Hồn của ba tôi bám theo anh chàng học thần cao lãnh

Chương 17


Đọc truyện Hồn của ba tôi bám theo anh chàng học thần cao lãnh – Chương 17:

 
Ngày hôm sau, Lục Trì mang theo tấm áp phích thiên sư Chung Quỳ (1) đến lớp, thu hút ánh mắt của không ít người. 
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Tuê ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn thấy ông bạn lại dở trò hề, bất đắc dĩ nói: “Lục Trì, cậu là thần giữ cửa đấy à? Mới sáng sớm cậu cứ lắc lư hoài ngoài đó vậy!”
 
Lục Trì không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Chú đừng quấy rầy anh! Cứ chờ xem!”
 
Không bao lâu, Tiêu Diễn một thân áo đồng phục màu trắng xanh, đạp nắng ban mai, thong dong đi đến. 
 
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng của cậu ta, soi rọi từng chiếc lông mi dài tinh tế, tôn lên cốt cách thanh kỳ trong trẻo nơi cậu.
 
Lục Trì lập tức giơ cao tấm áp phích, dí lên trước mặt cậu. 
 
Tiêu Diễn không chớp mắt, lạnh lùng bước qua, trực tiếp tiến vào phòng học. 
 
Thấy Lâm Sơ Tuệ thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Diễn nhàn nhạt hỏi: “Làm xong bài tập rồi?”
 
Cô lập tức che quyển sách bài tập toán đang chép dở lại, ngang ngược đáp: “Sao cậu biết tôi đến sớm làm bài tập?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Khó được ngày thánh đi muộn đến trường sớm, không phải đến vẽ hươu vẽ vượn cho đủ bài tập chả lẽ là đến trường ngủ lấy sức?”
 
Lâm Sơ Tuệ ngụy biện nói: “Bản nữ thần đúng là đến ngủ lấy sức!”
 
Khóe mắt Tiêu Diễn thoáng cong lên, đôi con ngươi xinh đẹp không chút nào che giấu sự mỉa mai: “Vậy cậu ngủ đi.”
 
“Tôi… tôi mặc kệ cậu!”
 
Lâm Sơ Tuệ tiếp tục múa bút thành văn. 
 
Chương Thừa Vũ loạng choạng bước vào lớp, Lâm Sơ Tuệ thuận tay lấy bình giữ nhiệt của mình đưa cho cậu ta: “Bạch Tuộc Ca, thuận tiện lấy cho bạn tốt nhất thế gian của ông ít nước ấm!”
 
Trên khuôn mặt cậu bạn nở ra một nụ cười quỷ dị, thần thần bí bí nói: “Tất cả cứ giao cho Bạch Tuộc Ca của bà! Yên tâm chờ tôi!”
 
Mấy phút sau, Chương Thừa Vũ mang bình trở lại. Lâm Sơ Tuệ không nghĩ nhiều uống một hớp lớn, không ngờ bị thứ chất lỏng cay xè làm cho sặc phun ra toàn bộ. 
 
Tiêu – nạn nhân – Diễn, tóc chảy nước tí ta tí tách, băng lãnh nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói: “Mang rượu lên lớp uống! Tí nữa tôi sẽ đi truyền đạt với thầy việc này!”
 
“…”
 
Móa! Cậu là học sinh tiểu học à!


 
Lâm Sơ Tuệ nổi giận đùng đùng, cầm bình giữ nhiệt đặt lên bàn Chương Thừa Vũ, vấn binh hỏi tội: “Đêt! Xin hỏi ông cho cái thứ gì vào bình của tôi vậy?”
 
Chương Thừa Vũ: “Rượu hùng hoàng!”
 
“Xin hỏi tại sao đang yên đang lành lại đổ rượu hùng hoàng vào bình của bạn ông thế?”
 
“Khụ khụ… trừ tà đó!”
 
“Trừ tà gì ông! Ba tôi không phải tà ma! Đó là ba tôi! Là chú Lâm hòa ái, dễ gần, ôn nhu, hiền lành khi còn bé thường xuyên cho chúng mình ăn kẹo chíp chíp QQ (3)! Ông quên rồi sao?”
 
