Bạn đang đọc Hòn Đá Cứng Cỏi – Chương 19
Nhiều lúc người ta đột ngột nảy ra ý tưởng nhưng không có kế hoạch cụ thể nào thì khi thực hiện nó rất dễ dẫn đến tình trạng thắt nút cổ chai(1).
(1) Nút cổ chai: Nút thắt cổ chai thường đề cập đến các yếu tố hạn chế chính trong tổng thể.
Nút cổ chai có ý nghĩa khác nhau trong các lĩnh vực khác nhau.
Điểm nghẽn trong sản xuất là những yếu tố đơn lẻ hoặc một vài yếu tố hạn chế mức độ tổng thể của quy trình công việc (bao gồm thời gian hoàn thành quy trình làm việc, chất lượng quy trình làm việc, v.v.).
Thông thường, phần chậm nhất của chu kỳ sản xuất trong một quy trình được gọi là “nút cổ chai”.
Nói rộng hơn, cái gọi là nút cổ chai đề cập đến các yếu tố khác nhau hạn chế đầu ra trong toàn bộ quá trình.
Đối với sự phát triển cá nhân, “nút cổ chai” nói chung được dùng để mô tả trạng thái trì trệ gặp phải trong quá trình phát triển sự nghiệp, giai đoạn này giống như cổ chai vậy, nếu không tìm được hướng đi đúng đắn, bạn có thể bị mắc kẹt ở nút thắt cổ chai.
(Nguồn: Baidu)
Đây chính xác là tình trạng hiện tại của Trì Diễm.
Tuy rằng cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp của đại học A danh tiếng, nhưng thật ra cậu chỉ là một sinh viên loại khá.
Đó là chưa kể bốn năm qua, hơn phân nửa thời gian cậu đều chỉ dành thời gian cho việc học mà không tham gia hoạt động ngoại khóa gì, tuy vậy nhưng thành tích học tập của cậu cũng chỉ ở tầm trung mà thôi.
Nhưng hiện tại các công ty, doanh nghiệp đều mong muốn một sinh viên loại giỏi, hoạt ngôn, có kỹ năng chuyên môn, mà cậu chả đáp ứng được tiêu chí nào trong những tiêu chí trên, cho nên hiện tại cậu không tìm được công việc như cậu mong muốn.
Ngày qua ngày, tiền dần dần vơi đi.
Tiền gửi về nhà cũng ít dần đi.
Nhưng mà ba của cậu cũng không thèm để ý số tiền đó mà chỉ nói với cậu rằng gần đây trong nhà có chuyện, nếu có thể, mong cậu có thể đến ký túc xá gặp em gái Trì Mộng Gia của cậu.
Trì Diễm đồng ý, cậu nhớ ra cũng lâu rồi cũng không gặp em gái, chiếc áo sơ mi lụa của Văn Yển mà cậu vá lại cũng khá ổn, nhưng lâu rồi không có dịp đưa nó cho em gái cậu.
Hôm nay, cậu ăn mặc rất lịch sự,cậu không thể khiến cho em gái của cậu mất mặt được.
Đến giờ chiều tan học, Trì Diễm đã đợi sẵn ở cổng trường.
Vì trường học của em cậu không cho học sinh mang theo điện thoại đến trường nên Trì Diễm chỉ có thể xin bảo vệ vào tìm Trì Mộng Gia.
“Trì Mộng Gia à?”
Bảo vệ đẩy đẩy mắt kính.
“Bác biết,, học sinh lớp A3 đúng không? Cháu cứ đứng đợi một tí đi, tan học cháu kia sẽ ra thôi, không cần đi tìm.” Bác bảo vệ dừng một chút rồi nói.
“Bậc làm cha làm mẹ, không nên bỏ bê việc dạy dỗ con cái chỉ bởi vì con ở nội trú được!”
Trì Diễm cười nói
“Vâng, bác nói đúng ạ.”
Cậu thầm nghĩ thì ra bây giờ đến cả bác bảo vệ trường cũng rất quan tâm đến việc giáo dục của học sinh ha! Chuông tan học vang lên, học sinh ùa chạy ra như bầy ong vỡ tổ.
Trì Diễm đứng ở cổng trường mà nhìn xung quanh, bởi vị mọi người đều mặc đồng phục giống nhau nên rất khó tìm được người.
