Đọc truyện Hồn của ba tôi bám theo anh chàng học thần cao lãnh – Chương 7:
Lâm Sơ Tuệ nhìn Tiêu Diễn đang đến gần, khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tiêu Diễn đi vào phòng học, lấy quyển bài tập ngữ văn từ trong hộc bàn của mình ra rồi quơ quơ trước mặt: “Bài tập, quên mang về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả đám nghe thế, lập tức đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa đã cho rằng ba của Lâm Sơ Tuệ… hiển linh rồi ấy chứ!
Lâm Sơ Tuệ hơi thất vọng xẹp miệng, nghĩ thầm sao lần nào cậu ta cũng đều xuất hiện một cách trùng hợp đến vậy.
“Cậu không thể để sáng ngày mai đến rồi làm bổ sung sau được à, đêm rồi còn cố trở lại lấy làm gì.”
Tiêu Diễn cất vở bài tập vào balo, liếc cô một cái nói: “Có thể, nhưng tôi không thích.”
“Tại sao?”
“Người trong giới Học thần chưa từng bổ sung bài tập.”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Tuệ chắp tay sau lưng đi xung quanh cậu ta, tỉ mỉ đánh giá Tiêu Diễn từ trên xuống dưới, lại còn thử vươn người tới gần ngửi thử xem trên người cậu có mùi gì kỳ lạ không.
Chỉ có mùi nước giặt hương chanh mát mát.
“Trên người ba tôi có mùi thuốc lá, trên người cậu không có.”
“Tôi không hút thuốc.” Tiêu Diễn nghiêng người ra sau, tránh cái mũi đang dí sát đến ngửi ngửi người cậu hệt như cún con của Lâm Sơ Tuệ: “Cậu muốn nói gì?”
“Cô ấy muốn hỏi, có phải cậu cho linh hồn của ba cô ấy mượn xác hay không, sao lúc nào cậu cũng xuất hiện đúng lúc quá thể.” Lục Trì chỉ chỉ đồng hồ điện tử trên cổ tay mình: “Còn là xuất hiện trong vòng không quá mười giây nữa chứ.”
Ánh mắt của Tiêu Diễn nhàn nhạt lướt qua tờ giấy A3 nguệch ngoạc những dòng chữ xiêu vẹo và vài cây bút chì nằm lăn lóc trên bàn học, thoáng hồi tưởng đến chuyện bút tiên mà hôm nay nghe cả đám thì thầm to nhỏ với nhau, vì thế cũng đoán sơ được tình hình.
Cậu không nói gì thêm, khoác balo lên vai, xoay người rời đi.
…
Mấy người Lục Trì cũng chậm rãi thu dọn đồ trên bàn học, sau đó cùng nhau rời khỏi dãy phòng học.
Không ngờ vừa mới bước ra ngoài, lập tức có mấy bác bảo vệ từ đằng xa cầm đèn pin chiếu về phía bọn họ ——
“Mấy đứa học lớp nào? Giờ này còn ở trường làm gì? Tại sao còn chưa về nhà?”.
“Xong rồi xong rồi xong rồi!”
Lâm Sơ Tuệ và đám Lục Trì theo phản xạ vắt chân lên cổ bỏ chạy, cả đám chạy vào rừng cây nhỏ sau trường, chỗ đó có tường thấp, có thể leo ra ngoài được.
Hai học sinh xuất sắc như Hứa Gia Ninh và Tiêu Diễn đương nhiên chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ.
Lâm Sơ Tuệ cũng không rỗi hơi để đi giải thích, cô theo bản năng bắt lấy tay Tiêu Diễn, lôi kéo cậu ta, vội vàng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng tẩu thoát.
Lúc đầu Tiêu Diễn không định chạy, ở trong trường này, ngay cả giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cậu còn chủ động đến chào hỏi cậu.
Tiêu Diễn không thể ngờ, đêm hôm khuya khoắt cậu lại bị Lâm Sơ Tuệ lôi đi vì… bị bảo vệ rượt quanh trường.
