Đọc truyện Hồn của ba tôi bám theo anh chàng học thần cao lãnh – Chương 58: Theo Đuổi
Buổi tối, Lâm Sơ Tuệ ngâm mình trong bồn nước nóng, nấu cháo điện thoại với chị em tốt Triệu Tư Nhân, nghe cô bạn điên cuồng văng tục: “Má nó.
Tớ không thể nhìn nổi nữa! Cái thứ… đàn ông mặc váy.
Tên &%^**!”
“Sao rồi?”
“Tên kia nhìn tuổi tác không lớn, nhưng thở ra câu nào chối câu ấy!”
Lâm Sơ Tuệ ngược lại cảm thấy cô bạn thân nhà mình ít ra còn có mắt nhìn người, bật cười hỏi: “Hắn ta nói câu gì mạo phạm Triệu tiểu thư của chúng ta à?”
“Thế thì không, nhưng mà cuộc gặp mặt hôm nay đúng là một lời khó nói hết.
Cả buổi tên đó chỉ say mê ngồi khoác lác bản thân lợi hại ra sao.
Nghe ý tứ hắn cứ như tớ gặp được hắn là nhặt được bảo bối ấy!”
“Càng không có thì càng muốn thể hiện.”
“Không sai! Đúng là thế đấy! Thực chất tên này chắc chắn rất tự ti.”
Triệu Tư Nhân than thở hồi lâu mới chịu cúp điện thoại.
Lâm Sơ Tuệ ngồi trong bồn tắm, nhiệt độ nước đã lạnh đi nhiều.
Cô đột nhiên nhớ đến Tiêu Diễn.
Chàng thiếu niên kiệt ngạo, không nhiễm bụi trần, mây trôi trên cả mây trôi, khiến người khác có cảm giác mãi mãi không thể chạm đến, vậy mà đã từng có lúc tự ti như vậy.
Lâm Sơ Tuệ đương nhiên không dễ dàng tin tưởng lời nói của anh, người đàn ông này, tâm tư thâm trầm, giảo hoạt, rất biết nắm bắt lòng người, trước kia cô đã từng được thỉnh giáo qua.
Thuở thiếu thời, anh ta có thể dễ như trở khiến cô rung động, cũng dễ dàng làm cô hồi tâm chuyển ý.
Vết thương ngày đó làm cho Lâm Sơ Tuệ mỗi lần tiếp xúc với anh đều bảo trì 100% cảnh giác.
Lâm Sơ Tuệ ra khỏi bồn tắm, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, nằm trên giường lớn, lăn lộn vài vòng chuẩn bị đi ngủ.
Mặc dù trong công việc Lâm Sơ Tuệ luôn giữ thái độ lạnh lùng, thành thục, cứng rắn, nhưng trong sinh hoạt thường ngày cô vẫn giữ thói quen sinh hoạt như thời thiếu nữ, phòng ngủ, quần áo đồ dùng đều sử dụng mấy thứ bông bông mềm mại, màu sắc dễ thương.
Tại thời điểm cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại đột ngột vang lên.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là lại có việc đột xuất rồi, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất, Lâm Sơ Tuệ nhanh chóng cầm điện thoại.
Là Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn không đổi số di động, Lâm Sơ Tuệ mặc dù hủy kết bạn, block Tiêu Diễn trên mạng xã hội, nhưng không nỡ xóa số di động của cậu.
Cậu ta chưa từng liên lạc với cô.
Lâm Sơ Tuệ thoáng chần chờ, muốn cúp điện thoại, nhưng lại lo sợ lỡ như thực sự có chuyện gì xảy ra.
Đặc nhiệm Lâm đường đường là át chủ bài của sở cảnh sát vậy mà điện thoại của bạn trai cũ cũng không dám bắt, thật sự mất hết mặt mũi.
Cô nhận điện, bất mãn nói: “Tổng giám đốc Tiêu, hiện tại đã là nửa đêm rồi.”
Đầu dây bên kia, giọng nói Tiêu Diễn có chút mơ hồ, tựa như đã chếch choáng say.
“Anh lạc đường rồi.”
“Nếu anh lạc đường có thể gọi điện cho sở cảnh sát nhờ hỗ trợ, chứ không phải gọi cho bạn gái cũ.”