Một lát sau, bác bảo vệ ló đầu ra khỏi phòng bảo vệ nói: “Đi nhanh đi!”
“Dạ?”
“Em gái cháu ra ngoài lâu rồi, cháu không nhìn thấy à?”
“Không……!Không thấy ạ……” Trì Diễm mờ mịt nói.
“Chậc! Mau đuổi theo nhanh lên đi!” Bác bảo vệ chỉ về một hướng.
Trì Diễm chạy lon ton trên đường, nhìn xung quanh xem có thấy Trì Mộng Gia đâu không.
“Bạn học à, xin hỏi là bạn có nhìn thấy Trì Mộng Gia lớp 11A3 không?” “Không biết ạ.”
“Bạn học à, xin hỏi là bạn có nhìn thấy……”
Sau khi hỏi khoảng mười mấy học sinh, cuối cùng cũng có một người nhìn thấy, đó là một bạn học sinh nữ nói có, cô đeo kính, ánh mắt khinh miệt mà liếc nhìn về bên kia đường, hỏi chẳng phải ở đằng kia à?
Trì Diễm đứng ngây người, nhìn đám người ở bên kia đường —— đó cũng là một nhóm học sinh, có nam có nữ.
Tuy nhiên, họ ăn mặc đồng phục không đúng quy định, vắt ngang hông hoặc chỉ mặc áo sơ mi hoặc là quân tây, còn phần còn lại không phải là đồng phục mà là trang phục thường ngày, có xỏ khuyên tai, tóc tai nhuộm đầu xanh đầu đỏ.
Rất nhanh, bọn họ nhìn như những thanh niên hư hỏng trong xã hội, cả nhóm chả quan tâm là mình đang ở bên ngoài mà cười ầm lên.
Trì Diễm nhìn thấy Trì Mộng Gia đang đứng cùng với bọn họ.
Bởi vì ngoại hình nổi bật của cô giờ đây đã thay đổi quá nhiều khiến cho Trì Diễm không thể nhận ra cô ở cổng trường.
TrìMộng Gia trang điểm thật đậm, cô chỉ mới 16, 17 tuổi nên kiểu trang điểm này sẽkhông khiến người ta cảm thấy lố lăng hay buồn cười, mà ngược lại còn làm lộ ra vẻ đẹp trưởng thành của cô.
Cô vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng váy đã được thay đổi, nó cao hơn đầu gối khoảng 20 cm, làm lộ ra đôi chân trắng nõn, cân đối.
Tóc không nhuộm màu gì lạ, chỉ có vài sợi chỉ màu bạc được bện ở một bên, rũ xuống mái tóc đen tuyền của cô, khi di chuyển sẽ trở nên lấp lánh.
Cô điêu luyện cầm điếu thuốc giữa những ngón tay được sơn đỏ và đen.
Giữa làn khói lượn lờ, Trì Diễm cảm thấy đứa em gái của cậu trở nên cực kỳ xa lạ.
“Tiểu Mộng……”
Nghe thấy có ai đó hét lên vài tiếng, Trì Mộng Gia mới ngẩng đầu lên, nhìn người anh trai ở phía đối diện.
Dáng vẻ của anh ấy không thay đổi gì so với lần gặp trước đó, chẳng qua là hôm nay anh ấy lại mặt một bộ áo sơ mi đóng thùng rất nghiêm túc.
Trì Mộng Gia giống như bị bỏng, cúi đầu tránh đi cái nhìn của anh trai, ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm mạnh.
Nói với mấy người bạn còn lại: “Chúng ta mau đi thôi.”
Trì Diễm tránh được mấy chiếc xe chạy vun vút trong gang tấc, bị một vài tài xế mắng cho vài câu thì mới đuổi kịp được em gái cậu.
“Tiểu mộng!”
Cả nhóm bên kia đường đều quay lại nhìn cậu.
“Ai vậy?”
Một cô gái du côn (2), tóc ngắn nóng nảy nói.
(2)Từ gốc là 太妹 – Taimei, dùng để chỉ gái hư, cũng dùng để chỉ các thành viên nữ cấp thấp (ngựa cái) trong các tổ chức bất hợp pháp và tội phạm, cũng có thể được mở rộng để mô tả phong cách phụ nữ phóng túng, chảnh chọe và nổi loạn (tính khí taimei).