Cậu ta có bao giờ nhếch nhác thế này đâu, vì thế Tiêu Diễn trầm giọng nói: “Buông tôi ra.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc mài xinh đẹp, trắng bóc, lãnh đạm của Tiêu Diễn, hơi mất tự nhiên đỏ mặt đáp: “Nhìn là biết cậu là đồ mọt sách chỉ biết chúi đầu vào học. Ít ra ngoài tập thể dục, rèn luyện thân thể lắm đúng không?”
Cậu ta chống lên đầu gối, cúi đầu hít thở sâu, cố gắng ổn định lại nhịp thở, mới lạnh nhạt lên tiếng: “Các cậu đi đi, tôi không muốn trốn.”
Lâm Sơ Tuệ nắm chặt tay cậu ta, hùng hổ tuyên bố: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ lại đồng đội của mình đâu, chết chùm còn hơn sống cọc!”
“Thật sự không cần.” Tiêu Diễn dùng sức đẩy cô ra: “Chỉ cần cậu cách tôi xa chút, chắc chắn tôi sẽ không bị bắt.”
Lâm Sơ Tuệ lập tức giật giật khóe môi: “Nhất khối thì giỏi lắm à?”
*
Hứa Gia Ninh và Tiêu Diễn cùng có chung suy nghĩ, cậu ta chạy được vài bước, thấy cứ chạy như thế này thật sự quá mất phong độ, vì thế dứt khoát dừng lại, gắt: “Chạy gì mà chạy, nói rõ không phải là được sao.”
Bọn họ cũng có phải ăn cắp, ăn trộm đâu, cũng không làm chuyện xấu gì cả, bỏ chạy khác gì nói bản thân có tật giật mình, chưa đánh đã khai.
Bảo vệ đã đuổi kịp bọn họ, Hứa Gia Ninh đứng sửa sang lại cổ áo của mình, cậu ta hất cằm lên, vô cùng có phong thái của học sinh xuất sắc nói: “Cháu học lớp 12B, tên là Hứa Gia…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, bảo vệ đã sấn tới kéo cổ áo vừa được sửa ngay ngắn của Hứa Gia Ninh, vỗ mạnh đầu cậu ta không hề khách sáo mắng: “Nhãi con! Chạy đi đâu cho thoát?! Chạy nữa đi tôi xem nào!”.
Nói xong, bảo vệ dùng tư thế áp giải phạm nhân, ép cậu ta đi về phòng bảo vệ.
“Buông ra, đừng chạm vào cháu! Cháu tự đi được.”
“Đám nhóc con tụi bây, đứa nào đứa nấy như con mực vậy, nghiêm túc một chút đi”.
Hứa Gia Ninh từ trước tới nay chưa từng bị “đối xử” kiểu này, cậu ta giận tím cả mặt.
Lục Điềm Bạch thấy crush bị bắt, hoảng hốt chạy vòng lại với mục đích muốn bảo vệ người thương, sau đó cũng bị “sa lưới” theo.
Lâm Sơ Tuệ thấy “cô ngốc ngọt ngào ngây ngốc ngu ngơ” nhà mình bị bắt, muốn quay trở lại cứu người.
Lục Trì giữ chặt cô lại: “Mặc kệ nó đi, không sao đâu, tuyệt chiêu nước mắt cá sấu của con nhóc lợi hại lắm. Khóc một lúc là bảo vệ sẽ mềm lòng thôi; team ta đã hy sinh hai mạng rồi, không thể hy sinh thêm đồng đội nữa!”
Lâm Sơ Tuệ: …
Có phải anh ruột không vậy.
Lục Điềm Bạch thấy Lục Trì máu lạnh vô tình như thế, tức giận la lên: “Anh hai, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không bán đứng anh đâu, cũng tuyệt đối sẽ không khai với bọn họ Lục Trì và Chương Thừa Vũ lớp 12B đi cùng em đêm nay! Cũng sẽ không khai mã học sinh của hai người là 103520056 và 103520063 cho bọn họ nghe đâu! Mọi người chạy mau đi!”.