“Hiện tại anh đang gọi điện báo cảnh sát đây.”
“Hôm nay tôi không phải ca trực ban của tôi, anh…”
“Bé Ngoan…” Tiêu Diễn khẩn cầu nói: “Vợ anh lái xe sinh con, vì quá vội nên thả anh giữa đường.”
“Tổng giám đốc Tiêu đúng là biết nói đùa.”
“Thật mà, anh hơi sợ.” Giọng điệu Tiêu Diễn mang theo chút trẻ con, tủi thân đáp: “Có mấy tên lưu manh cứ một mực đi theo anh nãy giờ.
Chắn chắn bọn họ nhìn trúng dây xích vàng anh đeo trên người, muốn cướp.
Anh thật sự đang gặp nguy hiểm.”
Lâm Sơ Tuệ: …
“Bé Ngoan, có thể tới đưa anh về được không?”
Mặc dù biết rõ người này lại chơi chiêu khổ nhục kế, nói bậy nói bạ, Lâm Sơ Tuệ vẫn hỏi địa chỉ, sau đó mặc áo khoác, lái thẳng xe tới.
Tiêu Diễn vốn phải ở Lam Khê ăn cơm không hiểu nghĩ gì lại chạy đến tận quán bar trên con phố ăn chơi nổi tiếng Bắc Thành uống rượu.
Khu vực này quả thật có chút hỗn tạp, đặc biệt không thiếu mấy tên lưu manh, đầu trộm đuôi cướp.
Mặc dù gần đây tình hình trị an không tệ, nhưng vẫn thi thoảng xảy ra các vụ việc gây gổ giữa những người say rượu.
Lâm Sơ Tuệ nhặt được Tiêu Diễn trước cổng một quán bar, anh ngồi chễm chệ trên một bức tường gạch, quần áo xộc xệch ống thấp ống cao, trong tay cầm theo một chai rượu.
Hai cúc áo bên trên đã tháo ra, để lộ xương quai xanh tinh tế, thần sắc biếng nhác, dáng vẻ phong lưu, tùy tiện cười lên cũng đủ câu hồn đoạt phách người đối diện.
“Bé Ngoan.”
Lâm Sơ Tuệ phòng bị nhìn bốn phía: “Kẻ theo dõi anh đâu?”
“Bọn chúng kia.” Tiêu Diễn chỉ vào mấy con mèo lang thang trên đường, đang chăm chú nhìn hai người: “Đám đó cứ một mực đi theo anh.
Thật là hung dữ.
Anh sợ.”
“…”
Lâm Sơ Tuệ hơi giận nói: “Tổng giám đốc Tiêu chơi đùa người khác thấy vui lắm sao?”
“Không đùa.
Anh thật sự sợ lắm.”
Lâm Sơ Tuệ biết trình độ trợn mắt nói phét của vị này người trần mắt thịt so không lại, miễn cưỡng hỏi: “Dây xích vàng của anh đâu?”
Tiêu Diễn kéo tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn, bên trên là một chiếc dây chun buộc tóc màu đen đã cũ.
“Đây là dây xích vàng của anh.”
“Cái này là dây buộc tóc.”
Tiêu Diễn gỡ chiếc dây ra, nhẹ nhàng vuốt ve trong tay: “Đây là thứ đáng giá nhất trên người anh.”
Lâm Sơ Tuệ không muốn ông nói gà, bà nói vịt với anh nữa, thở dài nói: “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm.
Nhưng tửu lượng của anh không tốt.
Em dìu anh xuống được không?”
“Tự mình trèo xuống.”
“Anh sợ độ cao.”
“Vậy sao anh còn trèo cao như thế làm gì.”
“Leo cao một chút có thể nhìn ra xa hơn.”
Lâm Sơ Tuệ đi đến bên cạnh anh, tựa lưng vào vách tường, ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn: “Học thần, đứng cao như thế, những năm này, anh thấy đã thấy được nhiều phong cảnh đẹp đẽ như nguyện ước chưa?”
“Rồi.” Tiêu Diễn khẽ cười chăm chú nhìn bầu trời đầy sao, nhàn nhạt đáp: “Đứng ở nơi cao phong cảnh rất đẹp, nhưng tất cả sự phồn hoa, đô hội ấy lại không thể lấp đầy khoảng trống trọng yếu nhất trong lòng anh.”
