Bạn đang đọc Hòn Đá Cứng Cỏi – Chương 46
Trì Diễm bị mắc mưa.
Hạt mưa rào rạt rơi xuống, một bóng đen mơ hồ dần dần hiện ra trước mặt cậu, giống như thể một con quái vật.
Cậu muốn di chuyển, muốn chạy trốn, nhưng cậu không tài nào di chuyển được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn con quái vật kia từng bước mạnh mẽ tiến về phía cậu, dính chặt lấy người hắn, ngưng tụ thành một bóng hình.
Vốn dĩ là phải sợ hãi.
Nhưng Trì Diễm đã ôm lấy quái vật bằng đôi tay duy nhất có thể cử động của mình.
Lạnh quá, cậu nghĩ.
Như thể toàn bộ thân nhiệt nóng ấm mà cậu luôn lấy làm tự hào kia giờ đây đều bị cướp lấy sạch sẽ.
“Trì Diễm, tỉnh lại tỉnh lại đi.” Trương Tùy Minh vỗ vỗ người cậu.
“Máy bay sắp hạ cánh rồi.”
Khoang bay trên chuyến bay quốc tế quá lạnh, khiến cho Trì Diễm mơ phải một giấc mơ rất đỗi quái lạ.
Nhưng cuối cùng cũng trở về mảnh đất quen thuộc, lúc xuống máy bay, cảm giác khó chịu cũng không còn nữa.
Bật mở chiếc điện thoại mà cậu chỉ dùng để báo thức trong mười ngày nay, những thông báo điên cuồng tuôn ra khiến cho chiếc điện thoại cũ của Trì Diễm đứng máy, cậu còn sợ rằng điện thoại của mình hư rồi.
Sau một lúc, Trì Diễm mới mở ra thông báo—— gần một trăm cuộc gọi, tất cả đều đến từ một người.
Thích Thủ Lân.
Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó, Trì Diễm hoàn toàn quên nói cho Thích Thủ Lân biết kế hoạch ra nước ngoài của mình.
Nhưng mà cần gì phải nói cho hắn chứ? Có lẽ hiện tại Thích Thủ Lân đã cùng cùng với người omega kia hạnh phúc bên nhau rồi.(
Một tay của Trì Diễm cầm vali đi lên lầu, một tay khác hoạt động di động xem cuộc gọi nhỡ.
Cậu đã nói trước với Trì Mộng Gia là bản thân muốn ra nước ngoài học tập, giờ liên lạc lại cũng không có gì lo lắng.
Cuộc gọi cuối cùng của Thích Thủ Lân là vào ba ngày trước.
“Chao ôi! Nhóc con cháu quay về rồi à?” Trì Diễm đang mở cửa, bác gái ở phía đối diện cũng trùng hợp muốn đi ra ngoài.
“Chào bác ạ, cháu đi học xong nên đã quay về ạ.” Trì Diễm nở một mỉm cười.
Lập tức người bác gái tỏ vẻ lo lắng mà tiến đến gần cậu: “Bác hỏi cháu có phải đã chọc phải người nào đó mà cháu không nên dây dưa hay không?”
Trì Diễm tự họi, câu là một công dân lương thiện, chưa từng cho vay tiền nặng lãi, không làm đa cấp cũng không trêu chọc phải ai là xã hội đen cả.
Sao bác ấy lại nói mấy lời này.
“Sao, sao thế ạ?” Trì Diễm bị bác ấy nhìn đến mức rùng mình.
“Chậc, cũng gần một tuần rồi.
Lúc đó vào nửa đêm, bác nghe thấy có tiếng đập cửa ở tầng của chúng ta.” Bác gái hạ giọng nói.
“Tôi còn tưởng là ai muốn làm phiền nhà dân?! Còn mở cửa định chửi cho một trận.”
“Kết quả thì sao chứ? Bác nhìn thấy một người đàn ông, là alpha, đứng ở trước cửa nhà của cháu.
Ai ui……!vẻ mặt đó, trắng bệch giống như ma vậy.
Trên quần áo còn dính máu nữa chứ!”
“Người đó hỏi dì là “người trong căn hộ này đâu rồi?” khiến cho dì cực kỳ hoảng sợ luôn……!Này! Này! Dì còn chưa nói xong cơ mà……”
Bàn tay nắm lấy di động của Trì Diễm nắm có chút run rẩy, trong lòng cực kỳ đau nhói.
Thích Thủ Lân hết lần này đến lần khác tìm kiếm sự an ủi và giúp đỡ từ cậu, nhưng cậu cứ một mực trốn tránh.
Hắn đã từng cổ vũ và an ủi cậu bao nhiêu lần như vậy……!Cho dù, cho dù bọn họ không có khả năng nào khác, nhưng mà bản thân cậu cũng không nên vong ân phụ nghĩa như thế.