Lục Trì: …
Chương Thừa Vũ: …
Hai người đồng loạt ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Sơ Tuệ – người duy nhất không bị trúng đạn, Lâm Sơ Tuệ nhún vai: “Nhìn gì mà nhìn, cô gái ngọt ngào ngây ngốc ngu ngơ là chị em tốt của tôi đó.”
Cả đám bị đưa tới phòng bảo vệ, đứng ở hành lang ủ rũ cụp đuôi như đám cún con.
Bảo vệ gọi điện cho thầy Tần chủ nhiệm lớp, thông báo toàn bộ tên và mã học sinh của đám nhóc cho ông.
Hứa Gia Ninh kích động nói: “Các chú… các chú làm như thế là đang xâm phạm nhân quyền đó! Chúng cháu không ăn cắp cũng không làm chuyện gì xấu cả, đâu đến nỗi phải gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp mà!”
Bảo vệ vung vung cây gậy cảnh sát: “Nghiêm túc cho tôi!”
Hứa Gia Ninh bị đe dọa, lập tức ngậm miệng lại, tức tối làu bàu vài câu tiếng Anh.
Lâm Sơ Tuệ hạ giọng nói với Tiêu Diễn: “Nhìn là biết là kiểu học sinh ngoan chưa từng bị nền giáo dục của Trung Quốc vả mặt bao giờ.”
Tiêu Diễn: “Tôi thấy cậu ta nói cũng không sai mà, tôi vốn chỉ định về lớp lấy vở bài tập, giải thích rõ ràng là được rồi.”
Lâm Sơ Tuệ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
Suýt nữa thì quên, người anh em bên cạnh này cũng là đại biểu trong đám học sinh ngoan.
“Thật ra thì lúc nãy cậu có thể chạy đi mà.” Lâm Sơ Tuệ bất đắc dĩ nói: “Thật sự không nhất thiết phải cùng bọn tôi sa lưới rồi chịu phạt đâu.”
Tiêu Diễn liếc mắt nhìn cô, sau đó lặp lại lời cô vừa nói ban nãy: “Chết chùm còn hơn sống cọc.”
Lâm Sơ Tuệ muốn khóc quá, cô có cảm giác như Tiêu Diễn đang muốn trả thù mình vậy.
Nếu cậu mà đi, cô cũng chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng do cậu ta ở lại…mà biết chừng phạt càng nặng hơn!
Đúng như dự đoán, trong điện thoại, bảo vệ đang vô cùng tức giận nói chuyện với thầy Tần chủ nhiệm lớp: “Chuyện này rất nghiêm trọng, cả đám có cả con trai con gái, vừa nhìn là biết lén lút yêu đương! Thầy Tần, thầy nhất định phải xử lý nghiêm chuyện này làm gương cho các học sinh khác!”
Lục Trì ngoảnh đầu lại cười, nhìn Tiêu Diễn trêu chọc: “Tôi với con bé ngố là anh em sinh đôi khác trứng hàng thật giá thật, Hứa Gia Ninh là anh kế của Lâm Sơ Tuệ, Chương Thừa Vũ thì… xấu như chó. Vậy thì học thần đoán xem, lão Tần sẽ hiểu lầm ai với ai là một cặp nào?”
Tiêu Diễn nhìn Lâm Sơ Tuệ trước mặt mình như sắp ngất xỉu đến nơi, thản nhiên đáp: “Tôi không quan tâm lắm.”
Lâm Sơ Tuệ mệt mỏi day day ấn đường: “Nhưng tôi để ý!”
…
Lão Tần cho rằng, ông từng là một giáo viên cao cấp khi còn ở Quốc Trọng, lớp do ông dẫn dắt luôn có một bầu không khí hăng hái, cầu tiến, không thể nào xảy ra chuyện yêu đương trắng trợn chẳng kiêng nể ai như thế này được.
Vì thế, khi nhận được điện thoại của phòng bảo vệ, ông tức muốn xỉu tại chỗ.