Chương Thừa Vũ liếc trộm Tiêu Diễn thở dài: “Chú Lâm rất tốt! Tốt vô cùng! Bọn tôi đều nhớ kỹ trong lòng những việc ấy! Chẳng thế mà trước giờ chúng ta vẫn thân thiết, đối xử với nhau như người một nhà hay sao?! Tuổi thơ đã cùng chia nhau miếng chip chip thì mãi là anh em! Nhưng mà…. A di đà phật. Hùng cường, dân chủ, văn minh, hài hòa….”
 
Tiêu Diễn không muốn ngồi nghe đám bạn học ngốc nghếch này diễn trò nữa, thản nhiên rút tập đề Tiếng Anh ra xem.
 

Lâm Sơ Tuệ dùng bàn tay thần sâu ngoáy điên đảo, cuối cùng cũng chép xong bài tập toán trước khi chuông vào lớp reo.
 
Tiêu Diễn hời hợt quét mắt nhìn cuốn vở bài làm của cô, chậc lưỡi: “Đúng là không dễ dàng gì?”
 
“Tất nhiên.” Lâm Sơ Tuệ rất có cảm giác thành tựu, tự hào nói: “Sáng nay 6 giờ tôi đã phải vác xác đến trường đó!”
 
Tiêu Diễn: “Có thể hoàn mỹ, uyển chuyển tránh chọn tất cả các đáp án chính xác! Cậu giỏi thật! Đúng là không dễ dàng gì!”
 
Lâm Sơ Tuệ: …
 
Tiêu Diễn nghiêng người, xích lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi cánh bạn cậu đang làm cái trò gì vậy?”


 
Mùi hương trên người Tiêu Diễn ập đến, đó là mùi nắng vàng ươm cùng mùi thanh mát của nước giặt, cả người giống như tắm trong ánh ban mai trong trẻo, tim thoáng lỗi nhịp, gò má hơi nóng lên, cô luống cuống đáp: “Bọn họ… nghĩ… nghĩ cậu là ba của tôi?”
 
“Ồ!”
 
Cô nghiêm túc hỏi: “Vậy ba ba của tôi trở về rồi sao?”
 
Tiêu Diễn: “Ừ về rồi!”
 
Cô kích động nắm chặt cổ áo Tiêu Diễn hưng phấn reo lên: “Thật?”
 
Tiêu Diễn: “Ừ. Gọi ba đi nào!”
 
Lâm Sơ Tuệ nghe giọng điệu này biết ngay cậu ta đang đùa dai, thất vọng buông tay: “Ít lôi lão Lâm nhà chúng tôi ra đùa đi! Nếu không đừng trách tôi không hạ thủ không lưu tình với cậu!”
 
Tiêu Diễn sửa sang lại cổ áo, nói: “Giữa chúng ta có tình gì để lưu!”
 
Lâm Sơ Tuệ: “Chấp nhận người con trai khác, chặt đứt tình cảm của cậu!”
 
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Vừa lôi thôi, lếch thếch lại hậu đậu ngốc nghếch như cậu. Ngoài tôi ra làm gì còn ai theo đuổi cậu nữa!”
 
“Bớt xem thường người khác đi!”
 
Lâm Sơ Tuệ đang nổi giận đùng đùng đột nhiên bộ vi xử lý trung tâm đã hoen rỉ vì ít sử dụng đột nhiên nhảy số, lắp bắp nói: “Cậu… cậu… cậu vừa thừa nhận là thích tôi?”
 
Cánh môi mỏng của Tiêu Diễn khẽ động, dừng lại mấy giây, định lạnh lùng bác bỏ —-
 
“A.”
 
Chương Thừa Vũ ngồi phía sau từ lúc nào đã cho rượu hùng hoàng vào trong bình xịt nước hoa, thỉnh thoảng xịt xịt lên người Tiêu Diễn. 
 