“Anh tâm tâm niệm niệm muốn trèo lên cao, ngắm nhìn phong cảnh thế gian, ném phần trọng yếu kia ở giữa đường, không chịu mang theo.
Hiện giờ thưởng thức đủ phồn hoa, đô hội của cuộc đời, mới quay đầu muốn tìm lại cô ấy.
Tiêu Diễn à, trên thế giới này… nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Em không thể tha thứ cho anh sao?” Giọng anh mang theo khẩn cầu, da diết nhìn cô.
“Không thể.”
Lâm Sơ Tuệ nén đau lòng, xoay người định rời đi.
“Anh sợ độ cao, em rìu anh xuống đi.
Nếu em muốn đi, anh sẽ không ngăn cản.” Gió đêm hơi lạnh, Tiêu Diễn vươn tay, chờ cô bắt lấy.
Lâm Sơ Tuệ thở dài.
Với người đàn ông này, cô luôn mềm lòng, vĩnh viễn không nỡ…
Cô quay người nắm lấy tay anh, kéo anh nhảy xuống, không quên lẩm bẩm: “Anh cứ tiếp tục giả vờ đi.”
Anh nào có yếu ớt như thế, người này ngày trước lợi dụng cô còn ngây ngô, chưa hiểu chuyện, hết lần này đến lần khác giả bộ đáng thương trước mặt cô.
Tiêu Diễn vững vàng tiếp đất, nhưng không chịu buông cô ra, dùng sức ôm cô vào trong ngực, ấn lên tường, rồi nhanh như cắt tiến sát lại, hôn xuống.
Lâm Sơ Tuệ thoáng giật mình, nghiêng mặt tránh né, nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống xuống khóe môi.
Tiêu Diễn cũng chẳng thèm để ý, cuồng nhiệt hôn xuống, nụ hôn nóng bỏng mang theo dục niệm, cùng nỗi nhớ nhung không nói lên lời.
“Tiêu Diễn…”
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng toàn thân đã mềm nhũn như bùn nhão, hai tay chống trước ngực anh không còn chút sức.
Thật sự anh có uống rượu, trên người mang theo hương rượu mạnh nhàn nhạt, hòa cùng mùi hương thanh lãnh quen thuộc, khiến tim cô thoáng run lên.
Lâm Sơ Tuệ hoảng loạn, những rung động thuở thiếu thời tưởng đã chôn sâu trong lòng lại bùng lên lần nữa, quét sạch toàn bộ lý trí của cô.
Cô vẫn thích người đàn ông này.
Thích đến mê muội.
Hay nói đúng hơn, chưa bao giờ ngừng thích.
Tiêu Diễn vẫn mãnh liệt tiến công, cánh môi lành lạnh dán bên tai cô, mang theo hô hấp nóng hầm hập, thâm tình nói: “Bé Ngoan, em không đánh lại, anh lại muốn hôn em.”
“Anh dám…”
Còn chưa dứt lời, môi của anh đã chuyển xuống say sưa gặm cắn phiến môi anh đào mềm mại của cô, Tiêu Diễn thoáng ngừng lại, 2 giây, giống như cho cô thời gian phản kháng.
Nhưng đối phương không đồng thủ.
Với thân thủ của cô, có thể dễ như trở bàn tay chế phục anh.
Tiêu Diễn cong môi, nở nụ cười, cánh môi ấm áp mãnh liệt đè xuống, triệt để xâm nhập vào thế giới của cô.
Nghiêm khắc mà nói, đây mới coi như nụ hôn đầu tiên giữa hai người.
Năm ấy khi còn học cấp 3, cả hai đều là những cô cậu thiếu niên trẻ dại, vụng về, nụ hôn ngày đó chỉ là chiếc chạm môi đầy rung động.
Nhưng nụ hôn này lại mang theo sự thành thục, mãnh liệt, cũng vô cùng chân thật, thâm tình.
Tiêu Diễn đem toàn bộ nỗi nhớ tương tư da diết gửi gắm trong đó, mỗi lần môi lưỡi quấn lấy nhau, đều khiến trái tim Lâm Sơ Tuệ tan thành nước.