Ngày hôm sau, trong văn phòng, thầy Tần nghiêm mặt mắng mỏ Lâm Sơ Tuệ một hồi lâu.
Lâm Sơ Tuệ cúi đầu, mũi chân vẽ vẽ vòng tròn trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng chán đời.
Mắng xong, ông ấy vỗ bả vai Tiêu Diễn, vô cùng chân thành nói: “Tiêu Diễn à, về phần trò, thầy cực kỳ yên tâm, tin tưởng, thầy chắc chắn là Lâm Sơ Tuệ gây ảnh hưởng không tốt đến trò!”
“Thầy Tần, thầy thiên vị quá đó.” Lâm Sơ Tuệ cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, không cam lòng đáp trả: “Thầy từng tuyên bố trước cả lớp, nguyên tắc quản lý của thầy là đối xử công bằng, không phân biệt giai cấp cơ mà!”
“Điểm thi lần trước của trò chỉ bằng số lẻ của Tiêu Diễn thôi đó, còn dám nói chuyện đối xử công bằng với thầy à! Học sinh giỏi như thế này ngồi cạnh trò sẽ hư thân mất thôi!”
“Em có dạy hư cậu ta đâu.”
“Xem ra trò hoàn toàn không biết mình sai ở đâu nhỉ?” Thầy Trần thở phì phò nắm lấy lỗ tai của Lâm Sơ Tuệ, lên tiếng khiển trách: “Cả ngày chỉ biết lông bông với đám con trai, cũng không biết học hành cho đàng hoàng vào, trò nhìn lại mình xem, nhí nha nhí nhố, không có ai dạy trò đúng không. Có đứa con gái như trò gia đình không thấy xấu hổ hả?”
“Đúng, em không có ai dạy đó!” Lâm Sơ Tuệ vùng vẫy thoát khỏi tay thầy ấy, cô xoa xoa lỗ tai, nổi giận cãi lại: “Không những không biết nhục nhã mà còn quyến rũ học thần nhất khối nữa kìa, giờ làm cậu ấy sa đọa luôn rồi, nếu thầy nhìn em không vừa mắt thì thầy đuổi em ra khỏi lớp này luôn đi”
“Đúng là đàn gảy tai trâu, đừng có nghĩ rằng tôi không dám đuổi trò!”
Tiêu Diễn nghiêng đầu, cậu thấy mắt Lâm Sơ Tuệ đỏ cả lên, nhưng cô lại cố nén nước mắt, trong ánh mắt quật cường hiện lên sự oan uổng và không cam lòng.
Cảm giác bị người khác hiểu lầm, cậu hoàn toàn thấu hiểu được.
Tiêu Diễn nhìn phía dưới thanh tiến độ của mình vẫn trong tình trạng 0%, cậu lên tiếng: “Thầy Tần, em không có bị quyến rũ gì cả.”
Lão Tần xua xua tay: “Tiêu Diễn, trò không cần phải nói thêm cái gì nữa, thầy biết mà.”
Tiêu Diễn chắn ở trước mặt Lâm Sơ Tuệ, tăng thêm giọng điệu, nói: “Không nói đến việc yêu sớm hay không yêu sớm, nhưng thầy dựa vào thành tích để đưa ra đánh giá như thế, có phải quá độc đoán rồi không?”
Lâm Sơ Tuệ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Tiêu Diễn.
Không ngờ vào thời khắc quan trọng như thế này, cậu ấy hoàn toàn có thể rũ bỏ tất cả, một mình thoát nạn, nhưng Tiêu Diễn lại bằng lòng đứng ra che chắn cho cô.
Thầy Tần hơi giận: “Tiêu Diễn, trò muốn chịu phạt với Lâm Sơ Tuệ đúng không.”
“Em chỉ muốn giải thích rõ cho thầy biết, Lâm Sơ Tuệ không có quyến rũ gì em hết.” Nói xong, cậu lại liếc cô: “Với lại, cậu ấy cũng không xinh.”