Nó xuất phát từ thuật ngữ của dành cho những cô gái bỏ học hoặc làm việc không bình thường.
(Nguồn: baidu)
“Tiểu Mộng, Tiểu Mộng, gọi thân thiết quá nhỉ.
Đây là bạn gái của tôi, tôi đồng ý cho anh gọi như vậy à?” Trì Mộng Gia nhẹ nhàng đẩy cô một chút, nói mấy câu, muốn cô ấy đi với mình.
cô gái côn đồ kia hất tay ra, như thể kiên quyết muốn đối đầu với Trì Diễm.
“Ồ, là anh trai à?” Cô gái côn đồ kianhìn cậu từ trên xuống dưới, nói.
“Mộng Mộng của chúng tôi đẹp như vậy, tôi còn nghĩ rằng anh trai của em ấy chắc cũng hải rất đẹp trai đó! Không nghĩ tới……!Chậc chậc chậc.
Haizz, Mộng Mộng à, anh ta chắc là do bố em nhặt người đường à? Sao không giống nhau gì hết vậy.” Trì Mộng Gia mở miệng nhưng không nói lời nào.
Trì Diễm cũng không thèm nhìn cô gái côn đồ kia, vội vàng lôi kéo Trì Mộng Gia: “Theo anh về nhà.”
“Ê ê ê! Làm gì đó, xem chúng tôi không tồn tại đấy à.” cô gái côn đồ vước đến đẩy Trì Diễm một phencái, vài người sau cô ta cũng bước đến vây quanh cậu.
Trì Diễm cau mày, nhìn cô gái côn đồ kia: “Mấy người muốn làm gì? tôi chỉ muốn đưa em ấy về nhà thôi, tôi là anh trai của em ấy.”
“Em không muốn về nhà!” Phía sau đám người, Trì Mộng Gia hét lên.
Ngay cả Trì Diễm cũng phải sửng sốt.
“Anh đi đi.”
Cô gái côn đồ vỗ vai Trì Diễm, nói.
“Ba mấy anh mặc kệ em ấy, một người anh trai “hờ” như anh đây lo làm cái gì.” Trì Diễm hất tay nữ du côn ra, trực tiếp bước đến nắm lấy cổ tay của Trì Mộng Gia.
“Em không về, em không muốn về nhà……” Trì Mộng Gia cố gắng giẫy giụa.
“Em về nhà làm gì chứ, dù sao ở nhà có hay không có em thì đều như nhau cả thôi!” Cô dùng sức rất lớn, giẫy khỏi được Trì Diễm, hét vào mặt cậu: “Chỉ có anh mới ngu ngốc như vậy thôi! Chỉ có tên ngốc như anh mới làm trâu, làm ngựa cho cái nhà đó như vậy!”
Trì Diễm hoàn toàn không biết em gái cậu có ý gì, cậu bước đến muốn kéo cô lại: “Chúng ta đi thôi, tìm một chỗ khác nói……”
Nhưng nói chưa dứt câu thì cậu bị đẩy mạnh từ phía sau, Trì Diễm té lăn ra đất.
“Em ấy đã nói là không muốn về nhà rồi, bộ anh bị điếc hả?.”
Mấy thanh niên cao lơn vây quanh Trì Diễm, nữ du côn bước lên, cô ta dùng đôi giày cao gót có đính đinh tán mà đá mạnh vào hai chân của cậu.
Trì Diễm rên lên một tiếng.
Trì Mộng Gia quay đầu đi, không nhìn cậu, nói: “Anh à, anh về đi.
Em……!thật sự không đáng để anh làm vậy.”
Nhưng Trì Diễm nhanh chóng đã đứng dậy, trừng mắt, nhìn thẳng vào cô.
Nữ du côn bực bội muốn công lên tát cậu một cái thì bị Diễm bắt được, đẩy mạnh cô ta một phát: “Tôi không muốn đánh nhau, tôi chỉ muôn mang em ấy về thôi.”
“Con mẹ nó!” Nữ du côn chửi bậy một tiếng, đưa mắt ra hiệu, đám thanh niên bên cạnh lập tức lao lên.
Trì Diễm không biết gì về karate tự vệ nên nhanh chóng bị đánh gục xuống đất.
