Hơn Cả Tuyệt Vời

Chương 23


Đọc truyện Hơn Cả Tuyệt Vời – Chương 23

Sáng hôm sau, khi Alexandra leo lên xe, tay xách theo giỏ kẹo mà chị đầu bếp đã chuẩn bị theo lời yêu cầu của nàng. Nàng quyết định sẽ bất tuân lệnh của Jordan đến thăm Tony. Nàng cố tin rằng nàng không yêu Jordan, rằng nàng chỉ muốn biết về cha mẹ của Jordan, nhưng trong thâm tâm nàng biết chuyện này không đúng sự thật. Nàng gần như mê mẩn chàng, rất muốn biết nhiều điều về chồng nàng. Tony là người có thể nói cho nàng biết những điều nàng muốn biết về chàng.
Sau khi báo cho Olsen, người chăn ngựa được chỉ định đi theo bảo vệ nàng, rằng nàng không cần anh ta đi theo, Alex lên đường đến nhà của Wilkinson. Khi cuộc viếng thăm ngắn ngủi đã xong, nàng ra về và quay ngựa về phía nhà của Tony.
– Alexandra! – Tony thốt lên mừng rỡ khi thấy nàng. Anh ta bước ra khỏi nhà, xuống tầng cấp trên con đường xe chạy hẹp, hai bên đường có hai hang vây, và đưa tay ra bắt tay nàng – Theo tờ giấy Jordan gửi cho tôi sáng nay, tôi cứ tưởng anh ấy sẽ giữ cô ở nhà với ảnh vài tuần liền.
– Anh ấy không biết tôi đến – Alexandra đáp, ôm anh ta nồng nhiệt – Anh hứa giữ bí mật chứ?
– Dĩ nhiên, tôi xin hứa – Tony nói, nhoẻn miệng cười tươi tắn – Mời vào nhà thăm mẹ tôi và Bertir, chắc họ sẽ rất vui khi gặp cô. Họ không hở môi về chuyện cô đến thăm đâu – Anh ta nói lại khi thấy Alex do dự
Alexandra vội thanh minh:
– Sau khi thăm họ rồi, chúng ta đi ra ngoài nhé? Tôi có chuyện cần hỏi anh.
– Dĩ nhiên là được – Tony đáp.
Để tay lên cánh tay Tony vừa đưa ra, nàng theo anh vào nhà, vừa đi nàng vừa nói với giọng lo lắng:
– Tôi đoán chắc anh rời London vì nghe họ đồn về chuyện của chúng tôi.
– Một phần vì như thế, mà phần khác vì tôi nóng lòng muốn biết chuyện của cô ra sao. Ngoài ra còn một lý do nữa, anh ta nhoẻn miệng cười – Sally Pharnsworth gửi giấy báo tin yêu cầu gặp tôi vào hôm qua ở London
Alexandra sực nhớ tên của cô gái mà anh ta đã nói yêu ảnh. Nàng nhìn anh ta rồi hỏi:
– Anh có đến thăm cô ấy không?
– Có.
– Hai người nói gì? Cô ấy nói gì?
– Cô ta đề nghị – Tony thản nhiên đáp.
Alexandra cười thoải mái.
– Rồi sao?
– Tôi đang suy nghĩ – Anh ta trêu nàng – Không phải, cô ấy nói sẽ đến thăm vào tuần sau. Tôi muốn cô ấy hiểu thấu đáo nhà cửa và gia đình tôi. Tôi không còn chức công tước nữa. Khi tôi có chức đó, tôi chắc cô ấy yêu tôi vì chức tước. Bây giờ tôi không có gì cho cô ấy hết. Nhưng cô đừng nói chuyện này với mẹ tôi. Tôi muốn giấu tin cô ta đến thăm. Mẹ tôi không cho rằng cô ấy xứng đáng…vì quá khứ của cổ trước đây.
Alexandra đồng ý và hai người vào nhà.
Khi Tony dẫn Alexandra vào phòng khách nhỏ sáng sủa, phu nhân Townsende đang ngôi với Bertie, em trai của Tony trong phòng. Khi thấy nàng, bà thốt lên:
– Chào cô, thật sung sướng được gặp cô! Được tin Jordan từ cõi chết trở về, chúng tôi đã quá mừng.

Alexandra nhìn người phụ nữ xanh xao ốm yếu, tóc bạc phơ. Tin Jordan trở về chắc đã làm cho bà ta sửng sốt, có hại đến sức khoẻ mong manh của bà.