Tiêu Diễn mặt không đổi sắc, nhìn Lâm Sơ Tuệ: “Vì sao cậu không chơi với mấy người bạn đầu óc bình thường ấy!”
 
“Hồi bé tôi không hòa đồng cho lắm! Mấy người bạn kỳ kỳ quái quái này là do ba tôi dùng không biết bao nhiêu gói kẹo chíp chíp QQ mua chuộc được trong trại hè của trường đó!”
 
“Ồ.”
 
Thì ra đây chính là cảm giác có cha, điều mà từ trước đến giờ Tiêu Diễn chưa từng biết đến cũng chưa từng được nếm trải. 
 
Đã từng có gia đình nhận nuôi cậu. Đôi vợ chồng đó nhìn vô cùng lương thiện, hòa ái, thái độ thân thiết, yêu thương như thể thực sự đón chào sự có mặt của cậu. 
 
Cậu đã từng thật lòng thật dạ yêu kính họ như người thân. 
 
Sau này mới biết được dưới lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa là dối lừa, lợi dụng. 
 
Cậu lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
 

Lâm Sơ Tuệ tiếp tục nói: “Bọn họ vốn rất vô vị, lại còn mê tín nữa chứ. Có lần trước khi đi thi còn định bái cậu cầu may nữa cơ. Nhưng tôi trước nay không hề mê tín.”
 
Nói xong lời này, cô tiện tay rút ra một nắm gạo trắng, hờ hững vẩy lên bàn Tiêu Diễn.
 
Tiêu Diễn: …
 
“Xin hỏi hiện tại cậu đang làm cái khỉ gì vậy?”
 
Lâm Sơ Tuệ vén tóc mai, giả bộ bình tĩnh chống chế: “À không có gì, sợ cậu đói bụng nên muốn mời cậu ăn thôi mà.”
 
Tiêu Diễn: “Mời tôi ăn gạo trắng?”
 
“Ừm!”
 
“Vậy cậu ăn thử tôi xem nào.”
 
Lâm Sơ Tuệ nhặt mấy hạt gạo nếp, bỏ vào miệng nhai nhai. 
 
Cô muốn nhìn thấy ba, hiện tại ba  tồn tại dưới dạng thể hồn, có khi nào sẽ bị gạo nếp ép cho hiện nguyên hình, dù sao trong sách phong thủy cũng nói gạo trắng khắc chế linh hồn mà. 
 
Nhưng mà… chẳng có chút dấu hiệu nào. 
 
Thời điểm cô chuẩn bị ném thêm một nắm gạo nếp nữa vào miệng, Tiêu Diễn đột ngột chộp lấy cổ tay cô ghét bỏ nói: “Tay bẩn.”
 
“Có phải cậu mắc bệnh sạch sẽ không.” Lâm Sơ Tuệ vuốt vuốt bàn tay mình, bĩu môi: “Bẩn đâu mà bẩn.”
 
“Sau này trước khi ăn nhất định phải nhớ rửa tay.”
 
Lâm Sơ Tuệ xích lại gần cậu ta, cười cười nói: “Ba tôi hầu như ngày nào cũng nhắc tôi rửa tay trước khi ăn.”
 
“Tôi không phải chú Lâm.” Cậu nghiến răng nhấn mạnh: “Mà là một Tiêu Diễn “yêu” cậu.”
 
Lâm Sơ Tuệ vội vàng đẩy đẩy trán cậu, nghiêm túc nói: “Học thần đại nhân! Cậu nhất định phải đè nén tình cảm mãnh liệt của mình. Chuyện tình cảm này thực sự không có kết quả đâu.”
 

 
Lục Trì quay lại nói thầm với Hứa Gia Ninh: “Hứa công tử, xin hỏi cậu có phải đồng tử không?”
 
Chương Thừa Vũ: “Học ở nước ngoài, lại còn là ngôi trường nổi tiếng như thế sao có thể là đồng tử được!”
 
Hứa Gia Ninh cười lạnh: “Thật ngại quá. Tôi vẫn là tấm thân trinh trắng, không vướng bụi trần!”
 
