóng nước nhỏ, rồi treo trên cổ tay.
Trì Diễm ngơ ngác nhìn xung quanh, thế mà lại có rất nhiều gương mặt tươi cười hạnh phúc.
Nhưng lại không hề có bóng dáng của Thích Thủ Lân.
Muốn gọi lên tên của hắn, nhưng lại không cất giọng nổi.
Cuối cùng, cậu chỉ biết thẫn thờ nhìn hai chú cá vàng tung tăng bơi lội trong bóng nước.
Một cây kẹo táo đỏ thẫm được bọc trong lớp đường xuất hiện trước mặt cậu.
Trì Diễm tháo bóng nước từ cổ tay ra: “Vớt được rồi nè, cho anh đó.” Giọng nói còn có chút to, dường như không vui lắm.
“Tôi cầm giúp cậu.”
Thích Thủ Lân lại đem phần kẹo táo nhét vào trong tay cậu, dáng vẻ hoảng hốt ban nãy của Trì Diễm thật ra hắn đều nhìn thấy hết cả rồi.
“Cái này xem như là quà đáp lễ.”
Thế rồi lần này lại đổi lại là hắn nắm lấy ống tay áo của Trì Diễm: “Nhanh đi thôi nào, pháo hoa sắp bắn rồi.”
Sau khi vị MC đếm ngược xong.
Trên con đường dài hàng trăm mét, những đợt pháo hoa bắn vọt lên màn trời, rực rỡ bung nở trên trời cao.
Lúc đầu, chỉ là những đợt pháo hoa màu cam đỏ bình thường, nổ tung rồi nhanh chóng tan biến.
Tuy nhiên, sau vài giây yên lặng, bầu trời đêm lại đột nhiên được thắp sáng bởi vô số những chùm pháo hoa xanh, đỏ, tím vàng.
Đầu pháo hoa kéo dài từ từ tan đi, phản chiếu hình ảnh trên chiếc gương mặt nước, tựa như một trận mưa sao băng, băng qua trước mặt……
Trì Diễm chưa nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy như thế này bao giờ, cũng không biết rằng sự rực rỡ của chúng cũng ngắn ngủi đến thế.
Vụn đường của kẹo táo vẫn còn dính bên khóe môi, nương theo đám đông mà reo hò kinh ngạc.
Trì Diễm nhìn pháo hoa, còn Thích Thủ Lân thì nhìn cậu.
Dùng ngón tay gạt đi lớp kẹo màu đỏ bên khóe miệng câu đi.
Bùm một cái, pháo hoa lại nở rộ, rồi lại dần dần tan biến.
Rồi một thời gian sau, cứ liên tục lặp lại như vậy.
Bóng dáng người thương đan xen cùng pháo hoa xuất hiện trong ánh mắt.
Hẳn là mùa hè vẫn còn chưa đến hồi kết thúc.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Tui chưa xem lễ hội pháo hoa bao giờ hết á.
Toàn xem vlog của người khác rồi tường thuật lại bằng lời văn của học sinh tiểu học thôi à.
Mong là những quý bà giàu có sẽ liên hệ với tui a, cảm ơn nà..