Phu nhân Townsende nhìn ra phía cửa, rồi với vẻ thất vọng, bà hỏi:
– Jordan không đi với cô à?
– Không. Tôi… xin lỗi, anh ấy không đến, ảnh..
– Ảnh làm việc quần quật như mọi khi, chắc thế chứ gì – Bertie nói, cậu ta cười rồi lọng cọng đứng dậy, tựa người trên chiếc can mà cậu thường dùng để giúp cho chiếc chân trái bị què – Và ảnh muốn giữ chị bên cạnh để cho chị quen sau một thời gian dài vắng mặt.
– Ảnh làm việc rất gắt
Alexandranói, lòng mừng thầm vì Bertie đã tạo cơ hội cho nàng nói. Cao 1.82m, Bertie cao hơn Tony một chút, mái tóc màu cát, cặp mắt màu lam. Mặc dù có nét duyên dáng của dòng họ Townsende nhưng vì tàn tật nên mặt anh ta u sầu ảm đạm. Hai bên miệng những đường hằn sâu xuống da thịt, khiến cho gương mặt anh ta luôn luôn có vẻ cau có, mặc dù bản tính vui vẻ.
Tony nói với mẹ và em trai mình:
– Anh ấy muốn Alexandra đợi rồi mới đến thăm mình, để ảnh đi cùng với chị ấy cho luôn. Con đã nói với chị ấy chúng ta sẽ không cho ảnh biết chị ấy có đến thăm chúng ta, và nói cho chúng ta về tình trạng sức khoẻ của ảnh, cho nên thế nào Jordan cũng đến thăm chúng ta sau này.
– Tình hình sức khỏe anh ấy ra sao? – Phu nhân Townsende hỏi.
Alexandra buộc lòng phải phịa ra đủ thứ chuyện trong suốt 10 phút, chuyện chàng bị bắt rồi đi tù. Khi nàng đã trả lời hết câu hỏi về Joradn, Tony bèn đứng dậy, mời Alexandra ra ngoài, đi dạo một vòng.
Khi họ băng qua bãi cỏ nhỏ chăm sóc cẩn thận để đi về phía khu vườn bên phải, Tony hỏi nàng:
– Nhìn mặt mày nhăn nhó của cô, tôi đoán có chuyện gì không ổn, phải không?
– Tôi không biét có phải có chuyện gì không ổn hay không – Alexandra đáp – Từ lúc Hawthorn hiện ra trước mặt là Jordan có vẻ khác trước. Tối qua, ảnh nói với tôi rằng ảnh lớn lên ở Hawthorne, vì thế nơi này luôn làm cho ảnh bực tức. Khi tôi hỏi tại sao, ảnh không nói. Rồi hôm qua, Smarth nói những chuyện rất kì dị về bố mẹ của Jordan…- nàng nói tiếp, lần đầu tiên về đây, nàng gọi tên của chồng. Bỗng nàng quay qua Tony, hỏi anh ta: – Bố mẹ của anh ấy như thế nào? Thời thơ ấu của anh ấy ra sao.
Tony vẫn cười nhưng vẻ mặt rất khó chịu.
– Những chuyện này có gây khác biệt gì không? – Alexandara đáp – Không hiểu tại sao người nào cũng có vẻ cáu kỉnh khi tôi hỏi câu hỏi này?
– Cô hỏi những ai?
– Gibbons và Smarth.
– Lạy chúa lòng lành – Tony thốt lên, anh ta dừng lại đột ngột, nhìn nàng với vẻ chán nản trông rất buồn cười.- Đừng để cho Jordan bắt gặp. Anh ấy không bằng lòng việc cô thân mật với tôi tớ trong nhà đâu. Đấy là điều kiêng cữ của gia đình. Nhưng điều này không có trong nhánh của tôi. Chúng tôi chỉ cò 6 gia nhân và thuờng không xem họ những nguời thuộc giai cấp hèn hạ.
Tony dừng lại, cuối xuống ngắt một đóa hồng trong vườn.
– Cô nên hỏi Jordan những câu hỏi ấy
– Chắc ảnh sẽ không nói đâu, tôi từng nói với ảnh rằng tôi thích sự thật hơn hết. Tối qua tôi hỏi ảnh tại sao ảnh không thích Hawthorne, ảnh nói ảnh đang học cách bộc lộ những điều ảnh cảm nghĩ, nhưng ảnh nói ảnh chưa quen, chúng tôi phải tập từ từ mới được.- Nàng mỉm cười khi nhớ lại giọng đùa bỡn của Jordan – Ảnh hứa ngày nào đó ảnh sẽ trả lời câu hỏi của tôi.