Nhưng dường như cậu hoàn toàn từ bỏ sự phòng vệ của mình, trong lúc ăn đá thì nắm chặt lấy chân tay người đó, lật người, đè người đó xuống đất.
Vốn cho rằng đây bên phe mình thắng thế, nhưng giờ đây tình huống càng lúc càng thảm hại.
Điều này càng khiến cho nữ du côn kìa thêm sôi máu.
Trì Mộng Gia đứng bên ngoài không tài nào chen vào được, chỉ có thể bất lực mà hét lên: “Đừng đánh mà!”
Ngay cả anh trai của cô cũng không có ý định dừng tay lại.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Trì Diễm như vậy, giờ đây nhìn anh ấy như một con sư tử đầy giận dữ.
Anh ấy trước kia cùng với từ “giận dữ” dường như không có tí dính dáng.
Trong ký ức của cô, anh trai luôn là một người ít nói, nhưng rất đỗi dịu dàng.
Em trai của bọn họ, Trì Nghị Lương là một đứa bé sinh non, sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, việc đến bệnh viên như cơm bữa vậy.
Do đó Trì Diễm thường xuyên là người chăm nom vho cô, ngay cả khi lúc đó anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
Trì Diễm khi ấy chỉ là một đứa bé mới học tiểu học,là phải đưa Trì Mộng Gia đến nhà trẻ, thậm chí còn giúp cô thắt tóc.
Trì Mộng Gia từ nhỏ đã rất xinh đẹp và ngoan ngoãn, đi đến đâu cũng luôn là tâm điểm của sự chú ý, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nên lúc ở nhà cũng rất kiêu ngạo.
Lúc ba cô ôm em trai, cô cũng sẽ chen vào, sau đó quay đầu làm mặt quỷ với Trì Diễm, cô chiếm cái ôm của ba trước rồi, Trì Diễm không còn chỗ nữa.
Lúc này Trì Diễm vẫn luôn viết hai nét, rồi lén lút liếc nhìn, sau đó lại viết tiếp hai nét, khóe miệng rũ xuống.
Nhưng anh ấy chả bao giờ làm nũng cả, không giống như Trì Mộng chỉ vì một chút việc nhỏ không hợp ý thì sẽ gào khóc lên.
Anh ấy còn giúp ba quét rác, bày chén đũa, quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho Nghị Lương cưỡi chỉ vì cậu bé không thể thường ra ngoài được.
Sau khi Mộng Gia lên tiểu học, cô cũng có phòng riêng.
Vì trong nhà nhỏ nên không có nhiều phòng, Trì Diễm liền dọn đến ở trong phòng khách, ở đó cũng chỉ có một cái giường nhỏ đơn sơ, vào lúc sáng sớm cậu còn phải tự mình cất đi, sống như vậy nhưng cậu không có bất kỳ bất mãn hay phàn nàn nào.
Cẩn thận nhìn lại từ trước đến nay, chuyện như vậy xảy ra nhiều không đếm xuể……
Cậu không ốm yếu, cũng khó coi, không xuất sắc, cũng không quá kém cỏi.
Cứ bình bình như vậy, không có gì nổi bật, cũng không quá kém cỏi.
Vì vậy, từ trước đến nay, không có một ai chú ý đến cậu cả.
Một tiếng “bốp” thật vang, khiến cho Trì Mộng Gia tỉnh lại từ dòng ký ức —— hóa ra là nữ du côn nhặt một chai bia ở bên đường mà đập vào đầu của Trì Diễm.
Máu tươi ngay lập tức tuôn ra.
Trì Mộng Gia ngây người một chút, hét lên: “Anh ơi!”
Trì Diễm lui lại mấy bước, được em gái đỡ lấy, cậu nắm chặt lấy cổ tay của Trì Mộng Gia, dường như sợ cô lại bỏ đi.
Cậu lắc lắc đầu, khiến cho mấy mảnh vụn thủy tinh rơi xuống.
Máu chảy dọc theo trán, chân mày, rồi chảy đến cả vào mắt của cậu, nhưng mà cậu không nhắm mắt lại, mà trừng trừng nhìn thẳng vào nữ du côn, đôi mắt giống như bị thiêu rụi bởi tia máu và sự phẫn nộ.