Tim của Trì Diễm nhói đau, gọi cho Thích Thủ Lân, đến cả lời định nói cũng chưa nghĩ ra.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau……” Gọi đi gọi lại khoảng mười phút, chỉ có một giọng nói lạnh băng đáp lại cậu.
Cậu lại lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được số của thư ký Ngô.
Gọi thì gọi được, nhưng mà lúc gọi đến thì thật lâu.
Trì Diễm gọi lại lần nữa, lần này ngoài dự đoán vậy mà đối phương lại bắt máy.
“Alo, chào ngài.
Thư ký Ngô là tôi……!Trì Diễm.”
“A……!Tôi biết chứ, chào cậu, ngài Trì.” Giọng của thư ký Ngô thật lạnh đạm, dường như có thêm một chút mỏi mệt.
“Ực……!ừm, tôi muốn tìm Thích Thủ……!Thích tổng.
Nhưng mà di động của anh ấy khóa máy mất rồi.”
“Cậu còn biết tìm đến Thích tống à?” Thư ký Ngô cười khẽ một tiếng, Trì Diễm nghe thấy có gì đó sai sai, vội vàng giải thích: “Mười ngày trước tôi ra nước ngoài học hỏi, di động không có đăng ký cuộc gọi quốc tế.
Lúc về mới nhìn thấy Thích tổng gọi cho tôi rất nhiều cuộc gọi, cho nên……”
“……” Cậu nghe thấy tiếng thư ký Ngô thở dài một cái.
“Thích tổng cậu ấy gặp chuyện rồi.”
“Khi kiểm tra nguyên liệu cung cấp cho phòng triển lãm vào tuần trước……! Giàn giáo bên cạnh sập xuống……!Cậu ấy và nhà thiết kế……”
“Nhà thiết kế được Thích tổng che cho nên bị thương không quá nặng, nhưng mà Thích tổng đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
……
Trì Diễm thất hồn lạc phách mà chạy đến bệnh viện, sao đó lại bị bảo vệ nghiêm ngặt chặn ở bên ngoài.
Thích Thủ Lân xảy ra chuyện là một cú sốc đối với Minh Trì, giữ được mạng của hắn là một điều cực kỳ may mắn.
An toàn của hắn là ưu tiên hàng đầu của hội đồng quản trị
Tuy thế, sự biến động giá cổ phiếu của Minh Trì giá cổ phiếu cùng với sự thay đổi ban lãnh đạo……!mọi sóng gió ở bên ngoài đều không tài nào ảnh hưởng đến người đàn ông này.
Thích Thủ Lân năm yên trong phòng, bốn phía đều được che kín bằng rèm.
Mặc cho Trì Diễm nhìn thế nào cũng nhìn không thấy, chỉ có thể đứng ngoài hành lang, tim như bị khoét đi một mảng.
“Cho hỏi cậu là ai, vì sao lại đứng ở chỗ này……”
Trì Diễm nghe thấy bèn ngẩng đầ thì nhìn thấy đó là một đôi nam nữ.
Dáng vẻ cả hai đều độ chừng 50-60 tuổi, nhưng không hề có chút dấu vết lão hóa nào.
Tuy rằng vẻ mặt ai cũng u buồn, nhưng nhan sắc lẫn khí chất đều cực kỳ xuất sắc.
Trì Diễm ngơ ngác nhìn hai người họ một chút mới hiểu ra—— Thích Thủ Lân thừa hưởng vẻ ngoài của người đàn ông này, còn đường nét trên khuôn mặt thì di truyền từ người phụ nữ kia.
Bọn họ là bố mẹ của Thích Thủ Lân.
“Cậu đến thăm Thích Thủ Lân à?” Người phụ nữ lại hỏi.
Trì Diễm lập tức đứng lên, hai tay quy củ mà để ở hai bên.
Đối phương có khí chất như giáo viên chủ nhiệm thời cao trung vậy, tuy rằng không phải lạnh lùng gay gắt gì, nhưng có thể khiến cho người trẻ tuổi từng thi đại học đại học như cậu phải lo lắng
Trì Diễm biện minh cho lý do mà bản thân xuất hiện ở nơi này: “Cháu là nhân viên của Thích tổng……!Cho nẹn, cho nên mới vội đến xem cháu có thể giúp gì được không.
Thích tổng có cần gì đó hay không……”
Cha mẹ của Thích Thủ Lân liếc mắt nhìn nhau, như thể họ đang phỏng đoán về người thanh niên trông có vẻ trung thực này.
“Cậu tên gì?” Mẹ của Thích Thủ Lân lại hỏi.
“Cháu……” Trì Diễm nắm lấy góc áo, khoác lên lớp ngụy trang mà cậu từng quyết định vứt bỏ.
“Cứ gọi cháu là Tiểu Thạch ạ.”.