– Lạy chúa! Tony kêu lên, nhìn nàng chòng chọc.- Jordan nói thế à? Ảnh nói ngày nào đó ảnh sẽ bộc lộ tâm tình với cô à? Ảnh phải chăm sóc cô nhiều hơn nửa mới phải- Cài đoá hoa hồng vào vành tai nàng, anh ta day yêu cằm nàng.
Khi thấy Tony không nói gì thêm nữa, nàng lên tiếng:
– Đây là chuyện bí mật, tôi phải tìm cho ra.
– Vì cô yêu anh ấy phải không?
– Vì tôi rất muốn biết chuyện bí mật này- Alexandra nói loanh quanh và khi Tony không chịu trả lời nàng, nàng thở dài khổ sở – Đúng vậy, tôi nghĩ là tôi đã yêu một con người xa lạ và ảnh không vội để cho tôi biết ảnh.
Tony ngần ngừ, rồi thương hại nàng:
– Thôi được, việc cô muốn biết này nghĩ ra cũng phải, tôi sẽ nói cho cô biết, cô muốn biết cái gì?
Alexandra lấy đóa hoa hồng ra khỏi tai, thẩn thờ lăn cuống hoa giữa mấy ngón tay.
– Trước hết có cái gì không ổn khi ảnh còn nhỏ ở Hawthorne phải không? Thời niên thiếu của anh ấy như thế nào?
Tony chậm rãi nói:
– Trong những gia đình quý tộc, ‘người thừa kế’ được bố mẹ tách riêng ra để chăm sóc đặc biệt hơn. Trong trường hợp củ Jordan, viẹc này còn đặc biệt hơn nữa, vì anh ấy là con duy nhất. Trong khi tôi đuợc phép trèo cây và lăn chơi dưới đất, Jordan lúc nào cũng bị nhắc nhở để nhớ cương vị của mình. sạch sẽ, đúng giờ, trang trọng, và ý thức đến vai trò quan trọng của mình.
– Bố mẹ anh ấy đều nhất trí nhau một điểm, đó là sự cao quý của giai cấp mình. Không giống như con trai của những nhà quý tộc khác, những người này được phép chơi với con cái của những người khác sống trên lãnh địa, cho dù những đứa trẻ này là con của những người chăn ngựa, – hai bác tôi không muốn để cho Jordan chơi với ai ngoài giai cấp của mình. Vì những vị công tước và bá tước còn nhỏ tuổi rất hiếm hoi, nhất là trong vùng này, nên anh ấy lớn lên hoàn toàn cô độc.
Dừng lại một lát, Tony nhìn lên ngọn cây, thở dài.
– Tôi thường tự hỏi làm sao anh ấy có thể chịu được cảnh cô đơn.
– Nhưng bố mẹ Jordan chắc chắn để anh chơi với anh ấy chứ?
– Phải, họ chấp nhận, nhưng tôi ít khi đến thăm anh ấy tại Hawthorne, trừ phi nào hai bác tôi đi vắng. Khi họ ở nhà, tôi không chịu nổi cảnh ngột ngạt ở đấy, cảnh làm cho tôi nổi gai ốc. Ngoài ra, bác tôi nói toẹt ra cho tôi và bố mẹ tôi biết, họ không muốn tôi đến Hawthorne. Họ nói tôi đến làm cho Jordan mất học, làm cho anh ấy không chú tâm đến những vấn đề quan trọng. Cho nên, mỗi khi tôi rảnh rỗi, anh ấy đến ở với chúng tôi, ảnh thương mến mẹ tôi,- Tony dừng lại một lát, nụ cười buồn bã rồi nói tiếp, – Khi anh ấy được 8 tuổi, ảnh muốn đổi việc thừa kế cho gia đình tôi. Ảnh bằng lòng cho tôi làm công tước, nếu tôi đến sống ở Hawthorne.