Lục Trì xấu xa nhếch mép cười: “Vậy chút nữa, lúc cậu đi tiểu có thể cống hiến cho anh em một phần “nước thánh” không?”
 
“Buồn nôn.” Hứa Gia Ninh ghét bỏ nhíu mày: “Cậu không tự cung tự cấp được à?”
 
“Đương nhiên là có! Nhưng mà buổi sáng tôi đi tè rồi, phải đợi đến đầu giờ chiều mới có tiếp được.”
 
Hứa  Gia Ninh: …
 
Sức chịu đựng… thật là bền bỉ.
 
Sau khi tan học, Tiêu Diễn đến phòng tham vấn tâm lý của trường. Lâm Sơ Tuệ vì việc của Mập Mạp mà bí mật bám theo quan sát cậu. Thấy cậu tiến vào phòng tham vấn, thế là quyết định ghé vào bên cạnh khe cửa nghe lén, hi vọng sẽ nghe được dấu vết liên quan đến lão Lâm nhà mình. 
 
Phòng tham vấn tâm lý của trường được đào tạo bài bản, chính quy. Các thầy cô được mời đều là những người chuyên nghiệp, có thành tựu trong nghề, làm việc vô cùng đúng giờ, nghiêm túc. 
 
Áp lực thi đại học rất lớn, cơ hồi mỗi ngày đều có vài học sinh xuống đây để tư vấn tâm lý.

 
Cô giáo tham vấn là một người phụ nữ chừng 30 tuổi, tóc dài xõa ngang vai, mặc áo trắng, đeo kính mắt vuông. 


 
Thấy một cậu thiếu niên dáng vẻ anh tuấn, sáng sủa thong dong bước vào, cô nâng nâng mắt kính hỏi: “Trò muốn xin ý kiến về vấn đề yêu sớm hả?”
 
“Không ạ.”
 
Bác sỹ tâm lý chỉ chỉ Lâm Sơ Tuệ đang dỏng tai nghe lén bên khe cửa: “Bạn hái cũng đi theo rồi còn nói không phải?”
 
Lâm Sơ Tuệ nghe vậy, tính co cẳng chuồn, nhưng chưa kịp thi triển skill đã bị Tiêu Diễn tóm chặt cổ áo lôi vào phòng: “Muốn nghe  thì quang minh chính đại nghe.”
 
“Ờ.” Lâm Sơ Tuệ chắp tay sau lưng, ngượng ngùng đứng dựa vào tường.
 
Bác sĩ tâm lý hỏi: “Các trò gặp chuyện gì khi yêu sớm đúng không?”
 
Lâm Sơ Tuệ: “Bác sĩ cô xem, cậu ấy là học thần đứng nhất toàn khóa, cô nhìn em nè, chỉ một bài thi toán đơn giản mà làm thơ nịnh nọt thầy giáo dẫn đến từ 23 điểm bị trừ thẳng xuống còn 9 điểm. Đó một học sinh não tàn như em so với cậu ấy có khác nào ngọn cỏ ven đường muốn chạm đến mây. Nếu giữa hai người chúng em nảy sinh tình yêu, em còn mạng mà sống không? Chắc chắn thầy chủ nhiệm đã nhai đầu em lâu rồi!”
 
Lâm Sơ Tuệ mồm năm miệng mười nói chưa hết câu, Tiêu Diễn ngồi bên cạnh đã đè gáy cô xuống, ngắt lời: “Nói nhảm xong chưa. Im lặng.”
 
Lâm Sơ Tuệ ngoan ngoãn ngậm miệng. 
 
Tiêu Diễn ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc, bình tĩnh tự thuật: “Gần đây em có cảm giác… nhân cách phân liệt. 
 
“Trò có thể nói cụ thể hơn không?”
 