Lâm Sơ Tuệ: …
Cô đang cảm động rơm rớm nước mắt luôn đây này, nhưng ngay lập tức nước mắt đã chảy ngược vào trong.
Lão Tần ấy vậy mà lại bị thuyết phục bởi cái lý do đó, ông lại thắc mắc: “Thế tại sao trễ vậy rồi mà các trò vẫn ở lại lớp làm gì.”
“Em chỉ cậu ấy làm bài tập.”
Lão Tần nhìn Tiêu Diễn bằng ánh mắt vô cùng nghi ngờ: “Trò kèm Lâm Sơ Tuệ làm bài tập trong phòng học?”
Lâm Sơ Tuệ biết camera giám sát trong phòng học chỉ là đồ trang trí cho có, nó đã hư nhiều năm lắm rồi, vì thế ra vẻ hợp tình hợp lý mà biện hộ cho mình: “Học bài đương nhiên là ở phòng học rồi ạ, chẳng lẽ học trong phòng ngủ hả thầy?”
Tiêu Diễn liếc cô một cái, dùng ánh mắt lạnh âm độ, sắc lẹm như dao cảnh cáo cô tốt nhất ngậm miệng vào.
“Thế mấy đứa kia…” Lão Tần chỉ tay vào đám Lục Trì và Chương Thừa Vũ: “Mấy đứa nó thì giải thích thế nào đây.”
“Em có quen biết gì mấy bạn ấy đâu.” Tiêu Diễn nói dối không hề chớp mắt: “Chắc mấy bạn này đợi em chỉ bài cho Lâm Sơ Tuệ xong rồi bài tập của cậu ấy đấy.”
Lục Trì: …
Chương Thừa Vũ: …
Thằng này ngon, đến bảo vệ mà cũng chỉ bảo vệ một mình crush.
Thật ra thầy Tần cũng không tóm được bằng chứng yêu sớm gì cả, hơn nữa chuyện này học sinh nhất khối và nhì khối đều tham gia vào, vì không muốn gây ảnh hưởng đến danh dự của lớp, thầy Tần quyết định không thông báo cho phía trường học, mà tự đè chuyện xuống.
Ông mắng té tát cả đám một hồi lâu, phạt bọn họ làm vệ sinh một tuần, sau đó chuyện này xem như bỏ qua.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Tuệ gây chuyện mà không phải bị phạt.
Toàn bộ đều có hào quang của Tiêu Diễn che chở.
Giờ lên lớp, Tiêu Diễn bị Lâm Sơ Tuệ thỉnh thoảng nhìn với cặp mắt lạ lùng đầy ẩn ý, cậu bị nhìn mà nổi cả gai ốc, nhẫn nại bấm bút một cái: “Xin hỏi bạn cùng bàn, rốt cuộc là cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Sơ Tuệ khẽ thở dài: “Tôi đang suy nghĩ làm sao để từ chối tình cảm thầm lặng của cậu đối với tôi mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.”
Tiêu Diễn: …
Lâm Sơ Tuệ lấy một cái gương nhỏ ra rồi bắt đầu đánh giá khuôn mặt mình, cô nói với Tiêu Diễn: “Tôi vốn tưởng rằng cậu thích vẻ ngoài của tôi, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, tôi mới biết được, thứ hấp dẫn cậu… không phải ngoại hình, mà là tâm hồn của tôi.”
Tiêu Diễn siết chặt nắm đấm.
Lâm Sơ Tuệ lại buông tiếng thở dài, nhìn mình trong gương rồi tự thương thân trách phận, cô than thở: “Ôi! Sức quyến rũ chết người này!”
“Này, cậu không muốn nói gì sao?”
Tiêu Diễn nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên cậu nói: “Trong cơ thể tôi có một giọng nói, chúng tôi đang cùng nhau nói về chuyện của cậu.”
Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng hỏi: “Nói tôi… thế nào?”
“Khi xảy ra tình huống như thế này, thay vì nói nhiều, cứ thẳng thắn đánh cho cậu một trận là tự khắc ngoan ngay.”
“…”