Khi Tony im lặng, Alexandra nói:
– Tôi không ngờ cuôc sống anh ấy như thế. Khi tôi còn nhỏ, tôi nghĩ giàu có chắc phải sung sướng lắm.- Nàng nhớ thời thơ ấu của mình, nhớ những trò chơi nàng đã chơi với bạn bè, nhớ cái thời vô tư thanh thản, nhớ tình bạn ấm áp với Mary Ellen và gia đình cô ta. Nàng cảm thấy rất buồn khi biết Jordan không có thời thơ ấu hạnh phúc.
– Không phải tất cả con cái của những gia đình quý tộc đều được nuôi dạy một cách khắc nghiệt như thế đâu.
– Bố mẹ anh ấy như thế nào, họ trông ra sao? Nàng quá quan tâm đến chàng, đến nỗi Tony phải quàng tay quanh vai nàng với cử chỉ an ủi và nhượng bộ.

– Nói cho chính xác thì mẹ của Jordan là người rất trắc nết, ngủ với rất nhiều người. Bác tôi chẳng cần lưu tâm đến chuyện này. Ông xem đàn bà là sinh vật yếu đuối, phi luân, không thể kiềm chế được đam mê. Nhưng ông cũng vô luân như bà, ngủ với rất nhiều phụ nữ khác. Tuy vậy, đối với Jordan, ông rất nghiêm khắc. Ông không giờ cho ảnh quên rằng ảnh là người mang họ Townsende và sẽ là công tuớc Hawthorne tương lai. Ông không bao giờ nới lỏng anh ấy. Ông nhất quyết rằng Jordan phải thông minh, can đảm, cao quí và xứng danh với dòng họ Townsende hơn bất cứ người mang họ Townsende nào trước đây. Và Jordan càng làm ông hài lòng bao nhiêu thì ông càng đòi hỏi thêm nhiều bấy nhiêu.
– Nếu Jordan không thuộc bài thì thầy giáo phải dạy cho ảnh đến thuộc; nếu ảnh không đến ăn đúng giờ qui định lúc 9 giờ – không sớm một phút và không trễ một phút – ảnh không đuợc phép ăn cho đến tối hôm sau. Khi ảnh lên 8 tuổi, ảnh là người cưỡi ngựa giỏi hơn hầu hết những người đàn ông khác, nhưng vào một hôm đi săn, con ngựa của Jordan nổi chứng không chịu nghe lời anh nhảy qua hàng rào, hoặc vì Jordan quá nhỏ, không thúc nó nhảy qua được, hoặc là vì Jordan hơi lo sợ nên không thúc nó. Tôi không bao giờ quên ngày hôm ấy. Những người cưỡi ngựa không ai dám nhảy qua hàng rào, mà bên kia hàng rào có con suối, nhưng bác tôi cưỡi ngựa đến, đoàn đi săn dừng lại. Trước mặt đông đủ mọi người, bác ấy cho rằng Jordan là đồ hèn nhát. Thế là anh ấy nhảy qua hàng rào.
– Tôi thường nghĩ – Alexandra lên tiếng, giọng nghen ngào – các trẻ em được sống với bố là may mắn hơn tôi….thế… anh ấy có nhảy qua hàng rào không?
– Ba lần, lần thứ tư, con ngựa vấp chân, té nhào, lăn trên Jordan làm cho anh ấy gãy tay – Tony thản nhiên đáp
Alexandra tái mặt nhưng Tony đang say sưa trong câu chuyện không chú ý đến.
– Dĩ nhiên Jordan không khóc, ngay khi còn bé, ảnh cũng không được phép khóc. Theo bác tôi, đàn ông không được khóc, ông có ý tưởng rất kì cục về những chuyện như thế.
Alexandra ngẩng mặt lên nhìn trời, mấp máy mắt để ngăn cho nước mắt không trào ra.
– Những ý tưởng gì thế?
– Bác tôi tin rằng đàn ông phải cứng rắn, phải tự chế được mình mới xứng đáng là đàn ông, và ông đã dạy cho Jordan sống theo cách ông suy nghĩ. Tình cảm nào mềm yếu không phải của đàn ông, vì vậy phải khinh bỉ. Cho nên mềm yếu trong tình yêu cũng vậy. Người nào yếu đuối không phải là đàn ông. Bác tôi không chấp nhận những hành vi phù phiếm ngoại trừ sự bỡn cợt với tình dục, ông xem đây là hình ảnh đặc biệt của nam giới. Chưa bao giờ tôi thấy ông cười, cười thoải mái vì sung sướng. Chỉ thấy ông cười châm biếm. Đối với bác thôi thì làm việc giỏi hơn mới đáng trọng, mới là người cao quý.