Tiêu Diễn thành thật miêu tả: “Gần đây em luôn xuất hiện ảo giác, và nghe thấy nhưng âm thanh nói chuyện bên cạnh…”
 
Bác sĩ nhíu mày nhìn đôi bạn trẻ nam thanh nữ tú trước mặt: “Tình huống này, cô cho rằng, là điềm báo của tình yêu. Thật ra áp lực học tập lớp 12 quá lớn mới khiến các em có cảm giác mệt mỏi, tù túng. Và trong hoàn cảnh như thế con người ta cũng dễ rung động hơn.”
 
“…”
 
“Nam sinh trẻ tuổi thầm thích bạn nữ cùng trường là chuyện hết sức bình thường, em không nên vì bạn ấy được 9 điểm toán mà xem thường người ta. Hôm nay em không chịu thừa nhận tình cảm của mình, thậm chí còn ám chỉ mình bị tâm thần phân liệt.”
 
Tiểu Diễn: “Bác sĩ, chuyên ngành của cô là nghiên cứu về yêu sớm hả?”
 
“Chuyên ngành học của tôi là nghiên cứu tâm lý thanh thiếu niên.”
 
Được rồi. 
 
Tiêu Diễn không muốn giải thích, trừ khi đi thẳng đến bệnh viện – khoa thần kinh giám định, còn cô bác sĩ mơ mộng này xem chừng không thể cho cậu đáp án mình muốn. 
 
Cái gì mà hệ thống, cái gì mà cải tử hồi sinh, cái gì mà chiếm lấy thể xác….
 
Mấy thứ kỳ quái cậu gặp phải gần đây vốn đã vô cùng ly kỳ chưa chắc người khác đã tin. 
 
“Bác sĩ, cái bệnh tâm thần phân liệt gì đó có nghiêm trọng không?” Lâm Sơ Tuệ xen vào: “Có thể ảnh hưởng đến học tập hay trí thông minh không ạ?”
 
“Có khả năng.” Bác sĩ suy nghĩ một lát khẽ gật đầu: “Yêu đương dễ khiến người ta trở thành đồ ngốc lắm.”
 
“A… Vậy phải làm sau đây, em còn cần chép bài của cậu ta nữa.”
 
“Bạn học sinh này, giờ các em đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất đời rồi, là một cô giáo cô chân thành khuyên em một câu, Biển học không bờ bến, quay đầu là bờ, bài tập của mình nên tự mình giải quyết.”
 
Bác sĩ tâm lý viết một dãy số điện thoại xuống giấy note, sau đó đưa cho Tiêu Diễn: “Cô có quen một bác sĩ chuyên ngành thần kinh, đây là phương thức liên lạc với chú ấy.”
 
“Cảm ơn cô.”
 
Lâm Sơ Tuệ lúc này mới nhớ ra, mình đến phòng tham vấn cũng có mục đích riêng, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, em cũng có chuyện muốn hỏi, cô đã bao giờ gặp trường hợp, một người đã mất từ lâu, đột nhiên hồi sinh trên thân thể một người khác.”
 
“Nói cụ thể hơn được không?”
 
“Thì là… một người mất đã nào. Đột nhiên một ngày nào đó cô nhìn thấy hình bóng người ấy trên thân thể một người khác, nhìn chung là không giới hạn ở ngân ngữ, hành động, cử chỉ, năng khiếu…”
 
Bác sỹ như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Từng có, nhưng mà những người có cảm giác này, đại đa số đều chung một hoàn cảnh: Họ mất đi người thân, đau lòng quá độ, từ tượng niệm sinh ra ảo giác, tiềm thức không ngừng cường hóa cảm xúc ấy, cho nên mới tự huyễn hoặc bản thân coi một người thành một người khác.”
 
“Thế ạ.” Lâm Sơ Tuệ thoáng thất vọng. 
 

Bác sĩ tâm lý nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ: “Vậy, em cũng đang vướng phải tình trạng tâm lý tương tự.”
 
Lâm Sơ Tuệ thẳng thắn đáp: “Đúng. Em cảm thấy nhân cách còn lại trong thân thể cậu ta có thể chính là ba ba đã qua đời của em.”
 
Bác sĩ tâm lý.
 
