Bạn đang đọc Hòn Đá Cứng Cỏi – Chương 12: 16
Lời tác giả:
Nói là muốn yêu thương bé ngây thơ chính là muốn “yêu yêu” bé đó, số lượng từ hôm nay bùng nổ luôn rồi.
*
Văn Yển không thấy đâu nữa.
Trì Diễm gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, nhưng câu không dám quay ra phía sau.
Bởi vì Thích Thủ Lân cũng ở đây.
Kim chủ đại nhân đang ngồitrên sô pha uống trà, dường như hắn không lo lắng chút nào về việc bạn cặp của mình mất tích đêm nay cả.
Cuối cùng có người đến báo rằng đúng thật là Văn Yển bỏ trốn rồi.
Trì Diễm chỉ cảm thấy từ đầu đến chân cậu lạnh toát.
Xét ở một mức độ nào đó mà nói, “trợ lý” có trách nhiệm phải giám sát “người đi xã giao” khi ra ngoài phục vụ cho kim chụ.
Nếu có sai sót gì, cậu phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường rất lớn.
Thích Thủ Lân vẫy tay cho người lui xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Trì Diễm đang đứng ngây ngốc.
“Tinh thần lơi lỏng, giám sát bất lực.”
Ngữ điệu của hắn không trầm, ngữ khí cũng không hề nặng nề, nhưng giống như ban cho Trì Diễm án tử hình.
“Tôi, tôi……”
Đầu óc không mấy thông minh của Trì Diễm giờ đang quay cuồng.
Phải làm sao bây giờ, yến hội lần này xem ra rất quan trọng, cho dù bây giờ cử người ở “Ô Kim” đến đây e rằng cũng không kịp nữa……!Xem ra không có cách nào cả.
“Có điều……” Quý nhân thường nói muộn(1), Thích Thủ Lân chậm rãi tung ra “mồi nhử”.
(1) Quý nhân thường nói muộn: mình tra ra là ý bảo người giàu sang thường nói chuyện chậm rãi
(Nếu sai mọi người góp ý giúp mình nha)
“Cũng không phải là không có cách giải quyết.”
Trì Diễm bị bắt buộc phải một bộ quần áo không thoải mái tí nào —— như thể là tầng tầng lớp lớp nilon quấn quanh người cậu vậy, sờ lên cảm giác mát và trơn.
Nhưng điều mà cậu không biết chính là, nếu nhìn kỹ thì đây là một quần áo xuyên thấu.
Trong tay cậu cầm một chiếc mặt nạ nữa mặt, cậu tự hỏi là bọn họ hôm nay tổ chức lễ hội hóa trang à?
Thích Thủ Lân đánh giá cậu từ trên xuống dưới, không nói gì.
Bên trong thang máy đang dần dần đi lên, Thích Thủ Lân đeo mặt nạ vào.
Mệnh lệnh của hắn vang lên trong thang máy.
“Không được nói chuyện.”
“Không được cử động.”
“Không cần sợ.”
“Chỉ đi theo tôi.”
“Chỉ nhìn tôi.”
“Chỉ nghe theo lệnh của tôi.”
Cửa thang máy được trang trí hoa lệ chầm chậm mở ra, bọn họ bước vào một cái “thế giới” khác.
Thế giới của sự dâm dục.
Trì Diễm làm việc ở Ô Kim nên cũng có thể xem là “từng chứng kiến” qua mấy việc dâm loạn cả rồi.
Nhưng cậu không biết rằng trên thế giới còn có nơi có thể giải tỏa dục vọng trắng trợn mà không thô tục như vậy, tàn bạo nhưng rất hút hồn.
Xung quanh có những vị khách ăn mặc sang trọng, quần áo của bọn họ rất lộng lẫy, uống rượu và nói chuyện với nhau rất lịch sự.
Tuy nhiên ở bên cạnh bọn họ, ở dưới chân họ, là những “nô lệ” đang quỳ hoặc đang nằm, ăn mặc hở hang hoặc trần như nhộng, còn có người mang vòng cổ, khóa miệng, nhũ hoàn……!những thứ này dùng để làm đẹp cho “nô lệ”.
Trì Diễm toàn thân căng thẳng, không khỏi nhích đến gần Thích Thủ Lân.
Một người phục vụ dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, đó là gian phòng độc quyền được bao quanh bởi những chiếc sofa đơn tạo thành vòng tròn, đã có người ngồi đó rồi.
Thích Thủ Lân bước vào “vòng tròn”, tất cả mọi người đều đứng dậy.