Do adrenaline tăng vọt, khiến cho Trì Diễm dường như không cảm thấy đau đớn khi bị đập một phát dữ dội ban nãy.
Cậu lau mặt một cái, nơi chân mày bị đứt đoạn lộ ra: “Tới nữa đi……”
Cậu chỉ chỉ vào chỗ khi nãy bị đập qua.
Tục ngữ có câu, kẻ kiêu ngạo sợ kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ người liều mạng (3).
Trì Diễm liền cùng không muốn sống dường như, bữ du côn cũng bị cậu làm cho khiếp sợ, liền mặc kệ Trì Mộng Gia, dẫn theo đám người kia bỏ đi.
(2) Nguyên văn là 横的怕愣的,愣的怕不要命的, ý nói kẻ sợ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ người không sợ chết”.
Có nghĩa là chỉ có người không sợ chết mới là người đáng sợ nhất.
(Nguồn: baidu)
“Anh ơi anh chảy máu nhiều quá……”
“Anh ơi, chúng ta đi bệnh viện nhé?”
“Anh ơi, em hứa sẽ không đi nữa đâu mà, em theo anh về, chúng ta đi bệnh viện đi……”
Trì Diễm máy móc mà kéo Trì Mộng Gia đi, đối với mấy lời cô nói như mắt điếc tai ngơ.
Máu chảy xuống nửa khuôn mặt cậu khiến cho nhiều người qua đường sợ hãi.
Sau khi đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng thì cậu dường như sức cùng lực kiệt mà ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Tuy vậy nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Trì Mộng Gia không buông.
Cuối cùng, Trì Mộng Gia đã nhờ sự giúp đỡ của những người xung quanh mà đưa được Trì Diễm đến bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Trì Diễm, còn Trì Mộng Gia cầm túi cách của Trì Diễm đứng đợi ở bên ngoài.
Một lúc sau, có hai cảnh sát tìm đến Trì Mộng Gia, nói có người báo với bọn họ là một người đàn ông mặt đầy máu đang túm lấy cô lôi đi, nên họ đến đây để xem có chuyện gì xảy ra.
Trì Mộng Gia trong lòng vừa lo vừa sợ, bởi vì hiện tại Trì Diễm còn đang hôn mê, cô sợ chuyện này làm phiền đến ba của bọn họ.
Với mấy câu hỏi của cảnh sát thì cô chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Di động của Trì Diễm ở trong túi reo lên.
Trì Mộng Gia ban đầu không để ý, nhưng điện thoại cứ reo lên không ngừng.
Cô chỉ có thể lấy điện thoại của Trì Diễm ra nhìn, là số lạ, không có ghi chú trong danh bạ.
Cho dù là nhân viện bảo hiểm muốn đẩy mạnh tiêu thụ cũng không kiên trì đến mức này.
Trì Mộng Gia sợ Trì Diễm có chuyện gì đó quan trọng, liền bắt máy.
“Alo……” Cô cố nén tiếng nức nở.
“Alo” Bên kia là một người đàn ông, giọng hắn có chút gì đó sàn sạt.
Hắn dừng một chút mới hỏi.
“Trì Diễm?”
“Đây, đây là diện thoại của Trì Diễm, nhưng bây giờ anh ấy không tiện nghe máy……” Trì Mộng Gia cố gắng hết sức mà bình tĩnh nói.
“Cô là ai?” Người dàn ông lạnh lùng hỏi.
“Tôi là em gái của anh ấy.”
“……!Cậu ta như thế nào mà “không tiện” nghe máy.” Người dàn ông tra hỏi.
“Anh ấy……” Trì Mộng Gia nhìn thoáng qua hai người cảnh sát trước mặt, họ đang nhìn cô chằm chằm, cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, rốt cuộc không kìm được nữa mà bật khóc.
“Anh trai của tôi bị người ta đánh, anh ấy chảy rất nhiều máu……!hức hức hức……!Đều tại tôi mà ra, đều tại tôi……”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, cực kì vô tình, một chút cũng không có ý định an ủi cô gái đang nức nở kia, mà giống như ép hỏi, nói: “Mấy người đang ở đâu?”
Trì Mộng Gia nức nở mà nói ra tên bệnh viện.
“Ở đó chờ tôi.” Bên kia ngay lập tức cúp điện thoại..