Cô chỉ vào tờ giấy note, nghiêm túc đề nghị: “Cô nghĩ có lẽ cà hai nên đến khoa thần kinh khám thử xem.”
 
Lúc Lâm Sơ Tuệ vào Tiêu Diễn ra khỏi phòng tham vấn tâm lý đã là xế chiều, hoàng hôn đỏ rực ngả dần về phía tây. 
 
Cô nhìn thân ảnh cao gầy của cậu, mấy lần muốn đi qua nắm tay Tiêu Diễn nhưng lại không dám. 
 
Cậu ta là Tiêu Diễn. 
 
Ba cô như cái bóng của cậu ta có đôi khi tồn tại, có đôi khi không tồn tại. 
 
Tiêu Diễn cúi đầu, thấy cô gái nhỏ bên cạnh giơ tay tới được nửa đường lại sợ hãi rụt lại.
 
Cậu dứt khoát nắm lấy cổ tay cô, cách một lớp áo, đôi bàn tay ấm áp vững chãi như một người cha nắm tay con gái cùng đi về nhà. 
 
Lâm Sơ Tuệ nhìn dường mặt nghiêng nghiêng, anh tuấn của cậu, trái tim lại bắt đầu loạn nhịp. 
 
Cô biết người nắm tay cô giây phút này đây không phải là ba, mà là Tiêu Diễn. 
 
“Còn nói là không yêu mình.”
 
“Ông đây yêu cậu chết mất.”
 

 
Bên ngoài sân tập, Lục Trì, Chương Thừa Vũ và mấy học sinh đang sốt sắng chuẩn bị cho cuộc tranh tài marathon toàn tỉnh. 
 
Lục Điềm Bạch mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xanh lá tươi mát, đứng bên đường chạy, vẫy vẫy tay với Lâm Sơ Tuệ. 
 
“Tôi muốn đi tập luyện.”
 
“Đừng về muộn quá, nhớ làm bài tập.”
 
Tiêu Diễn xỏ hai tay vào túi áo, đeo balo chéo trên vai, chậm rãi bước lên ánh hoàng hôn rời đi. 
 
Lâm Sơ Tuệ tiến lên kéo góc áo cậu: “Chờ một chút.”
 
Tiêu Diễn quay người, đã thấy cô gái nhỏ nhón chân chọc chọc tay lên trán cậu: “Học thần, có câu này, có thể nhờ cậu chuyển cho lão Lâm nhà chúng tôi không?”
 
“Có lẽ không chuyển được.”
 
“Không chuyển được, vậy để tôi nói lớn một chút đề ba nghe thấy.”
 
Lâm Sơ Tuệ vòng hay tay thành cái loa, ngước lên trời hét lớn: “CON XIN LỖI.”
 
Tiêu Diễn nhìn cô, ánh chiều tà tím hồng rực rỡ rơi vãi tứ tung trên khuôn mặt thanh thuần, suối tóc đen nhánh của cô, phát ra ánh sáng dịu dàng. Gương mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng, trong con ngươi thanh tinh, trong trẻo là cảm giác áy náy mãnh liệt..
 
“Xin lôi ba, đã để ba thấy con sống bết bát thế này, chắc ba thất vọng lắm.”
 
Tiêu Diễn có thể cảm nhận được từng trận đau thắt trong lồng ngực. 
 
Lâm Sơ Tuệ hồi phục tâm tình, dùng tay áo lem luốc lau sạch nước mắt, cười nói: “Đi đây.”
 
Tiêu Diễn nhìn bóng lưng cô gái hồi lâu mới chậm rãi cụp mắt, chuẩn bị rời đi. 
 
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 8%.
 
Đột nhiên lúc này, trong thân thể cậu giọng nói trầm ấm của Lâm Tu Trạch nhẹ nhàng vang lên: “Bạn học Tiêu, cháu có muốn ăn kẹo chíp chíp QQ không?”
 
————————
 
(3) Chữ tiếng Trung của nó là thế này cho bạn nào muốn tìm mua: 旺仔 qq 糖

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.