“Chào mừng ngài đến Bạc Phỉ Lệ, L tiên sinh,” dẫn đầu là một nam alpha bắt tay với cùng Thích Thủ Lân, còn vỗ nhẹ cánh tay hắn như rất thân quen.
“Mong rằng ngài sẽ có những trải nghiệm tốt nhất.”
Trì Diễm theo thói quen mà dự định đứng phía sau ghế, sau đó cậu nghe thấy Thích Thủ Lân ho nhẹ một cái, lập tức cậu nhận ra tất cả các “nô lệ” ở đây hoặc là nằm trong ngực của chủ nhân, hoặc là quỳ gối bên chân của chủ nhân, hoặc là làm đêm chân cho chủ nhân.
Nói tóm lại là không có người đứng cả.
Trì Diễm lập tức tiến đến một bước quỳ xuống bên cạnh tay vịn của Thích Thủ Lân.
Tuy rằng quá trình phản ứng rất ngắn, cậu cũng đã cố hết sức che giấu việc cậu không quen với quy tắc chủ-nô, nhưng trên thảm mềm vẫn phát ra “bộp” một tiếng.
Dường như có tiếng cười khẽ ở bên cạnh.
Vẫn là nam alpha lúc nãy, hắn như chủ nhân của bữa tiệc mà kiểm soát tình hình.
“Đây là lần đầu L tiên sinh đến với bạc phỉ lệ, sau này cũng rất có thể sẽ trở thành một thành viên với chúng ta trong tương lai.
Mọi người có thể nhiệt tình thể hiện để L tiên sinh được mở mang tầm mắt.”
Vừa dứt lời, có một nữ alpha đứng lên, cho dù đã che đi nửa mặt cũng có thể cảm nhận được dung mạo xinh đẹp cùng khí chất bức người của cô, làn môi đỏ khẽ mở.
“Nếu đã như vậy thì tôi đây đúng lúc vừa mới thuần dưỡng một “bé mèo con”.”
Cô hạ tay xuống, có một thiếu niên tóc vàng với đôi mắt khác màu từ sau váy cô bò đến làm nũng như một “bé mèo” thật sự, thân mật mà cọ cọ tay cô.
“Chỉ là gần đây tính tình thất thường, có chút không ngoan, cần phải dạy dỗ thêm chút nữa.” cô gật đầu nhẹ với Thích Thủ Lân xem như chào hỏi.
“Nguyện giúp ngài vui vẻ, xấu hổ rồi.”
Trì Diễm không biết rằng còn có người có thể đạt được khoái cảm từ đòn roi.
Nữ alpha cầm lấy roi da quất lên người của thiếu niên omega, như thể là đang vẩy mực múa bút mà vẽ ra một bức tranh mỹ lệ cho mọi người chiêm ngưỡng.
Tiếng thở dốc, nức nở, tiếng khóc của thiếu niên đóng vai trò như nhạc đệm điểm tổ cho màn trình diễn.
Trên người thiếu niên xuất hiện những “vệt mực đậm”, cũng có “khoảng trắng”, đầu v* bị đánh trở nên đỏ rực mỹ lệ, run rẩy dựng đứng giữa bầu ngực trắng hồng.
Giữa hai chân cậu nhỏ xuống từng dòng tinh dịch.
Chủ nhân của cậu ta dường như cũng trở nên hưng phấn vì cảnh tượng dâm dục này, liền “kết thúc” màn trình diễn bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Trì Diễm cảm thấy hai má đỏ bừng, nhưng trong lòng cậu cũng không cảm thấy khó chíu, cậu từ từ cúi đầu xuống mà lén hít một hơi thật sâu.
Lúc này có một ly nước xuất hiện trước mặt cậu, cậu vô thức cầm lấy nhưng lại bị đặt đến bên môi một cách kiên quyết.
Cậu ngước nhìn lên vừa đúng lúc Thích Thủ Lân cũng đang nhìn xuống cậu.
Cậu chỉ có thể mở miệng màuống ly nước trong tay của Thích Thủ Lân.
Vì uống quá vội nên có một ít nước chảy ra bên khóe miệng, nhỏ xuống cằm.
Thích Thủ Lân giúp cậu lau đi, ngón tay di chuyển từ yết hầu rồi chạm đến cằm cậu, rất chậm rãi và nhẹ nhàng, hắn còn dùng lòng bàn tay lau đi lau lại vài lần.
Trì Diễm gần như nín thở, toàn thân chỉ cảm nhận được ở những nơi mà Thích Thủ chạm vào.
