Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 12


Bạn đang đọc Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi FULL – Chương 12


“Kế hoạch lần này…!hình như lại thất bại rồi!”
“Không phải hình như, mà chính là thật sự đã thất bại rồi.

Mày xem, thật uổng công tao diễn sâu như thế.”
“Xì, làm như chỉ có một mình mày phải diễn ấy.

Tụi tao cũng phải diễn đây này.”
Dư Hân chống cằm thở dài: “Thì sao chứ? Không phải cuối cùng đều thất bại rồi sao?”
Giãng Viên cười cười: “Quên kế hoạch thất bại lần này đi, tao có kế hoạch mới rồi.”
Một lúc sau, cả ba đứa nhìn nhau cười gian tà, Dư Hân và Như Gia đánh ánh mắt sang cùng nhìn Giãng Viên, đồng thanh gật gù: “Mày thật là thâm thúy!”
***
“Cô vẫn còn tránh mặt tôi?” Minh Hiển nhướn mày, giọng nói pha chút giận dữ.

Dư Hân cười vô số tội: “Có sao?”
Minh Hiển trầm âm một lát rồi mới chán ghét lên tiếng: “Bao giờ cô mới thay đổi cái bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ này hả?” Hừ, cô mà cứ để như thế này, tình địch của hắn không chỉ có con trai mà giờ còn thêm cả con gái nữa rồi đấy.


Dư Hân đưa tay vuốt ngược tóc y như mấy thằng con trai lúc đi qua gái tỏ vẻ quyến rũ: “Sao chứ? Nhìn tôi “đẹp trai” như thế này cơ mà.”
“Đẹp gì chứ? Nhìn y như một tên biến thái.” Hắn chau mày nói.

Dư Hân suy nghĩ giây lát rồi mới nói: “Cậu không thích bộ dạng này thật sao?”
Minh Hiển hừ lạnh, gật đầu một cái.

Dư Hân đưa tay vuốt vuốt cằm, nhoẻn miệng cười tươi: “Vậy thì tôi càng phải duy trì cái bộ dạng này.”
Minh Hiển cạn lời, giây sau, ánh mắt hắn hơn chùn xuống, giọng nói lộ rõ vẻ buồn buồn: “Mấy ngày nay, cô có thể dành một chút thời gian cho tôi được không?”
Dư Hân ban đầu còn hơi ngỡ ngàng, lúc sau liền cười toe toét: “Tất nhiên là….!không rồi!” Dừng một lát, cô nói tiếp: “Nhưng cũng không phải là không được, chỉ cần cậu thật lòng trả lời tôi một câu là được.”
Minh Hiển nghi hoặc hỏi: “Chỉ cần có thể, tôi sẽ trả lời.”
“Câu thích tôi?” Dư Hân không do dự liền hỏi thẳng, không chút ngại ngùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Minh Hiển, ánh mắt ấy như muốn xoáy chặt lấy tâm trí hắn.

Ánh mắt ấy? Như là đã nhìn thấu hắn.

Từ “không” định thốt lên không hiểu sao lại bị hắn nuốt vào trong.

Hắn đã bị cô nói trúng tim đen rồi.

Đầu óc hắn lúc này có chút hoảng loạn, không biết nên phải đối phó với tình huống này ra sao thì đột nhiên Dư Hân cong môi cười, đặt ngón tay trỏ lên môi hắn: “Được rồi! Tôi đã biết câu trả lời.

Nhưng tại sao cậu thích tôi như vậy, vậy mà lúc nào cũng nói không thích tôi là sao?”
“Một câu hỏi cô đã hỏi hết, câu này tôi không có nhiệm vụ phải trả lời.” Minh Hiển gạt tay cô ra, dáng vẻ có chút thờ ơ lạnh nhạt giống như người vừa tỏ vẻ bối rối khi bị hỏi kia không phải là hắn, như đó chỉ là ảo giác của Dư Hân khiến cô bây giờ lại có chút hoang mang về sự khẳng định rằng hắn cũng thích cô.

Dư Hân nhướn mày: “Cậu đa nhân cách à?”
“Cô bị điên à?” Minh Hiển cau mày.


Khóe môi Dư Hân giật giật hai cái, cô cười xuề xòa: “Đừng có tỏ vẻ như vậy, thích tôi thì cứ tỏ là thích tôi, lạnh lùng như vậy để làm gì, ngại à?”
“Tôi không thích cô.” Minh Hiển không nhanh không chậm, thốt ra một câu nói đầy phũ phàng như thế.

Dư Hân nhíu chặt đôi lông mày, tự dưng muốn chửi thề quá.

“Bỏ đi! Chiều nay mình hẹn hò nhé! Hẹn cậu ở quán cafe gần trường mới mở.” Không để cho Minh Hiển có cơ hội từ chối, dứt lời Dư Hân liền chạy mất hút.

Mà thật ra Minh Hiển cũng không có ý định từ chối, chỉ là bình thường đối với cô, hắn thường xuyên nói ngược lại với lòng mình.

Cô như vậy, hắn thật chẳng muốn rời xa cô một chút nào, nhưng tình thế bắt buộc, hắn đâu còn cách nào khác, vì tương lai của cô và hắn.

Có phải hắn đã quá ngu ngốc khi lúc nào cũng chôn chặt tình cảm không, để rồi người nhận tổn thương là cả hai, nhưng Dư Hân cô thật khác, cô thật mạnh mẽ và lạc quan hơn nhiều so với ngoài suy nghĩ của hắn, nụ cười rạng rỡ của cô vẫn mãi ngự trị trên đôi môi mỏng hồng tựa hoa anh đào ngày xuân dù hắn có nói những lời phũ phàng tàn nhẫn đến mức nào.

Tiếng chuông điện thoại Minh Hiển đột ngột reo vang lên, hắn từ từ rút điện thoại ra khỏi túi, nheo mắt nhìn cái tên đang hiện trên màn hình, hồi lâu mới quyết định nghe máy: “A lô.”
“Minh Hiển hả? Chiều nay cậu có rảnh không?” Đầu giây bên kia là một giọng nữ, ngữ khí nghe ra toàn ý cười.

“Không rảnh.” Minh Hiển lạnh nhạt đáp cụt lủn.

Cô gái vừa cười khúc khích vừa “ồ” lên một tiếng, nói trêu đùa: “Bận đi với em nào rồi chứ gì? Chậc chậc, đúng là theo gái bỏ bạn.”

“Em nào cái gì chứ?” Minh Hiển cau mày: “Chiều nay tớ có hẹn với chị Dư Hân.”
Cô gái không biết là do kinh ngạc hay bất ngờ gì nữa mà hồi lâu sau mới bật cười khanh khách, Minh Hiển nghe cái điệu cười đấy thật là muốn cúp điện thoại quách đi cho rồi.

Cô gái nói: “Rồi rồi, tớ biết rồi.

Vậy cố lên nhé.”
“Aizzz, cậu thì biết cái gì chứ?” Minh Hiển dựa lưng vào tường, đưa tay vò vò đầu.

Còn bảo hắn cố lên nữa chứ, cố lên là cố lên cái gì?
“Thôi nha, cúp máy đây.

Máy sắp hết tiền tới nơi rồi đây này.” Dứt lời liền cúp máy mà không để cho Minh Hiển nói thêm câu nào.

Minh Hiển cười khan, máy cô ta mà có chuyện sắp hết tiền thì trời cũng đổ mưa đỏ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.