Cô rốt cục tước vũ khí đầu hàng, khẽ nhắm mắt mặc cho ai kia làm xằng làm bậy.
Nụ hôn cuồng loạn này không biết kéo dài bao lâu, trong sự đê mê hội ngộ, còn mùi rượu nồng nàn, khiến người ta như mê như say.
Rốt cuộc Tiêu Diễn cũng chịu dừng lại, anh rũ mắt chăm chú nhìn cô gái hai má đỏ hồng trong lồng ngực.
Đôi môi đỏ thắm, ướt át hệt một đóa hoa ướt sương sớm vô cùng mê người.
Khi tỉnh táo lại Tiêu Diễn có chút thấp thỏm, anh vẫn như cũ, giam cô trong lồng ngực, không chịu buông ra: “Thế này không tính là cưỡng hôn nhỉ.”
“Học thần cho là thế?”
“Anh không cho là vậy, anh đã cho em thời gian phản kháng mà.”
Lâm Sơ Tuệ bối rối đẩy anh ra, luống cuống giải thích: “Bạn trai cũ dáng dấp quyến rũ, mỹ mạo hơn người, nhất thời không kìm chế nổi bị trúng mỹ nam kế, đây cũng không tính là gì cả.”
Cô xấu hổ đẩy anh, thoát ra, giả vờ trấn định coi như không có gì đáp.
Tiêu Diễn lại như thể được bơm thêm dũng khí, đuổi theo, nắm chặt tay cô: “Đã cảm thấy anh dáng dấp quyến rũ, mỹ mạo hơn người, vậy anh cũng không ngại để em chiếm tiện nghi thêm vài lần nữa.”
Lâm Sơ Tuệ quay đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Tôi chưa từng đồng ý quay lại với anh.
Đừng vô lại như thế, tốt xấu gì hiện tại anh cũng là… Tiêu… Tổng giám đốc.”
Nhà sáng lập kiêm tổng giám đốc XY Innovation Technology Co ltd, thanh niên tài tuấn hàng đầu trong lĩnh vực AI, lượng fan hâm mộ trên Weibo không kém bất kỳ minh tinh lưu lượng nào.
Lâm Sơ Tuệ cho là khi gặp lại anh sẽ thành thục hơn, lạnh lùng hơn, lãnh đạm hơn… nhưng mà qua mấy lần tiếp xúc, cô mới phát hiện, trên thế giới này sông có thể cạn, núi có thể mòn, vạn vật có thể thay nhau biến đổi, nhưng Tiêu Diễn vẫn mãi là Tiêu Diễn.
Anh vẫn cố chấp nắm chặt tay cô, không chịu buông: “Em biết mà, con người anh, những thứ anh muốn nếu cầu không được sẽ không tiếc thủ đoạn đoạt lấy, nếu tranh không được… sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Lâm Sơ Tuệ hơi giận nói: “Anh còn định tiếp tục dối gạt tôi như trong quá khứ à?”
“Anh không muốn tiếp tục lừa em.” Anh nhìn cô, cười nhạt: “Nếu giành không được, thì lại thành khẩn cầu xin.”
“…”
“Bây giờ anh muốn theo đuổi em, có được không, Bé Ngoan.”
Lâm Sợ Tuệ bị dáng vẻ mặt dày không sợ xấu hổ này làm cho tức đến bật cười, giơ ngón tay chỉ vào ngực anh, giễu cợt nói: “Hiện tại Tổng giám đốc Tiêu là người có tiền nên hết tự ti rồi, có vốn có liếng rồi nhỉ?”
“Không liên quan đến việc có tiền hay không.” Tiêu Diễn nghiêm mặt đáp: “Chủ yếu là văn hóa, ít nhất cũng học hết đại học đầy một bụng kinh thi.”
“…”
Quả nhiên chẳng chút thay đổi.
Lâm Sơ Tuệ rũ mắt, nhìn xuống chiếc dây buộc tóc màu đen trên cổ tay anh.
Dây buộc tóc này đã rất cũ, lớp vải bên ngoài hơi sờn để lộ cả dây lò xo bên trong.
Cô chỉ chỉ tay cổ tay Tiêu Diễn, cố ý hỏi: “Dây chuyền vàng này của anh là bạn gái nào tặng?”
