Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 1


Bạn đang đọc Hòn Đá Cứng Cỏi – Chương 1


“Alo, là tôi đây, đi lên đi.” Văn Yển treo điện thoại, quay đầu lại cười thật tươi, nghiêng người ngồi ở trên tay vịn của ghế sô pha mà nhìn về phía người đàn ông đang đưa lưng về phía mình uống nước kia, liếm liếm môi dưới —— Thật đáng tiếc, đêm nay cũng không đủ thỏa mãn.
Dường như không một ai có thể thờ ơ khi đối diện với gương mặt của Văn Yển, chưa kể đến cậu còn là một omega ở trên giường có vô số thủ đoạn mất hồn.

Thế nhưng người kim chủ mới này đây lại chưa bao giờ vì gã mà say đắm.

Một người tuổi trẻ khỏe mạnh, huyết khí phương cương(1) alpha thế nhưng mỗi lần lên giường đều không làm quá hai lần, ngược lại là hắn lại cảm thấy hứng thú chính cao khi lại không thể không nhắc tới quần chạy lấy người —— không sai, vị kim chủ này không thích có người nằm ở bên cạnh hắn đến sáng hôm sau.

Đến mức hiện tại đã qua 12 giờ đêm, gã vẫn phải từ trên giường bò dậy bỏ chạy lấy người! Văn Yển trong lòng chửi thầm, trên mặt lại mỉm cười, da thịt sinh ý cũng là có chức nghiệp tu dưỡng.
(1) Huyết khí phương cương: tuổi trẻ mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai (nguồn: leosansutu.wordpress)
Có tiếng chuông cửa vang lên, Văn Yển đi ra mở cửa.

Là trợ lý Tiểu Thạch của gã đang đứng bên ngoài đầu.


“Vào trong lấy đồ đi.” Nói là trợ lý của Văn Yển, nhưng thực tế còn phải kiêm luôn những công việc khác như là tài xế, tạp vụ, người hầu xách đồ.
“Kính chào Thích tổng……” Giọng của Tiểu Thạch nhỏ như tiếng muỗi vo ve khi cùng mà cùng kim chủ đại nhân chào hỏi, cũng không dám ở lâu, liền tiến đến xách mười mấy cái túi lớn lớn, nhỏ nhỏ ở huyền quan rồi lui ra ngoài cửa chờ.

Kim chủ đại nhân rốt cuộc cũng biểu hiện như muốn tiễn khách mà đi đến huyền quan.

“Vậy……!tôi xin phép ra về, thưa Thích tổng.

Chúc ngài một đêm vui vẻ.” Có omega tin tức tố dày đặc vờn quanh bên người, Văn Yển nhẹ giọng nói mang theo ý đồ dụ dỗ, đột nhiên nhón mũi chân —— nhưng ý định lén lút thân mật đã thất bại.

Kim chủ hơi hơi nghiêng đầu, nụ hôn này liền rơi xuống bên má.
Văn Yển đem ghế phụ đẩy ra sau, co chân, ăn quả quýt mà Tiểu Thạch mới vừa cho lột cho gã.

Kết thúc “công tác” gã cũng không cần giả bộ nữa, sung sướng biết bao nhiêu chứ.
“Ngày mai cùng anh đi dạo phố đi.” “Không phải hôm nay anh đã mua rất nhiều đồ rồi sao?” “Mua rồi thì không thể đi dạo à? Ngày mai anh được nghỉ ngơi.” “Em……!Ngày mai không được ạ.” “Có tiết ở trường à?” “Vâng.” “Chậc!” Văn Yển tức giận mà lau khô ngón tay, với lấy một gói thuốc lá ở xa xa.

“Cái kia! Không……” Tiểu Thạch định nhắc nhở cậu rằng trong điều lệ trong “hiệp ước” với Thích tổng là không được hút thuốc.
“Biết rồi! Anh chỉ ngửi mùi mà thôi!” Văn Yển yên lặng ngậm điếu thuốc mà hít hơi thật sau rồi ngửi, sau đó lại ngậm ở miệng, nhưng không hề bậc lửa.

Bên trong xe yên lặng một hồi.

“Em nói xem nói, Thích Thủ Lân có phải có bệnh hay không?”
“Hả?”

“Anh cũng ngủ với hắn không ít lần, thế mà hôn một cái cũng không được, ha?! Hắn đang giả bộ làm trinh tiết liệt nam(2) cái khỉ gì, là hắn chịch anh hay là anh chịch hắn vậy chứ?!”
(2) trinh tiết liệt nam (nữ): người kiên trinh, dám chết để giữ lòng trong sạch
“Ách……” Tiểu thạch dường như nghẹn một chút, cũng không nói gì.
“Làm như anh không có tí hấp dẫn nào vậy,” Văn Yển lại lấy điếu thuốc xuống đem đặt ở dưới mà hít sâu, “Lúc làm cũng vậy, chỉ dùng tư thế mà chính mình thích, dirty talk cũng không nói quá hai câu.

Làm anh tưởng bở khi lúc trước nghĩ rằng lại tìm được một người có mặt đẹp cu to như vậy!”
Tiểu Thạch im lặng mà lái xe, cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Văn Yển đổi tư thế ngồi cho thoải mái oa chân, gối đầu, nhìn tiểu thạch ở đối diện nghênh đón đèn xe trung chiếu sáng lên khuôn mặt ngăm đen, vành tai đã trở nên đỏ bừng.
“Tiểu Thạch em……!vẫn còn là xử nam à?” Văn Yển trêu chọc, đôi mắt sáng nhìn Tiểu Thạch từ trên xuống dưới —— cậu vẫn luôn mặc một thân tây trang không quá vừa vặn, phần lớn beta đều giống nhau như chiều cao trung bình nhưng rất gầy, y như là học sinh cao trung lén mặc tây trang của phụ huynh vậy.

Tóc cắt undercut (1), đôi mắt không lớn lắm, tròng mắt đen tuyền, xương gò má hơi hóp vào, lộ ra chút cảm giác bất lương.
(1) nguyên văn câu này là: Tóc chỉ cạo đến còn lại chút thanh tra.

(mình tra ra undercut không biết đúng không.


Nếu không đúng các bạn góp ý giúp mình nha.

Cảm ơn ạ.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ!)
Cũng tiếc thay cho dáng vẻ này của cậu, nếu không đi sau gã thì chắc cũng thu nhận vài tên đồ đệ rồi.
“Anh Văn Yển muốn đi Ô Kim hay là trực tiếp về nhà?” Tiểu Thạch lảng tránh vấn đề đáng xấu hổ khi nãy.

“Đi Ô Kim đi……” Văn Yển buông tha cho cậu, đem này khối “Cục đá” bức khẩn, ngoại trừ im lặng cùng với trả lời mấy câu như “Vâng”, “Dạ” thì cũng chả có gì thú vị cả, “Với anh mà nói, ban đêm còn lâu lắm mới kết thúc.”
“Anh Văn Yển, anh phải nên nhớ đến……”
“Biết rồi—— nói mãi—— ——” Văn Yển kéo dài giọng nói đầy lười biếng mà trả lời “Anh sẽ không làm loạn, lúc còn trong thời gian hiệp ước, anh sẽ tuân thủ ước định.”
Kẻ mà ngày thường ngây thờ đang dần dần trở nên dễ thương hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.