Bạn đang đọc Hòn Đá Cứng Cỏi – Chương 73
Vưu Bội Sâm chỉnh chỉnh lại cà vạt.
Hôm nay ngày đầu tiên gã đến công ty nhỏ này thực tập.
Một alpha như gã rõ ràng có thể đến một nơi tốt hơn, thế nhưng gã lại chọn công ty nhỏ như này.
Chỉ là vì muốn theo đuổi một người bạn cùng trường đang thực tập tại đây, đó là Trâu Nhuận.
Trâu Nhuận là omega, đeo một chiếc kính gọng tròn trông rất nhã nhặn, khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú, khiến người khác nhìn vào đã thấy yêu thích, hơn nữa mùi hương lại trong trẻo và lành lạnh.
Khi anh nhìn người khác, trông như một bức chân dung được phản chiếu trong một mặt hồ đóng băng vậy, trong veo nhưng sâu thẳm.
Nếu như dùng tình dục tra tấn khiến cho cô bật khóc, nhất định sẽ khiến cho người khác huyết mạch sôi trào.
“Đây là thực tập sinh mới đến của công ty chúng ta, nhiệt liệt chào mừng nào.”
Nhân viên lễ tân dưa sáu người mới đến chào hỏi với nhóm nhân viên chính thức.
Sáu người họ lần lượt tự giới thiệu.
Vưu Bội Sâm nhân dịp này cảm nhận một chút, trong công ty này có hai ba người là omega, thế nhưng không hề có ai là alpha cả.
Nếu vậy thì gã chính là alpha duy nhất ở đây.
“Chào mọi người, tôi là Vưu Bội Sâm.
Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ thực tập ở đây.
Mong mọi người chiếu cố ạ.”
Trông hắn có vẻ đứng đắn, nụ cười cũng rất tỏa nắng.
Hơn nữa trông hắn cũng rất có khí chất lãnh đạo điển hình của một alpha.
Do đó tiếng vỗ tay của mọi người dành cho hắn cũng nồng nhiệt hơn hẳn những người khác.
Người dẫn những người mới đến như bọn họ đi làm quen với công ty là một beta, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn và quần tây đen, dáng người trông bình thường, chả có gì đặc biệt.
“Anh là Trì Diễm.”
Vị “sư phụ” này cũng lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, lúc nói chuyện giọng điệu rất trầm tĩnh.
“Trong lúc thực tập nếu mấy em không hiểu gì có thể hỏi anh.
À, với cả……!Hẳn là, hẳn là đã không có đi.”
Vưu Bội Sâm lơ đãng mà lắng nghe, cậu vốn học ngành máy tính, ở công ty nhỏ như thế này thì dư sức.
Nhưng Trâu Nhuận ở bên cạnh hắn lại lắng nghe rất nghiêm túc, liếc nhìn qua chút thôi trông tú sắc khả xan (1).
(1)Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa
1.
Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần
2.
Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
Khi chọn chỗ ngồi, Trâu Nhuận chọn chỗ cách xa Vưu Bội Sâm nhất.
“Em trốn tôi làm gì?”
Vưu Bội Sâm chặn anh lại trong phòng trà vắng vẻ.
Trâu Nhuận khẽ chau mày: “Vưu Bội Sâm, có phải cậu ảo tưởng quá hay không.
Cậu cho rằng tất cả omega đều phải xoay quanh cậu mới được à?”
Vừa rồi một đồng nghiệp nữ đã gửi cho mọi người những chiếc bánh quy mà cô ấy đã nướng, Vưu Bội Sâm khen ngợi đến mức khiến cô hết sức vui vẻ bèn cho gã hẳn hai túi.
“Tôi không không cần như thế.” Vưu Bội Sâm nhún nhún vai.
“Chỉ cần em xoay quanh tôi là được rồi.”
Thế nhưng mà cô gái tên Đường Du kia trông cũng ngon miệng đấy chứ, bánh quy nhỏ cũng làm rất ngon.
Trâu Nhuận thẳng thừng đóng nắp ly lại một tiếng thật vang, vẻ mặt đầy chán ghét: “Tránh ra.”
Vưu Bội Sâm không hề nhúc nhích, trên mặt còn mang theo nụ cười giễu cợt.
“Cậu……”
Phòng trà nhỏ đột nhiên tràn ngập mùi pheromone của alpha mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ, Trâu Nhuận cảnh giác lùi về sau, dựa vào tường.
Vưu Bội Sâm từ từ tiến đến……
“Trâu Nhuận?”
Một giọng nói đột nhiên từ ngoài cửa truyền đên.
Vưu Bội Sâm âm thầm cau mày, nhưng khi xoay người, lại nở nụ cười: “Sư phụ.”
Trì Diễm ôm một đống văn kiện: “Hai em đều ở đây à, nhanh lên đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi đó.”
Trâu Nhuận như trút được gánh nặng, vội vàng đi theo Trì Diễm, còn hung hăng mà va vào Vưu Bội Sâm một cái.
Vưu Bội Sâm cười nhạt, chỉ cần gã muốn, nhất định rồi sẽ có cơ hội thôi.
Thế nhưng mọi thứ diễn ra không hề suôn sẻ như gã tưởng tượng.
Bất kể là Trâu Nhuận hay là Đường Du miễn la gã làm ra một số hành động lén lút, thì gã luôn bị cắt ngang với những tình huống khác nhau.
Không phải chỉ là lần một lần hai, mà luôn luôn là như thế.
Khong6 phải đột nhiên hắn bị gọi đi làm tài liệu, thì cũng là Trâu Nhuận phải tiến hành nhiều khóa đào tạo bổ sung của công ty……
Mặc dù chúng đều là những lý do chính đáng, nhưng ngẫm kỹ lại thì tất cả mọi thứ đều liên quan đến một người —— chính là tên “sư phụ” kia của gã, Trì Diễm.