“Là cô gái anh yêu nhất tặng.” Tiêu Diễn thản nhiên nói; “Cũng là cô gái duy nhất anh thương, đêm hôm đó sau khi chia tay cô ấy, anh ôm cô ấy… Nghĩ… muốn lén lấy trộm một vật gì đó của cô ấy… mang đi.”
“Đi đâu?”
Tiêu Diễn ngẩn người vài giây, thấp giọng nói: “Mang theo xuống mồ.”
Nghe thấy 4 chữ này, tim Lâm Sơ Tuệ nhói lên như bị đâm thẳng 1 dao.
Cô biết năm đó, Tiêu Diễn muốn từ bỏ thứ gì.
Trong đêm thanh vắng hai người mặt đối mặt thật lâu, không ai nói gì.
Lâm Sơ Tuệ siết chặt tay áo anh, cuối cùng lên tiếng: “Tiêu Diễn, ba tôi dùng tính mạng mình cứu anh, tôi rất muốn hận anh, nhưng hận không nổi…”
Tiêu Diễn biết, đêm đó Lâm Sơ Tuệ dùng 100% tình yêu thương chân thành nhất, cứu lại tính mệnh mình.
Tiêu Diễn trở tay nắm lấy tay cô, chăm chú nhìn vào mắt Lâm Sơ Tuệ, nghiêm túc nói: “Em không thể bỏ anh lại, không được không để ý đến anh.”
…
Lâm Sơ Tuệ thừa nhận, đêm hôm đó, trái tim cô kém chút nữa bị người kia công phá lần nữa.
Tiêu Diễn – người đàn ông này, nếu không may ở chung với anh ta nhất định phải đề cao cảnh giác và tỉnh táo, nếu không chỉ vài phút ngắn ngủi sẽ bị anh ta bắt hồn đi mất.
Giống như đêm hôm đó, cô lái xe chở “người tự nhận đã uống say khướt” – Tiêu Diễn về tận nhà, tuy nhiên tên đàn ông này còn không ngừng bán thảm, bày ra 7749 tuyệt chiêu giả heo ăn thịt hổ, bám dính lấy cô không buông.
Bầu không khí trong xe khi ấy cực kỳ ái muội, cảm xúc thăng hoa vừa vặn, anh ta không cần làm gì khác, chỉ cần một ánh mắt nóng bỏng, cũng đủ làm cho Lâm Sơ Tuệ ý loạn tình mê tình nguyện bị ai đó bắt cóc lên lầu “Uống chén trà”.
May thay thời điểm then chốt đội trưởng gọi tới, thông báo cô cấp tốc trở về sở cảnh sát chuẩn bị lục soát khẩn cấp một câu lạc bộ giải trí có hành vi mua bán dâm, lúc này Lâm Sơ Tuệ mới hoàn hồn tránh thoát được một kiếp.
…
Tra xong án trở về, Lâm Sơ Tuệ tùy ý ném giày sang một bên mệt mỏi nằm bò ra giường, đầu óc hỗn loạn.
Rõ ràng nghĩ đi nghĩ lại cô đều cảm thấy mình không muốn, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Tiêu Diễn như vậy, nhưng không hiểu vì sao cứ gặp anh ta là không khống chế nổi bản thân thích anh ta, đau lòng vì anh ta.
Từ hồi học cấp 3 đã như thế, người đàn ông này chẳng khác nào bông hoa ăn thịt người, nhất định dây dưa với cuộc đời cô bằng được, mà Lâm Sơ Tuệ lại không tài nào lý trí giải quyết được ———–
Lâm Sơ Tuệ thoáng nhụt chí, có chút tức giận, lại hơi tủi thân, cầm điện thoại di động, bỏ block Tiêu Diễn, hờn dỗi nhắn cho anh một tin:
[Không dễ dàng như vậy!]
Tiêu Diễn cơ hồ ngay lập tức rep lại bằng một tấm hình.
Trong ảnh anh mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, thần sắc lười nhác, mang theo nét gợi cảm, quyến rũ rất trưởng thành.
“…”
Lâm Sơ Tuệ ma xui quỷ khiến nhắn lại: [Không dễ dàng như vậy, trừ khi… anh cho tôi thấy cơ bụng QAQ.”
—————
Brandy: Ủa anh gì ơi?! Chơi thế ai chơi lại anh?!