Nhìn thấy cảnh này, chủ trì alpha cười nói: “L tiên sinh đối với “thú cưng ” của mình thật sự rất quan tâm ha.”
Nói rồi gã ta tiện tay đổ nước trong ly xuống bên cạnh tay vịn, “nô lệ” của gã ngửa đầu, nhận lấy một ít cơn mưa ngọt ngào từ chủ nhân.
Thích Thủ Lân đặt ly nước xuống, nhưng không buông tay ra, đầu tiên là đè lên vai phải, sau đó từ từ di chuyển lên trên cổ, ngón tay cái vuốt ve lấy cằm cậu.
Trì Diễm nương theo lực tay của Thích Thủ Lân, nghiên đầu dựa vào đùi của hắn.
Thực tế, Trì Diễm chỉ muốn giả vờ dựa vào quần tây của Thích Thủ Lân, như thế này là đủ lắm rồi.
Nhưng mà lực tay của Thích Thủ Lân không giảm đi, làm cậu thật sự tựa vào chân hắn.
Trọng tâm của Trì Diễm lần này không ổn định, một tay vô thức nắm lấy ống quần của Thích Thủ Lân, tay còn lại đỡ chân hắn.
Nhìn qua dáng vẻ của cậu tựa như đang dựa dẫm vào hắn vậy.
Thích Thủ Lân dường như có chút thỏa mãn, giọng nói cũng tràn đầy sung sướng, trả lời: “So với các vị đây thì có chút kém cạnh, có điều……!tôi cảm thấy rất vừa ý.”
“Ngài nói đùa, nếu là người có thể đi theo bên cạnh ngài, chắc hẳn là có điểm đặc biệt gì đó đi? Sao không cho mọi người mở mang tầm mắt một tí đi.” Có người đề nghị nói.
Ngón tay Thích Thủ Lân đang vuốt ve cậu dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục xoa xoa như cũ.
“Mọi người đều nhiệt tình như vậy, tôi sao có thể từ chối được chứ……”
Tim Trì Diễm như bị hắn bóp một cái thật mạnh.
“Do mới đến, tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm và kỷ xão như mọi người, nếu ra tay sợ sẽ làm mất nhã hứng của mọi người.” Cậu nghe thấy giọng của Thích Thủ Lân ở trên truyền đến, “Vậy……!mong mọi người thứ lỗi.”
“Cậu nhớ rằng đúng nhúc nhích.” Thích Thủ Lân nhìn vào mắt của Trì Diễm, dặn dò trước khi cậu được đua xuống tắm rửa sạch sẽ
“Tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Trì Diễm được người khác phục vụ và tắm rửa sạch sẽ.
Đầu tiên tắm bằng nước ấm, cạo lông chân và lông nách.
Sau đó xông hơi, tẩy tế bào chết, cuối cùng là tắm lại bằng nước lạnh.
Nằm trên một chiếc thuyền gỗ, bị bịt mắt bằng tơ lụa và bị bịt tai lại bằng nút cao su —— lúc này cậu chính là món đồ chơi, không cần thị giác và thính giác.
Cá hồi cung cấp sức mạnh, được đặt ở trong tim; cá cờ hỗ trợ tiêu hóa, được đặt trong bụng; sò biển cùng cá chép có thể tăng cường hoạt động tình dục, được đặt ở bộ phận sinh dục……!Thân hình gầy gò nhưng vẫn có chút cơ bắp của cậu do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên so với làn da ngăm đen trên tay và chân có chút trắng hơn, nhìn như “khóm trúc” mà người đầu bếp sắp thành.
Cuối cùng cậu được yêu cầu phải ngậm một bông hoa trúc được đông lạnh trong rượu, phải mất một lúc lâu mới tan ra, như là Tương phi đang khóc(1).
(1) Bản gốc là -đốm tre Tương Phi.
Theo truyền thuyết, những đốm tre là dấu vết co nước mắt của vị phi tần của vua Thuấn, được biết đến là hoàng hậu họ Tương khi biết tin ông qua đời (Nguồn: omgchinese)
Trì Diễm bị đẩy vào giữa mọi người.
Hắn chỉ có lờ mờ nghe thấy giọng ai đó đang nói chuyện, nhưng không thể biết họ đang nói gì và ai là người đang nói.
Dường như bọn họ đang thẩm định “món ăn” một lúc, rồi mới có người động đũa.
Có thứ gì đó lạnh băng chạm vào người cậu một chút rồi rời đi, chắc là thứ mà bọn họ dùng để gắp đồ ăn.