– Tôi đã làm cho anh ấy cười – Alexandra nói với vẻ vừa tự hào, vừa buồn bã
Tony cười toe toét.
– Nụ cười của cô làm cho lòng người dịu lại.
– Thảo nào mà anh ấy không muốn nói tới tuổi thơ ấu của mình.
– Quyết định của bác tôi có nhiều mặt cũng làm cho Jordan vượt trội hơn thiên hạ rất nhiều.
– Như những chuyện gì chẳng hạn?
– Jordan học giỏi hơn rất nhiều người, lúc chúng tôi vào đại học, anh ấy vượt trội chúng tôi vì anh ấy đã học trước nhiều môn. Ngoài ra ảnh còn vận dụng kiến thức học hỏi vào thực tế rất tuyệt, vì khi bố ảnh chết, ảnh mới 20 tuổi, anh ấy thừa hưởng 11 khu bất động sản cùng với tước hiệu, nhưng ngân sách của Townsende không được phong phú, và Hawthorne là nơi duy nhất được điều hành tốt trong số 11 bất động sản. Thế mà chỉ trong vòng 3 năm, bất động sản của ảnh cái nào cũng phát đạt hết, và ảnh trở thành người giàu nhất châu âu. Mới 23 tuổi mà thành công như thế quả là một kì công. Ngoài ra như tôi nói, ảnh còn có được tước vị nữa.
Để tỏ lòng biết ơn, Alexandra đưa ty ôm Tony ghì nhẹ, ngửa người trong vòng tay anh, nàng cười mỉm rồi nói:
– Cám ơn anh Tony, – cặp mắt nàng long lanh, rồi nhìn lên trời và nói tiếp- Tôi không thể nán lâu hơn được. Tôi nói tôi chỉ đi một giờ, mà bây giờ đã hơn một giờ rồi.
– Nếu cô đi lâu hơn thì sẽ ra sao? Tony hỏi, nhưng anh có vẻ buồn bã.
– Tôi sẽ bị phát hiện.
– Thì sẽ ra sao?
– Thì tôi sẽ thua cá cược đã đánh với Jordan.
– Đánh cá gì thế?
Alexandra định nói, nhưng nàng kềm chế lại được, vì lòng tự hào, vì nể nang chồng, nàng không muốn cho Jordan phải xấu hổ khi nói với Tony việc nàng đến Hawthorne vì chàng đã hối lộ cho nàng để làm việc ấy. Nên nàng đáp:
– Chỉ là… Một cuộc đánh cá điên khùng giữa hai chúng tôi thôi. – Nói xong nàng lên xe.

Mải trầm tư suy nghĩ, Alexandra không để ý đến người lao công ra chạy đón nàng khi nàng về, mà cứ cho xe đi thẳng xuống phía chuồng ngựa nằm ở phía sau xa ngôi nhà. Chuyện Tony kể về Jordan cứ ám ảnh mãi tâm trí nàng, khiến nàng xót xa thương cảm chàng. Bây giờ nàng mới hiểu tại sao Jordan hay tức giận và làm nàng đau đớn, nhất là tính tình hay thay đổi khi đến Hawthorne. Nàng cứ nhớ khi mình còn nhỏ, hạnh phúc là có cha và mẹ cùng ở với mình, và nàng nhận thấy ông ngoại thật đúng khi nói: nhân vô thập toàn.
Vì đang suy nghĩ mông lung nên khi đến chuồng ngựa, nàng không để ý đến Smarth đang chạy tới để giúp nàng xuống xe. Nàng thờ ơ nhìn ông ta như không thấy rồi quay gót vào nhà.
Smarth cứ tưởng nàng thấy ông ta mà không nói chuyện nên ông ta vừa buồn, vừa giận. Ông ta lên tiếng:
– Thưa bà.
Alexandra quay lại nhìn ông ta nhưng trong óc nàng cứ hiện ra hình ảnh cậu bé cô độc. Smarth nói:
– Xin bà đừng nhìn tôi như thế – Rồi hất đầu về phía hàng rào chuồng ngưạ, ông ta nhẹ giọng nói tiếp – Nếu bà đến đấy với tôi, tôi xin kể cho bà nghe những chuyện bà muốn biết.
Alexandra nhìn lão gia nhân một lát rồi theo ông ta đi về phía hàng rào.