“Đợi anh với!”
Trong thang máy vào giờ cao điểm, Trì Diễm vẫn chen vào, cậu chen vào giữa Vưu Bội Sâm và Trâu nhuận.
Vưu Bội Sâm ngoài miệng thì nói: “Không sao cả, anh mau vào đi.”
Nhưng trong lòng gã phiền chán biết bao nhiêu, tên này lại phá hỏng cơ hội kiếm ăn của gã rồi.
Trâu Nhuận rất tôn trọng Trì Diễm, cho nên khi nói chuyện với anh trông không quá lạnh lùng.
Chỉ có tên vô hại như này mới không khiến Trâu Nhuận chán ghét mà thôi.
Thang máy đang từ từ đi xuống, Vưu Bội Sâm chán nản nhìn chằm chằm những con số đang liên tục thay đổi kia.
Thang máy đông đúc có mùi mồ hôi, nước hoa, và cả……!còn có cả mùi sữa.
Vưu Bội Sâm cảm nhận nó mto56 cách cẩn thận, gã không thể biết rõ được, nhưng nó không phải là mùi sữa bò, vì nó không tanh như thế.
Lúc này, thang máy đã đi xuống lầu một, mọi người lục đục đi ra, mùi hương này nhanh chóng biến mất.
Gã cũng không cố tìm nữa.
Những ngày thực tập diễn ra rất bình thường, dựa vào trình độ chuyên nghiệp của Vưu Bội Sâm thì gã ứng phó mọi thứ rất dễ dàng.
Trâu Nhuận vẫn ngoan cố như thế, nhưng cũng không thoát khỏi hắn.
Đường Du thì……!cô bé này quá mức nhút nhát, điều này khiến cho hắn không có chút tiến triển nào.
Phiền nhất chính là Trì Diễm.
Vị “sư phụ” trên danh nghĩa này thực chất là tay mơ rẽ ngang.
Về trình độ chuyên môn và kỹ thuật, anh ta không hề giỏi bằng gã, nhưng về mặt công việc thì anh ta lại cực kỳ năng nổ, thường xuyên tổ chức học tập, nhờ gã giảng bài cho mọi người.
Vưu Bội Sâm không thể hiểu nổi hành vi của anh ta là vô tình hay là do xu nịnh, thế nhưng anh ta đã đặt gã vào vị trí nổi bật, thế nên lời nói và hành động của gã đều khiến cho người khác đặc biệt được để ý.
Cái tên beta bình thường luôn nở nụ cười giản dị chân chất này, là thật sự ngay thẳng hay là đang che giấu mưu đồ gì đó?
Gã phải tự mình kiểm tra.
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người đều đang ngủ hoặc làm việc riêng của họ.
Vưu Bội Sâm nhìn thấy Trì Diễm lấy từ dưới gầm bàn ra một chiếc túi vuông nhỏ màu xanh và đi vào nhà vệ sinh, gã bèn đi theo sau.
Gã muốn “nói chuyện” với anh ta rõ ràng một phen.
Không ngờ là Trì Diễm đi rất nhanh, cậu ngay tức khắc đi vào trong phòng.
Vưu Bội Sâm cũng không biến thái đến mức mà giằng co với anh ta khi anh ta đang đi tiểu, thế là đành đứng chờ ở bên ngoài.
Nhưng gã lại không nghe thấy tiếng nước, mà chỉ nghe tiếng “kẽo kẹt” nhè nhẹ.
Gã nghiêng người, từ khe của khép hờ mà nhìn vào trong……
Chỉ nhìn thấy Trì Diễm đã cởi ra toàn bộ nút áo sơ mi, cậu vén chiếc áo nịt ngực trắng bằng bông lên rồi ngậm vào miệng, cầm chiếc máy hút sữa bằng tay mà từng chút từng chút hút sữa.
Khung cửa sổ ngăn ánh sáng hắt lên người cậu, dưới lớp áo sơ mi trắng trơn, cậu vù sinh con mà làn da trở nên trắng nõn hơn một chút.
Bộ ngực vào buổi sáng do tích sữa mà hơi phồng ram chỉ cần động nhẹ là dòng nước óng ánh sẽ tràn ra.
Núm vú thường xuyên cho con gái bí cũng không còn trũng xuống nữa, trông tựa như một hạt lựu đỏ au ở trước ngực.
Phễu của máy hút sữa hút không khí ra ngoài bằng tay, chênh lệch áp suất sẽ hút sữa ra ngoài.
Giống như hút những sợi tơ trắng sữa ra khỏi lồng ngực của cậu, chậm rãi rót đầy bình sữa nhỏ.
Rõ ràng ngoại hình không có gì đặc biệt cả, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, người thanh niên đang khép hờ đôi mắt kia lại trông như một vị thánh mẫu từ bi vậy.
……
Trì Diễm sửa sang lại quần áo, cất bình sữa vào túi ướp đá, rồi đi ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy Vưu Bội Sâm đang đứng ở bên ngoài thì bị dọa cho nhảy dựng.
Vưu Bội Sâm phản ứng nhanh chóng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cậu như chào hỏi, như thể gã mới vừa bước vào nhà vệ sinh vậy.
Chờ đến khi Trì Diễm ra khỏi nhà vệ sinh, Vưu Bội Sâm vẫn đứng yên tại chỗ.
Sau đó, gã quay đầu nhìn gian phòng mà cậu vừa mới dùng khi nãy, không chút do dự mà đi vào.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Chờ! Lâu! Rồi! Ha!
Hai ngày rồi không gặp, mọi người nhớ tui hông! Vẫn cắm cọc nơi đây chờ nhận bình luận từ mọi người nhó!.