Cậu đến cả thở gấp cũng không được, ngay cả việc siết chặt tay lại chịu đựng cũng không thể, chỉ có thể dùng ngón trỏ nhéo lấy một bên đùi.
Một lúc lâu sau, thân thể sau khi tắm nước đá mới trở lại bình thường, thân nhiệt có chút cao.
Bơ dùng để trang trí được đặt ở ngực cậu bắt đầu tan chảy, và rồi có ai đó như thể phát hiện thấy kho báu.
đầu v* của Trì Diễm bị lõm vào —— là một đặc điểm cũng thường xảy ra ở người.
khe ngựcđược ẩn chứa bên trong, ngay cả quầng vú cũng không lớn lắm chỉ có màu nâu nhạt.
Đầu tiên là có người vê bơ chưa tan hết một vòng quanh ngực cậu, rồi sau đó lại dùng đầu đũa nhọn nhọn chọc vào khe ngực.
Trì Diễm run lên, nhưng mệnh lệnh của Thích Thủ Lân vang vọng trong tâm trí cậu: Nhớ kỹ đừng nhúc nhích.
Sau khi đâm nhiều lần mà khe ngực không chịu xuất đầu lộ diện, cuối cùng bị đối xử thô bạo —— bị cái nĩa được cắm vào giữa, kéo căng ra hai bên, sau đó bị chiếc đũa khiêu khích, tàn nhẫn kẹp lấy, không cho phép nó trốn vào trong, chỉ có thể ở nơi này mà bị chơi đùa.
Nguyên tắc tối thượng của “đồ chơi” là quy phục hoàn toàn, giải trí và vâng lời.
Chịu đựng cách cư xử ngỗ ngược và những lời khiêu khích dơ bẩn, chịu đựng sự sỉ nhục và chể giễu của kẻ bề tôi.
Thực tế, Trì Diễm không hề được huấn luyện đặc biết về thân thể, nên lúc này cậu không thể nào kiềm chế được hô hấp và run rấy.
Phản ứng ngây ngô này giống như khiến cho thực khách thưởng thức “món ăn” này rất thích thú.
Cậu mím chặt môi, cằm run run, rượu lạnh chảy ra từ môi đến khóe môi rồi lăn từ từ bên má.
Nếu không phải có bịt mắt thì thật ra nước mắt cũng giống như vậy.
Có thứ gì đó nóng ẩm liếm rượu bên khóe môi cậu, cắn lấy viên đá có chưa hoa trúc.
Trước đó chỉ dùng qua dụng cụ mà thôi, thế mà hiện tại “họ” lại dùng môi và lưỡi chạm vào cậu!
Trì Diễm sợ đến mức muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng đã bị viên đá chứa hoa trúc chặn lại.
Góc cạnh của hoa trúc cắt qua niêm mạc trong khoang miệng cậu, khiến cho cậu dần dần nếm được chút máu..
Nhưng mà cậu không thể trốn thoát được.
Người nọ hôn cậu vài cái, truyền cho cậu một chút dưỡng khí để sống lại khi cậu tưởng chừng mình sắp chết ngạt, rồi sau đó lại hôn sâu cậu, cho dù đầu lưỡi của cậu có cố gắng chạy trốn như thế nào thì đều giống như là cậu đang hùa theo hắn vậy.
Hoa trong viên đá nở rộ trong miệng cậu, lấp lánh dưới ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ trong mắt mọi người..
Đầu lưỡi của hai người quấn lấy hoa trúc mà dây dưa, cuối cùng đem nó hòa vào rượu.
Đầu lưỡi trực tiếp chạm vào nhau một cách đầy thô bạo và dâm dục, không một thứ gì có bất cứ thứ gì ngăn cách.
Lúc được đẩy về, Trì Diễm nằm trên thuyền gỗ một lúc rồi mới ngồi dậy.
Máy móc đi đến tắm dưới vòi sen, rửa sạch lớp bơ dinh dính, nước sốt hải sản và rượu được rưới lên người……!Mạnh mẽ rửa sạch.
Trì Diễm cuối đầu, tùy tiện để dòng nước xối mạnh vào lưng cậu, nước mắt trò ra che dấu dưới làn nước.
Bị đối xử như vậy……!cậu thế mà……!lại cương.
Đúng vậy……!Không nhúc nhích thì sẽ không chịu tổn thương.
Nhưng mà tim của cậu đã cậu đã hằn đầy vết thương.
*
Lời tác giả:
Vẫy mà không phải xe, bất ngờ không, ngạc nhiên không?!
Thật muốn lúc lái xe dùng cái gì ngạnh ( xing pi) a? Gãi đầu.