Nhìn những con ngựa trong chuồng, Smarth nói nhỏ:
– Tôi và Gibbons nhất trí với nhau rồi, chúng tôi nghĩ bà có quyền được biết tại sao ông ấy có tính tình như thế. Ông không phải là người khó khăn đâu, thưa bà. Nhưng vì tôi nghe chuyện xảy ra giữa bà và ông ấy từ khi ông chủ trở về, nên bà cần phải biết tại sao ông ấy khó khăn, cay nghiệt đến như thế.
Alexandra định nói với lão gia nhân rằng bác ta đừng bộc lòng làm trái ý muốn của mình, nhưng bác ta đã lên tiếng nói tiếp:
– Lý do khiến cho chúng tôi quyết định nói là vi chúng tôi nghe rằng bà chỉ làm vợ ông ba tháng ở Hawthorne này thôi.
– Tại sao?
– Các gia nhân trong nhà rỉ tai nhau, thưa bà -Smarth đáp với vẻ tự hào, – chuyện xảy ra ở đây chỉ 20 phút là mọi người biết hết, dĩ nhiên nếu ông Higgins và bà giữ nhà Brimley mà biết thì chịu, vì hai người ấy kín miệng lắm.
– Như vậy bác sẽ gặp nhìều chuyện phiền phức đấy – Alexandra thản nhiên nói.
Smarh đỏ mặt, nhúc nhích hai chân với vẻ bối rối.
– Vì bà muốn tôi nói cho bà biết về bố mẹ của ông chủ nên tôi và Gibbons nhất trí với nhau là phải vâng theo ý bà. Vả lại, bà có quyền biết chuyện ấy. – Rồi lão ta hạ giọng kể lại toàn bộ câu chuyện giống như Tony đã kể cho nàng nghe.
– Bây giờ bà đã biết hết chuyện xảy ra ở đây rồi, -Smarth nói tiếp- chúng tôi hy vọng bà ở lại đây để mang tiếng cười đến cho ngôi nhà này, như bà đã làm từ khi đến đây.
– Tiếng cười thật sự -Smarth nhấn mạnh – Không phải tiếng cười đầu môi chót lưỡi, mà tiếng cười xuất phát từ trái tim như bà đã cười với chúng tôi mấy ngày hôm nay. Ông chủ không bao giờ nghe tiếng cười như thế ở Hawthorne, và nếu bà cho ông nghe tiếng cười đó, thế nào ông cũng đổi tâm tính.
Những chuyện mà Alexandra nghe trong ngày hôm ấy khiến nàng như đang xem cái kính vạn hoa, mọi vật thay đổi kì diệu. Trong thời gian còn lại trong ngày, nàng nhìn mọi vật theo góc cạnh khác, mới mẻ cho đến lúc Jordan ôm nàng vào lòng mà ngủ.
Trời đã bắt đầu sáng nhưng nàng vẫn còn thức, nhìn lên trần nhà không muốn cho Jordan có hành động tức giận như lần trước. Bây giờ nàng nên thận trọng trong từng hành động, trong từng lời ăn tiếng nói.
Nàng nằm quay lưng về phía Jordan, chàng ôm quanh nàng, kéo lưng nàng áp sát người mình, chân nàng quấn vào chân mình, mặt úp lên mái tóc nàng. Chàng đưa tay sờ vú nàng, và một cảm giác sung sướng êm ả lan tỏa khắp người nàng.
Nàng cảm thấy lòng nhẹ nhõm và muốn chàng, mặc dù trong quá khứ chàng là kẻ phóng đãng, là kẻ tán gái vô tâm, và là người chồng bất hảo nhưng bây giờ nàng muốn chàng. Lòng thanh thản, nàng nhận ra rằng bây giờ nàng đã chấp nhận chàng. Vì bây giờ nàng đã nhận ra rằng chàng là con nhà quí tộc đã được nuông chiều thái quá.
Nàng muốn tình yêu của chàng, niềm tin của chàng và con cái của chàng. Nàng muốn làm cho nhà này vang lên tiếng cười, làm cho Hawthorne tươi đẹp vì chàng. Nàng muốn làm cho cả thế giới này tươi đẹp vì chàng.
Tony, bà công tước, và thậm chí cả Melanie đều tin rằng nàng có thể làm cho Jordan yêu nàng. Bây giờ nàng biết nàng sẽ không từ bỏ mục đích này.
Nhưng nếu nàng thất bại, nàng không biết sẽ phải chịu đựng cảnh khổ đau như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.